Chương 48: Không còn ồn chứ
Phong Phiêu Tuyết
29/01/2015
Tô Hãn Hạo đứng dậy đi tới, trực tiếp cầm một hộp quà tinh sảo đưa lên: "Vương Gia, đây là tấm lòng nhỏ của tại hạ, mong rằng ngài sẽ vui vẻ nhận."
Hành động của Tô Hãn Hạo lại là làm cho phụ thân của hắn sợ hết hồn, trước khi đến đây, ông còn dặn đi dặn lại Tô Hãn Hạo, phải cùng phu thê Dư Cận Thước nói chuyện nhiều với nhau một chút, ngay cả quà tặng cũng đều là ông tự mình chuẩn bị sẵn.
Nhưng nào nghĩ đến, sau khi đến vương phủ, Tô Hãn Hạo lại làm như quên mất chuyện kia, vẫn không cầm quà ra tặng.
Ông đương nhiên biết nhi tử của mình không phải loại người hám danh lợi như Dư Cận Thước và Liễu Tấn Lợi, nhưng dù sao ở trong Vương Thành này, ông cũng là ngồi ở vị trí trưởng lão, đương nhiên hi vọng có thể giao hảo với Dư Cận Thước bọn họ.
Nhi tử của mình không ham quyền quý, ông cũng không có cái gì để nói.
Chỉ là, vạn vạn không ngờ, lúc này, hắn thế nhưng lại lấy quà tặng ra.
Tô Dận nghi hoặc nhìn nhi tử của mình, hắn đây là đang diễn trò gì?
Quả nhiên, nhìn thấy Tô Hãn Hạo đưa quà lên, lực chú ý của Dư Cận Thước liền bị dời đi.
Mặc kệ nói thế nào thì Tô Hãn Hạo cũng đều là con của trưởng lão, hắn dù sao cũng phải nể mặt một tí. Dư Cận Thước cùng Tô Hãn Hạo mới hàn huyên mấy câu thì Liễu Hâm Dung cũng tới đây khách khí một phen.
Ngay tại lúc Tô Hãn Hạo thoáng yên tâm thì Liễu Hâm Dung lại quay đầu đi, cười híp mắt hỏi: "Lan Yên muội muội, muội làm sao vậy? Không thoải mái sao? Thế nào vẫn cúi đầu vậy?"
Vừa mới trở lại chỗ ngồi- mặt Tô Hãn Hạo liền biến sắc, chau mày, Liễu Hâm Dung này lại vẫn không quên được nhục nhã Liễu Lan Yên.
Thân thể muốn động, cánh tay đột nhiên bị người đè lại, rút tay ra, trở về lại chỗ ngồi, tức giận ngẩng đầu, sau khi nhìn rõ ràng mới hô nhỏ một tiếng: "Phụ thân?"
"Con muốn làm gì?" Tô Dận nhìn chòng chọc vào Tô Hãn Hạo, suy nghĩ của nhi tử mình là gì ông còn không nhìn ra được sao?
Thì ra tặng quà chính là muốn giải vây cho Liễu Lan Yên, vấn đề là, hắn cũng không nhìn một chút xem địa vị của hai bên chênh lệch như thế nào. Một bên là Vương Gia, một bên là Yêu Thần, có thể đến phiên hắn chen miệng sao?
Tô Hãn Hạo vừa định mở miệng nói, lại bị Tô Dận ngăn cản.
Dùng ánh mắt ra hiệu hắn, đây là trường hợp gì, sao có thể hồ đồ như thế?
Chẳng lẽ hắn vì cảm nhận của một người mà không để ý đến an nguy của gia tộc sao?
Tô Hãn Hạo cắn chặt hàm răng, không cam lòng ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên trên chủ vị.
Yêu Thần ở bên cạnh, nhìn thấy đệ tử của mình chịu nhục, hẳn là phải có phản ứng thôi.
