Chương 41
Kim Bính
23/07/2019
Hôm sau, lúc Tôn Hồi tỉnh dậy, đầu óc cô lơ mơ. Tối qua lượng tin tức nạp vào quá nhiều nên hiện giờ muốn nặn cũng chẳng nặn ra nổi.
Qua một lát, Tôn Hồi mới nhận ra được một việc nghiêm trọng nhất, cô vừa ngượng vừa xấu hổ, nằm im thít trong chăn len lén liếc nhìn Hà Châu vẫn đang nhắm mắt. Tôn Hồi quyết định giả vờ ngủ đã rồi nói sau.
Vừa giả vờ liền giả vờ tới tận khi Trời sáng bảnh, thời gian lên lớp cũng sắp không kịp. Cái bụng của Tôn Hồi lại đang kêu 'rột rột', nhưng người bên gối vẫn say giấc mộng. Tôn Hồi nhíu mày, nghiến răng một cái, vén chăn thẳng người nhổm dậy.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cô vừa mới thẳng được một nửa thì đột nhiên bị người ta đánh lén từ bên sườn. Hà Châu tóm lấy eo Tôn Hồi, kéo cô xuống. Tôn Hồi hét to, đảo mắt liền bị đối phương áp chế, rên hừ hừ một chốc cô mới đỏ bừng mặt, hít thở được luồng không khí tươi mới, chỉ trích Hà Châu đang đè lên lưng mình: "Anh nặng quá! Nên giảm cân đi!"
Hà Châu không nói một lời, còn chưa mổ đủ lên đôi má của Tôn Hồi, một lát vuốt tóc cô, một lát lại nhéo cằm cô. Ánh mắt Hà Châu luôn khóa chặt trên người Tôn Hồi mãi đến khi thấy được dáng vẻ mặt đỏ tía tai của cô, anh mới mỉm cười và kề sát tai cô, thấp giọng: "Chào buổi sáng!"
m thanh trầm khàn đầu tiên hệt làn gió lướt qua mặt trong buổi sớm mai.
Sau khi rời giường, Tôn Hồi làm bộ như không có việc gì, đánh răng, rửa mặt, ăn sáng, không nhắc tới bất cứ chuyện gì tối qua. Hà Châu cũng cực kỳ ăn ý, chỉ hỏi cô sáng nay có mấy tiết học, và chở cô tới trường. Tuyết đọng trên mặt đất, đường cái cũng an toàn, lái xa chạy chậm cũng không trơn trượt lắm. Trước khi xuống xe, Hà Châu hôn Tôn Hồi rồi dặn cô mấy câu mới cho đi.
Vừa rời khỏi tầm mắt của anh, Tôn Hồi liền đem vẻ mặt cười tít mắt của mình biến thành mặt mướp đắng nhăn nhó, tập tễnh bước đi trầy trật, suy nghĩ miên man một lát, sắc mặt dần dần ửng hồng.
Đối với sự khác lạ của cô, Tạ Kiều Kiều ngập tràn nghi ngờ. Lúc ăn cơm trưa, cô bạn khẽ hỏi: "Mày làm rồi à?"
Tôn Hồi nhìn Tạ Kiều Kiều với ánh mắt kỳ quái, nghe thấy cô bạn nói tiếp: "Thì cái đó đó ấy. Mày với Hà Châu nhà mày làm rồi hả?"
Tôn Hồi phun ra một ngụm cơm.
Phù Hiểu Vi thức thâu đêm vốn dĩ tinh thần uể oải, chẳng nghe lọt lời nào, riêng câu này thì nghe thấy. Hai mắt Phù Hiểu Vi sáng rỡ, lôi kéo tay Tôn Hồi mà kích động mở miệng: "Đã làm hử?"
Hai cô bạn mặt mày phấn khích, Thái Nhân Duy ngậm cơm làm bộ dạng ngốc đơ. Mặt Tôn Hồi đỏ bừng, thở phì phò tức tối: "Bọn mày mới làm rồi ấy. Không biết xấu hổ!"
Bữa cơm này tới cuối cùng lại biến thành tiết học sinh lý, hay nói cách khác là cuộc tranh luận: phe chính Tạ Kiều Kiều thì cho rằng con gái nên giữ thân 'trong sạch' để dành lần đầu tiên cho đêm tân hôn; phe phản đối Phù Hiểu Vi cho rằng nam nữ 'ấy ấy' là chuyện bình thường, bạn trai 'nín hỏng' sẽ tạo thành xung đột. Phù Hiểu Vi hỏi Tạ Kiều Kiều: "Trương Dương chưa từng ngầm ra hiệu muốn cùng mày 'làm chuyện đó' à?"
Tạ Kiều Kiều nghẹn lời, mặt đỏ tai hồng chọc chọc cơm.
Đối với chủ đề không phù hợp với trẻ em này, Tôn Hồi và Thái Nhân Duy lựa chọn bỏ qua, có điều lỗ tai Tôn Hồi vểnh lên rất cao, thực khiến người ta hoài nghi.
Chiều muộn tan học, Hà Châu đúng giờ đợi trước cổng trường, đưa cho Tôn Hồi một hộp bánh put-ding, bảo cô ăn trên đường cho đỡ buồn.
Tôn Hồi nói: "Em lại chẳng phải chỉ biết ăn, anh đừng mua cho em ăn nữa!" Vừa nói vừa mở nắp hộp, xúc một muỗng đưa vào miệng.
Lần trở về từ Hải Châu này, Lê Thu Sinh đặc biệt cho Hà Châu nghỉ dài. Hiếm khi dư dả thời gian, Hà Châu dẫn Tôn Hồi đi ăn tiệm, xem phim, tính làm một lượt toàn bộ trình tự yêu đương.
