Chương 40
Kim Bính
23/07/2019
Hà Châu siết chặt vòng tay, gác cằm lên đỉnh đầu Tôn Hồi và cọ nhẹ
hai cái, ánh mắt rơi vào hư không dường như không tìm thấy tiêu cự.
"Bố mẹ anh ly hôn năm anh mười tuổi, anh theo mẹ về dưới quê. Anh trai anh tên Hà Huy, lớn hơn anh tám tuổi."
Hồi đó, Hà Huy hai mươi hai tuổi luôn dốc sức làm việc ở bên ngoài, cô vợ nơi thị trấn nhỏ không chịu nổi nên sau hai năm thì sống riêng, đưa tờ giấy ra trước mặt Hà Huy. Hà Châu và mẹ sống nương tựa vào nhau, từng nghe nói cha vẫn khuyên giải suốt, nhưng Hà Huy làm sao cũng không giữ nổi.
Sau khi Hà Huy li hôn, anh ấy cố gắng bổ túc, thi đỗ rất nhiều bằng, thành công nhận lời mời vào một tập đoàn lớn của thành phố Hải Châu, chuyển từ giai cấp công nhân sang thành phần lãnh đạo, một đường lên như diều gặp gió. Chỉ năm, sáu năm ngắn ngủi, mỗi năm đều thăng chức và tăng lương. Hà Huy mua hai căn hộ ở trung tâm thành phố, một cho mình và cha, căn hộ còn lại tính để cho Hà Châu với mẹ, còn mua một chiếc xe hơi khoảng bốn mươi vạn tệ, ngày lễ tết chở đầy quà tặng lái về thị trấn nhỏ, với một thân âu phục hàng hiệu, giày da, túi da, cảnh tượng không gì sánh bằng.
Hà Huy lớn lên cao to đẹp trai, lại nháy mắt thăng quan tiến chức vùn vụt, chuyện li hôn lúc trước chỉ hệt một hạt vừng, người mai mối cũng dần dần tăng lên. Song, không biết là ánh mắt của anh ấy cao hay là anh ấy không có có tâm tình kết hôn mà mãi không để ý cô gái nào, có cô thì lại khiến tâm tư của cha Hà xao động.
Tôn Hồi không nhìn thấy vẻ mặt của Hà Châu, chỉ cảm thấy đôi cánh tay cứng rắn như sắt kia quấn lấy cô không thể cử động giống lời cảnh báo uy hiếp. Cô vừa nhúc nhích thì trên eo liền thít chặt thêm. Trên đỉnh đầu chợt vang lên một tiếng cười lạnh, nghe thấy mỗi giọng Hà Châu nặng nề: "Đàn ông háo sắc, bố anh rất nhanh chóng đã cùng một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi 'bốc lửa', chẳng khác gì uống thuốc mê vậy."
Dùng lời của cha Hà mà nói, ông như lấy lại tuổi thanh xuân, còn người phụ nữ hơn ba mươi xấp xỉ tuổi Hà Huy. Tình yêu chênh lệch tuổi tác này làm cho ông phấn chấn.
Cho nên sau khi Hà Huy gặp tai nạn, chẳng biết người phụ nữ đó dùng trò gì đã cuỗm mất hơn nửa tài sản của nhà họ Hà. Cha Hà cũng đi theo. Trong một đêm, mái tóc mẹ Hà bạc trắng, chạy về dưới quê suốt đêm, hàng ngày đều đến các địa điểm hay phát sinh rắc rối để tìm manh mối, muốn tìm bằng được kẻ gây chuyện.
Một trong hai căn hộ sớm đã bị cha Hà bán qua tay, căn còn lại vẫn đang thế chấp, chút tiền sót lại trong nhà căn bản không đủ chi trả phí điều trị của Hà Huy. Mẹ Hà thắt lưng buộc bụng, vất vả lâu ngày nên thành bệnh. Mất gần hai năm, cuối cùng trói kẻ gây nên chuyện đưa ra trước pháp luật, nhưng Hà Huy cũng không tỉnh lại nữa.
"Mẹ anh bảo trong nhà luôn bị trộm, còn có người theo dõi bà. Trong thời gian công tác, anh trai anh đã đắc tội với người ta. Trước khi anh ấy xảy ra tai nạn, anh nghe nói trong nhà có gì đó là lạ. Khi ấy anh không thể tiếp tục đi học. Kỳ một của năm ba Đại Học, anh còn chưa kịp tham gia kỳ thi cuối cùng."
