Chọc Phải Tổng Tài: Ông Chồng Bất Đắc Dĩ, Là Anh Cố Ý Bẫy Em
Chương 15: Thời gian bỏ ra sẽ không bao giờ là lãng phí
KT Nguyen9x
17/09/2023
Hạ Nhược Hi vừa tung chăn ra thì đã thấy quần áo và bữa sáng đã được đặt sẵn ở trên bàn. “Cũng chu đáo quá ha” cô nghĩ mà cười lúc nào không biết “mình vui gì chứ, điên thiệt rồi” cô nhỏ giọng một mình rồi nhanh chóng ôm quần áo vào phòng tắm, ăn sáng xong cô mới bẽn lẽn đi ra, lúc này Cố Cao Lãng đang ngồi ở sofa làm việc trên laptop
“Tôi còn tưởng em sẽ không ra nữa chứ? ” Cố Cao Lãng vừa thấy cô liền tựa lưng ra ghế nhếch mép nói.
“Em phải đi làm, em không muốn lại bị trừ lương đâu” Hạ Nhược Hi xấu hổ mím môi cúi đầu không dám nhìn anh nói.
“Hôm nay cho em nghỉ. Em là thư ký riêng của tôi, sẽ không bị trừ lương đâu mà lo ”
“Sao tự nhiên lại tốt đột xuất vậy trời, chắc không phải là có ý đồ gì chứ” cô nghĩ bụng
“Ngồi xuống đi, cho em cái này” Anh đẩy sổ đỏ về phía cô
Hạ Nhược Hi liền ngây ngốc ngồi xuống không biết anh là có ý gì. Vừa cầm lên xem cô liền trừng to mắt khi thấy tên mình nằm trên giấy chứng hận kết hôn “Hạ Nhược Hi - Cố Cao Lãng”
“ Vợ chồng ” Cô bất ngờ đứng dậy hét to “Chủ tịch” Cô lúng túng liếm môi chỉ tay vào quyển sổ, ngày tháng còn là của hôm nay cô căn bản còn chưa ra khỏi nhà.
“Em làm gì kích động vậy?” Cố Cao Lãng đi qua phía cô, ghì tay cô ngồi xuống.
“Cái này.. ở đâu ra vây?”
Cố Cao Lãng liền búng tay lên trán cô
“A..”
“ Không nhớ gì thật à? ”
“Sao có thể chứ? ” Hạ Nhược Hi mơ hồ nhớ lại chuyện đêm qua mà xấu hổ muốn chết, vì cô khóc lóc nhất quyết muốn kết hôn ngay nên Cố Cao Lãng đã gọi cho Hồ Quang, cục trưởng của bộ tư pháp đến làm thủ tục kết hôn giúp họ. Không những thế cô còn giữ chặt anh không buông, hôn anh rồi còn nôn lên khắp người anh nữa.
Cố Cao Lãng biết cô xấu hổ liền gầm mặt nhếch mép cười, nhưng vẫn là không muốn tạo cho cô áp lực “Yên tâm đi, cũng như em đã nói, giúp người thì phải giúp cho trót, bù cho em cái tát bị mẹ đánh. Nhưng em phải biết rõ, con người tôi sẽ không bao giờ làm chuyện gì lỗ lã.” Nói rồi anh đặt sổ đỏ vào trong túi xách của cô. “Có khi sẽ cần dùng đến. Đợi qua chuyện này rồi, em phải đến đây làm trâu làm ngựa cho tôi đó, ha.. ”
Hạ Nhược Hi liền hừ lạnh “biết ngay mà, vừa tốt được câu trước thì câu sau liền lộ ra bộ mặt xấu xa”
“Về đi, mẹ em đang ở bệnh viện đấy”
“ Hả? Sao anh biết ”
“Khó lắm sao?”
Hạ Nhược Hi liền lắc đầu, vì cô biết đối với Cố Cao lãng sẽ không có chuyện gì khó. Đến đăng ký kết hôn nửa đêm còn được nữa mà. Cô cũng chẳng nghĩ nhiều liền ba chân bốn cẳng bắt xe đến bệnh viện trước.
Cố Cao Lãng tựa lưng vào thành cửa nhìn theo bóng lưng cô mà khóe môi khẽ cong lên. “Thời gian bỏ ra sẽ không bao giờ là lãng phí. Đợi em dọn đến đây rồi, thì em chết chắc với tôi” Anh nghĩ rồi quay người trở vào trong.
Bệnh viện
Phòng 312
“Mẹ..” Hạ Nhược Hi chạy vào gọi, ôm chầm lấy bà.
