Chương 58
Thời Cửu Viễn
06/10/2022
Khi lên lầu, Tình Dã đã quét sạch được đám sương mù trước đó, cảm giác uể oải mấy ngày nay đã biến mất, đột nhiên thấy vô cùng sảng khoái, như có thể làm thêm ba trăm tờ bài tập nữa. Quả nhiên, tình yêu thật vĩ đại, nó có thể khiến con người vui vẻ cũng có thể khiến con người ta lo âu.
Cô làm bài tập xong bèn nói với xuống lầu: “Em đi ngủ đây.”
Trên thực tế, mỗi lần trước khi ngủ là cô đều hét oang oang câu này với Hình Võ, về cơ bản là bốn chữ này có thể hiểu thành “mau lên đây đi”. Quả đúng như vậy, một lúc sau thì Hình Võ đi lên, hình như anh vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn đang ẩm, sau khi vào phòng, anh thấy Tình Dã đã làm ổ trong chăn, chỉ lộ mỗi cái đầu ra ngoài.
Anh cứ thế cởi áo, rồi lấy áo ngủ sạch mặc vào, bình thường khi thay áo, anh đều sẽ kéo rèm, nhưng hôm nay không kéo mà chỉ quay người đi, một loạt động tác vô cùng tự nhiên. Vì vậy, đôi mắt đang hở ra ngoài của Tình Dã đã ngắm nghía tấm lưng trần của anh mà chẳng chút kiêng nể.
Mặc dù khi ngồi trên xe máy, cô đều dựa vào lưng anh, nhưng tận mắt nhìn thấy thì vẫn khác, bờ vai rộng, vòng eo hẹp, đường nét uyển chuyển, nước da màu lúa mì đẹp mắt, còn gợi cảm hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Hình Võ không quay đầu lại, nhưng như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, bèn lên tiếng hỏi: “Ngắm đủ chưa?”
Sau đó, anh kéo lại chiếc áo ngủ rồi quay người, Tình Dã lôi chăn bông lên che đi đôi má đang ửng đỏ của mình, Hình Võ vòng qua giường Tình Dã, rồi ngồi xuống giường của mình nhìn cô, khoé môi khẽ cong, nói: “Anh tắt đèn nhé.”
Tình Dã không lên tiếng, vì vậy Hình Võ đứng lên ấn công tắc tắt đèn, bóng người anh mò mẫm trong bóng tối, rồi hôn lên vầng trán đang lộ ra ngoài của cô. Đột nhiên Tình Dã vươn tay ra ôm anh, sau đó tự động dịch người sang một bên.
Hình Võ có chút ngạc nhiên: “Thế này là sao?”
“Nghĩ cái gì thế hả? Chỉ là em không ngủ được nên muốn nói chuyện cùng anh thôi.”
“Anh nằm ở bên giường kia thì không nghe thấy chắc?”
Tình Dã buông anh ra, hâm hực quay lưng đi, Hình Võ liền mỉm cười vén chăn lên, kéo cô lại: “Nói chuyện nào.”
Đây là lần đầu tiên Tình Dã nằm chung giường với anh, chiếc giường đơn không rộng, nên khi hai người áp sát vào nhau cảm thấy thực sự ấm áp. Tình Dã đã quên mất chuyện mình muốn nói rồi, cô cứ thế rúc vào ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, mà tim mình cũng đang đập loạn xạ không ngừng.
Hình Võ cúi đầu vuốt ve mái tóc cô, nói: “Không phải em muốn nói chuyện sao? Đây là lừa anh lên giường dỗ em ngủ hả?”
Tình Dã mỉm cười, ngước lên nói với anh: “Anh đừng nhận công việc đó nữa.”
Hình Võ vẫn đang lơ đãng nghịch tóc của cô, Tình Dã thấy ngứa ngứa, bèn trở mình trên khửu tay anh, tựa cằm lên ngực anh, nghiêm túc nói: “Nghe chưa? Có nhiều tiền đến mấy cũng không được làm, ngộ nhỡ sau này sinh con ra bị dị tật thì phải làm thế nào?”
Hình Võ nhướng mày: “Em đã muốn cùng anh sinh con rồi hả?”
