Chương 59
Thời Cửu Viễn
06/10/2022
Cả một ngày, bạn Phùng Bảo đều vô cùng bồn chồn bất an, rất nhiều lần phải quay đầu liếc mắt lén nhìn Tình Dã. Thầm nghĩ, tối qua Tình Dã đã đọc thư tình của cậu ta thì chắc hẳn hôm nay sẽ có phản ứng gì đó, nào ngờ Tình Dã vẫn giống như mọi khi, không có chút biểu hiện cảm xúc bất thường nào cả, khiến ruột gan cậu ta có chút không yên.
Ngay sau đó, cậu ta đã quay đầu lại, lấy hết can đảm để bắt chuyện với Tình Dã, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, thì bị ánh mắt đáng sợ của Hình Võ dọa cho phải quay lên, thành ra nguyên một ngày vẫn không tìm được cơ hội nói với Tình Dã một câu.
Sau khi Tóc Vàng Hoe hay tin Hình Võ đăng ký tham gia trại Đông, thì cũng hóng vui muốn theo. Tuy nhiên, về cơ bản là không một giáo viên chủ nhiệm nào đồng ý cho anh ta đăng ký, anh ta chạy đi chạy lại hai vòng nhưng đều bị từ chối, còn bảo anh ta không được làm loạn. Tóc Vàng Hoe không hiểu, mọi người đều có thể đăng ký, vậy tại sao đến lượt anh ta lại thành làm loạn thế?
Anh ta cay đắng hỏi Hình Võ xem tại sao Bà phù thuỷ lại cho anh đăng ký? Hình Võ đã trịnh trọng nói với Tóc Vàng Hoe rằng, bởi vì anh là chìa khóa quan trọng để giúp trường An Trung giành được chiến thắng tại David Cup, Tóc Vàng Hoe tin lời anh mới là lạ. Có thể nói rằng, Tình Dã nhắm mắt làm bài thì điểm số vẫn cao hơn mấy người họ, chìa cái đéo gì mà khoá, đúng là một đám vô sỉ, cứ thế bỏ rơi anh ta.
Buổi chiều, về cơ bản là xung quanh Tình Dã đều đã nằm gục cả xuống, hai ngày nay thời tiết đẹp, ánh nắng ấm áp, đang là thời điểm tốt nhất để ngủ, nhưng Tình Dã vẫn ngồi thẳng tắp. Hai ngày trước, do thời kỳ chiến tranh lạnh với người nào đó, khiến cô ủ rũ mất vài ngày, tối qua, sau khi làm lành, thì trạng thái của cô đã nhanh chóng được điều chỉnh lại, nên muốn học bù cho mấy ngày đã lãng phí trước đó.
Khi sắp hết giờ học, đột nhiên điện thoại Tình Dã rung lên một cái, cô cúi đầu liếc nhìn, phát hiện là một tin nhắn thông báo chuyển khoản đến. Mở ra xem, là Hình Võ chuyển cho mình năm vạn tệ, Tình Dã quay ngoắt đầu lại, nhưng Hình Võ đang không ở chỗ ngồi. Cô nhìn thời gian, một giây như thể cả năm, khó khăn lắm mới nghe thấy chuông báo hết giờ, lão Chu còn chưa ra khỏi lớp, Tình Dã đã nói với Hổ Mập: “Thùng cơm, Hình Võ đâu?”
Hổ Mập quay đầu lại nói với cô: “Có, có lẽ là ngoài sân bóng.”
Tình Dã ôm chặt điện thoại, không nói chẳng rằng cứ thế lao thẳng ra cửa. Phùng Bảo trông thấy một mình Tình Dã ra khỏi lớp học, thì do dự một lúc, cảm thấy đây chính là cơ hội, nên sau một hồi rối rắm, cuối cùng cũng đi đến sân vận động.
Ngay khi Tình Dã hổn hền chạy tới sân vận động, thì trông thấy Hình Võ đang đánh bóng rổ, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy anh chơi bóng rổ.
