Chọc Phải Tổng Tài: Ông Chồng Bất Đắc Dĩ, Là Anh Cố Ý Bẫy Em
Chương 14: Tuyên bố chủ quyền
KT Nguyen9x
17/09/2023
Sáng ra Hồ Quang đã mang sổ đỏ đến. Cố Cao Lãng cầm trên tay mà khoé môi ẩn hiện một nụ cười không rõ ràng.
" Để chú phải cất công đi lại nhiều lần, cháu thật sự ngại quá"
" Cố nhị thiếu gia đừng khách sáo, giúp được cho cậu tôi vui còn không kịp nữa là".
" Hôm khác mời chú dùng cơm"
" Rất sẵn lòng." Nói rồi ông ta cúi chào rời đi.
Nhìn vào sổ đỏ trên tay anh quay người trở về phòng.
Hạ Nhược Hi vẫn còn đang say giấc thì chuông điện thoại cô chợt vang lên.
Anh cầm chiếc điện thoại trong tay, nhìn xuống người con gái mỹ miều rồi quay người đi.
" Anh Tống sáng ra đã gọi, có chuyện gì quan trọng sao?"
(....) Tống An Kỳ bên kia đầu dây trừng vào chiếc điện thoại đến sắp rơi cả mắt. Hắn ta nghĩ giọng nói lạnh lùng sắc bén này sao nghe quen tai quá.
" Nếu anh không có chuyện gì để nói thì tôi cúp máy.."
" Khoan đã. Hạ Nhược Hi đâu? Anh là ai sao lại nghe điện thoại của cô ấy?"
" Sao dạo này lại có nhiều người trí nhớ kém đến như vậy. Chúng ta đã từng gặp nhau ở khách sạn rồi. Nhược Hi vẫn còn đang ngủ. Nếu đã không có chuyện gì, sau này cấm gọi nữa nghe chưa?"
(........) Lại là hắn ta. Tống An Kỳ còn chưa kịp nói.
Tút.. tút..tút..
Hắn ta tức quá liền gọi lại, nhưng căn bản không gọi được, vì đã bị người bên kia chặn cuộc gọi.
" Tên khốn đó là đang tuyên bố chủ quyền với mình sao?"
Cố Cao Lãng nằm trên giường, chống tay lên gối nhìn cô.
Hạ Nhược Hi vừa mở mắt đã nhìn thấy anh, liền giật bắn người chéo tay trước ngực sờ tới sờ lui, cô sợ hãi hét to.
" Á.."
Cố Cao Lãng nhếch mép bất ngờ ngồi dậy, vật cô ngã xuống, chóng tay áp sát hai bên thân người cô.
" Biết sợ sao còn uống rượu nhiều. Tối qua không có tôi, em đã bị đám lưu manh thịt mất rồi. La hét gì? "
Hạ Nhược Hi nhìn xuống thân người mình, ngoài chiếc áo ngủ và quần lót ra thì hoàn toàn trống rỗng.
" Cố Cao Lãng, anh mới là lưu manh"
" Tôi có là lưu manh, cũng thuộc hàng cao cấp. Nhưng theo lý mà nói em phải cảm ơn tôi, sao lại mắng người có ơn với em chứ "
" Đàn ông toàn là lũ sói xấu xa. Anh cũng vậy" Hạ Nhược Hi nói tức đến hai mắt đỏ hoe khiến Cố Cao Lãng có chút lúng túng liền thả lỏng tay. Cô đẩy người anh ra ngồi bật dậy khóc nức nở.
Cố Cao Lãng đơ người liếm môi, lúc này anh thật sự lúng túng, tối qua say rượu anh không nói, nhưng bình thường anh chưa bao giờ thấy cô như vậy.
" Nhược Hi, đừng khóc. Tôi đâu cô làm gì em"
" Có quỷ mới tin anh đồ lưu manh hai mặt"
" Thật, không làm gì hết. Tối qua em nôn bẩn cả người nên tôi thay quần áo cho em thôi "
Hạ Nhược Hi nhìn anh chằm chằm, tuy bình thường cô rất đề phòng anh, nhưng lúc này cô cảm nhận được trong lời nói của anh không hề mang giả dối vì anh căn bản không cần phải nói dối.., áp lực công việc bộn bề cô cũng chưa từng thấy vẻ mặt anh bối rối như lúc này.
“Thật.. không?”
Cố Cao Lãng thở phào khi thấy cô ngừng khóc, anh liền gật đầu khẳng định lại lần nữa, rằng anh không làm gì hết.