Lần đầu tiên Tôn Hồi được hưởng thụ đãi ngộ như vậy trong rạp chiếu phim, tay vừa xòe thì đồ uống đưa tận nơi, miệng vừa há ra thì khoai tây được nhét vào. Giơ tay nữa thì khăn giấy lướt qua tay Tôn Hồi, trực tiếp lau luôn miệng cô. Tôn Hồi quay đầu mỉm cười, vui mừng tỏ vẻ 'trẻ nhỏ dễ dạy'. Hà Châu xoay thẳng cái khuôn mặt nhỏ đần thối của cô, ý bảo cô tập trung xem phim đi!
Xem xong phim, Hà Châu lại dắt cô đi dạo phố. Thể loại cửa hàng nổi tiếng chỉ có thể ngắm từ xa không thể đùa chơi này, xưa nay là 'cấm địa'của Tôn Hồi. Lúc tới cửa, cô dứt khoát muốn lôi Hà Châu đi, kết quả anh khẽ ôm cô một cái liền mang cô tiến vào.
Từ đầu chí cuối, mặt Tôn Hồi đều lạnh te, nghiêm trang để mặc Hà Châu và nhân viên bán hàng đem cô thành cá thịt. Sau khi giết mổ, trái tim Tôn Hồi rỉ máu, run rẩy cầm tờ hóa đơn: "Phá của... phá của quá!"
Hà Châu không khỏi buồn cười, nhéo nặn Tôn Hồi một trận.
Thân là người quản lý việc nhà, Tôn Hồi gánh trọng trách to lớn, cũng không có lòng lo những việc khác nữa. Về đến nhà, cô liền lấy cuốn sổ nhỏ ra bắt đầu tính toán. Chỗ này thêm một chút, chỗ kia bớt một chút. Không có cách nào cân bằng thu chi, Tôn Hồi ôm đống trang phục mới mua và cả đôi giày đi tuyết, đau khổ nằm bò ra bàn. Hà Châu chẳng có phản ứng gì, nhàn nhã tới tới lui lui, xem tin tức, uống nước ấm. Lúc đi qua người Tôn Hồi, anh tiện tay choàng thêm áo khoác cho cô.
Cơ mà chẳng cô gái nào không thích đẹp. Ngày hôm sau Tôn Hồi phấn chấn lên ngay, mang giày tuyết khoe với ba cô bạn cùng phòng, đi đường còn tận lực giẫm lên đống tuyết chưa tan.
Mấy cô gái tận dụng buổi chiều không có giờ học, xách máy ảnh dạo vườn trường, làm dáng chụp một đống ảnh. Tôn Hồi còn đắp một người tuyết, cắm hai cành cây làm cánh tay, nhét ba hòn đá làm mắt và mũi, làm phúc tạo thêm một bối cảnh chụp ảnh cho mọi người. Vốn dĩ cô vẫn đang giương giương đắc ý, kết quả lúc đi qua cổng trường phát hiện người đi đường bàn tán xôn xao, lại nhìn về phía ngón tay mọi người chỉ trỏ, thì ra sinh viên trường nghệ thuật dùng tuyết đắp thành một nàng Mona Lisa bên đường. Bức tượng bằng tuyết sống động như thật đả kích nghiêm trọng sự tự tin của Tôn Hồi.
Về đến nhà, Tôn Hồi lật giở ảnh trong di động, tìm lại tự tin bị mất đi từ chỗ của Hà Châu. Anh thuận theo ý cô, khen ngợi: "Người tuyết đáng yêu lắm, chế tác hoàn mỹ ghê!"
Tôn Hồi cực kỳ vừa lòng.
Tuyết lớn tí tách rơi nhiều ngày, hai hôm đầu không quá lạnh, vẫn có thể nhìn thấy Mặt Trời, về sau biến thành mưa tuyết, vừa ẩm ướt vừa lạnh buốt. Hai ngày nghỉ, Tôn Hồi lười ra khỏi cửa, làm ổ trong nhà cùng Hà Châu lên mạng, xem TV.
Những ngày này, cô cũng nhớ lời Phù Hiểu Vi nói, biết đàn ông nghẹn hỏng cũng không tốt, đặc biệt là cô phát hiện Hà Châu càng lúc càng thích vào nhà vệ sinh. Tôn Hồi bắt đầu coi trọng vấn đề này. Chẳng hiểu làm sao từ sau hôm ấy, Hà Châu không đụng vào cô nữa. Lúc Tôn Hồi được anh ôm, cô cảm nhận rõ ràng biến hóa sinh lý của anh. Có điều vẻ mặt Hà Châu nghiêm túc, động tác không hề tiến thêm một bước, Tôn Hồi cũng an tâm tiếp tục giả vờ không hiểu.
Ban đêm, thỉnh thoảng Tôn Hồi mất ngủ, thường thường đang say giấc thì đột nhiên mở bừng mắt nhìn bên ngoài cửa sổ không có ánh trăng. Sau đấy cô nhắm chặt mắt lại ngủ tiếp, chẳng qua trong chốc lát chưa ngủ ngay được. Lúc trằn trọc trở mình, Tôn Hồi loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng động, nghe kỹ lần nữa thì không có bất cứ âm thanh nào.
Một lần cô mơ mơ màng màng chạy vào nhà vệ sinh, vừa mở cửa ra liền ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc, ngoái đầu thoáng nhìn đốm sáng lóe lên trên sô pha như ma giữa căn phòng đen thui. Tôn Hồi cả kinh kêu một tiếng, tiếp đó thì nghe thấy giọng nói trầm trầm quen thuộc vang lên: "Đừng sợ!" Một sợi khói thuốc dần dần tiêu tan trong bóng tối. Hà Châu giang rộng vòng tay: "Em lại đây!"
Vì vậy, Tôn Hồi nín 'tiểu', ngồi lên đùi Hà Châu.