Thành thật mà nói, đã khai giảng lâu như vậy rồi, nhưng về cơ bản là anh không mấy khi tham gia các tiết mục thể thao. Mỗi lần có tiết học Thể dục là anh đều ngồi chung với một nhóm học sinh nam, như thể mấy ông lớn, duy nhất một lần tham gia marathon lại trông như đang đi dạo phố.
Tuy nhiên, Hình Võ trước mặt lúc này lại đang khéo léo đập trái bóng rổ từ tay phải sang tay trái, tốc độ của anh mỗi lúc một nhanh, trong mắt lộ ra khí thế không thể ngăn cản, đồng thời nhìn chằm chằm vào những người muốn cản đường anh. Sau đó, anh đột ngột quay người, đột phá, toàn thân toát lên vẻ đẹp trai gọn gàng, mang theo trái bóng vượt qua người khác, rồi chạy nhanh lao về phía rổ, dáng vẻ đầy mồ hôi cùng tư thế mạnh mẽ nở rộ dưới ánh mặt trời.
Nhưng trong nháy mắt, khi anh đã xông lên bên dưới rổ bóng và nhảy lên, thì đồng thời một người có vóc dáng cao to cũng nhảy lên cùng anh, rồi vươn tay định cản lại cú đánh. Mà cảnh tượng tiếp theo đó đã khiến Tình Dã phải ngẩn người đứng xem, Hình Võ ngả người trên không trung, tạo thành một đường vòng cung khó xuyên phá, anh né đòn hoàn hảo, chỉ với một cú hất cổ tay, cứ thế ném thẳng trái bóng qua đầu đối phương và bay vào rổ.
Một nhóm học sinh đứng xem ngoài rìa sân bóng đều phải hò hét cổ vũ: “Tuyệt vời!”
Hình Võ kéo chiếc áo phông lên lau mặt, để lộ ra cơ bụng rõ ràng, vừa đảo mắt lại trông thấy Tình Dã đang đứng cạnh sân bóng, đôi mắt cô sáng rực nhìn anh chằm chằm. Hình Võ mỉm cười với cô, cô giơ điện thoại trên tay về phía anh, thấy vậy, Hình Võ bèn vẫy một người anh em bên ngoài, bảo cậu ta vào thế chỗ.
Sau đó, đi thẳng đến chỗ Tình Dã, mà nhóm người vốn dĩ đang chơi bóng rổ cũng chú ý đến Tình Dã, rồi cùng nhau huýt sáo với cô. Tình Dã quay người, bước nhanh ra khỏi sân bóng, Hình Võ ngoái lại chỉ chỉ bọn họ, khiến cả đám lập tức ngậm miệng, mà anh cũng nhanh chóng đi theo bóng lưng cô.
Vòng quanh sân bóng rổ có hai hàng cây rất thấp, mọc thưa thớt, cũng không cao bằng đầu người, Tình Dã dừng lại, quay đầu nhìn anh, vừa lên tiếng đã hỏi: “Anh kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Hình Võ ngược chiều ánh sáng tiến về phía cô, giữa mùa Đông mà anh chỉ mặc chiếc áo phông dài tay, ống tay áo xắn cao, khi đến gần, mùi mồ hôi hoà cùng hơi thở lạnh lẽo của anh toát lên tính xâm chiếm mạnh mẽ, anh khẽ cong môi nói với cô: “Tiết kiệm.”
“Vậy anh tiết kiệm thì cứ tiết kiệm đi, đưa em làm gì?”
Ánh mắt anh rất thẳng thắn và bình tĩnh: “Đây là số tiền khi đó mẹ anh nhận của em, có ba vạn là của anh, còn lại hai vạn là mẹ anh đưa vì gần đây Huyễn Đảo làm ăn không tệ.”