Ngồi ở cách chủ vị không xa- Dư Hân Dật ngược lại không nhìn phản ứng của những người bên trong đại sảnh, tự rót tự uống, uống đến cực kỳ vui vẻ.
Ai cũng không chú ý tới, ánh mắt của hắn nhìn như tùy ý nghiêng mắt nhìn bên kia, nhưng trong lòng lại là ngàn vạn suy nghĩ.
Nếu là Yêu Thần muốn thì sợ rằng đừng mong có thể từ trong điện hỏi thăm được nửa điểm tin tức.
Cho nên, người của hắn tra xét lâu như vậy, nhưng một chút tin tức của Liễu Lan Yên cũng không có, cũng không biết trong khoảng thời gian này nàng ở chỗ của Yêu Thần thế nào.
Là để ý thật, hay chỉ là đồ chơi giết thời gian trong lúc nhất thời cao hứng, hiện tại ai cũng khó mà nói.
Hắn cũng là muốn nhờ vào chuyện đó, xem một chút thái độ của Yêu Thần đối với Liễu Lan Yên.
"Hâm Dung, bên ngoài vẫn còn rất nhiều khách khứa." Liễu Tấn Lợi chung quy là biết rõ đạo lý, hiện tại Liễu Lan Yên có Yêu Thần làm núi dựa nên không thể đắc tội Liễu Lan Yên.
Chỉ là Liễu Tấn Lợi hoàn toàn chưa từng nghĩ đến, Liễu Hâm Dung đối với Liễu Lan Yên "Thù hận" đã xâm nhập đến tận xương tủy.
Từ nhỏ bởi vì thân phận thấp kém hơn Liễu Lan Yên mà Liễu Hâm Dung đã sinh ra tự ti, cộng thêm sau đó Yêu Thần lại cực kỳ coi trọng Liễu Lan Yên, càng làm cho ghen tỵ trong lòng nàng biến thành một loại cố chấp điên cuồng.
Hôm nay nàng danh chính ngôn thuận trở thành vương phi, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này?
Giọng Liễu Hâm Dung không nhỏ, huống chi từ sau khi Yêu Thần bước vào, mọi người trong đại sảnh đều an tĩnh lại, lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người tỷ muội hai người Liễu Hâm Dung.
Loại cảm giác vạn người chú ý này khiến cho Liễu Hâm Dung cực kỳ thoải mái.
Bên tai là tiếng hỉ nhạc chúc mừng hôn lễ của nàng, theo quy củ của Yêu Giới, hỉ nhạc là phải thổi một đêm cho đến sáng.
Hỉ nhạc tượng trưng cho phu thê mới cưới hạnh phúc đến đầu bạc răng long, tình ý không ngừng, nàng chính là muốn trong thời gian vui mừng nhất này của mình có thể hung hăng giẫm Liễu Lan Yên dưới chân, chỉ có như vậy, nàng mới có thể thoải mái, mới có cảm giác mình hơn hẳn Liễu Lan Yên.
"Có phải là không thoải mái hay không, để tỷ nói Vương Gia gọi đại phu tới xem cho muội một chút?" Liễu Hâm Dung làm như quan tâm nói.
Dư Cận Thước ở một bên lạnh nhạt nhìn, hắn cũng muốn nhìn xem Yêu Thần đối với nữ tử ngu ngốc này rốt cuộc là cái thái độ gì.
Nói thật, hắn đối với Liễu Lan Yên không có hảo cảm gì, nhất là vừa nghĩ tới hắn đã từng có hôn ước với một người ngốc như vậy thì hắn liền không nhịn được ghê tởm.
Yêu Thần nhẹ nhàng cong khóe môi, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, tiếp lời nói: "Lan Yên đúng là không thoải mái."
Ai cũng không nghĩ tới người giải vây cho Liễu Lan Yên lại là Yêu Thần, Liễu Hâm Dung cũng là sững sờ, sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi, nàng mới cố gắng nặn ra một nụ cười quan tâm: "Vậy hay là gọi đại phu tới xem một chút đi."