Hai người cũng không chuyện trò. Hà Châu gác cằm lên đỉnh đầu Tôn Hồi, ôm cô thật chặt. Thế là dẫu Tôn Hồi chỉ mặc áo ngủ mỏng manh, nhưng cũng không cảm thấy lạnh.
Vòng ôm ấp áp, Tôn Hồi lại hơi mơ màng buồn ngủ, thấy mắt sắp díu lại, trên bụng nhỏ chợt bị ấn một cái. Cô đột nhiên giật mình khổ sở kêu: "Ui da!"
Hà Châu khẽ cười: "Có thể nói chuyện rồi?"
Tôn Hồi đẩy anh ra, nhanh như chớp vọt vào nhà vệ sinh. Sau khi khoan khoái dễ chịu thì nhào về giường. Hà Châu đã cởi áo khoác chui vào cùng, nhắm mắt lặng lẽ ôm chặt lấy cô. Tôn Hồi cũng không nỡ đuổi người, đành im re bị anh 'chiếm tiện nghi'.
Cứ thế trôi qua mấy ngày, chính lúc Tôn Hồi cảm thấy mình sắp sửa quên những chuyện rối tung thì Đàm Đông Niên lại xuất hiện.
Trên thực tế, Đàm Đông Niên vẫn ở đây, kể từ khi anh ta sai người điều tra tư liệu về Hà Châu, anh ta để ý tới Tôn Hồi suốt.
Đàm Đông Niên luôn nhìn Tôn Hồi ngồi lên chiếc xe bán tải ra ra vào vào, cũng trông thấy cô đứng bên tượng người tuyết Mona Lisa không cam lòng chụp ảnh. Anh ta cứ cau chặt mày, mãi tới lúc cấp dưới đem tư liệu bổ sung lần nữa về Hà Châu đưa cho anh ta.
Cha mẹ ly hôn, hồi nhỏ sống cùng mẹ tại một thị trấn nhỏ của thành phố Hải Châu. Cấp ba thi vào trường trọng điểm của tỉnh, thời gian tiếp xúc với cha và anh trai đã ít càng ít hơn, đến tận khi học Đại Học mới thỉnh thoảng qua lại. Năm thứ ba thì thôi học, làm thuê kiếm tiền trả viện phí, hiện tại đi theo làm việc cho thương nhân người Hải Châu là Lê Thu Sinh, đợt trước vừa trở lại từ thành phố Hải Châu.
Cấp dưới nói: "Bảo là đi công tác, phương diện kinh doanh của nội thất Hằng Phúc có chút vấn đề. Nhưng hình như còn tiếp xúc với một công ty của tập đoàn tên gọi Hải Sơn."
Bấy giờ Đàm Đông Niên mới vén mi mắt, mím môi, sắc mắt hơi nặng nề.
Khi Tôn Hồi nhận được điện thoại của Đàm Đông Niên, cô đang gặm ngô nướng nóng hổi vừa mới ra lò. Mấy cô bạn cùng phòng đang thảo luận sắp xếp hoạt động cho kỳ nghỉ Tết nguyên đán, còn than vãn giáo viên vẽ ra quá nhiều trọng điểm cuối kỳ. Tạ Kiều Kiều cắn bánh rán cuộn hành, lúng búng: "Tao chỉ trông chờ vào hai đứa Tôn Hồi với Thái Nhân Duy bọn mày thôi, học thuộc lòng cho tốt, đưa ra trọng tâm tử tế, phấn đầu giành hạng nhất hạng nhì!"
Tôn Hồi không tiếp lời mà vẫy vẫy tay chạy luôn.
Ngoài Trời băng tuyết, trong xe ấm áp tựa mùa xuân. Đây là lần đầu tiên Tôn Hồi nở nụ cười với Đàm Đông Niên từ sau chuyện kia. Dẫu giọng điệu cô bình thản, Đàm Đông Niên cũng hơi giật mình vì được 'yêu mến'. Anh ta thong thả lên tiếng: "Chuyện lần trước anh nói với em, em đã nghĩ qua chưa?"
Tôn Hồi gật gật đầu tỏ vẻ trong lòng cô hiểu rõ, nhấn mạnh cô và Hà Châu là tự do yêu đương. Đàm Đông Niên nhăn mày: "Em vẫn không nhận thức được vấn đề này. Không phải anh đang nói chuyện tình yêu tình đương với em, không phải anh gây xích mích chia rẽ. Con người Hà Châu này không đơn giản đâu. Cho dù nó thật lòng với em, sau này khó đảm bảo nó sẽ không mang rắc rối tới cho em, hại em gặp chuyện!"
Tôn Hồi chặn anh ta bằng một câu: "Vậy anh cứ nói với tôi xem là rắc rối gì, sẽ xảy ra chuyện gì đi?"
Đàm Đông Niên im bặt. Tôn Hồi mỉm cười: "Anh xem, anh cũng không sẵn lòng nói với tôi, chẳng qua anh cũng suy đoán mà thôi. Tôi tin anh là vì tốt cho tôi, nhưng..." Tôn Hồi nhíu mày, xoa xoa bàn tay lạnh như băng, ngâm nga nói: "Anh có biết tháng sáu, tháng bảy năm nay tôi đã trải qua như thế nào không? Trước kia, hai ngày nghỉ mỗi tuần tôi đều sẽ về nhà nghỉ phụ giúp, hiện giờ hai ngày nghỉ mỗi tuần tôi đều ở trong ngôi nhà này. Tôi vốn không có nơi để đi, nhưng nay tôi còn có thể có chốn đi về. Tôi mặc kệ Hà Châu có phải thủ khoa khối khoa học không, cũng mặc kệ anh ấy cho nhà tôi vay lãi cao hay không. Trước toàn bộ những việc đó, tôi biết anh ấy là người trông coi quán net, là anh ấy dẫn tôi về cho tôi một nơi để sống. Chuyện vay nặng lại lãi là sau này. Chuyện thủ khoa, anh ấy cũng chưa từng lừa dối tôi, chẳng qua anh ấy chưa nói mà thôi."