Nghe anh nói vậy, đột nhiên Tình Dã cảm thấy cô cùng xấu hổ, cô ngượng ngùng gục mặt vào lòng Hình Võ: “Làm sao nào?”
Sau đó, kéo kéo gấu áo anh, nói: “Đã nghe rõ chưa?”
“Ừm, ngày mai anh sẽ trả lại.”
Lúc này, Tình Dã mới như gỡ được gánh nặng, cô ngẩng đầu lên, đặt cánh tay trên eo anh, kiếm chuyện nói: “Anh đã từng tham gia trại Đông chưa?”
“Em thấy anh trông có giống người sẽ đi thi đấu không?”
“…” Tình Dã chợt bật cười.
Cô nhướng mày, đôi mắt sáng ngời trong đêm tối: “Hôm nay, lão Dương tìm em nói chuyện, bảo em nhất định phải đăng ký.”
Hình Võ cảm thấy không có gì đáng chê trách, nói: “Em là hy vọng của Huyện chúng ta, nên chẳng có vấn đề gì khi gọi em đăng ký.”
“Vấn đề lớn là đằng khác, em nghe Nhóc Nhanh Nhẹn nói, David Cup đã được xác định nội bộ từ trước, trường Kim Long để lộ đề, bọn em đến đó cũng chỉ để cho có người chơi cùng, anh nói xem có đúng không?”
Hình Võ nghiêm túc cau mày, cân nhắc một lúc rồi đáp: “Không biết.”
“…”
“Không biết thật, anh chưa từng tham gia, còn chẳng biết cuộc thi đó sẽ thi thố ra làm sao?”
“Nghe nói là giải đề, chấm điểm và công bố kết quả ngay tại chỗ, có lẽ tương tự như bài kiểm tra, chỉ có điều sẽ là những bài Toán Olympic tương đối khó mà thôi.”
Hình Võ vẫn cau mày, không biết anh đang nghĩ gì, trông vô cùng chuyên tâm, Tình Dã quơ quơ tay trước mặt anh: “Này, đi cùng em đi, vì phải ngủ qua đêm ở đó nữa.”
“Sợ cái gì? Đâu phải chỉ có mình em ngủ lại, sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”
Tình Dã cúi đầu cọ cọ vào ngực anh: “Ý em không phải thế, mà là… Anh biết rồi đó.”
Hình Võ mỉm cười: “Không nhìn thấy anh thì không ngủ được chứ gì?”
Tình Dã cắn môi, trợn mắt trừng anh: “Không được nói ra.”
Hình Võ thấy buồn cười bèn lôi cô lên hôn lên chiếc mũi xinh xắn của cô, rồi đột nhiên nói: “Có muốn thắng không?”
“Há?!” Tình Dã nghiêng đầu: “Ý anh là sao?”
“Anh có biện pháp giải quyết vấn đề lộ đề thi vừa rồi em nói, đến khi đó em cứ phát huy đúng khả năng bình thường của mình là được.”
Đôi mắt Tình Dã chợt lóe lên tia sáng tò mò, cô nhìn anh chằm chằm: “Anh có cách gì thế? Whoa, nói em nghe đi.”
Cô còn đang thò cả người ra ngoài, nhưng Hình Võ lại ấn cô vào chăn, quấn chặt lấy cô, rồi nói: “Anh vẫn chưa nghĩ xong, nhưng chắc sẽ có cách, anh phải thử trước đã, hơn một giờ rồi, ngủ thôi.”
Anh ôm đầu Tình Dã vùi trong lòng mình, không cho cô nhìn Đông, ngó Tây nữa. Tình Dã xoay xoay cánh tay, điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái, sau đó rúc trong vòng tay anh, ngửi thấy mùi hương sạch sẽ và sảng khoái trên người anh, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ say, trong đầu cô lại vang lên câu nói của Hình Võ, “Em hãy mạnh dạn tiến về phía trước, đừng bao giờ quay đầu lại”. Cô nắm chặt gấu áo anh, cô không cần quay đầu lại nhìn cũng biết anh luôn ở phía sau và cô cũng tuyệt đối sẽ không buông tay, cho dù thế nào đi chăng nữa!