Ngoài miệng Liễu Hâm Dung tuy là nói lời quan tâm, nhưng trong lòng lại là cực kỳ hả hê.
Xem ra Yêu Thần cũng không phải là rất coi trọng Liễu Lan Yên, nếu không, đã biết Lan Yên không thoải mái thì đã không mang theo nàng ra ngoài.
Nếu nói là đệ tử của Yêu Thần, thì cũng chỉ là Yêu Thần không muốn mất thể diện ở trước mặt mọi người mới miễn cưỡng nhận đệ tử thôi.
Yêu Thần giống như căn bản không có nghe được lời Liễu Hâm Dung nói, chỉ thân mật vuốt vuốt đầu Liễu Lan Yên: "Ta đã nói không cần đến, nàng cứ nhất định không nghe."
Một câu như vậy nói ra, lại làm cho những người ngồi đây đều kinh hãi.
Những lời này có ý gì còn không rõ sao?
Yêu Thần không muốn đến nơi này, nhưng vì Liễu Lan Yên tới nên Yêu Thần mới tới.
Nói một cách chính xác hơn là Liễu Lan Yên có thể thay đổi được quyết định của Yêu Thần.
Sức ảnh hưởng này. . . . . . Đã không còn là coi trọng bình thường như vậy nữa?
Mà quả thật chính là muốn gì được đó.
Khóe môi Liễu Hâm Dung co quắp, nhìn chòng chọc vào Liễu Lan Yên, tận đáy lòng đang gào thét thì bên tai lại vang lên tiếng nói khẽ ôn hòa của Yêu Thần: "Nơi này nào có thanh tịnh như điện Vô Trần, đã sớm nói nàng sẽ không quen."
Điện, điện Vô Trần?
Mọi người kinh hãi nhìn nhau một cái, chẳng lẽ nói Liễu Lan Yên đã vào ở trong điện Vô Trần của Yêu Thần?
Trong lúc mọi người ở đây còn chưa có tiêu hóa xong cái tin tức đáng sợ này thì Yêu Thần đã ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Yêu Chủ: "Ngừng thôi."
Yêu Chủ không hiểu hỏi ngược lại: "Ngừng cái gì?"
Yêu Thần không nhịn được khoát khoát tay: "Quá ồn."
Yêu Chủ sững sờ một lúc, sau đó lập tức hiểu được ý của Yêu Thần, sắc mặt hơi khẽ biến đổi, vẫn như cũ phân phó nói: "Ngừng hỉ nhạc."
"Cái gì?" Liễu Hâm Dung kêu lên một tiếng, bất chấp lễ nghĩa trên dưới kêu to, "Không được!"
Đùa gì thế, hỉ nhạc hôn lễ làm sao có thể dừng lại? Mà là phải thổi đến sáng ngày mai.
"Không được?" Yêu Thần nhẹ nhàng cười nhạt, liếc Liễu Hâm Dung một cái, sau đó gì cũng không nói, chỉ nhìn Yêu Chủ đập bàn một cái: "Dư Cận Thước."
Lông mi Dư Cận Thước run lên, lập tức hạ lệnh: "Dừng hỉ nhạc!"
Ra lệnh một tiếng, hỉ nhạc nháy mắt biến mất.
Sắc mặt của mọi người bên trong đại sảnh khác nhau, chỉ là ánh mắt nhìn Liễu Hâm Dung nhiều ra hai chữ -- ngu ngốc.
Thế nhưng đi vũ nhục Liễu Lan Yên, đây không phải là tự rước lấy nhục sao?
Nhìn thế nào thì Liễu Lan Yên cũng đều là bảo bối của Yêu Thần, đối phó Liễu Lan Yên, Yêu Thần sẽ bỏ qua cho nàng sao?