Đôi bàn tay cọ xát dần nóng lên. Tôn Hồi thở một hơi: "Anh ấy đã không hại tôi, cũng không lợi dụng tôi, đủ khả năng đối tốt với tôi. Thời điểm chính anh ấy cũng không được ăn cơm còn cho tôi ăn cá to thịt lớn, tại sao tôi phải vì chuyện chả liên quan tới mình mà vứt bỏ một người như vậy. Bố mẹ cũng chẳng đối xử tốt với tôi đến thế..." Cô đường hoàng nhìn về phía Đàm Đông Niên, trút đi dáng vẻ hi hi ha ha của ngày thường, nhẹ nhàng nói: "Tôi cũng biết ích kỷ. Dẫu anh ấy đã tính kế với bố mẹ tôi, nhưng tôi vẫn muốn ích kỷ ở bên anh ấy. Tôi không biết anh ấy có thể đối tốt với tôi bao lâu. Chưa bao giờ có người có thể đối tốt với tôi mãi. Song, chí ít hiện tại tôi có thể tận tình hưởng thụ phần tốt đẹp này. Tôi không hy vọng có bất cứ kẻ nào tới phá hoại đâu, anh rể ạ!"
Hai chữ 'anh rể' cuối cùng, Đàm Đông Niên nghe mà trong lòng run lên.
Buổi tối về đến nhà, thái độ của Tôn Hồi khác thường. Lúc ăn cơm, cô xoa xoa đầu Hà Châu, làm Hà Châu 'choáng' suýt nữa phun cả cơm trong miệng ra.
Ăn cơm xong, Tôn Hồi lại bảo Hà Châu nằm lên đùi cô, giơ cái ngoáy tai, hai mắt sáng rỡ. Hà Châu nhắm mắt cắn răng, anh dũng 'hiến dâng' lỗ tai. Kết quả thoải mái bất ngờ. Tôn Hồi cẩn thận dịu dàng đủ bề, sau khi ngoáy tai xong còn hôn Hà Châu rồi tiếp tục vuốt tóc anh với vẻ mặt săn sóc.
Điều Hà Châu khao khát quan tâm nhất lại là nỗi sợ hãi của Tôn Hồi. Ban đêm cô nơp nớp ngã vào vòng tay của anh, tội nghiệp nói: "Em sợ đau nhất, trước kia bị ốm em cũng không bao giờ dám tiêm. Lúc đi học kiểm tra sức khỏe, phải lấy máu, em hét toáng lên với hiệu trưởng đấy!"
Hà Châu không nhịn nổi cười, chỉ có thể nghĩ mọi cách khiến cô mau chóng thích ứng, mấy lần đều giày vò Tôn Hồi đến chết đi sống lại.
Mắt thấy thắng lợi đang đến gần, Lê Thu Sinh lại nhắc nhở Hà Châu: "Chuẩn bị thế nào rồi? Còn có chưa tới mấy ngày thôi đấy. Tôi không dễ dàng giành được cho cậu cái ghế trống kia đâu. Cậu làm cho tốt! Bên đó tôi cũng cần cậu giúp!"
Hôm nay, Hà Châu một lần nữa hút thuốc trong phòng khách tối om. Tôn Hồi sột soạt đi vệ sinh xong, tự động chạy đến cạnh anh, vừa định ngồi xuống liền bị anh ôm lên đùi.
Hà Châu lấy ra một tờ giấy đưa tới trước mặt cô. Ánh sáng quá yếu ớt nên Tôn Hồi không nhìn rõ. Cô cầm lên nhìn mấy lần rồi hỏi anh: "Cái gì đây ạ?"
"Vé máy bay. Vé máy bay chủ nhật đi Hải Châu!"
"Lại phải đi công tác ạ?"
"Không phải." Hà Châu ngừng một chốc mới đáp: "Công việc bên đó có một chỗ trống!"
Tôn Hồi sửng sốt, cứ lặng im giơ tấm vé nửa ngày. Hà Châu cũng nín thinh, chỉ ghé sát má cô không ngừng hôn.
Lúc lâu sau Tôn Hồi mới nhỏ giọng: "Công việc gì, vẫn là công ty hiện tại ạ? Phải ở luôn bên đó sao? Có khả năng điều trở lại không? Tiền lương kém hơn rất nhiều à? Công việc bên này không có triển vọng sao?" Lặng yên chốc lát, cô lại khẽ hỏi: "Đơn giản là đi công tác thật ư? Thành phố Hải Châu..."
Một loạt câu hỏi, quá mạch lạc và rõ ràng, đặc biệt là một câu cuối cùng khiến Hà Châu giật mình. Anh nhất thời không mở miệng. Tôn Hồi ngoảnh đầu nhìn anh và nói: "Vậy anh đi đi, nhớ phải quay về!"
Nhớ phải quay về. Trong bóng đêm đen, lời này như đang tràn ra từ sơn cốc kỳ ảo, không ngừng xoay chuyển, khiến trái tim của Hà Châu chấn động vùa đau đớn vừa mềm mại.
Hà Châu vuốt ve mặt cô, cứ lặng im nhìn cô đăm đăm.
Tiếc rằng, câu nói này không có tác dụng. Vốn Tôn Hồi còn hơi đau lòng, mạnh mẽ xốc tinh thần gặm sách, sẵn sàng tỏa sáng trong kỳ thi cuối kỳ, cầm bảng điểm đợi Hà Châu về cho anh xem.
Tuy nhiên cô đã không đoán được khúc đầu, cũng chẳng đoán được kết cục. Hôm nay, Hà Châu đưa cho cô một tấm giấy hình như đã thấy trước đó. Tôn Hồi ngẩn tò te: "Gì vậy ạ?"