Mà Hình Võ lại mãi vẫn chưa ngủ được, hiếm khi thấy anh dựa vào thành giường, ngẩn ngơ nhìn điện thoại, cứ thế cho đến khi hô hấp của Tinh Dã đều đều, thì anh lại nhìn vào khuôn mặt đang ngủ say của cô một lúc, rồi đột nhiên mỉm cười trong bóng tối. Khi tỉnh, cô còn đang nhe nanh trợn mắt với anh, vậy mà hiện tại khi nhắm mắt ngủ lại yên tĩnh, cuộn tròn như một đứa trẻ.
Anh ngắm cô một lúc, thì nghe thấy tiếng động dưới lầu, Lý Lam Phương đã chơi mạt chược về, vì vậy định lặng lẽ xuống giường, nhưng lại phát hiện Tình Dã đang nắm chặt gấu áo mình, đến cả lúc ngủ say rồi vẫn không buông. Anh nhẹ nhàng kéo áo mình ra, tuy cô đang nhắm mắt nhưng vẫn vô thức nắm lại một cái, sau đó quay người đi, tiếp tục ngủ.
Hôm sau, vừa mới ra chơi, Tình Dã đã quay lại giục Hình Võ: “Anh mau đi đăng ký đi.”
Hình Võ ngước mắt nhìn cô chằm chằm, Tình Dã lườm anh, anh mới đành cất điện thoại vào túi, rồi mỉm cười chậm rãi đứng dậy đi đến văn phòng của lão Dương.
Văn phòng của lão Dương nằm ngay trên lầu ba, suốt ba năm học, tổng cộng Hình Võ đến đây chẳng nổi mấy lần, cái hay ho thì chẳng đến lượt anh, còn cái dở thì khi lão Dương gọi anh lên văn phòng, anh thường sẽ mặc kệ bà ấy. Cho dù là có chuyện gì thì các giáo viên sẽ đến tận lớp gọi anh, anh như thể ông lớn, để ý tới họ hay không còn phải xem tâm trạng.
Mấy lần đến đây ấy mà, cũng chỉ vì điều hoà trong phòng họ không mát, nên gọi anh tới sửa giúp, còn là kiểu không thèm trả tiền nữa.
Vì vậy, khi lão Dương trông thấy Hình Võ từ tốn bước vào văn phòng, đã rất ngạc nhiên hỏi: “Em đến đây làm gì thế?”
Hình Võ móc ra một trăm tệ trong túi, đặt lên bàn lão Dương: “Em đăng ký.”
Lão Dương vô cùng kinh ngạc: “Em muốn tham gia trại Đông á?”
Hình Võ khẽ “vâng” một tiếng.
Lần này, lão Dương còn chưa kịp lên tiếng thì thầy “Phân Heo” ở phía đối diện nghe thấy liền quay đầu lại, nói: “Đừng có phí tiền nữa, nhà trường thuê xe đưa người đi, em đi theo để chiếm chỗ ngồi à?”
“???” Sao anh lại không xứng đáng có một chỗ ngồi cơ chứ?
Hình Võ xụ mặt, ngẩng đầu lên nhìn lão Chu, nói: “Em đến đó để trải nghiệm cuộc sống, không phải hình thức đăng ký là tự nguyện sao? Tại sao đến lượt em lại thành chiếm chỗ ngồi thế?”
Lão Dương cất tờ một trăm tệ vào ngăn kéo, rồi giải vây: “Được rồi, được rồi, em muốn đi thì đi, đừng có gây chuyện là được.”
“…”
Lão Dương đã tiếp xúc với nhóm học sinh cá biệt này gần ba năm, nhưng cứ hễ nhìn thấy Hình Võ là vẫn thấy hãi, cậu nhóc này không hay nói, nhưng ánh mắt khi nhìn người khác lại chẳng mấy thân thiện. Nếu nói anh hư hỏng, thì bình thường phòng máy trong trường gặp trục trặc, hay thiết bị phần cứng của nhà trường có vấn đề cần gọi anh giúp, anh vẫn sẽ giúp. Ngoại việc không chú ý học tập ra, còn lại những mặt khác anh đều tài năng thông minh hơn người.