Hạ Nhược Hi gầm mặt mỉm cười khi thấy sự nghiêm túc của anh, cô sực nhớ lại lời anh gương mặt cô chợt đỏ bừng nóng lên như đang bị sốt.'' Thay đồ? Anh thay.." Cô bất ngờ hướng mắt lên nhìn anh nói
" Hỏi thừa. Ở đây ngoài tôi và em ra thì chỉ toàn đồ vật. Tôi không thay thì ai thay?''
Hạ Nhược Hi khẽ nuốt nước bọt xấu hổ, nam nữ khác biệt mà từ miệng anh như chẳng có chuyện gì, cô thật sự chỉ muốn đào một cái hố mà trốn đi.
" Yên tâm rồi phải không?"
Hạ Nhược Hi chẳng thèm đáp lời anh, bất ngờ thẳng chân đạp anh rớt xuống giường, kéo chăn trùm kín người lại.
" Hạ Nhược Hi, em uống nhiều rượu quá đến não bị úng nước rồi à? Đối xử với ân nhân của mình như thế đó sao? " Cố Cao Lãng xoa xoa mông, tức quá không nhịn được mà nói.
" Ai biểu anh ngồi không cẩn thận" Thanh âm truyền ra từ trong chăn.
" Ờ, thì tại tôi không cẩn thận" Nói rồi anh đứng dậy đi ra khỏi phòng "tôi mà biết em đối xử với tôi như vậy, tối qua tôi đã xử đẹp em rồi, thiệt là.." Cố Cao Lãng vừa đi vừa nói một mình.
Bệnh viện
“Con bé Nhược Hi này tại sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ? ” Tô Tú Lan đang cho canh ra bát nói.
“Ngọc Kiều, con không gọi được cho Nhược Hi thật sao?” Tô Tú Quyên ủ rũ nói”
“Dạ không ạ” La Ngọc Kiều nói như thật, nhưng căn bản ả ta không hề gọi.
Còn về phần Hạ Chí Thành cậu ấy thường xuyên ở ký túc xá, vài ngày mới về một lần, Tô Tú Quyên sợ ảnh hưởng việc học của cậu nên bà không cho gọi báo tin.
Tô Tú Quyên cảm thấy vô cùng có lỗi vì đã đánh con gái như vậy, bà cũng không biết nên làm gì lúc này. Suy cho cùng là bà đã quá kích động.
" Để chú phải cất công đi lại nhiều lần, cháu thật sự ngại quá"
" Cố nhị thiếu gia đừng khách sáo, giúp được cho cậu tôi vui còn không kịp nữa là".
" Hôm khác mời chú dùng cơm"
" Rất sẵn lòng." Nói rồi ông ta cúi chào rời đi.
Nhìn vào sổ đỏ trên tay anh quay người trở về phòng.
Hạ Nhược Hi vẫn còn đang say giấc thì chuông điện thoại cô chợt vang lên.
Anh cầm chiếc điện thoại trong tay, nhìn xuống người con gái mỹ miều rồi quay người đi.
" Anh Tống sáng ra đã gọi, có chuyện gì quan trọng sao?"
(....) Tống An Kỳ bên kia đầu dây trừng vào chiếc điện thoại đến sắp rơi cả mắt. Hắn ta nghĩ giọng nói lạnh lùng sắc bén này sao nghe quen tai quá.
" Nếu anh không có chuyện gì để nói thì tôi cúp máy.."
" Khoan đã. Hạ Nhược Hi đâu? Anh là ai sao lại nghe điện thoại của cô ấy?"
" Sao dạo này lại có nhiều người trí nhớ kém đến như vậy. Chúng ta đã từng gặp nhau ở khách sạn rồi. Nhược Hi vẫn còn đang ngủ. Nếu đã không có chuyện gì, sau này cấm gọi nữa nghe chưa?"
(........) Lại là hắn ta. Tống An Kỳ còn chưa kịp nói.
Tút.. tút..tút..
Hắn ta tức quá liền gọi lại, nhưng căn bản không gọi được, vì đã bị người bên kia chặn cuộc gọi.
" Tên khốn đó là đang tuyên bố chủ quyền với mình sao?"
Cố Cao Lãng nằm trên giường, chống tay lên gối nhìn cô.
Hạ Nhược Hi vừa mở mắt đã nhìn thấy anh, liền giật bắn người chéo tay trước ngực sờ tới sờ lui, cô sợ hãi hét to.