Tình Dã sững sờ nhìn anh, lúc này mới nghĩ ra là chú Tôn đã đưa cho Lý Lam Phương năm vạn tệ khi đưa mình tới Huyễn Đảo, nhưng Tình Dã biết số tiền đó đã bị ba Hình Võ lấy sạch cả rồi. Cô không ngờ rằng Hình Võ đã tiết kiệm số tiền gần đây anh kiếm được khi thi đấu giúp người ta và tiền làm ở Thuận Dịch rồi trả lại hết cho cô.
Tình Dã cau mày nói với anh: “Không được, hai người phải nhận số tiền này, em ăn ở trong nhà anh mà lại không trả tiền sinh hoạt sao?”
Hình Võ mỉm cười: “Em có trả tiền cho ba mẹ khi sống trong nhà của em không? Nếu không trả thì nhà anh cũng sẽ không nhận tiền của em.”
Tình Dã nhìn anh không nói nên lời, trong lòng cô chợt dâng lên một loại cảm xúc rất khó giải thích.
Đúng lúc này, Phùng Bảo đi tìm Tình Dã đến tận sân bóng, vừa quay đầu thì nhìn thấy bóng lưng cô. Hình Võ ngước mắt, trông thấy Phùng Bảo ở đằng xa, đột nhiên anh vươn tay giữ lấy gáy Tình Dã ấn vào lòng mình, rồi lạnh lùng liếc về phía cậu ta. Tình Dã không kịp phòng bị, cứ thế gục đầu vào ngực Hình Võ, tay cô đặt lên ngực anh, lại còn khẽ xoa nơi mềm mại ấy.
Đồng tử Phùng Bảo đột ngột giãn ra, cậu ta dụi dụi mắt, tưởng rằng mình bị mù rồi, sau đó sợ tới mức há hốc mồm, loạng choạng lùi về phía sau, một chân giẫm phải dây giày của mình, suýt chút nữa thì vấp ngã rồi bỏ chạy trong cơn hoảng loạn.
Hình Võ nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc của cậu ta, cảm thấy buồn cười nên bật cười một tiếng.
Tình Dã ngẩng đầu lên nhìn nụ cười trên môi anh, bèn khó hiểu hỏi: “Anh cười cái gì?”
Hình Võ dời mắt, tỏ vẻ bình tĩnh giấu đi nụ cười rồi nhéo cằm cô: “Cười em không chê người anh đầy mồ hôi, lại còn sờ?”
“…” Người ta nói rằng đàn ông khi đánh bóng xong cả người sẽ hôi hám mồ hôi, nhưng tại sao cô lại thấy Hình Võ thơm tho thế này, lẽ nào cô đã bị tình yêu khiến cho đầu óc mụ mị và mất khi khứu giác rồi sao?
Sau đó, khi cô quay về lớp, gặp Phùng Bảo ngoài hành lang, đang định hỏi xem cậu ta có đăng ký tham gia trại Đông không, thì Phùng Bảo lại như thể nhìn thấy ma, mặt mũi kinh hãi, co chân bỏ chạy. Tình Dã sờ sờ lên mặt, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Trước khi tan học, Phương Lôi đã ôm cặp sách chạy đến trước mặt Tình Dã, tỏ vẻ bí hiểm kéo kéo cô, còn nhìn trái ngó phải, rồi ghé vào tai cô, nói: “Cậu không vội về chứ, tôi tìm cậu có việc, cậu mau thu dọn sách vở đi.”
Vì vậy, Tình Dã đã thu dọn sách vở rồi cùng Phương Lôi đến nơi không có người là phòng âm nhạc. Sau khi Phương Lôi chắc chắn ở đây không có ai qua lại, mới lôi một chiếc hộp trong cặp sách ra, có chút ngượng ngùng nói với Tình Dã: “Cái này, có thể gửi cái này ở chỗ cậu không? Đến hôm cắm trại Đông thì đưa lại cho tôi.”
Tình Dã ngơ ngác nhìn chiếc hộp nhỏ màu đỏ mà cô ta đang cầm trên tay: “Cái gì thế?”