Tôn Hồi khẽ cựa quậy, tức khắc trên eo siết chặt một cái, lồng ngực dán sau lưng khít khao không kẽ hở. Hà Châu hôn lên tóc cô, khẽ nói: "Kẻ gây ra chuyện bị tóm không lâu thì mẹ anh mất. Một mình anh chạy tới đây làm thuê để trả tiền thuốc men. Chị dâu anh sớm đã tái hôn, nhưng chị ấy tốt lắm, giúp đỡ chăm sóc anh trai đã mất của anh suốt!"
Tôn Hồi nắm bàn tay của Hà Châu đang quấn trên eo cô, thì thầm: "Hà Châu..."
Nhưng đôi tay đó lại sít sao thêm. Anh nói tiếp: "Sáng nay anh đi thăm mộ anh trai anh. Anh ấy mất đã lâu như vậy mà anh mới tới lần đầu. Chị dâu anh giấu người trong nhà lén dẫn anh đến chỗ mộ. Chị ấy bảo với anh rằng những thân thích trong nhà đều không tới tham dự tang lễ. Gia đình anh đã chẳng còn ai, anh lại là kẻ chẳng có tương lai. Tiền họ bỏ ra về sau không thu lại được, vì vậy họ cũng không đến. Chỉ có ông cậu mà bình thường gia đình anh không hay qua lại thì tới một chuyến, cho ba trăm tệ." Hà Châu cười một tiếng: "Lúc trước khi nhà bọn anh khá giả, chưa từng nghĩ tới chị dâu và ông cậu này. Giờ người đi trà lạnh, cũng chỉ có hai người họ còn sẵn lòng giúp đỡ. Hồi Hồi, anh không dễ dàng có được em, em muốn đi đâu?"
Hai mắt Tôn Hồi cay cay, cổ họng như thể bị chặn bởi nước mắt cuộn trào, dòng nước chảy xiết quất vào cổ họng, đau đến nỗi cô khó cất nổi một từ.
Cô cố gắng kêu lên hai tiếng, giống tiếng kêu cứu vô lực tối nghĩa lúc gặp nguy hiểm. Có điều cổ họng khàn khàn, khí lực yếu ớt. Cô nói: "Bỏ ra!" Hà Châu nghe thấy hai từ ấy càng thêm chói tai. Anh ôm cô chặt hơn, cánh tay giấu dưới ống tay áo sớm đã nổi gân xanh.
Cổ họng Tôn Hồi đau quá, đau đến mức mắt cô chảy xuống hai hàng lệ: "Anh buông ra, em muốn quay người một cái!"
Hà Châu sững sờ, ngơ ngẩn nới ra một khe hở, nhưng vẫn không buông Tôn Hồi khỏi vòng tay.
Tôn Hồi chẳng dễ dàng gì quay người lại, tóm lấy vạt áo trước ngực Hà Châu, cụp mắt lặng im, chẳng qua vẫn rơi lệ, bả vai khẽ run rẩy.
Hà Châu cúi đầu nhìn hồi lâu rồi chậm rãi phủ môi xuống, nuốt lấy những giọt nước mắt nóng hổi ấy, đầu lưỡi đắng chát bồi hồi, thoáng chốc lại nếm được mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt. Anh bỗng ôm chặt lấy cô. Gió ấm của máy điều hòa quét qua không bằng nhiệt độ của Mặt Trời đang rừng rực trong lòng.
Hà Châu vùi trong hõm cổ của Tôn Hồi, gắt gao ôm chặt, ôm đến khi cô khó thở, ôm đến khi cô ấm ách kêu một tiếng, bấy giờ Hà Châu mới hơi nới vòng tay, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Hồi lên.
Trên má, loang lổ dấu lệ, giọt nước long lanh đọng trên mi, đôi mắt sáng trong hệt khu rừng sau cơn mưa. Nửa năm trước, Tôn Hồi mang khuôn mặt bầu bĩnh trẻ con, nét ngây thơ chưa biến mất khiến người ta yêu mến. Tôn Hồi hôm nay dần dần nảy nở với đôi mắt sáng và hàm răng trắng, chiếc mũi thon thon, khóe môi hơi vểnh lên luôn như thể đang cười, giữa đầu môi phơn phớt hồng. Hà Châu đặc biệt đưa lưỡi thăm dò trêu chọc nơi này của cô.
Đây là cô gái bé nhỏ của anh, tràn trề sức sống, rực rỡ và lấp lánh hơn hẳn bất cứ thứ châu báu lộng lẫy nào. Bụng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tôn Hồi, Hà Châu khẽ nói: "Ngày tháng khổ sở đã kết thúc, em sẽ có anh, anh chỉ có một mình em là đủ rồi. Anh cũng không cần em một lòng một dạ yêu anh, anh sẽ cho em tất cả. Anh không để cho em nếm chút đau khổ nào hết, anh sẽ không cho phép người khác khiến em tủi thân dù chỉ một tẹo!"