" Á.."
Cố Cao Lãng nhếch mép bất ngờ ngồi dậy, vật cô ngã xuống, chóng tay áp sát hai bên thân người cô.
" Biết sợ sao còn uống rượu nhiều. Tối qua không có tôi, em đã bị đám lưu manh thịt mất rồi. La hét gì? "
Hạ Nhược Hi nhìn xuống thân người mình, ngoài chiếc áo ngủ và quần lót ra thì hoàn toàn trống rỗng.
" Cố Cao Lãng, anh mới là lưu manh"
" Tôi có là lưu manh, cũng thuộc hàng cao cấp. Nhưng theo lý mà nói em phải cảm ơn tôi, sao lại mắng người có ơn với em chứ "
" Đàn ông toàn là lũ sói xấu xa. Anh cũng vậy" Hạ Nhược Hi nói tức đến hai mắt đỏ hoe khiến Cố Cao Lãng có chút lúng túng liền thả lỏng tay. Cô đẩy người anh ra ngồi bật dậy khóc nức nở.
Cố Cao Lãng đơ người liếm môi, lúc này anh thật sự lúng túng, tối qua say rượu anh không nói, nhưng bình thường anh chưa bao giờ thấy cô như vậy.
" Nhược Hi, đừng khóc. Tôi đâu cô làm gì em"
" Có quỷ mới tin anh đồ lưu manh hai mặt"
" Thật, không làm gì hết. Tối qua em nôn bẩn cả người nên tôi thay quần áo cho em thôi "
Hạ Nhược Hi nhìn anh chằm chằm, tuy bình thường cô rất đề phòng anh, nhưng lúc này cô cảm nhận được trong lời nói của anh không hề mang giả dối vì anh căn bản không cần phải nói dối.., áp lực công việc bộn bề cô cũng chưa từng thấy vẻ mặt anh bối rối như lúc này.
“Thật.. không?”
Cố Cao Lãng thở phào khi thấy cô ngừng khóc, anh liền gật đầu khẳng định lại lần nữa, rằng anh không làm gì hết.
Hạ Nhược Hi gầm mặt mỉm cười khi thấy sự nghiêm túc của anh, cô sực nhớ lại lời anh gương mặt cô chợt đỏ bừng nóng lên như đang bị sốt.'' Thay đồ? Anh thay.." Cô bất ngờ hướng mắt lên nhìn anh nói
" Hỏi thừa. Ở đây ngoài tôi và em ra thì chỉ toàn đồ vật. Tôi không thay thì ai thay?''
Hạ Nhược Hi khẽ nuốt nước bọt xấu hổ, nam nữ khác biệt mà từ miệng anh như chẳng có chuyện gì, cô thật sự chỉ muốn đào một cái hố mà trốn đi.
" Yên tâm rồi phải không?"
Hạ Nhược Hi chẳng thèm đáp lời anh, bất ngờ thẳng chân đạp anh rớt xuống giường, kéo chăn trùm kín người lại.
" Hạ Nhược Hi, em uống nhiều rượu quá đến não bị úng nước rồi à? Đối xử với ân nhân của mình như thế đó sao? " Cố Cao Lãng xoa xoa mông, tức quá không nhịn được mà nói.
" Ai biểu anh ngồi không cẩn thận" Thanh âm truyền ra từ trong chăn.
" Ờ, thì tại tôi không cẩn thận" Nói rồi anh đứng dậy đi ra khỏi phòng "tôi mà biết em đối xử với tôi như vậy, tối qua tôi đã xử đẹp em rồi, thiệt là.." Cố Cao Lãng vừa đi vừa nói một mình.
Bệnh viện
“Con bé Nhược Hi này tại sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ? ” Tô Tú Lan đang cho canh ra bát nói.
“Ngọc Kiều, con không gọi được cho Nhược Hi thật sao?” Tô Tú Quyên ủ rũ nói”
“Dạ không ạ” La Ngọc Kiều nói như thật, nhưng căn bản ả ta không hề gọi.
Còn về phần Hạ Chí Thành cậu ấy thường xuyên ở ký túc xá, vài ngày mới về một lần, Tô Tú Quyên sợ ảnh hưởng việc học của cậu nên bà không cho gọi báo tin.
Tô Tú Quyên cảm thấy vô cùng có lỗi vì đã đánh con gái như vậy, bà cũng không biết nên làm gì lúc này. Suy cho cùng là bà đã quá kích động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.