Vào năm anh mới lên cấp ba, trong Huyện đề xuất một nền tảng dạy học tích hợp và nhà trường đã mua một bộ máy chủ thông qua đấu thầu. Sau khi dùng được một thời gian thì web của trường bị đóng băng, đến cả địa chỉ trang web mới tạo cũng chẳng thấy đâu nữa, tất cả số liệu bên trong đều không cánh mà bay, khiến Hiệu trưởng lo lắng vội vàng gọi điện khắp nơi kiếm người.
Lúc đó, Hình Võ đã bỏ học quá nhiều ngày rồi và nhà trường đang cân nhắc tới việc cho anh thôi học, nên mới gọi anh tới trường để dạy bảo. Hiệu trưởng Chung đã xông thẳng vào phòng Giáo vụ bảo Chủ nhiệm Cố mau chóng đến phố điện tử tìm một người, nói máy chủ trong trường đang bị tê liệt, ngày hôm sau có tiết học mở, nên không thể chậm trễ, ông ấy nghe nói người này có thể sửa được.
Sau đó, khi Chủ nhiệm Cố gọi điện cho người kia, thì điện thoại của Hình Võ đang ở trong văn phòng của Chủ nhiệm lại đổ chuông. Về sau, lão Dương cũng chỉ được nghe các lãnh đạo có mặt khi đó kể, anh cứ thế chậm rãi nhấc máy trước mặt Hiệu trưởng cùng một nhóm lãnh đạo khác, rồi nhìn bọn họ nói rằng, mình có thể xem xem, nhưng trước giờ anh chưa từng làm công, trừ phi bản thân là học sinh của trường này.
Vậy nên chuyện bảo anh thôi học đó đã chẳng thể giải quyết được, cả một nhóm lãnh đạo trường đợi từ sáng cho tới tối, anh chạy cả một ngày trời, cuối cùng máy chủ đã được khôi phục, hơn nữa toàn bộ số liệu cũng tìm lại được. Sau đó, học sinh Hình Võ đã trở thành một sự tồn tại khác thường và đặc biệt trong trường, mọi người đều biết rằng anh đến đây là để cho qua ngày, nhưng tất cả đều luôn mắt nhắm mắt mở làm ngơ.
Cảm nhận của lão Dương về anh ấy mà, tuổi thì còn nhỏ, nhưng lại trưởng thành khiến người ta chẳng thể nào đoán nổi, cho nên nếu không có việc gì thì bà ấy cũng sẽ không tìm anh, đôi bên cùng giữ thể diện cho nhau để đưa nhóm học sinh này đến ngày tốt nghiệp một cách an toàn.
Lúc này, thấy Hình Võ vẫn còn đang đứng trước bàn làm việc của mình, bà ấy ngẩng đầu lên, nghiêm nghị hỏi: “Em còn việc gì nữa không?”
“Trả lại tiền thừa cho em.”
“…” Lúc này, lão Dương mới nhớ ra, bèn lập tức tìm hai mươi tệ đưa cho anh.
Hình Võ nhét tiền vào túi, rồi lại từ tốn bước ra ngoài, khiến cả lão Dương và lão Chu đều phải cứng họng.
Tóc Vàng Hoe đang lang thang ở cửa lớp, vừa thò đầu ra thì trông thấy Hình Võ đi từ đầu hành lang kia tới, bèn hỏi: “Đi đâu thế?”
“Đến văn phòng.”
Tiếp đến, lại thấy Tình Dã đang ngồi trong lớp, ngẩng đầu lên, dùng khẩu hình nói với anh: “Đăng ký chưa?”
Anh gật đầu về phía cô, Tình Dã lập tức nở nụ cười ngọt ngào với anh.
Tóc Vàng Hoe thấy kỳ lạ bèn hỏi: “Hai người làm lành rồi hả?”
Sau đó, lộ ra nụ cười xấu xa, khoác vai Hình Võ: “Ai cúi đầu trước thế?”
Hình Võ sờ sờ mũi, nhàn nhạt nói: “Dù sao thì cô ấy cũng thấp hơn tôi mà.”
“???” Tóc Vàng Hoe đang cảm thấy vô cùng bối rối, thì chuông vào lớp vang lên.