Tôn Hồi ngơ ngác nhìn Hà Châu, lệ vẫn đang đảo quanh trong hốc mắt, bàn tay to lớn trên gò má nóng quá, kẹp Tôn Hồi không thể cử động. Cô cảm nhận được bụng ngón tay của Hà Châu lướt qua mí mắt, cánh mũi, cuối cùng lưu lại trên môi cô. Cô thấy mặt anh gần xuống từng tấc từng tấc, sau cùng cách cô chỉ nửa phân. Cô đã không thể nhìn rõ khuôn mặt góc cạnh rõ ràng ấy nữa, mà nghe thấy giọng nói nghèn nghẹt của Hà Châu vang lên bên tai: "Bên cạnh chúng ta cũng sẽ không có người khác. Chúng ta cũng không có bất cứ đường lui nào hết. Hồi Hồi, anh chỉ có em, em cũng chỉ có anh thôi, nhé?"
Tôn Hồi ngẩn ra, đứng nguyên tại chỗ, trong lòng bỗng như nước lũ phá đê thoáng chốc xâm chiếm che phủ toàn bộ tâm tư của cô, hệt đêm càng sâu càng thêm dày đặc bóng tối, con đường phía trước mờ mịt đáng sợ tựa cái nhà giam, lại giống Trời càng về sáng thì ánh sáng càng thêm chói lọi, những con sóng lớn ào ạt như gấm.
Hà Châu đem cô rời khỏi cánh cửa, vali hành lý nằm trơ trọi bên cửa mà chẳng ai quan tâm.
Anh khóa cửa, vào bếp nấu một ít đồ ăn nóng, lẳng lặng gắp một đũa đưa đến bên miệng Tôn Hồi. Thấy cô chảy nước mũi như thể cảm lạnh, anh lại lục tủ thuốc trong nhà, ép cô uống một viên thuốc trị cảm.
Ăn xong, anh ôm cô dựa vào sô pha. Trên TV đang chiếu phim gia đình với tình tiết vớ vẩn. Hà Châu không xem TV, chỉ dán mắt nhìn Tôn Hồi trong vòng tay mãi thôi. Thỉnh thoảng Tôn Hồi xì nước mũi, thỉnh thoảng ho khan một tiếng, thỉnh thoảng dụi dụi mắt, cuối cùng ngáp một cái. Cô nhỏ giọng: "Em mệt rồi!" Hà Châu để cô về phòng. Từ đầu chí cuối, Tôn Hồi cũng không nhắc tới chuyện vay nặng lãi nữa.
Đêm lạnh như nước, ngoài trời đổ tuyết lớn không biết khi nào mới ngừng. Trong đêm tối không nhìn thấy được cảnh vật trắng xóa. Dưới ánh đèn đêm chiếu rọi, tuyết được tăng thêm một tầng độ ấm.
Hà Châu nhét một tay trong túi quần, một tay kẹp điếu thuốc. Anh mặc một cái áo len mỏng, đứng trên bàn công. Khói thuốc lượn lờ bị gió lạnh tùy tiện thổi tan.
Căn phòng ngập tràn bóng tối, chỉ có ánh sáng tí tẹo lóe lên trên tay anh. Hà Châu cúi đầu rít một hơi, điếu thuốc ngắn bớt, tàn ánh sáng lóe lên chốc lát lập tức mờ đi.
Anh không ngừng nắm bắt ánh sáng, khói thuốc càng tụ càng nhiều thêm. Đầu mẩu thuốc bị anh ném xuống dưới tầng, thoi thóp vùi trong tuyết.
Tuyết lớn trút xuống một trận nữa. Hai tay của Hà Châu đã lạnh cóng, anh mở bao thuốc, bàn tay run rẩy lục tìm ra điếu cuối cùng. Chiếc bật lửa có vẻ đã cạn xăng, bật mấy lần đều không lên.
Đốm lửa cuối cùng 'phụt' một cái liền tắt ngúm, Hà Châu dùng sức ném bật lửa đi, giẫm lên điếu thuốc lá còn chưa đốt vứt cạnh chân, sải bước vào phòng.
Đôi mắt Tôn Hồi mở to. Cô nằm trên giường, đôi lúc liếc nhìn cửa sổ, không có Trăng, không có sao, tuyết hơi yên tĩnh không được bao lâu lại lần nữa rơi lả tả.