Yêu Thần cũng mặc kệ Dư Cận Thước đang buồn giận lẫn lộn cùng với Liễu Hâm Dung đầu óc trống rỗng và cảm giác nhục nhã sâu sắc, giọng nói vẫn là êm ái quan tâm hỏi Liễu Lan Yên: "Như thế nào, không còn ồn nữa chứ?"
Hành động của Tô Hãn Hạo lại là làm cho phụ thân của hắn sợ hết hồn, trước khi đến đây, ông còn dặn đi dặn lại Tô Hãn Hạo, phải cùng phu thê Dư Cận Thước nói chuyện nhiều với nhau một chút, ngay cả quà tặng cũng đều là ông tự mình chuẩn bị sẵn.
Nhưng nào nghĩ đến, sau khi đến vương phủ, Tô Hãn Hạo lại làm như quên mất chuyện kia, vẫn không cầm quà ra tặng.
Ông đương nhiên biết nhi tử của mình không phải loại người hám danh lợi như Dư Cận Thước và Liễu Tấn Lợi, nhưng dù sao ở trong Vương Thành này, ông cũng là ngồi ở vị trí trưởng lão, đương nhiên hi vọng có thể giao hảo với Dư Cận Thước bọn họ.
Nhi tử của mình không ham quyền quý, ông cũng không có cái gì để nói.
Chỉ là, vạn vạn không ngờ, lúc này, hắn thế nhưng lại lấy quà tặng ra.
Tô Dận nghi hoặc nhìn nhi tử của mình, hắn đây là đang diễn trò gì?
Quả nhiên, nhìn thấy Tô Hãn Hạo đưa quà lên, lực chú ý của Dư Cận Thước liền bị dời đi.
Mặc kệ nói thế nào thì Tô Hãn Hạo cũng đều là con của trưởng lão, hắn dù sao cũng phải nể mặt một tí. Dư Cận Thước cùng Tô Hãn Hạo mới hàn huyên mấy câu thì Liễu Hâm Dung cũng tới đây khách khí một phen.
Ngay tại lúc Tô Hãn Hạo thoáng yên tâm thì Liễu Hâm Dung lại quay đầu đi, cười híp mắt hỏi: "Lan Yên muội muội, muội làm sao vậy? Không thoải mái sao? Thế nào vẫn cúi đầu vậy?"
Vừa mới trở lại chỗ ngồi- mặt Tô Hãn Hạo liền biến sắc, chau mày, Liễu Hâm Dung này lại vẫn không quên được nhục nhã Liễu Lan Yên.
Thân thể muốn động, cánh tay đột nhiên bị người đè lại, rút tay ra, trở về lại chỗ ngồi, tức giận ngẩng đầu, sau khi nhìn rõ ràng mới hô nhỏ một tiếng: "Phụ thân?"
"Con muốn làm gì?" Tô Dận nhìn chòng chọc vào Tô Hãn Hạo, suy nghĩ của nhi tử mình là gì ông còn không nhìn ra được sao?
Thì ra tặng quà chính là muốn giải vây cho Liễu Lan Yên, vấn đề là, hắn cũng không nhìn một chút xem địa vị của hai bên chênh lệch như thế nào. Một bên là Vương Gia, một bên là Yêu Thần, có thể đến phiên hắn chen miệng sao?
Tô Hãn Hạo vừa định mở miệng nói, lại bị Tô Dận ngăn cản.
Dùng ánh mắt ra hiệu hắn, đây là trường hợp gì, sao có thể hồ đồ như thế?
Chẳng lẽ hắn vì cảm nhận của một người mà không để ý đến an nguy của gia tộc sao?
Tô Hãn Hạo cắn chặt hàm răng, không cam lòng ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên trên chủ vị.
Yêu Thần ở bên cạnh, nhìn thấy đệ tử của mình chịu nhục, hẳn là phải có phản ứng thôi.
Ngồi ở cách chủ vị không xa- Dư Hân Dật ngược lại không nhìn phản ứng của những người bên trong đại sảnh, tự rót tự uống, uống đến cực kỳ vui vẻ.