Phương Lôi kéo tay cô lại rồi nhét đồ vào tay cô, Tình Dã cầm lên xem, sau đó bị dọa sợ đến mức suýt chút nữa thì ném hộp Durex này đi, gương mặt lộ rõ vẻ không tin, nói: “Chết tiệt, cậu đưa cái này cho tôi làm gì?”
Phương Lôi vội vàng “suỵt” một tiếng, rồi nắm lấy cánh tay Tình Dã, cầu xin: “Giúp tôi đi mà, tôi không dám mang bên người, gần đây mẹ tôi lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ, tôi sợ bà ấy mò ra được thì tôi chết chắc.”
Lúc này, Tình Dã mới nhận ra hai chữ “hạ gục” hôm đó Phương Lôi nói thực ra là đúng với nghĩa đen của nó, hoang dại vậy sao? Cô nói: “Cứ cho là tôi mang đến giúp cậu, vậy cậu định làm thế nào? Bao nhiêu giáo viên cùng học sinh đều ở đó, không tiện lắm thì phải?”
Phương Lôi ngượng ngùng đáp: “Ngụy Đông dự định thi vào đại học Hạ Môn, nếu thi đỗ thì sang năm cậu ấy sẽ rời đi, nên tôi không thể bỏ qua cơ hội lần này, Tình Dã cậu giúp tôi đi mà.”
“…” Tình Dã cầm món đồ trên tay như đang cầm củ khoai nóng hổi, có thế nào cũng cảm thấy là mình đang làm việc xấu. Vì vậy, sắc mặt cô dần trở nên khó coi: “Không phải chứ, cậu ta đã dự định thi trường ở ngoài Tỉnh rồi, vậy mà cậu vẫn cố chấp làm tới, ngộ nhỡ sau này không thành, thì có phải cậu thành ngốc rồi không?”
Phương Lôi hờ hững nói: “Cái này sao lại gọi là ngốc chứ, tôi không quan tâm đến ngày dài tháng rộng, chỉ quan tâm đến những gì mình đang có, ít ra thì cũng hạ gục được cậu ấy, thành công “bóc tem” cậu ấy, vậy là không lỗ rồi.”
“…” Đúng là độc ác mà.
Dưới sự thúc giục của Phương Lôi, Tình Dã đã cất chiếc hộp nhỏ vào cặp sách của mình, tuy rằng hiện tại tất cả đều đã thành niên, có thể đường hoàng cầm chứng minh thư đến tiệm net, nhưng dù sao thì vẫn cảm thấy có chút tội lỗi.
Vào đêm Giao thừa, nhóm Tóc Vàng Hoe và Sói Ngốc đều đến nhà Hình Võ, nói là muốn cùng nhau chào đón năm mới cuối cùng của đời học sinh cấp ba, dù sao thì ngày hôm sau cũng là Tết Dương lịch nên được nghỉ học.
Có người đã tạm thời gỡ bỏ áp lực, đến cả Hổ Mập và Tình Dã cũng không học bài nữa, còn tiện thể gọi luôn cả Sử Mẫn tới chơi. Mấy chàng trai vác tới hai két bia, cùng làm lẩu và nướng thịt ở sân sau nhà Hình Võ, đồ nướng là do Tóc Vàng Hoe đề nghị, vì dẫu sao cũng không thể bỏ không chiếc bếp nướng mà lần trước Hình Võ chơi game thắng được, vẫn nên mang ra dùng thì hơn.
Tình Dã đang thảo luận với nhóm Hổ Mập xem cần mang gì vào ngày cắm trại Đông, Sử Mẫn nói cô ấy lo vụ đồ ăn vặt, đến khi đó cô ấy sẽ lén mang theo một ba lô đồ ăn. Hổ Mập nói mình muốn ăn que cay [1], Sử Mẫn cũng hỏi xem Tình Dã muốn ăn gì, để ngày mai cô ấy đi mua, Tình Dã không có gì quá thích ăn nên nói đại là muốn một hộp xí muội, phải là loại thật chua, vị chua sẽ kích thích não bộ mỗi khi cảm thấy nhàm chán.