Tôn Hồi nhíu mày, đầu óc trống rỗng bị từng bông hoa tuyết lấp đầy, đang lúc ngây ngẩn chợt nghe thấy vang lên tiếng cánh cửa phòng ngủ. Tôn Hồi quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm vị trí khóa cửa. Trong bóng tối, dường như cô trông thấy cái khóa ấy từ từ chuyển động, kèm theo một tiếng 'Kẹt', cửa lớn đẩy ra. Bóng hình cao lớn chắn hết cả lối vào.
Ba giây sau, Tôn Hồi khẽ run run, cơ thể giống bị ném vào hầm băng. Hà Châu chui vào chăn của cô, bất chấp hết thảy, kéo cô vào lòng. Mùi thuốc lá hun người theo đầu lưỡi của anh được đưa vào trong miệng cô. Đôi tay hệt nhũ băng của Hà Châu dò vào trong đồ lót của Tôn Hồi, chu du khắp nơi.
Tôn Hồi lạnh đến phát run, ấm ách đẩy tay anh, nhưng Hà Châu càng mạnh mẽ, lật người cô một phát, ôm thẳng cô nằm lên trước ngực mình rồi đè gáy của Tôn Hồi xuống, ép cái miệng của cô vâng lời.
Tôn Hồi đá chân. Hà Châu lại kẹp ngay lấy hai chân của cô. Áo ngủ bị anh càng đẩy càng cao, nụ hôn càng lúc càng sâu. Ngay trước khi Tôn Hồi nghẹn thở, anh đột nhiên tấn công ngực cô, ngậm chặt 'phong cảnh' vĩnh viễn ấm áp như mùa xuân kia. Tôn Hồi vừa run rẩy vừa khẽ ngâm nga. Trong phòng ngủ lạnh lẽo, nhiệt độ tăng cao.
Thời điểm đau đớn truyền tới, quần áo sớm đã cởi ra, Tôn Hồi dường như mới tỉnh táo lại, đau tới mức đem chăn ném xuống đất, đá chân liều mạng giãy dụa. Khí thế hừng hực lần nữa xông về phía cơ thể của Tôn Hồi. Cô tức giận khóc toáng lên: "Em giết anh. Á, không cho phép anh tiến vào...."
Hà Châu bị sự đe dọa và phẫn nộ của cô làm cho kinh hãi. Anh đỏ bừng mặt mũi vừa dỗ dành vừa lấy lòng cô. Một âm thanh cao vút như thể giết người, một dịu dàng như nước hệt thư sinh. Nhân vật có vẻ đảo ngược, lại có vẻ không phải vậy. Cuối cùng Hà Châu rốt cuộc vẫn không 'đi vào' mà chỉ ôm Tôn Hồi liên tục hôn cô, vỗ về.
Tôn Hồi khóc thút thít: "Đồ khốn kiếp... hu hu..."
Hà Châu vừa xót ruột lại mềm lòng: "Anh khốn kiếp. Ngoan..."
Dỗ dành nửa ngày mới dỗ được cô. Mặc lại áo ngủ lên người, Tôn Hồi một phen nước mắt nước mũi lên án xong, đáng thương ôm lấy chăn, nằm tới mép giường với vẻ mặt đề phòng.
Hà Châu lừa gạt dỗ cô nằm vào giữa giường, nói lời chính nghĩa tuyệt đối không vượt qua 'giới hạn' nửa bước, cuối cùng chiếm được vị trí nửa cái gối đầu. Tôn Hồi khóc mệt, cộng thêm cảm lạnh nên qua một chốc thì thiếp đi.
Hà Châu cứ như vậy nhìn cô ngủ. Rặng mi dày và cong không động đậy. Thi thoảng anh gạt một cái, cô vô thức lầm bầm. Hà Châu mỉm cười. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, anh mới đứng dậy đi toilet một chuyến, đứng ngẩn tò te trong đó một chốc rồi xối nước tắm. Bấy giờ mới quay ra.
Đi hai bước, anh vòng tới cửa lớn, nhấc vali hành lý lên muốn bỏ lại vào gian chứa đồ lặt vặt. Vừa chạm vào cần kéo của vali thì anh khựng lại, thử xách lên một tẹo, vali nhẹ tênh chẳng nặng tí nào.
Đôi con ngươi của Hà Châu trầm xuống, lập tức nở nụ cười, đem vali cất lại vào gian chứa đồ lặt vặt sau đó nằm ngủ cạnh Tôn Hồi.
Trận tuyết lần nữa dừng lại nghỉ ngơi. Tôn Hồi ngủ say sưa, lúc chiếc giường to lõm xuống, cô mới nhúc nhích. Hà Châu ôm cô vào lòng, trên miệng ngậm một điếu thuốc lá chưa châm.
Anh vẫn luôn rũ mắt nhìn cô, có khi xoa má cô, rồi kẹp điếu thuốc trên tay. Cứ thế lặp đi lặp lại cho tới khi Trời hửng sáng. Anh mò chiếc quần dưới giường, lấy từ trong túi ra một tấm vé.