Hà Châu nhoẻn cười: "Chờ em thi xong, cùng đi nhé!"
Qua một lát, Tôn Hồi mới nhận ra được một việc nghiêm trọng nhất, cô vừa ngượng vừa xấu hổ, nằm im thít trong chăn len lén liếc nhìn Hà Châu vẫn đang nhắm mắt. Tôn Hồi quyết định giả vờ ngủ đã rồi nói sau.
Vừa giả vờ liền giả vờ tới tận khi Trời sáng bảnh, thời gian lên lớp cũng sắp không kịp. Cái bụng của Tôn Hồi lại đang kêu 'rột rột', nhưng người bên gối vẫn say giấc mộng. Tôn Hồi nhíu mày, nghiến răng một cái, vén chăn thẳng người nhổm dậy.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cô vừa mới thẳng được một nửa thì đột nhiên bị người ta đánh lén từ bên sườn. Hà Châu tóm lấy eo Tôn Hồi, kéo cô xuống. Tôn Hồi hét to, đảo mắt liền bị đối phương áp chế, rên hừ hừ một chốc cô mới đỏ bừng mặt, hít thở được luồng không khí tươi mới, chỉ trích Hà Châu đang đè lên lưng mình: "Anh nặng quá! Nên giảm cân đi!"
Hà Châu không nói một lời, còn chưa mổ đủ lên đôi má của Tôn Hồi, một lát vuốt tóc cô, một lát lại nhéo cằm cô. Ánh mắt Hà Châu luôn khóa chặt trên người Tôn Hồi mãi đến khi thấy được dáng vẻ mặt đỏ tía tai của cô, anh mới mỉm cười và kề sát tai cô, thấp giọng: "Chào buổi sáng!"
m thanh trầm khàn đầu tiên hệt làn gió lướt qua mặt trong buổi sớm mai.
Sau khi rời giường, Tôn Hồi làm bộ như không có việc gì, đánh răng, rửa mặt, ăn sáng, không nhắc tới bất cứ chuyện gì tối qua. Hà Châu cũng cực kỳ ăn ý, chỉ hỏi cô sáng nay có mấy tiết học, và chở cô tới trường. Tuyết đọng trên mặt đất, đường cái cũng an toàn, lái xa chạy chậm cũng không trơn trượt lắm. Trước khi xuống xe, Hà Châu hôn Tôn Hồi rồi dặn cô mấy câu mới cho đi.
Vừa rời khỏi tầm mắt của anh, Tôn Hồi liền đem vẻ mặt cười tít mắt của mình biến thành mặt mướp đắng nhăn nhó, tập tễnh bước đi trầy trật, suy nghĩ miên man một lát, sắc mặt dần dần ửng hồng.
Đối với sự khác lạ của cô, Tạ Kiều Kiều ngập tràn nghi ngờ. Lúc ăn cơm trưa, cô bạn khẽ hỏi: "Mày làm rồi à?"
Tôn Hồi nhìn Tạ Kiều Kiều với ánh mắt kỳ quái, nghe thấy cô bạn nói tiếp: "Thì cái đó đó ấy. Mày với Hà Châu nhà mày làm rồi hả?"
Tôn Hồi phun ra một ngụm cơm.
Phù Hiểu Vi thức thâu đêm vốn dĩ tinh thần uể oải, chẳng nghe lọt lời nào, riêng câu này thì nghe thấy. Hai mắt Phù Hiểu Vi sáng rỡ, lôi kéo tay Tôn Hồi mà kích động mở miệng: "Đã làm hử?"
Hai cô bạn mặt mày phấn khích, Thái Nhân Duy ngậm cơm làm bộ dạng ngốc đơ. Mặt Tôn Hồi đỏ bừng, thở phì phò tức tối: "Bọn mày mới làm rồi ấy. Không biết xấu hổ!"
Bữa cơm này tới cuối cùng lại biến thành tiết học sinh lý, hay nói cách khác là cuộc tranh luận: phe chính Tạ Kiều Kiều thì cho rằng con gái nên giữ thân 'trong sạch' để dành lần đầu tiên cho đêm tân hôn; phe phản đối Phù Hiểu Vi cho rằng nam nữ 'ấy ấy' là chuyện bình thường, bạn trai 'nín hỏng' sẽ tạo thành xung đột. Phù Hiểu Vi hỏi Tạ Kiều Kiều: "Trương Dương chưa từng ngầm ra hiệu muốn cùng mày 'làm chuyện đó' à?"
Tạ Kiều Kiều nghẹn lời, mặt đỏ tai hồng chọc chọc cơm.
Đối với chủ đề không phù hợp với trẻ em này, Tôn Hồi và Thái Nhân Duy lựa chọn bỏ qua, có điều lỗ tai Tôn Hồi vểnh lên rất cao, thực khiến người ta hoài nghi.
Chiều muộn tan học, Hà Châu đúng giờ đợi trước cổng trường, đưa cho Tôn Hồi một hộp bánh put-ding, bảo cô ăn trên đường cho đỡ buồn.
Tôn Hồi nói: "Em lại chẳng phải chỉ biết ăn, anh đừng mua cho em ăn nữa!" Vừa nói vừa mở nắp hộp, xúc một muỗng đưa vào miệng.
Lần trở về từ Hải Châu này, Lê Thu Sinh đặc biệt cho Hà Châu nghỉ dài. Hiếm khi dư dả thời gian, Hà Châu dẫn Tôn Hồi đi ăn tiệm, xem phim, tính làm một lượt toàn bộ trình tự yêu đương.