Hình Võ hất tay anh ta xuống, rồi bỏ lại một câu: “Đương nhiên là tôi phải cúi đầu rồi.”
Tóc Vàng Hoe ngây người đứng ở cửa lớp, đang yên đang lành lại bị nhét cho một nguyên một mồm cơm chó.
Cô làm bài tập xong bèn nói với xuống lầu: “Em đi ngủ đây.”
Trên thực tế, mỗi lần trước khi ngủ là cô đều hét oang oang câu này với Hình Võ, về cơ bản là bốn chữ này có thể hiểu thành “mau lên đây đi”. Quả đúng như vậy, một lúc sau thì Hình Võ đi lên, hình như anh vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn đang ẩm, sau khi vào phòng, anh thấy Tình Dã đã làm ổ trong chăn, chỉ lộ mỗi cái đầu ra ngoài.
Anh cứ thế cởi áo, rồi lấy áo ngủ sạch mặc vào, bình thường khi thay áo, anh đều sẽ kéo rèm, nhưng hôm nay không kéo mà chỉ quay người đi, một loạt động tác vô cùng tự nhiên. Vì vậy, đôi mắt đang hở ra ngoài của Tình Dã đã ngắm nghía tấm lưng trần của anh mà chẳng chút kiêng nể.
Mặc dù khi ngồi trên xe máy, cô đều dựa vào lưng anh, nhưng tận mắt nhìn thấy thì vẫn khác, bờ vai rộng, vòng eo hẹp, đường nét uyển chuyển, nước da màu lúa mì đẹp mắt, còn gợi cảm hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Hình Võ không quay đầu lại, nhưng như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, bèn lên tiếng hỏi: “Ngắm đủ chưa?”
Sau đó, anh kéo lại chiếc áo ngủ rồi quay người, Tình Dã lôi chăn bông lên che đi đôi má đang ửng đỏ của mình, Hình Võ vòng qua giường Tình Dã, rồi ngồi xuống giường của mình nhìn cô, khoé môi khẽ cong, nói: “Anh tắt đèn nhé.”
Tình Dã không lên tiếng, vì vậy Hình Võ đứng lên ấn công tắc tắt đèn, bóng người anh mò mẫm trong bóng tối, rồi hôn lên vầng trán đang lộ ra ngoài của cô. Đột nhiên Tình Dã vươn tay ra ôm anh, sau đó tự động dịch người sang một bên.
Hình Võ có chút ngạc nhiên: “Thế này là sao?”
“Nghĩ cái gì thế hả? Chỉ là em không ngủ được nên muốn nói chuyện cùng anh thôi.”
“Anh nằm ở bên giường kia thì không nghe thấy chắc?”
Tình Dã buông anh ra, hâm hực quay lưng đi, Hình Võ liền mỉm cười vén chăn lên, kéo cô lại: “Nói chuyện nào.”
Đây là lần đầu tiên Tình Dã nằm chung giường với anh, chiếc giường đơn không rộng, nên khi hai người áp sát vào nhau cảm thấy thực sự ấm áp. Tình Dã đã quên mất chuyện mình muốn nói rồi, cô cứ thế rúc vào ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, mà tim mình cũng đang đập loạn xạ không ngừng.
Hình Võ cúi đầu vuốt ve mái tóc cô, nói: “Không phải em muốn nói chuyện sao? Đây là lừa anh lên giường dỗ em ngủ hả?”
Tình Dã mỉm cười, ngước lên nói với anh: “Anh đừng nhận công việc đó nữa.”
Hình Võ vẫn đang lơ đãng nghịch tóc của cô, Tình Dã thấy ngứa ngứa, bèn trở mình trên khửu tay anh, tựa cằm lên ngực anh, nghiêm túc nói: “Nghe chưa? Có nhiều tiền đến mấy cũng không được làm, ngộ nhỡ sau này sinh con ra bị dị tật thì phải làm thế nào?”
Hình Võ nhướng mày: “Em đã muốn cùng anh sinh con rồi hả?”
Nghe anh nói vậy, đột nhiên Tình Dã cảm thấy cô cùng xấu hổ, cô ngượng ngùng gục mặt vào lòng Hình Võ: “Làm sao nào?”
Sau đó, kéo kéo gấu áo anh, nói: “Đã nghe rõ chưa?”