Vé máy bay quay lại thành phố Hải Châu, thời gian là tháng sau.
Hồi đó, Hà Huy hai mươi hai tuổi luôn dốc sức làm việc ở bên ngoài, cô vợ nơi thị trấn nhỏ không chịu nổi nên sau hai năm thì sống riêng, đưa tờ giấy ra trước mặt Hà Huy. Hà Châu và mẹ sống nương tựa vào nhau, từng nghe nói cha vẫn khuyên giải suốt, nhưng Hà Huy làm sao cũng không giữ nổi.
Sau khi Hà Huy li hôn, anh ấy cố gắng bổ túc, thi đỗ rất nhiều bằng, thành công nhận lời mời vào một tập đoàn lớn của thành phố Hải Châu, chuyển từ giai cấp công nhân sang thành phần lãnh đạo, một đường lên như diều gặp gió. Chỉ năm, sáu năm ngắn ngủi, mỗi năm đều thăng chức và tăng lương. Hà Huy mua hai căn hộ ở trung tâm thành phố, một cho mình và cha, căn hộ còn lại tính để cho Hà Châu với mẹ, còn mua một chiếc xe hơi khoảng bốn mươi vạn tệ, ngày lễ tết chở đầy quà tặng lái về thị trấn nhỏ, với một thân âu phục hàng hiệu, giày da, túi da, cảnh tượng không gì sánh bằng.
Hà Huy lớn lên cao to đẹp trai, lại nháy mắt thăng quan tiến chức vùn vụt, chuyện li hôn lúc trước chỉ hệt một hạt vừng, người mai mối cũng dần dần tăng lên. Song, không biết là ánh mắt của anh ấy cao hay là anh ấy không có có tâm tình kết hôn mà mãi không để ý cô gái nào, có cô thì lại khiến tâm tư của cha Hà xao động.
Tôn Hồi không nhìn thấy vẻ mặt của Hà Châu, chỉ cảm thấy đôi cánh tay cứng rắn như sắt kia quấn lấy cô không thể cử động giống lời cảnh báo uy hiếp. Cô vừa nhúc nhích thì trên eo liền thít chặt thêm. Trên đỉnh đầu chợt vang lên một tiếng cười lạnh, nghe thấy mỗi giọng Hà Châu nặng nề: "Đàn ông háo sắc, bố anh rất nhanh chóng đã cùng một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi 'bốc lửa', chẳng khác gì uống thuốc mê vậy."
Dùng lời của cha Hà mà nói, ông như lấy lại tuổi thanh xuân, còn người phụ nữ hơn ba mươi xấp xỉ tuổi Hà Huy. Tình yêu chênh lệch tuổi tác này làm cho ông phấn chấn.
Cho nên sau khi Hà Huy gặp tai nạn, chẳng biết người phụ nữ đó dùng trò gì đã cuỗm mất hơn nửa tài sản của nhà họ Hà. Cha Hà cũng đi theo. Trong một đêm, mái tóc mẹ Hà bạc trắng, chạy về dưới quê suốt đêm, hàng ngày đều đến các địa điểm hay phát sinh rắc rối để tìm manh mối, muốn tìm bằng được kẻ gây chuyện.
Một trong hai căn hộ sớm đã bị cha Hà bán qua tay, căn còn lại vẫn đang thế chấp, chút tiền sót lại trong nhà căn bản không đủ chi trả phí điều trị của Hà Huy. Mẹ Hà thắt lưng buộc bụng, vất vả lâu ngày nên thành bệnh. Mất gần hai năm, cuối cùng trói kẻ gây nên chuyện đưa ra trước pháp luật, nhưng Hà Huy cũng không tỉnh lại nữa.
"Mẹ anh bảo trong nhà luôn bị trộm, còn có người theo dõi bà. Trong thời gian công tác, anh trai anh đã đắc tội với người ta. Trước khi anh ấy xảy ra tai nạn, anh nghe nói trong nhà có gì đó là lạ. Khi ấy anh không thể tiếp tục đi học. Kỳ một của năm ba Đại Học, anh còn chưa kịp tham gia kỳ thi cuối cùng."
Tôn Hồi khẽ cựa quậy, tức khắc trên eo siết chặt một cái, lồng ngực dán sau lưng khít khao không kẽ hở. Hà Châu hôn lên tóc cô, khẽ nói: "Kẻ gây ra chuyện bị tóm không lâu thì mẹ anh mất. Một mình anh chạy tới đây làm thuê để trả tiền thuốc men. Chị dâu anh sớm đã tái hôn, nhưng chị ấy tốt lắm, giúp đỡ chăm sóc anh trai đã mất của anh suốt!"