Lần đầu tiên Tôn Hồi được hưởng thụ đãi ngộ như vậy trong rạp chiếu phim, tay vừa xòe thì đồ uống đưa tận nơi, miệng vừa há ra thì khoai tây được nhét vào. Giơ tay nữa thì khăn giấy lướt qua tay Tôn Hồi, trực tiếp lau luôn miệng cô. Tôn Hồi quay đầu mỉm cười, vui mừng tỏ vẻ 'trẻ nhỏ dễ dạy'. Hà Châu xoay thẳng cái khuôn mặt nhỏ đần thối của cô, ý bảo cô tập trung xem phim đi!
Xem xong phim, Hà Châu lại dắt cô đi dạo phố. Thể loại cửa hàng nổi tiếng chỉ có thể ngắm từ xa không thể đùa chơi này, xưa nay là 'cấm địa'của Tôn Hồi. Lúc tới cửa, cô dứt khoát muốn lôi Hà Châu đi, kết quả anh khẽ ôm cô một cái liền mang cô tiến vào.
Từ đầu chí cuối, mặt Tôn Hồi đều lạnh te, nghiêm trang để mặc Hà Châu và nhân viên bán hàng đem cô thành cá thịt. Sau khi giết mổ, trái tim Tôn Hồi rỉ máu, run rẩy cầm tờ hóa đơn: "Phá của... phá của quá!"
Hà Châu không khỏi buồn cười, nhéo nặn Tôn Hồi một trận.
Thân là người quản lý việc nhà, Tôn Hồi gánh trọng trách to lớn, cũng không có lòng lo những việc khác nữa. Về đến nhà, cô liền lấy cuốn sổ nhỏ ra bắt đầu tính toán. Chỗ này thêm một chút, chỗ kia bớt một chút. Không có cách nào cân bằng thu chi, Tôn Hồi ôm đống trang phục mới mua và cả đôi giày đi tuyết, đau khổ nằm bò ra bàn. Hà Châu chẳng có phản ứng gì, nhàn nhã tới tới lui lui, xem tin tức, uống nước ấm. Lúc đi qua người Tôn Hồi, anh tiện tay choàng thêm áo khoác cho cô.
Cơ mà chẳng cô gái nào không thích đẹp. Ngày hôm sau Tôn Hồi phấn chấn lên ngay, mang giày tuyết khoe với ba cô bạn cùng phòng, đi đường còn tận lực giẫm lên đống tuyết chưa tan.
Mấy cô gái tận dụng buổi chiều không có giờ học, xách máy ảnh dạo vườn trường, làm dáng chụp một đống ảnh. Tôn Hồi còn đắp một người tuyết, cắm hai cành cây làm cánh tay, nhét ba hòn đá làm mắt và mũi, làm phúc tạo thêm một bối cảnh chụp ảnh cho mọi người. Vốn dĩ cô vẫn đang giương giương đắc ý, kết quả lúc đi qua cổng trường phát hiện người đi đường bàn tán xôn xao, lại nhìn về phía ngón tay mọi người chỉ trỏ, thì ra sinh viên trường nghệ thuật dùng tuyết đắp thành một nàng Mona Lisa bên đường. Bức tượng bằng tuyết sống động như thật đả kích nghiêm trọng sự tự tin của Tôn Hồi.
Về đến nhà, Tôn Hồi lật giở ảnh trong di động, tìm lại tự tin bị mất đi từ chỗ của Hà Châu. Anh thuận theo ý cô, khen ngợi: "Người tuyết đáng yêu lắm, chế tác hoàn mỹ ghê!"
Tôn Hồi cực kỳ vừa lòng.
Tuyết lớn tí tách rơi nhiều ngày, hai hôm đầu không quá lạnh, vẫn có thể nhìn thấy Mặt Trời, về sau biến thành mưa tuyết, vừa ẩm ướt vừa lạnh buốt. Hai ngày nghỉ, Tôn Hồi lười ra khỏi cửa, làm ổ trong nhà cùng Hà Châu lên mạng, xem TV.
Những ngày này, cô cũng nhớ lời Phù Hiểu Vi nói, biết đàn ông nghẹn hỏng cũng không tốt, đặc biệt là cô phát hiện Hà Châu càng lúc càng thích vào nhà vệ sinh. Tôn Hồi bắt đầu coi trọng vấn đề này. Chẳng hiểu làm sao từ sau hôm ấy, Hà Châu không đụng vào cô nữa. Lúc Tôn Hồi được anh ôm, cô cảm nhận rõ ràng biến hóa sinh lý của anh. Có điều vẻ mặt Hà Châu nghiêm túc, động tác không hề tiến thêm một bước, Tôn Hồi cũng an tâm tiếp tục giả vờ không hiểu.
Ban đêm, thỉnh thoảng Tôn Hồi mất ngủ, thường thường đang say giấc thì đột nhiên mở bừng mắt nhìn bên ngoài cửa sổ không có ánh trăng. Sau đấy cô nhắm chặt mắt lại ngủ tiếp, chẳng qua trong chốc lát chưa ngủ ngay được. Lúc trằn trọc trở mình, Tôn Hồi loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng động, nghe kỹ lần nữa thì không có bất cứ âm thanh nào.
Một lần cô mơ mơ màng màng chạy vào nhà vệ sinh, vừa mở cửa ra liền ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc, ngoái đầu thoáng nhìn đốm sáng lóe lên trên sô pha như ma giữa căn phòng đen thui. Tôn Hồi cả kinh kêu một tiếng, tiếp đó thì nghe thấy giọng nói trầm trầm quen thuộc vang lên: "Đừng sợ!" Một sợi khói thuốc dần dần tiêu tan trong bóng tối. Hà Châu giang rộng vòng tay: "Em lại đây!"
Vì vậy, Tôn Hồi nín 'tiểu', ngồi lên đùi Hà Châu.
Hai người cũng không chuyện trò. Hà Châu gác cằm lên đỉnh đầu Tôn Hồi, ôm cô thật chặt. Thế là dẫu Tôn Hồi chỉ mặc áo ngủ mỏng manh, nhưng cũng không cảm thấy lạnh.