Ai cũng không chú ý tới, ánh mắt của hắn nhìn như tùy ý nghiêng mắt nhìn bên kia, nhưng trong lòng lại là ngàn vạn suy nghĩ.
Nếu là Yêu Thần muốn thì sợ rằng đừng mong có thể từ trong điện hỏi thăm được nửa điểm tin tức.
Cho nên, người của hắn tra xét lâu như vậy, nhưng một chút tin tức của Liễu Lan Yên cũng không có, cũng không biết trong khoảng thời gian này nàng ở chỗ của Yêu Thần thế nào.
Là để ý thật, hay chỉ là đồ chơi giết thời gian trong lúc nhất thời cao hứng, hiện tại ai cũng khó mà nói.
Hắn cũng là muốn nhờ vào chuyện đó, xem một chút thái độ của Yêu Thần đối với Liễu Lan Yên.
"Hâm Dung, bên ngoài vẫn còn rất nhiều khách khứa." Liễu Tấn Lợi chung quy là biết rõ đạo lý, hiện tại Liễu Lan Yên có Yêu Thần làm núi dựa nên không thể đắc tội Liễu Lan Yên.
Chỉ là Liễu Tấn Lợi hoàn toàn chưa từng nghĩ đến, Liễu Hâm Dung đối với Liễu Lan Yên "Thù hận" đã xâm nhập đến tận xương tủy.
Từ nhỏ bởi vì thân phận thấp kém hơn Liễu Lan Yên mà Liễu Hâm Dung đã sinh ra tự ti, cộng thêm sau đó Yêu Thần lại cực kỳ coi trọng Liễu Lan Yên, càng làm cho ghen tỵ trong lòng nàng biến thành một loại cố chấp điên cuồng.
Hôm nay nàng danh chính ngôn thuận trở thành vương phi, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này?
Giọng Liễu Hâm Dung không nhỏ, huống chi từ sau khi Yêu Thần bước vào, mọi người trong đại sảnh đều an tĩnh lại, lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người tỷ muội hai người Liễu Hâm Dung.
Loại cảm giác vạn người chú ý này khiến cho Liễu Hâm Dung cực kỳ thoải mái.
Bên tai là tiếng hỉ nhạc chúc mừng hôn lễ của nàng, theo quy củ của Yêu Giới, hỉ nhạc là phải thổi một đêm cho đến sáng.
Hỉ nhạc tượng trưng cho phu thê mới cưới hạnh phúc đến đầu bạc răng long, tình ý không ngừng, nàng chính là muốn trong thời gian vui mừng nhất này của mình có thể hung hăng giẫm Liễu Lan Yên dưới chân, chỉ có như vậy, nàng mới có thể thoải mái, mới có cảm giác mình hơn hẳn Liễu Lan Yên.
"Có phải là không thoải mái hay không, để tỷ nói Vương Gia gọi đại phu tới xem cho muội một chút?" Liễu Hâm Dung làm như quan tâm nói.
Dư Cận Thước ở một bên lạnh nhạt nhìn, hắn cũng muốn nhìn xem Yêu Thần đối với nữ tử ngu ngốc này rốt cuộc là cái thái độ gì.
Nói thật, hắn đối với Liễu Lan Yên không có hảo cảm gì, nhất là vừa nghĩ tới hắn đã từng có hôn ước với một người ngốc như vậy thì hắn liền không nhịn được ghê tởm.
Yêu Thần nhẹ nhàng cong khóe môi, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, tiếp lời nói: "Lan Yên đúng là không thoải mái."
Ai cũng không nghĩ tới người giải vây cho Liễu Lan Yên lại là Yêu Thần, Liễu Hâm Dung cũng là sững sờ, sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi, nàng mới cố gắng nặn ra một nụ cười quan tâm: "Vậy hay là gọi đại phu tới xem một chút đi."
Ngoài miệng Liễu Hâm Dung tuy là nói lời quan tâm, nhưng trong lòng lại là cực kỳ hả hê.