“Ừm, ngày mai anh sẽ trả lại.”
Lúc này, Tình Dã mới như gỡ được gánh nặng, cô ngẩng đầu lên, đặt cánh tay trên eo anh, kiếm chuyện nói: “Anh đã từng tham gia trại Đông chưa?”
“Em thấy anh trông có giống người sẽ đi thi đấu không?”
“…” Tình Dã chợt bật cười.
Cô nhướng mày, đôi mắt sáng ngời trong đêm tối: “Hôm nay, lão Dương tìm em nói chuyện, bảo em nhất định phải đăng ký.”
Hình Võ cảm thấy không có gì đáng chê trách, nói: “Em là hy vọng của Huyện chúng ta, nên chẳng có vấn đề gì khi gọi em đăng ký.”
“Vấn đề lớn là đằng khác, em nghe Nhóc Nhanh Nhẹn nói, David Cup đã được xác định nội bộ từ trước, trường Kim Long để lộ đề, bọn em đến đó cũng chỉ để cho có người chơi cùng, anh nói xem có đúng không?”
Hình Võ nghiêm túc cau mày, cân nhắc một lúc rồi đáp: “Không biết.”
“…”
“Không biết thật, anh chưa từng tham gia, còn chẳng biết cuộc thi đó sẽ thi thố ra làm sao?”
“Nghe nói là giải đề, chấm điểm và công bố kết quả ngay tại chỗ, có lẽ tương tự như bài kiểm tra, chỉ có điều sẽ là những bài Toán Olympic tương đối khó mà thôi.”
Hình Võ vẫn cau mày, không biết anh đang nghĩ gì, trông vô cùng chuyên tâm, Tình Dã quơ quơ tay trước mặt anh: “Này, đi cùng em đi, vì phải ngủ qua đêm ở đó nữa.”
“Sợ cái gì? Đâu phải chỉ có mình em ngủ lại, sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”
Tình Dã cúi đầu cọ cọ vào ngực anh: “Ý em không phải thế, mà là… Anh biết rồi đó.”
Hình Võ mỉm cười: “Không nhìn thấy anh thì không ngủ được chứ gì?”
Tình Dã cắn môi, trợn mắt trừng anh: “Không được nói ra.”
Hình Võ thấy buồn cười bèn lôi cô lên hôn lên chiếc mũi xinh xắn của cô, rồi đột nhiên nói: “Có muốn thắng không?”
“Há?!” Tình Dã nghiêng đầu: “Ý anh là sao?”
“Anh có biện pháp giải quyết vấn đề lộ đề thi vừa rồi em nói, đến khi đó em cứ phát huy đúng khả năng bình thường của mình là được.”
Đôi mắt Tình Dã chợt lóe lên tia sáng tò mò, cô nhìn anh chằm chằm: “Anh có cách gì thế? Whoa, nói em nghe đi.”
Cô còn đang thò cả người ra ngoài, nhưng Hình Võ lại ấn cô vào chăn, quấn chặt lấy cô, rồi nói: “Anh vẫn chưa nghĩ xong, nhưng chắc sẽ có cách, anh phải thử trước đã, hơn một giờ rồi, ngủ thôi.”
Anh ôm đầu Tình Dã vùi trong lòng mình, không cho cô nhìn Đông, ngó Tây nữa. Tình Dã xoay xoay cánh tay, điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái, sau đó rúc trong vòng tay anh, ngửi thấy mùi hương sạch sẽ và sảng khoái trên người anh, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ say, trong đầu cô lại vang lên câu nói của Hình Võ, “Em hãy mạnh dạn tiến về phía trước, đừng bao giờ quay đầu lại”. Cô nắm chặt gấu áo anh, cô không cần quay đầu lại nhìn cũng biết anh luôn ở phía sau và cô cũng tuyệt đối sẽ không buông tay, cho dù thế nào đi chăng nữa!