Vòng ôm ấp áp, Tôn Hồi lại hơi mơ màng buồn ngủ, thấy mắt sắp díu lại, trên bụng nhỏ chợt bị ấn một cái. Cô đột nhiên giật mình khổ sở kêu: "Ui da!"
Hà Châu khẽ cười: "Có thể nói chuyện rồi?"
Tôn Hồi đẩy anh ra, nhanh như chớp vọt vào nhà vệ sinh. Sau khi khoan khoái dễ chịu thì nhào về giường. Hà Châu đã cởi áo khoác chui vào cùng, nhắm mắt lặng lẽ ôm chặt lấy cô. Tôn Hồi cũng không nỡ đuổi người, đành im re bị anh 'chiếm tiện nghi'.
Cứ thế trôi qua mấy ngày, chính lúc Tôn Hồi cảm thấy mình sắp sửa quên những chuyện rối tung thì Đàm Đông Niên lại xuất hiện.
Trên thực tế, Đàm Đông Niên vẫn ở đây, kể từ khi anh ta sai người điều tra tư liệu về Hà Châu, anh ta để ý tới Tôn Hồi suốt.
Đàm Đông Niên luôn nhìn Tôn Hồi ngồi lên chiếc xe bán tải ra ra vào vào, cũng trông thấy cô đứng bên tượng người tuyết Mona Lisa không cam lòng chụp ảnh. Anh ta cứ cau chặt mày, mãi tới lúc cấp dưới đem tư liệu bổ sung lần nữa về Hà Châu đưa cho anh ta.
Cha mẹ ly hôn, hồi nhỏ sống cùng mẹ tại một thị trấn nhỏ của thành phố Hải Châu. Cấp ba thi vào trường trọng điểm của tỉnh, thời gian tiếp xúc với cha và anh trai đã ít càng ít hơn, đến tận khi học Đại Học mới thỉnh thoảng qua lại. Năm thứ ba thì thôi học, làm thuê kiếm tiền trả viện phí, hiện tại đi theo làm việc cho thương nhân người Hải Châu là Lê Thu Sinh, đợt trước vừa trở lại từ thành phố Hải Châu.
Cấp dưới nói: "Bảo là đi công tác, phương diện kinh doanh của nội thất Hằng Phúc có chút vấn đề. Nhưng hình như còn tiếp xúc với một công ty của tập đoàn tên gọi Hải Sơn."
Bấy giờ Đàm Đông Niên mới vén mi mắt, mím môi, sắc mắt hơi nặng nề.
Khi Tôn Hồi nhận được điện thoại của Đàm Đông Niên, cô đang gặm ngô nướng nóng hổi vừa mới ra lò. Mấy cô bạn cùng phòng đang thảo luận sắp xếp hoạt động cho kỳ nghỉ Tết nguyên đán, còn than vãn giáo viên vẽ ra quá nhiều trọng điểm cuối kỳ. Tạ Kiều Kiều cắn bánh rán cuộn hành, lúng búng: "Tao chỉ trông chờ vào hai đứa Tôn Hồi với Thái Nhân Duy bọn mày thôi, học thuộc lòng cho tốt, đưa ra trọng tâm tử tế, phấn đầu giành hạng nhất hạng nhì!"
Tôn Hồi không tiếp lời mà vẫy vẫy tay chạy luôn.
Ngoài Trời băng tuyết, trong xe ấm áp tựa mùa xuân. Đây là lần đầu tiên Tôn Hồi nở nụ cười với Đàm Đông Niên từ sau chuyện kia. Dẫu giọng điệu cô bình thản, Đàm Đông Niên cũng hơi giật mình vì được 'yêu mến'. Anh ta thong thả lên tiếng: "Chuyện lần trước anh nói với em, em đã nghĩ qua chưa?"
Tôn Hồi gật gật đầu tỏ vẻ trong lòng cô hiểu rõ, nhấn mạnh cô và Hà Châu là tự do yêu đương. Đàm Đông Niên nhăn mày: "Em vẫn không nhận thức được vấn đề này. Không phải anh đang nói chuyện tình yêu tình đương với em, không phải anh gây xích mích chia rẽ. Con người Hà Châu này không đơn giản đâu. Cho dù nó thật lòng với em, sau này khó đảm bảo nó sẽ không mang rắc rối tới cho em, hại em gặp chuyện!"
Tôn Hồi chặn anh ta bằng một câu: "Vậy anh cứ nói với tôi xem là rắc rối gì, sẽ xảy ra chuyện gì đi?"
Đàm Đông Niên im bặt. Tôn Hồi mỉm cười: "Anh xem, anh cũng không sẵn lòng nói với tôi, chẳng qua anh cũng suy đoán mà thôi. Tôi tin anh là vì tốt cho tôi, nhưng..." Tôn Hồi nhíu mày, xoa xoa bàn tay lạnh như băng, ngâm nga nói: "Anh có biết tháng sáu, tháng bảy năm nay tôi đã trải qua như thế nào không? Trước kia, hai ngày nghỉ mỗi tuần tôi đều sẽ về nhà nghỉ phụ giúp, hiện giờ hai ngày nghỉ mỗi tuần tôi đều ở trong ngôi nhà này. Tôi vốn không có nơi để đi, nhưng nay tôi còn có thể có chốn đi về. Tôi mặc kệ Hà Châu có phải thủ khoa khối khoa học không, cũng mặc kệ anh ấy cho nhà tôi vay lãi cao hay không. Trước toàn bộ những việc đó, tôi biết anh ấy là người trông coi quán net, là anh ấy dẫn tôi về cho tôi một nơi để sống. Chuyện vay nặng lại lãi là sau này. Chuyện thủ khoa, anh ấy cũng chưa từng lừa dối tôi, chẳng qua anh ấy chưa nói mà thôi."