Xem ra Yêu Thần cũng không phải là rất coi trọng Liễu Lan Yên, nếu không, đã biết Lan Yên không thoải mái thì đã không mang theo nàng ra ngoài.
Nếu nói là đệ tử của Yêu Thần, thì cũng chỉ là Yêu Thần không muốn mất thể diện ở trước mặt mọi người mới miễn cưỡng nhận đệ tử thôi.
Yêu Thần giống như căn bản không có nghe được lời Liễu Hâm Dung nói, chỉ thân mật vuốt vuốt đầu Liễu Lan Yên: "Ta đã nói không cần đến, nàng cứ nhất định không nghe."
Một câu như vậy nói ra, lại làm cho những người ngồi đây đều kinh hãi.
Những lời này có ý gì còn không rõ sao?
Yêu Thần không muốn đến nơi này, nhưng vì Liễu Lan Yên tới nên Yêu Thần mới tới.
Nói một cách chính xác hơn là Liễu Lan Yên có thể thay đổi được quyết định của Yêu Thần.
Sức ảnh hưởng này. . . . . . Đã không còn là coi trọng bình thường như vậy nữa?
Mà quả thật chính là muốn gì được đó.
Khóe môi Liễu Hâm Dung co quắp, nhìn chòng chọc vào Liễu Lan Yên, tận đáy lòng đang gào thét thì bên tai lại vang lên tiếng nói khẽ ôn hòa của Yêu Thần: "Nơi này nào có thanh tịnh như điện Vô Trần, đã sớm nói nàng sẽ không quen."
Điện, điện Vô Trần?
Mọi người kinh hãi nhìn nhau một cái, chẳng lẽ nói Liễu Lan Yên đã vào ở trong điện Vô Trần của Yêu Thần?
Trong lúc mọi người ở đây còn chưa có tiêu hóa xong cái tin tức đáng sợ này thì Yêu Thần đã ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Yêu Chủ: "Ngừng thôi."
Yêu Chủ không hiểu hỏi ngược lại: "Ngừng cái gì?"
Yêu Thần không nhịn được khoát khoát tay: "Quá ồn."
Yêu Chủ sững sờ một lúc, sau đó lập tức hiểu được ý của Yêu Thần, sắc mặt hơi khẽ biến đổi, vẫn như cũ phân phó nói: "Ngừng hỉ nhạc."
"Cái gì?" Liễu Hâm Dung kêu lên một tiếng, bất chấp lễ nghĩa trên dưới kêu to, "Không được!"
Đùa gì thế, hỉ nhạc hôn lễ làm sao có thể dừng lại? Mà là phải thổi đến sáng ngày mai.
"Không được?" Yêu Thần nhẹ nhàng cười nhạt, liếc Liễu Hâm Dung một cái, sau đó gì cũng không nói, chỉ nhìn Yêu Chủ đập bàn một cái: "Dư Cận Thước."
Lông mi Dư Cận Thước run lên, lập tức hạ lệnh: "Dừng hỉ nhạc!"
Ra lệnh một tiếng, hỉ nhạc nháy mắt biến mất.
Sắc mặt của mọi người bên trong đại sảnh khác nhau, chỉ là ánh mắt nhìn Liễu Hâm Dung nhiều ra hai chữ -- ngu ngốc.
Thế nhưng đi vũ nhục Liễu Lan Yên, đây không phải là tự rước lấy nhục sao?
Nhìn thế nào thì Liễu Lan Yên cũng đều là bảo bối của Yêu Thần, đối phó Liễu Lan Yên, Yêu Thần sẽ bỏ qua cho nàng sao?
Yêu Thần cũng mặc kệ Dư Cận Thước đang buồn giận lẫn lộn cùng với Liễu Hâm Dung đầu óc trống rỗng và cảm giác nhục nhã sâu sắc, giọng nói vẫn là êm ái quan tâm hỏi Liễu Lan Yên: "Như thế nào, không còn ồn nữa chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.