Chọc Phải Người Đàn Ông Nóng Nảy
Chương 27
Tả Ninh
09/08/2013
Ăn tối xong, điện thoại Wagner lâu nay chẳng có ai gọi bỗng đột nhiên reo chuông. Anh nhận điện thoại, nghe thấy giọng nói nóng nảy của Mark: “Xảy ra chuyện rồi! Mau ra cửa chính của Huyền Nhật ngay!” Giọng hắn hiếm khi nghiêm túc.
Wagner cũng trở nên nghiêm túc hẳn, sau khi báo với Chân Chân một tiếng, anh lao ngay ra cửa chính của Huyền Nhật. Vừa bước ra khỏi cửa cầu thang, trong anh liền dâng lên một loại dự cảm xấu. Wagner mong mình chỉ đang suy nghĩ nhiều quá.
Bảy giờ tối, giờ Huyền Nhật mở cửa buôn bán.
Trước cửa chính sang trọng của Huyền Nhật lúc này có một cỗ quan tài màu đen, hình như là vừa mới bị đào lên nên xung quanh còn dính rất nhiều đất cát. Vốn night club là một nơi vui chơi thế mà lại xuất hiện quan tài kinh dị thế này làm khách khứa bị doạ chạy sạch trơn, chẳng còn ý định nhảy nhót gì nữa.
Mark đứng cạnh quan tài, mặt mày nặng nề, trông Wagner từ cửa sau đi vòng tới cửa chính, bảo: “Kiều Hưng, cậu có biết không? Không phải người thân của cô nhóc kia đấy chứ?” Hắn đưa cho Wagner tờ giấy A4, trên đó có viết rõ tên người nằm trong quan tài và chỗ chôn quan tài lúc đầu.
“Tờ giấy này dính trên nắp quan tài. Tôi nghĩ… nên để cậu xử lý vụ này thì hơn.”
“Không thấy mặt những kẻ đưa quan tài tới à?”
“Không, bọn chúng bỏ quan tài xong là chạy. Thuộc hạ của tôi chỉ thấy bốn tên, đuổi chúng qua mấy con phố vẫn không bắt được.”
“Mark, cho tôi mượn vài người.” Wagner nhìn cỗ quan tài. “Tôi muốn tự chôn nó trở về.”
Mặc dù cái tên Kiều Hưng đối với Wagner hoàn toàn xa lạ nhưng bằng trực giác, anh xác định đây chính là lão Kiều, ông nội Chân Chân. Nếu không phải lão bị dính líu vào chuyện của anh thì cũng sẽ chẳng có ai ác ôn tới nỗi đào mộ lão lên, bỏ trước cửa Huyền Nhật thế này.
Anh không đoán được đối phương làm việc này là có mục đích gì, tuy nhiên chuyện đào mộ của người đã khuất, không để cho vong hồn người ta yên nghỉ là một hành động rất thất đức, dù cho có vì nguyên do gì đi chăng nữa! Bất kể người trong quan tài có phải là lão Kiều hay không, Wagner đều cảm thấy mình có nghĩa vụ phải tự mình chôn nó trở về.
Dù sao cuộc sống bình thường của lão cũng là do anh phá hỏng.
Wagner mượn Mark vài trợ thủ, cầm theo mấy chiếc xẻng.
Giọng Mark biểu lộ sự quan tâm: “Người của tôi làm việc cậu cứ yên tâm, chắc chắn không có việc gì, nhất định sẽ chôn quan tài về chỗ cũ. Cậu về lại tầng hầm đi! Lộ diện ở bên ngoài lâu không hay đâu!”
Wagner lại lắc đầu. “Tôi muốn tự chôn cơ.”
“Cần gì cậu phải tự chôn?” Mark không thể hiểu nổi hành động của anh.
“Nếu người nằm trong quan tài kia thực sự là ông nội của Chân Chân thì tôi tự chôn là đúng nhất rồi còn gì.”
Mark vẫn không hiểu ý Wagner.
Wagner cũng chẳng nói thêm gì, chỉ cười cười rồi cùng những thuộc hạ mới mượn của Mark toan bước chân đi. Nhưng chưa được mấy bước, anh lại dừng lại.
“Chờ tôi một chút.” Bỏ lại câu này trước một đống vẻ mặt ngạc nhiên của những người khác, anh quay đầu trở vào Huyền Nhật, xuống tầng hầm.
Chân Chân đã khôi phục được ít thể lực, đang ở dưới tầng hầm giúp anh giặt quần áo bẩn. Nói bẩn thì hơi quá, thực ra đó cũng chỉ là quần áo mà ngày hôm qua anh vứt dưới đất mà thôi. Phần lớn thời gian anh đều không mặc gì, thời gian mặc quần áo hết sức ngắn, vậy nên những bộ quần áo này chẳng tính là quần áo bẩn nữa.