Tô Tú Quyên liền ôm lấy cô khóc nức nở “Nhược Hi, mẹ xin lỗi”
La Ngọc Kiều liền trừng to mắt nghĩ “Sao chị ta biết được dì ở đây mà tới vậy trời ”
“Mẹ đừng khóc, mẹ vào viện tối giờ sao mẹ không gọi cho con”
Tô Tú Quyên còn chưa kịp nói, La Ngọc Kiều liền chen lời trước sợ bị phát hiện. “Em có gọi mà tại chị không nghe đó chứ ”
“Có sao?” Hạ Nhược Hi mơ hồ nói, cô nghĩ chắc do tối qua say quá nên cô không biết. Chắc là do Cố Cao Lãng đã nghe. Nhưng theo hiểu biết của cô về nhỏ em họ này, nếu là Cố Cao Lãng nghe, cô ta nhất định sẽ không im lặng như vậy.
“Sao bữa nay chị ta không cãi tay đôi với mình nhỉ” La Ngọc Kiều nghi hoặc nghĩ
“Tối qua con đi đâu?”
“À.. con ở nhờ nhà tiểu Kiều”
Tô Tú Quyên liền gục gật sờ mặt con gái “Còn đau không?”
Hạ Nhược Hi liền lắc đầu mỉm cười. “Nhưng cũng lạ, mặt không sưng cũng chẳng đau đầu, chả lẻ cả đêm qua chủ tịch không ngủ chăm sóc cho mình sao. Điên rồi, sao mấy nay mình cứ nghĩ tới anh ta hoài vậy trời”
“Nhược Hi, con nghĩ gì mà thất thần vậy? Có chuyện gì sao. Nếu bận thì con cứ đi đi, mai mẹ cũng xuất viện rồi”
“Không có. Chủ tịch của con biết mẹ ốm nên cho con nghỉ hôm nay rồi, con sẽ ở đây với mẹ”
“Thế à, ông chủ của con tốt thật”
“Dạ, đúng là rất tốt”
“Tốt đến sợ luôn” Cô nghĩ đến chuyện thay đồ mà rùng mình.
“Mẹ nghỉ ngơi đi, con đi mua ít đồ”
“Được, nhưng đừng mua gì cho mẹ lãng phí lắm”
Hạ Nhược Hi cười rồi đi.
Tập đoàn Lãng Nghệ
“Này, Cố nhị thiếu gia. Cậu là đang nghiêm túc thật đó hả?” Chu Tử Quân nói tay máy móc sắp hồ sơ trên bàn.
“Tất nhiên rồi ” Cố Cao Lãng mắt nhìn vào tập tài liệu trên tay nói mà khóe môi khẽ cong lên.
“Ôi mẹ ơi, yêu thật rồi. Còn biết cười nữa” Chu Tử Quân kích động nói mà nhảy đong đỏng.
“Tôi còn tưởng em sẽ không ra nữa chứ? ” Cố Cao Lãng vừa thấy cô liền tựa lưng ra ghế nhếch mép nói.
“Em phải đi làm, em không muốn lại bị trừ lương đâu” Hạ Nhược Hi xấu hổ mím môi cúi đầu không dám nhìn anh nói.
“Hôm nay cho em nghỉ. Em là thư ký riêng của tôi, sẽ không bị trừ lương đâu mà lo ”
“Sao tự nhiên lại tốt đột xuất vậy trời, chắc không phải là có ý đồ gì chứ” cô nghĩ bụng
“Ngồi xuống đi, cho em cái này” Anh đẩy sổ đỏ về phía cô
Hạ Nhược Hi liền ngây ngốc ngồi xuống không biết anh là có ý gì. Vừa cầm lên xem cô liền trừng to mắt khi thấy tên mình nằm trên giấy chứng hận kết hôn “Hạ Nhược Hi - Cố Cao Lãng”
“ Vợ chồng ” Cô bất ngờ đứng dậy hét to “Chủ tịch” Cô lúng túng liếm môi chỉ tay vào quyển sổ, ngày tháng còn là của hôm nay cô căn bản còn chưa ra khỏi nhà.
“Em làm gì kích động vậy?” Cố Cao Lãng đi qua phía cô, ghì tay cô ngồi xuống.
“Cái này.. ở đâu ra vây?”
Cố Cao Lãng liền búng tay lên trán cô
“A..”
“ Không nhớ gì thật à? ”
“Sao có thể chứ? ” Hạ Nhược Hi mơ hồ nhớ lại chuyện đêm qua mà xấu hổ muốn chết, vì cô khóc lóc nhất quyết muốn kết hôn ngay nên Cố Cao Lãng đã gọi cho Hồ Quang, cục trưởng của bộ tư pháp đến làm thủ tục kết hôn giúp họ. Không những thế cô còn giữ chặt anh không buông, hôn anh rồi còn nôn lên khắp người anh nữa.