Tóc Vàng Hoe có lẽ là uống nhiều rồi, bèn lập tức tiếp lời: “Không được, không được, em đừng ăn cái đó, anh Võ nhà anh sợ chua.”
“???”
Cả một bàn người đều không hiểu nổi Hình Võ sợ chua thì liên quan gì đến việc Tình Dã ăn xí muội, còn Tình Dã thì cúi đầu đỏ mặt vì chột dạ.[1] Que cay (Ảnh minh hoạ).
Ngay sau đó, cậu ta đã quay đầu lại, lấy hết can đảm để bắt chuyện với Tình Dã, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, thì bị ánh mắt đáng sợ của Hình Võ dọa cho phải quay lên, thành ra nguyên một ngày vẫn không tìm được cơ hội nói với Tình Dã một câu.
Sau khi Tóc Vàng Hoe hay tin Hình Võ đăng ký tham gia trại Đông, thì cũng hóng vui muốn theo. Tuy nhiên, về cơ bản là không một giáo viên chủ nhiệm nào đồng ý cho anh ta đăng ký, anh ta chạy đi chạy lại hai vòng nhưng đều bị từ chối, còn bảo anh ta không được làm loạn. Tóc Vàng Hoe không hiểu, mọi người đều có thể đăng ký, vậy tại sao đến lượt anh ta lại thành làm loạn thế?
Anh ta cay đắng hỏi Hình Võ xem tại sao Bà phù thuỷ lại cho anh đăng ký? Hình Võ đã trịnh trọng nói với Tóc Vàng Hoe rằng, bởi vì anh là chìa khóa quan trọng để giúp trường An Trung giành được chiến thắng tại David Cup, Tóc Vàng Hoe tin lời anh mới là lạ. Có thể nói rằng, Tình Dã nhắm mắt làm bài thì điểm số vẫn cao hơn mấy người họ, chìa cái đéo gì mà khoá, đúng là một đám vô sỉ, cứ thế bỏ rơi anh ta.
Buổi chiều, về cơ bản là xung quanh Tình Dã đều đã nằm gục cả xuống, hai ngày nay thời tiết đẹp, ánh nắng ấm áp, đang là thời điểm tốt nhất để ngủ, nhưng Tình Dã vẫn ngồi thẳng tắp. Hai ngày trước, do thời kỳ chiến tranh lạnh với người nào đó, khiến cô ủ rũ mất vài ngày, tối qua, sau khi làm lành, thì trạng thái của cô đã nhanh chóng được điều chỉnh lại, nên muốn học bù cho mấy ngày đã lãng phí trước đó.
Khi sắp hết giờ học, đột nhiên điện thoại Tình Dã rung lên một cái, cô cúi đầu liếc nhìn, phát hiện là một tin nhắn thông báo chuyển khoản đến. Mở ra xem, là Hình Võ chuyển cho mình năm vạn tệ, Tình Dã quay ngoắt đầu lại, nhưng Hình Võ đang không ở chỗ ngồi. Cô nhìn thời gian, một giây như thể cả năm, khó khăn lắm mới nghe thấy chuông báo hết giờ, lão Chu còn chưa ra khỏi lớp, Tình Dã đã nói với Hổ Mập: “Thùng cơm, Hình Võ đâu?”
Hổ Mập quay đầu lại nói với cô: “Có, có lẽ là ngoài sân bóng.”
Tình Dã ôm chặt điện thoại, không nói chẳng rằng cứ thế lao thẳng ra cửa. Phùng Bảo trông thấy một mình Tình Dã ra khỏi lớp học, thì do dự một lúc, cảm thấy đây chính là cơ hội, nên sau một hồi rối rắm, cuối cùng cũng đi đến sân vận động.