Giặt sơ nước, vò mấy cái, vắt khô nước, sau đó cô bê chậu quần áo đến cửa thông gió phơi khô.
Wagner nhìn cô lau ống tay áo ướt đẫm nước, chống cùi chỏ lên cửa phòng vệ sinh, bảo: “Anh muốn ra ngoài một lát, chắc khoảng hai, ba giờ sau mới về.”
Wagner thấy mình hiện giờ y hệt như người chồng trước khi ra cửa phải nói tạm biệt với vợ, dù đi đâu cũng phải nói cho vợ biết. Nếu cứ thế không nói mà đi thì lòng anh không nỡ, sợ rằng tình huống ban sáng sẽ lại tái diễn.
Anh không muốn Chân Chân lo lắng, bất an, suy nghĩ linh tinh, cũng không muốn sau khi trở về lại thấy cô thút thít lo âu chạy khắp nơi tìm mình.
Wagner nghe Chân Chân “ừ” một tiếng lại tiếp: “Anh không ở đây với em ổn chứ? Có sợ không?” Anh còn nhớ rõ ngày thứ hai sau khi đưa cô tới đây, anh chỉ muốn ra ngoài một chút thôi mà cô đã kích động năn nỉ đòi theo cùng anh; còn cả buổi sáng hôm nay không thấy anh, cô nói cô sợ anh bỏ cô mà đi nữa. “Có muốn anh nhờ Mark xuống đây với em không?”
“Không cần đâu!” Chân Chân quay đầu cười ngọt ngào với anh. “Anh à, anh về sớm chút là được rồi.” Biết anh sẽ không bỏ mình lại, thậm chí còn cố xuống đây nói trước với cô là sẽ đi, anh quan tâm cô như vậy sao cô còn phải lo lắng nữa chứ.
Wagner bước tới cạnh cô, xoa xoa đầu cô. “Anh sẽ mau chóng quay về. Em phải nghe lời anh, ngoan ngoãn ở dưới này chờ anh, không được chạy đi đâu lung tung. Anh không có ở đây thì một tấc cũng không được rời khỏi tầng hầm, không cho phép đi ra ngoài, hiểu chưa?”
Nghe được câu hứa của Chân Chân xong, Wagner mới hài lòng hôn lên chóp mũi cô một chút, rồi không kìm lòng nổi lại cắn môi cô một miếng.
Sau đó anh xoay người, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt cô.
Wagner cũng trở nên nghiêm túc hẳn, sau khi báo với Chân Chân một tiếng, anh lao ngay ra cửa chính của Huyền Nhật. Vừa bước ra khỏi cửa cầu thang, trong anh liền dâng lên một loại dự cảm xấu. Wagner mong mình chỉ đang suy nghĩ nhiều quá.
Bảy giờ tối, giờ Huyền Nhật mở cửa buôn bán.
Trước cửa chính sang trọng của Huyền Nhật lúc này có một cỗ quan tài màu đen, hình như là vừa mới bị đào lên nên xung quanh còn dính rất nhiều đất cát. Vốn night club là một nơi vui chơi thế mà lại xuất hiện quan tài kinh dị thế này làm khách khứa bị doạ chạy sạch trơn, chẳng còn ý định nhảy nhót gì nữa.
Mark đứng cạnh quan tài, mặt mày nặng nề, trông Wagner từ cửa sau đi vòng tới cửa chính, bảo: “Kiều Hưng, cậu có biết không? Không phải người thân của cô nhóc kia đấy chứ?” Hắn đưa cho Wagner tờ giấy A4, trên đó có viết rõ tên người nằm trong quan tài và chỗ chôn quan tài lúc đầu.
“Tờ giấy này dính trên nắp quan tài. Tôi nghĩ… nên để cậu xử lý vụ này thì hơn.”
“Không thấy mặt những kẻ đưa quan tài tới à?”
“Không, bọn chúng bỏ quan tài xong là chạy. Thuộc hạ của tôi chỉ thấy bốn tên, đuổi chúng qua mấy con phố vẫn không bắt được.”
“Mark, cho tôi mượn vài người.” Wagner nhìn cỗ quan tài. “Tôi muốn tự chôn nó trở về.”
Mặc dù cái tên Kiều Hưng đối với Wagner hoàn toàn xa lạ nhưng bằng trực giác, anh xác định đây chính là lão Kiều, ông nội Chân Chân. Nếu không phải lão bị dính líu vào chuyện của anh thì cũng sẽ chẳng có ai ác ôn tới nỗi đào mộ lão lên, bỏ trước cửa Huyền Nhật thế này.