Tôn Hồi nắm bàn tay của Hà Châu đang quấn trên eo cô, thì thầm: "Hà Châu..."
Nhưng đôi tay đó lại sít sao thêm. Anh nói tiếp: "Sáng nay anh đi thăm mộ anh trai anh. Anh ấy mất đã lâu như vậy mà anh mới tới lần đầu. Chị dâu anh giấu người trong nhà lén dẫn anh đến chỗ mộ. Chị ấy bảo với anh rằng những thân thích trong nhà đều không tới tham dự tang lễ. Gia đình anh đã chẳng còn ai, anh lại là kẻ chẳng có tương lai. Tiền họ bỏ ra về sau không thu lại được, vì vậy họ cũng không đến. Chỉ có ông cậu mà bình thường gia đình anh không hay qua lại thì tới một chuyến, cho ba trăm tệ." Hà Châu cười một tiếng: "Lúc trước khi nhà bọn anh khá giả, chưa từng nghĩ tới chị dâu và ông cậu này. Giờ người đi trà lạnh, cũng chỉ có hai người họ còn sẵn lòng giúp đỡ. Hồi Hồi, anh không dễ dàng có được em, em muốn đi đâu?"
Hai mắt Tôn Hồi cay cay, cổ họng như thể bị chặn bởi nước mắt cuộn trào, dòng nước chảy xiết quất vào cổ họng, đau đến nỗi cô khó cất nổi một từ.
Cô cố gắng kêu lên hai tiếng, giống tiếng kêu cứu vô lực tối nghĩa lúc gặp nguy hiểm. Có điều cổ họng khàn khàn, khí lực yếu ớt. Cô nói: "Bỏ ra!" Hà Châu nghe thấy hai từ ấy càng thêm chói tai. Anh ôm cô chặt hơn, cánh tay giấu dưới ống tay áo sớm đã nổi gân xanh.
Cổ họng Tôn Hồi đau quá, đau đến mức mắt cô chảy xuống hai hàng lệ: "Anh buông ra, em muốn quay người một cái!"
Hà Châu sững sờ, ngơ ngẩn nới ra một khe hở, nhưng vẫn không buông Tôn Hồi khỏi vòng tay.
Tôn Hồi chẳng dễ dàng gì quay người lại, tóm lấy vạt áo trước ngực Hà Châu, cụp mắt lặng im, chẳng qua vẫn rơi lệ, bả vai khẽ run rẩy.
Hà Châu cúi đầu nhìn hồi lâu rồi chậm rãi phủ môi xuống, nuốt lấy những giọt nước mắt nóng hổi ấy, đầu lưỡi đắng chát bồi hồi, thoáng chốc lại nếm được mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt. Anh bỗng ôm chặt lấy cô. Gió ấm của máy điều hòa quét qua không bằng nhiệt độ của Mặt Trời đang rừng rực trong lòng.
Hà Châu vùi trong hõm cổ của Tôn Hồi, gắt gao ôm chặt, ôm đến khi cô khó thở, ôm đến khi cô ấm ách kêu một tiếng, bấy giờ Hà Châu mới hơi nới vòng tay, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Hồi lên.
Trên má, loang lổ dấu lệ, giọt nước long lanh đọng trên mi, đôi mắt sáng trong hệt khu rừng sau cơn mưa. Nửa năm trước, Tôn Hồi mang khuôn mặt bầu bĩnh trẻ con, nét ngây thơ chưa biến mất khiến người ta yêu mến. Tôn Hồi hôm nay dần dần nảy nở với đôi mắt sáng và hàm răng trắng, chiếc mũi thon thon, khóe môi hơi vểnh lên luôn như thể đang cười, giữa đầu môi phơn phớt hồng. Hà Châu đặc biệt đưa lưỡi thăm dò trêu chọc nơi này của cô.
Đây là cô gái bé nhỏ của anh, tràn trề sức sống, rực rỡ và lấp lánh hơn hẳn bất cứ thứ châu báu lộng lẫy nào. Bụng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tôn Hồi, Hà Châu khẽ nói: "Ngày tháng khổ sở đã kết thúc, em sẽ có anh, anh chỉ có một mình em là đủ rồi. Anh cũng không cần em một lòng một dạ yêu anh, anh sẽ cho em tất cả. Anh không để cho em nếm chút đau khổ nào hết, anh sẽ không cho phép người khác khiến em tủi thân dù chỉ một tẹo!"