Ngay khi Tình Dã hổn hền chạy tới sân vận động, thì trông thấy Hình Võ đang đánh bóng rổ, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy anh chơi bóng rổ.
Thành thật mà nói, đã khai giảng lâu như vậy rồi, nhưng về cơ bản là anh không mấy khi tham gia các tiết mục thể thao. Mỗi lần có tiết học Thể dục là anh đều ngồi chung với một nhóm học sinh nam, như thể mấy ông lớn, duy nhất một lần tham gia marathon lại trông như đang đi dạo phố.
Tuy nhiên, Hình Võ trước mặt lúc này lại đang khéo léo đập trái bóng rổ từ tay phải sang tay trái, tốc độ của anh mỗi lúc một nhanh, trong mắt lộ ra khí thế không thể ngăn cản, đồng thời nhìn chằm chằm vào những người muốn cản đường anh. Sau đó, anh đột ngột quay người, đột phá, toàn thân toát lên vẻ đẹp trai gọn gàng, mang theo trái bóng vượt qua người khác, rồi chạy nhanh lao về phía rổ, dáng vẻ đầy mồ hôi cùng tư thế mạnh mẽ nở rộ dưới ánh mặt trời.
Nhưng trong nháy mắt, khi anh đã xông lên bên dưới rổ bóng và nhảy lên, thì đồng thời một người có vóc dáng cao to cũng nhảy lên cùng anh, rồi vươn tay định cản lại cú đánh. Mà cảnh tượng tiếp theo đó đã khiến Tình Dã phải ngẩn người đứng xem, Hình Võ ngả người trên không trung, tạo thành một đường vòng cung khó xuyên phá, anh né đòn hoàn hảo, chỉ với một cú hất cổ tay, cứ thế ném thẳng trái bóng qua đầu đối phương và bay vào rổ.
Một nhóm học sinh đứng xem ngoài rìa sân bóng đều phải hò hét cổ vũ: “Tuyệt vời!”
Hình Võ kéo chiếc áo phông lên lau mặt, để lộ ra cơ bụng rõ ràng, vừa đảo mắt lại trông thấy Tình Dã đang đứng cạnh sân bóng, đôi mắt cô sáng rực nhìn anh chằm chằm. Hình Võ mỉm cười với cô, cô giơ điện thoại trên tay về phía anh, thấy vậy, Hình Võ bèn vẫy một người anh em bên ngoài, bảo cậu ta vào thế chỗ.
Sau đó, đi thẳng đến chỗ Tình Dã, mà nhóm người vốn dĩ đang chơi bóng rổ cũng chú ý đến Tình Dã, rồi cùng nhau huýt sáo với cô. Tình Dã quay người, bước nhanh ra khỏi sân bóng, Hình Võ ngoái lại chỉ chỉ bọn họ, khiến cả đám lập tức ngậm miệng, mà anh cũng nhanh chóng đi theo bóng lưng cô.
Vòng quanh sân bóng rổ có hai hàng cây rất thấp, mọc thưa thớt, cũng không cao bằng đầu người, Tình Dã dừng lại, quay đầu nhìn anh, vừa lên tiếng đã hỏi: “Anh kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Hình Võ ngược chiều ánh sáng tiến về phía cô, giữa mùa Đông mà anh chỉ mặc chiếc áo phông dài tay, ống tay áo xắn cao, khi đến gần, mùi mồ hôi hoà cùng hơi thở lạnh lẽo của anh toát lên tính xâm chiếm mạnh mẽ, anh khẽ cong môi nói với cô: “Tiết kiệm.”
“Vậy anh tiết kiệm thì cứ tiết kiệm đi, đưa em làm gì?”
Ánh mắt anh rất thẳng thắn và bình tĩnh: “Đây là số tiền khi đó mẹ anh nhận của em, có ba vạn là của anh, còn lại hai vạn là mẹ anh đưa vì gần đây Huyễn Đảo làm ăn không tệ.”