Anh không đoán được đối phương làm việc này là có mục đích gì, tuy nhiên chuyện đào mộ của người đã khuất, không để cho vong hồn người ta yên nghỉ là một hành động rất thất đức, dù cho có vì nguyên do gì đi chăng nữa! Bất kể người trong quan tài có phải là lão Kiều hay không, Wagner đều cảm thấy mình có nghĩa vụ phải tự mình chôn nó trở về.
Dù sao cuộc sống bình thường của lão cũng là do anh phá hỏng.
Wagner mượn Mark vài trợ thủ, cầm theo mấy chiếc xẻng.
Giọng Mark biểu lộ sự quan tâm: “Người của tôi làm việc cậu cứ yên tâm, chắc chắn không có việc gì, nhất định sẽ chôn quan tài về chỗ cũ. Cậu về lại tầng hầm đi! Lộ diện ở bên ngoài lâu không hay đâu!”
Wagner lại lắc đầu. “Tôi muốn tự chôn cơ.”
“Cần gì cậu phải tự chôn?” Mark không thể hiểu nổi hành động của anh.
“Nếu người nằm trong quan tài kia thực sự là ông nội của Chân Chân thì tôi tự chôn là đúng nhất rồi còn gì.”
Mark vẫn không hiểu ý Wagner.
Wagner cũng chẳng nói thêm gì, chỉ cười cười rồi cùng những thuộc hạ mới mượn của Mark toan bước chân đi. Nhưng chưa được mấy bước, anh lại dừng lại.
“Chờ tôi một chút.” Bỏ lại câu này trước một đống vẻ mặt ngạc nhiên của những người khác, anh quay đầu trở vào Huyền Nhật, xuống tầng hầm.
Chân Chân đã khôi phục được ít thể lực, đang ở dưới tầng hầm giúp anh giặt quần áo bẩn. Nói bẩn thì hơi quá, thực ra đó cũng chỉ là quần áo mà ngày hôm qua anh vứt dưới đất mà thôi. Phần lớn thời gian anh đều không mặc gì, thời gian mặc quần áo hết sức ngắn, vậy nên những bộ quần áo này chẳng tính là quần áo bẩn nữa.
Giặt sơ nước, vò mấy cái, vắt khô nước, sau đó cô bê chậu quần áo đến cửa thông gió phơi khô.
Wagner nhìn cô lau ống tay áo ướt đẫm nước, chống cùi chỏ lên cửa phòng vệ sinh, bảo: “Anh muốn ra ngoài một lát, chắc khoảng hai, ba giờ sau mới về.”
Wagner thấy mình hiện giờ y hệt như người chồng trước khi ra cửa phải nói tạm biệt với vợ, dù đi đâu cũng phải nói cho vợ biết. Nếu cứ thế không nói mà đi thì lòng anh không nỡ, sợ rằng tình huống ban sáng sẽ lại tái diễn.
Anh không muốn Chân Chân lo lắng, bất an, suy nghĩ linh tinh, cũng không muốn sau khi trở về lại thấy cô thút thít lo âu chạy khắp nơi tìm mình.
Wagner nghe Chân Chân “ừ” một tiếng lại tiếp: “Anh không ở đây với em ổn chứ? Có sợ không?” Anh còn nhớ rõ ngày thứ hai sau khi đưa cô tới đây, anh chỉ muốn ra ngoài một chút thôi mà cô đã kích động năn nỉ đòi theo cùng anh; còn cả buổi sáng hôm nay không thấy anh, cô nói cô sợ anh bỏ cô mà đi nữa. “Có muốn anh nhờ Mark xuống đây với em không?”
“Không cần đâu!” Chân Chân quay đầu cười ngọt ngào với anh. “Anh à, anh về sớm chút là được rồi.” Biết anh sẽ không bỏ mình lại, thậm chí còn cố xuống đây nói trước với cô là sẽ đi, anh quan tâm cô như vậy sao cô còn phải lo lắng nữa chứ.
Wagner bước tới cạnh cô, xoa xoa đầu cô. “Anh sẽ mau chóng quay về. Em phải nghe lời anh, ngoan ngoãn ở dưới này chờ anh, không được chạy đi đâu lung tung. Anh không có ở đây thì một tấc cũng không được rời khỏi tầng hầm, không cho phép đi ra ngoài, hiểu chưa?”
Nghe được câu hứa của Chân Chân xong, Wagner mới hài lòng hôn lên chóp mũi cô một chút, rồi không kìm lòng nổi lại cắn môi cô một miếng.
Sau đó anh xoay người, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.