Tôn Hồi ngơ ngác nhìn Hà Châu, lệ vẫn đang đảo quanh trong hốc mắt, bàn tay to lớn trên gò má nóng quá, kẹp Tôn Hồi không thể cử động. Cô cảm nhận được bụng ngón tay của Hà Châu lướt qua mí mắt, cánh mũi, cuối cùng lưu lại trên môi cô. Cô thấy mặt anh gần xuống từng tấc từng tấc, sau cùng cách cô chỉ nửa phân. Cô đã không thể nhìn rõ khuôn mặt góc cạnh rõ ràng ấy nữa, mà nghe thấy giọng nói nghèn nghẹt của Hà Châu vang lên bên tai: "Bên cạnh chúng ta cũng sẽ không có người khác. Chúng ta cũng không có bất cứ đường lui nào hết. Hồi Hồi, anh chỉ có em, em cũng chỉ có anh thôi, nhé?"
Tôn Hồi ngẩn ra, đứng nguyên tại chỗ, trong lòng bỗng như nước lũ phá đê thoáng chốc xâm chiếm che phủ toàn bộ tâm tư của cô, hệt đêm càng sâu càng thêm dày đặc bóng tối, con đường phía trước mờ mịt đáng sợ tựa cái nhà giam, lại giống Trời càng về sáng thì ánh sáng càng thêm chói lọi, những con sóng lớn ào ạt như gấm.
Hà Châu đem cô rời khỏi cánh cửa, vali hành lý nằm trơ trọi bên cửa mà chẳng ai quan tâm.
Anh khóa cửa, vào bếp nấu một ít đồ ăn nóng, lẳng lặng gắp một đũa đưa đến bên miệng Tôn Hồi. Thấy cô chảy nước mũi như thể cảm lạnh, anh lại lục tủ thuốc trong nhà, ép cô uống một viên thuốc trị cảm.
Ăn xong, anh ôm cô dựa vào sô pha. Trên TV đang chiếu phim gia đình với tình tiết vớ vẩn. Hà Châu không xem TV, chỉ dán mắt nhìn Tôn Hồi trong vòng tay mãi thôi. Thỉnh thoảng Tôn Hồi xì nước mũi, thỉnh thoảng ho khan một tiếng, thỉnh thoảng dụi dụi mắt, cuối cùng ngáp một cái. Cô nhỏ giọng: "Em mệt rồi!" Hà Châu để cô về phòng. Từ đầu chí cuối, Tôn Hồi cũng không nhắc tới chuyện vay nặng lãi nữa.
Đêm lạnh như nước, ngoài trời đổ tuyết lớn không biết khi nào mới ngừng. Trong đêm tối không nhìn thấy được cảnh vật trắng xóa. Dưới ánh đèn đêm chiếu rọi, tuyết được tăng thêm một tầng độ ấm.
Hà Châu nhét một tay trong túi quần, một tay kẹp điếu thuốc. Anh mặc một cái áo len mỏng, đứng trên bàn công. Khói thuốc lượn lờ bị gió lạnh tùy tiện thổi tan.
Căn phòng ngập tràn bóng tối, chỉ có ánh sáng tí tẹo lóe lên trên tay anh. Hà Châu cúi đầu rít một hơi, điếu thuốc ngắn bớt, tàn ánh sáng lóe lên chốc lát lập tức mờ đi.
Anh không ngừng nắm bắt ánh sáng, khói thuốc càng tụ càng nhiều thêm. Đầu mẩu thuốc bị anh ném xuống dưới tầng, thoi thóp vùi trong tuyết.
Tuyết lớn trút xuống một trận nữa. Hai tay của Hà Châu đã lạnh cóng, anh mở bao thuốc, bàn tay run rẩy lục tìm ra điếu cuối cùng. Chiếc bật lửa có vẻ đã cạn xăng, bật mấy lần đều không lên.
Đốm lửa cuối cùng 'phụt' một cái liền tắt ngúm, Hà Châu dùng sức ném bật lửa đi, giẫm lên điếu thuốc lá còn chưa đốt vứt cạnh chân, sải bước vào phòng.
Đôi mắt Tôn Hồi mở to. Cô nằm trên giường, đôi lúc liếc nhìn cửa sổ, không có Trăng, không có sao, tuyết hơi yên tĩnh không được bao lâu lại lần nữa rơi lả tả.
Tôn Hồi nhíu mày, đầu óc trống rỗng bị từng bông hoa tuyết lấp đầy, đang lúc ngây ngẩn chợt nghe thấy vang lên tiếng cánh cửa phòng ngủ. Tôn Hồi quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm vị trí khóa cửa. Trong bóng tối, dường như cô trông thấy cái khóa ấy từ từ chuyển động, kèm theo một tiếng 'Kẹt', cửa lớn đẩy ra. Bóng hình cao lớn chắn hết cả lối vào.