Tình Dã sững sờ nhìn anh, lúc này mới nghĩ ra là chú Tôn đã đưa cho Lý Lam Phương năm vạn tệ khi đưa mình tới Huyễn Đảo, nhưng Tình Dã biết số tiền đó đã bị ba Hình Võ lấy sạch cả rồi. Cô không ngờ rằng Hình Võ đã tiết kiệm số tiền gần đây anh kiếm được khi thi đấu giúp người ta và tiền làm ở Thuận Dịch rồi trả lại hết cho cô.
Tình Dã cau mày nói với anh: “Không được, hai người phải nhận số tiền này, em ăn ở trong nhà anh mà lại không trả tiền sinh hoạt sao?”
Hình Võ mỉm cười: “Em có trả tiền cho ba mẹ khi sống trong nhà của em không? Nếu không trả thì nhà anh cũng sẽ không nhận tiền của em.”
Tình Dã nhìn anh không nói nên lời, trong lòng cô chợt dâng lên một loại cảm xúc rất khó giải thích.
Đúng lúc này, Phùng Bảo đi tìm Tình Dã đến tận sân bóng, vừa quay đầu thì nhìn thấy bóng lưng cô. Hình Võ ngước mắt, trông thấy Phùng Bảo ở đằng xa, đột nhiên anh vươn tay giữ lấy gáy Tình Dã ấn vào lòng mình, rồi lạnh lùng liếc về phía cậu ta. Tình Dã không kịp phòng bị, cứ thế gục đầu vào ngực Hình Võ, tay cô đặt lên ngực anh, lại còn khẽ xoa nơi mềm mại ấy.
Đồng tử Phùng Bảo đột ngột giãn ra, cậu ta dụi dụi mắt, tưởng rằng mình bị mù rồi, sau đó sợ tới mức há hốc mồm, loạng choạng lùi về phía sau, một chân giẫm phải dây giày của mình, suýt chút nữa thì vấp ngã rồi bỏ chạy trong cơn hoảng loạn.
Hình Võ nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc của cậu ta, cảm thấy buồn cười nên bật cười một tiếng.
Tình Dã ngẩng đầu lên nhìn nụ cười trên môi anh, bèn khó hiểu hỏi: “Anh cười cái gì?”
Hình Võ dời mắt, tỏ vẻ bình tĩnh giấu đi nụ cười rồi nhéo cằm cô: “Cười em không chê người anh đầy mồ hôi, lại còn sờ?”
“…” Người ta nói rằng đàn ông khi đánh bóng xong cả người sẽ hôi hám mồ hôi, nhưng tại sao cô lại thấy Hình Võ thơm tho thế này, lẽ nào cô đã bị tình yêu khiến cho đầu óc mụ mị và mất khi khứu giác rồi sao?
Sau đó, khi cô quay về lớp, gặp Phùng Bảo ngoài hành lang, đang định hỏi xem cậu ta có đăng ký tham gia trại Đông không, thì Phùng Bảo lại như thể nhìn thấy ma, mặt mũi kinh hãi, co chân bỏ chạy. Tình Dã sờ sờ lên mặt, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Trước khi tan học, Phương Lôi đã ôm cặp sách chạy đến trước mặt Tình Dã, tỏ vẻ bí hiểm kéo kéo cô, còn nhìn trái ngó phải, rồi ghé vào tai cô, nói: “Cậu không vội về chứ, tôi tìm cậu có việc, cậu mau thu dọn sách vở đi.”
Vì vậy, Tình Dã đã thu dọn sách vở rồi cùng Phương Lôi đến nơi không có người là phòng âm nhạc. Sau khi Phương Lôi chắc chắn ở đây không có ai qua lại, mới lôi một chiếc hộp trong cặp sách ra, có chút ngượng ngùng nói với Tình Dã: “Cái này, có thể gửi cái này ở chỗ cậu không? Đến hôm cắm trại Đông thì đưa lại cho tôi.”