Cố Cao Lãng biết cô xấu hổ liền gầm mặt nhếch mép cười, nhưng vẫn là không muốn tạo cho cô áp lực “Yên tâm đi, cũng như em đã nói, giúp người thì phải giúp cho trót, bù cho em cái tát bị mẹ đánh. Nhưng em phải biết rõ, con người tôi sẽ không bao giờ làm chuyện gì lỗ lã.” Nói rồi anh đặt sổ đỏ vào trong túi xách của cô. “Có khi sẽ cần dùng đến. Đợi qua chuyện này rồi, em phải đến đây làm trâu làm ngựa cho tôi đó, ha.. ”
Hạ Nhược Hi liền hừ lạnh “biết ngay mà, vừa tốt được câu trước thì câu sau liền lộ ra bộ mặt xấu xa”
“Về đi, mẹ em đang ở bệnh viện đấy”
“ Hả? Sao anh biết ”
“Khó lắm sao?”
Hạ Nhược Hi liền lắc đầu, vì cô biết đối với Cố Cao lãng sẽ không có chuyện gì khó. Đến đăng ký kết hôn nửa đêm còn được nữa mà. Cô cũng chẳng nghĩ nhiều liền ba chân bốn cẳng bắt xe đến bệnh viện trước.
Cố Cao Lãng tựa lưng vào thành cửa nhìn theo bóng lưng cô mà khóe môi khẽ cong lên. “Thời gian bỏ ra sẽ không bao giờ là lãng phí. Đợi em dọn đến đây rồi, thì em chết chắc với tôi” Anh nghĩ rồi quay người trở vào trong.
Bệnh viện
Phòng 312
“Mẹ..” Hạ Nhược Hi chạy vào gọi, ôm chầm lấy bà.
Tô Tú Quyên liền ôm lấy cô khóc nức nở “Nhược Hi, mẹ xin lỗi”
La Ngọc Kiều liền trừng to mắt nghĩ “Sao chị ta biết được dì ở đây mà tới vậy trời ”
“Mẹ đừng khóc, mẹ vào viện tối giờ sao mẹ không gọi cho con”
Tô Tú Quyên còn chưa kịp nói, La Ngọc Kiều liền chen lời trước sợ bị phát hiện. “Em có gọi mà tại chị không nghe đó chứ ”
“Có sao?” Hạ Nhược Hi mơ hồ nói, cô nghĩ chắc do tối qua say quá nên cô không biết. Chắc là do Cố Cao Lãng đã nghe. Nhưng theo hiểu biết của cô về nhỏ em họ này, nếu là Cố Cao Lãng nghe, cô ta nhất định sẽ không im lặng như vậy.
“Sao bữa nay chị ta không cãi tay đôi với mình nhỉ” La Ngọc Kiều nghi hoặc nghĩ
“Tối qua con đi đâu?”
“À.. con ở nhờ nhà tiểu Kiều”
Tô Tú Quyên liền gục gật sờ mặt con gái “Còn đau không?”
Hạ Nhược Hi liền lắc đầu mỉm cười. “Nhưng cũng lạ, mặt không sưng cũng chẳng đau đầu, chả lẻ cả đêm qua chủ tịch không ngủ chăm sóc cho mình sao. Điên rồi, sao mấy nay mình cứ nghĩ tới anh ta hoài vậy trời”
“Nhược Hi, con nghĩ gì mà thất thần vậy? Có chuyện gì sao. Nếu bận thì con cứ đi đi, mai mẹ cũng xuất viện rồi”
“Không có. Chủ tịch của con biết mẹ ốm nên cho con nghỉ hôm nay rồi, con sẽ ở đây với mẹ”
“Thế à, ông chủ của con tốt thật”
“Dạ, đúng là rất tốt”
“Tốt đến sợ luôn” Cô nghĩ đến chuyện thay đồ mà rùng mình.
“Mẹ nghỉ ngơi đi, con đi mua ít đồ”
“Được, nhưng đừng mua gì cho mẹ lãng phí lắm”
Hạ Nhược Hi cười rồi đi.
Tập đoàn Lãng Nghệ
“Này, Cố nhị thiếu gia. Cậu là đang nghiêm túc thật đó hả?” Chu Tử Quân nói tay máy móc sắp hồ sơ trên bàn.
“Tất nhiên rồi ” Cố Cao Lãng mắt nhìn vào tập tài liệu trên tay nói mà khóe môi khẽ cong lên.
“Ôi mẹ ơi, yêu thật rồi. Còn biết cười nữa” Chu Tử Quân kích động nói mà nhảy đong đỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.