Mà Hình Võ lại mãi vẫn chưa ngủ được, hiếm khi thấy anh dựa vào thành giường, ngẩn ngơ nhìn điện thoại, cứ thế cho đến khi hô hấp của Tinh Dã đều đều, thì anh lại nhìn vào khuôn mặt đang ngủ say của cô một lúc, rồi đột nhiên mỉm cười trong bóng tối. Khi tỉnh, cô còn đang nhe nanh trợn mắt với anh, vậy mà hiện tại khi nhắm mắt ngủ lại yên tĩnh, cuộn tròn như một đứa trẻ.
Anh ngắm cô một lúc, thì nghe thấy tiếng động dưới lầu, Lý Lam Phương đã chơi mạt chược về, vì vậy định lặng lẽ xuống giường, nhưng lại phát hiện Tình Dã đang nắm chặt gấu áo mình, đến cả lúc ngủ say rồi vẫn không buông. Anh nhẹ nhàng kéo áo mình ra, tuy cô đang nhắm mắt nhưng vẫn vô thức nắm lại một cái, sau đó quay người đi, tiếp tục ngủ.
Hôm sau, vừa mới ra chơi, Tình Dã đã quay lại giục Hình Võ: “Anh mau đi đăng ký đi.”
Hình Võ ngước mắt nhìn cô chằm chằm, Tình Dã lườm anh, anh mới đành cất điện thoại vào túi, rồi mỉm cười chậm rãi đứng dậy đi đến văn phòng của lão Dương.
Văn phòng của lão Dương nằm ngay trên lầu ba, suốt ba năm học, tổng cộng Hình Võ đến đây chẳng nổi mấy lần, cái hay ho thì chẳng đến lượt anh, còn cái dở thì khi lão Dương gọi anh lên văn phòng, anh thường sẽ mặc kệ bà ấy. Cho dù là có chuyện gì thì các giáo viên sẽ đến tận lớp gọi anh, anh như thể ông lớn, để ý tới họ hay không còn phải xem tâm trạng.
Mấy lần đến đây ấy mà, cũng chỉ vì điều hoà trong phòng họ không mát, nên gọi anh tới sửa giúp, còn là kiểu không thèm trả tiền nữa.
Vì vậy, khi lão Dương trông thấy Hình Võ từ tốn bước vào văn phòng, đã rất ngạc nhiên hỏi: “Em đến đây làm gì thế?”
Hình Võ móc ra một trăm tệ trong túi, đặt lên bàn lão Dương: “Em đăng ký.”
Lão Dương vô cùng kinh ngạc: “Em muốn tham gia trại Đông á?”
Hình Võ khẽ “vâng” một tiếng.
Lần này, lão Dương còn chưa kịp lên tiếng thì thầy “Phân Heo” ở phía đối diện nghe thấy liền quay đầu lại, nói: “Đừng có phí tiền nữa, nhà trường thuê xe đưa người đi, em đi theo để chiếm chỗ ngồi à?”
“???” Sao anh lại không xứng đáng có một chỗ ngồi cơ chứ?
Hình Võ xụ mặt, ngẩng đầu lên nhìn lão Chu, nói: “Em đến đó để trải nghiệm cuộc sống, không phải hình thức đăng ký là tự nguyện sao? Tại sao đến lượt em lại thành chiếm chỗ ngồi thế?”
Lão Dương cất tờ một trăm tệ vào ngăn kéo, rồi giải vây: “Được rồi, được rồi, em muốn đi thì đi, đừng có gây chuyện là được.”
“…”
Lão Dương đã tiếp xúc với nhóm học sinh cá biệt này gần ba năm, nhưng cứ hễ nhìn thấy Hình Võ là vẫn thấy hãi, cậu nhóc này không hay nói, nhưng ánh mắt khi nhìn người khác lại chẳng mấy thân thiện. Nếu nói anh hư hỏng, thì bình thường phòng máy trong trường gặp trục trặc, hay thiết bị phần cứng của nhà trường có vấn đề cần gọi anh giúp, anh vẫn sẽ giúp. Ngoại việc không chú ý học tập ra, còn lại những mặt khác anh đều tài năng thông minh hơn người.
Vào năm anh mới lên cấp ba, trong Huyện đề xuất một nền tảng dạy học tích hợp và nhà trường đã mua một bộ máy chủ thông qua đấu thầu. Sau khi dùng được một thời gian thì web của trường bị đóng băng, đến cả địa chỉ trang web mới tạo cũng chẳng thấy đâu nữa, tất cả số liệu bên trong đều không cánh mà bay, khiến Hiệu trưởng lo lắng vội vàng gọi điện khắp nơi kiếm người.