Ba giây sau, Tôn Hồi khẽ run run, cơ thể giống bị ném vào hầm băng. Hà Châu chui vào chăn của cô, bất chấp hết thảy, kéo cô vào lòng. Mùi thuốc lá hun người theo đầu lưỡi của anh được đưa vào trong miệng cô. Đôi tay hệt nhũ băng của Hà Châu dò vào trong đồ lót của Tôn Hồi, chu du khắp nơi.
Tôn Hồi lạnh đến phát run, ấm ách đẩy tay anh, nhưng Hà Châu càng mạnh mẽ, lật người cô một phát, ôm thẳng cô nằm lên trước ngực mình rồi đè gáy của Tôn Hồi xuống, ép cái miệng của cô vâng lời.
Tôn Hồi đá chân. Hà Châu lại kẹp ngay lấy hai chân của cô. Áo ngủ bị anh càng đẩy càng cao, nụ hôn càng lúc càng sâu. Ngay trước khi Tôn Hồi nghẹn thở, anh đột nhiên tấn công ngực cô, ngậm chặt 'phong cảnh' vĩnh viễn ấm áp như mùa xuân kia. Tôn Hồi vừa run rẩy vừa khẽ ngâm nga. Trong phòng ngủ lạnh lẽo, nhiệt độ tăng cao.
Thời điểm đau đớn truyền tới, quần áo sớm đã cởi ra, Tôn Hồi dường như mới tỉnh táo lại, đau tới mức đem chăn ném xuống đất, đá chân liều mạng giãy dụa. Khí thế hừng hực lần nữa xông về phía cơ thể của Tôn Hồi. Cô tức giận khóc toáng lên: "Em giết anh. Á, không cho phép anh tiến vào...."
Hà Châu bị sự đe dọa và phẫn nộ của cô làm cho kinh hãi. Anh đỏ bừng mặt mũi vừa dỗ dành vừa lấy lòng cô. Một âm thanh cao vút như thể giết người, một dịu dàng như nước hệt thư sinh. Nhân vật có vẻ đảo ngược, lại có vẻ không phải vậy. Cuối cùng Hà Châu rốt cuộc vẫn không 'đi vào' mà chỉ ôm Tôn Hồi liên tục hôn cô, vỗ về.
Tôn Hồi khóc thút thít: "Đồ khốn kiếp... hu hu..."
Hà Châu vừa xót ruột lại mềm lòng: "Anh khốn kiếp. Ngoan..."
Dỗ dành nửa ngày mới dỗ được cô. Mặc lại áo ngủ lên người, Tôn Hồi một phen nước mắt nước mũi lên án xong, đáng thương ôm lấy chăn, nằm tới mép giường với vẻ mặt đề phòng.
Hà Châu lừa gạt dỗ cô nằm vào giữa giường, nói lời chính nghĩa tuyệt đối không vượt qua 'giới hạn' nửa bước, cuối cùng chiếm được vị trí nửa cái gối đầu. Tôn Hồi khóc mệt, cộng thêm cảm lạnh nên qua một chốc thì thiếp đi.
Hà Châu cứ như vậy nhìn cô ngủ. Rặng mi dày và cong không động đậy. Thi thoảng anh gạt một cái, cô vô thức lầm bầm. Hà Châu mỉm cười. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, anh mới đứng dậy đi toilet một chuyến, đứng ngẩn tò te trong đó một chốc rồi xối nước tắm. Bấy giờ mới quay ra.
Đi hai bước, anh vòng tới cửa lớn, nhấc vali hành lý lên muốn bỏ lại vào gian chứa đồ lặt vặt. Vừa chạm vào cần kéo của vali thì anh khựng lại, thử xách lên một tẹo, vali nhẹ tênh chẳng nặng tí nào.
Đôi con ngươi của Hà Châu trầm xuống, lập tức nở nụ cười, đem vali cất lại vào gian chứa đồ lặt vặt sau đó nằm ngủ cạnh Tôn Hồi.
Trận tuyết lần nữa dừng lại nghỉ ngơi. Tôn Hồi ngủ say sưa, lúc chiếc giường to lõm xuống, cô mới nhúc nhích. Hà Châu ôm cô vào lòng, trên miệng ngậm một điếu thuốc lá chưa châm.
Anh vẫn luôn rũ mắt nhìn cô, có khi xoa má cô, rồi kẹp điếu thuốc trên tay. Cứ thế lặp đi lặp lại cho tới khi Trời hửng sáng. Anh mò chiếc quần dưới giường, lấy từ trong túi ra một tấm vé.
Vé máy bay quay lại thành phố Hải Châu, thời gian là tháng sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.