Đôi bàn tay cọ xát dần nóng lên. Tôn Hồi thở một hơi: "Anh ấy đã không hại tôi, cũng không lợi dụng tôi, đủ khả năng đối tốt với tôi. Thời điểm chính anh ấy cũng không được ăn cơm còn cho tôi ăn cá to thịt lớn, tại sao tôi phải vì chuyện chả liên quan tới mình mà vứt bỏ một người như vậy. Bố mẹ cũng chẳng đối xử tốt với tôi đến thế..." Cô đường hoàng nhìn về phía Đàm Đông Niên, trút đi dáng vẻ hi hi ha ha của ngày thường, nhẹ nhàng nói: "Tôi cũng biết ích kỷ. Dẫu anh ấy đã tính kế với bố mẹ tôi, nhưng tôi vẫn muốn ích kỷ ở bên anh ấy. Tôi không biết anh ấy có thể đối tốt với tôi bao lâu. Chưa bao giờ có người có thể đối tốt với tôi mãi. Song, chí ít hiện tại tôi có thể tận tình hưởng thụ phần tốt đẹp này. Tôi không hy vọng có bất cứ kẻ nào tới phá hoại đâu, anh rể ạ!"
Hai chữ 'anh rể' cuối cùng, Đàm Đông Niên nghe mà trong lòng run lên.
Buổi tối về đến nhà, thái độ của Tôn Hồi khác thường. Lúc ăn cơm, cô xoa xoa đầu Hà Châu, làm Hà Châu 'choáng' suýt nữa phun cả cơm trong miệng ra.
Ăn cơm xong, Tôn Hồi lại bảo Hà Châu nằm lên đùi cô, giơ cái ngoáy tai, hai mắt sáng rỡ. Hà Châu nhắm mắt cắn răng, anh dũng 'hiến dâng' lỗ tai. Kết quả thoải mái bất ngờ. Tôn Hồi cẩn thận dịu dàng đủ bề, sau khi ngoáy tai xong còn hôn Hà Châu rồi tiếp tục vuốt tóc anh với vẻ mặt săn sóc.
Điều Hà Châu khao khát quan tâm nhất lại là nỗi sợ hãi của Tôn Hồi. Ban đêm cô nơp nớp ngã vào vòng tay của anh, tội nghiệp nói: "Em sợ đau nhất, trước kia bị ốm em cũng không bao giờ dám tiêm. Lúc đi học kiểm tra sức khỏe, phải lấy máu, em hét toáng lên với hiệu trưởng đấy!"
Hà Châu không nhịn nổi cười, chỉ có thể nghĩ mọi cách khiến cô mau chóng thích ứng, mấy lần đều giày vò Tôn Hồi đến chết đi sống lại.
Mắt thấy thắng lợi đang đến gần, Lê Thu Sinh lại nhắc nhở Hà Châu: "Chuẩn bị thế nào rồi? Còn có chưa tới mấy ngày thôi đấy. Tôi không dễ dàng giành được cho cậu cái ghế trống kia đâu. Cậu làm cho tốt! Bên đó tôi cũng cần cậu giúp!"
Hôm nay, Hà Châu một lần nữa hút thuốc trong phòng khách tối om. Tôn Hồi sột soạt đi vệ sinh xong, tự động chạy đến cạnh anh, vừa định ngồi xuống liền bị anh ôm lên đùi.
Hà Châu lấy ra một tờ giấy đưa tới trước mặt cô. Ánh sáng quá yếu ớt nên Tôn Hồi không nhìn rõ. Cô cầm lên nhìn mấy lần rồi hỏi anh: "Cái gì đây ạ?"
"Vé máy bay. Vé máy bay chủ nhật đi Hải Châu!"
"Lại phải đi công tác ạ?"
"Không phải." Hà Châu ngừng một chốc mới đáp: "Công việc bên đó có một chỗ trống!"
Tôn Hồi sửng sốt, cứ lặng im giơ tấm vé nửa ngày. Hà Châu cũng nín thinh, chỉ ghé sát má cô không ngừng hôn.
Lúc lâu sau Tôn Hồi mới nhỏ giọng: "Công việc gì, vẫn là công ty hiện tại ạ? Phải ở luôn bên đó sao? Có khả năng điều trở lại không? Tiền lương kém hơn rất nhiều à? Công việc bên này không có triển vọng sao?" Lặng yên chốc lát, cô lại khẽ hỏi: "Đơn giản là đi công tác thật ư? Thành phố Hải Châu..."
Một loạt câu hỏi, quá mạch lạc và rõ ràng, đặc biệt là một câu cuối cùng khiến Hà Châu giật mình. Anh nhất thời không mở miệng. Tôn Hồi ngoảnh đầu nhìn anh và nói: "Vậy anh đi đi, nhớ phải quay về!"
Nhớ phải quay về. Trong bóng đêm đen, lời này như đang tràn ra từ sơn cốc kỳ ảo, không ngừng xoay chuyển, khiến trái tim của Hà Châu chấn động vùa đau đớn vừa mềm mại.
Hà Châu vuốt ve mặt cô, cứ lặng im nhìn cô đăm đăm.
Tiếc rằng, câu nói này không có tác dụng. Vốn Tôn Hồi còn hơi đau lòng, mạnh mẽ xốc tinh thần gặm sách, sẵn sàng tỏa sáng trong kỳ thi cuối kỳ, cầm bảng điểm đợi Hà Châu về cho anh xem.
Tuy nhiên cô đã không đoán được khúc đầu, cũng chẳng đoán được kết cục. Hôm nay, Hà Châu đưa cho cô một tấm giấy hình như đã thấy trước đó. Tôn Hồi ngẩn tò te: "Gì vậy ạ?"
Hà Châu nhoẻn cười: "Chờ em thi xong, cùng đi nhé!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.