Lúc đó, Hình Võ đã bỏ học quá nhiều ngày rồi và nhà trường đang cân nhắc tới việc cho anh thôi học, nên mới gọi anh tới trường để dạy bảo. Hiệu trưởng Chung đã xông thẳng vào phòng Giáo vụ bảo Chủ nhiệm Cố mau chóng đến phố điện tử tìm một người, nói máy chủ trong trường đang bị tê liệt, ngày hôm sau có tiết học mở, nên không thể chậm trễ, ông ấy nghe nói người này có thể sửa được.
Sau đó, khi Chủ nhiệm Cố gọi điện cho người kia, thì điện thoại của Hình Võ đang ở trong văn phòng của Chủ nhiệm lại đổ chuông. Về sau, lão Dương cũng chỉ được nghe các lãnh đạo có mặt khi đó kể, anh cứ thế chậm rãi nhấc máy trước mặt Hiệu trưởng cùng một nhóm lãnh đạo khác, rồi nhìn bọn họ nói rằng, mình có thể xem xem, nhưng trước giờ anh chưa từng làm công, trừ phi bản thân là học sinh của trường này.
Vậy nên chuyện bảo anh thôi học đó đã chẳng thể giải quyết được, cả một nhóm lãnh đạo trường đợi từ sáng cho tới tối, anh chạy cả một ngày trời, cuối cùng máy chủ đã được khôi phục, hơn nữa toàn bộ số liệu cũng tìm lại được. Sau đó, học sinh Hình Võ đã trở thành một sự tồn tại khác thường và đặc biệt trong trường, mọi người đều biết rằng anh đến đây là để cho qua ngày, nhưng tất cả đều luôn mắt nhắm mắt mở làm ngơ.
Cảm nhận của lão Dương về anh ấy mà, tuổi thì còn nhỏ, nhưng lại trưởng thành khiến người ta chẳng thể nào đoán nổi, cho nên nếu không có việc gì thì bà ấy cũng sẽ không tìm anh, đôi bên cùng giữ thể diện cho nhau để đưa nhóm học sinh này đến ngày tốt nghiệp một cách an toàn.
Lúc này, thấy Hình Võ vẫn còn đang đứng trước bàn làm việc của mình, bà ấy ngẩng đầu lên, nghiêm nghị hỏi: “Em còn việc gì nữa không?”
“Trả lại tiền thừa cho em.”
“…” Lúc này, lão Dương mới nhớ ra, bèn lập tức tìm hai mươi tệ đưa cho anh.
Hình Võ nhét tiền vào túi, rồi lại từ tốn bước ra ngoài, khiến cả lão Dương và lão Chu đều phải cứng họng.
Tóc Vàng Hoe đang lang thang ở cửa lớp, vừa thò đầu ra thì trông thấy Hình Võ đi từ đầu hành lang kia tới, bèn hỏi: “Đi đâu thế?”
“Đến văn phòng.”
Tiếp đến, lại thấy Tình Dã đang ngồi trong lớp, ngẩng đầu lên, dùng khẩu hình nói với anh: “Đăng ký chưa?”
Anh gật đầu về phía cô, Tình Dã lập tức nở nụ cười ngọt ngào với anh.
Tóc Vàng Hoe thấy kỳ lạ bèn hỏi: “Hai người làm lành rồi hả?”
Sau đó, lộ ra nụ cười xấu xa, khoác vai Hình Võ: “Ai cúi đầu trước thế?”
Hình Võ sờ sờ mũi, nhàn nhạt nói: “Dù sao thì cô ấy cũng thấp hơn tôi mà.”
“???” Tóc Vàng Hoe đang cảm thấy vô cùng bối rối, thì chuông vào lớp vang lên.
Hình Võ hất tay anh ta xuống, rồi bỏ lại một câu: “Đương nhiên là tôi phải cúi đầu rồi.”
Tóc Vàng Hoe ngây người đứng ở cửa lớp, đang yên đang lành lại bị nhét cho một nguyên một mồm cơm chó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.