Tình Dã ngơ ngác nhìn chiếc hộp nhỏ màu đỏ mà cô ta đang cầm trên tay: “Cái gì thế?”
Phương Lôi kéo tay cô lại rồi nhét đồ vào tay cô, Tình Dã cầm lên xem, sau đó bị dọa sợ đến mức suýt chút nữa thì ném hộp Durex này đi, gương mặt lộ rõ vẻ không tin, nói: “Chết tiệt, cậu đưa cái này cho tôi làm gì?”
Phương Lôi vội vàng “suỵt” một tiếng, rồi nắm lấy cánh tay Tình Dã, cầu xin: “Giúp tôi đi mà, tôi không dám mang bên người, gần đây mẹ tôi lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ, tôi sợ bà ấy mò ra được thì tôi chết chắc.”
Lúc này, Tình Dã mới nhận ra hai chữ “hạ gục” hôm đó Phương Lôi nói thực ra là đúng với nghĩa đen của nó, hoang dại vậy sao? Cô nói: “Cứ cho là tôi mang đến giúp cậu, vậy cậu định làm thế nào? Bao nhiêu giáo viên cùng học sinh đều ở đó, không tiện lắm thì phải?”
Phương Lôi ngượng ngùng đáp: “Ngụy Đông dự định thi vào đại học Hạ Môn, nếu thi đỗ thì sang năm cậu ấy sẽ rời đi, nên tôi không thể bỏ qua cơ hội lần này, Tình Dã cậu giúp tôi đi mà.”
“…” Tình Dã cầm món đồ trên tay như đang cầm củ khoai nóng hổi, có thế nào cũng cảm thấy là mình đang làm việc xấu. Vì vậy, sắc mặt cô dần trở nên khó coi: “Không phải chứ, cậu ta đã dự định thi trường ở ngoài Tỉnh rồi, vậy mà cậu vẫn cố chấp làm tới, ngộ nhỡ sau này không thành, thì có phải cậu thành ngốc rồi không?”
Phương Lôi hờ hững nói: “Cái này sao lại gọi là ngốc chứ, tôi không quan tâm đến ngày dài tháng rộng, chỉ quan tâm đến những gì mình đang có, ít ra thì cũng hạ gục được cậu ấy, thành công “bóc tem” cậu ấy, vậy là không lỗ rồi.”
“…” Đúng là độc ác mà.
Dưới sự thúc giục của Phương Lôi, Tình Dã đã cất chiếc hộp nhỏ vào cặp sách của mình, tuy rằng hiện tại tất cả đều đã thành niên, có thể đường hoàng cầm chứng minh thư đến tiệm net, nhưng dù sao thì vẫn cảm thấy có chút tội lỗi.
Vào đêm Giao thừa, nhóm Tóc Vàng Hoe và Sói Ngốc đều đến nhà Hình Võ, nói là muốn cùng nhau chào đón năm mới cuối cùng của đời học sinh cấp ba, dù sao thì ngày hôm sau cũng là Tết Dương lịch nên được nghỉ học.
Có người đã tạm thời gỡ bỏ áp lực, đến cả Hổ Mập và Tình Dã cũng không học bài nữa, còn tiện thể gọi luôn cả Sử Mẫn tới chơi. Mấy chàng trai vác tới hai két bia, cùng làm lẩu và nướng thịt ở sân sau nhà Hình Võ, đồ nướng là do Tóc Vàng Hoe đề nghị, vì dẫu sao cũng không thể bỏ không chiếc bếp nướng mà lần trước Hình Võ chơi game thắng được, vẫn nên mang ra dùng thì hơn.
Tình Dã đang thảo luận với nhóm Hổ Mập xem cần mang gì vào ngày cắm trại Đông, Sử Mẫn nói cô ấy lo vụ đồ ăn vặt, đến khi đó cô ấy sẽ lén mang theo một ba lô đồ ăn. Hổ Mập nói mình muốn ăn que cay [1], Sử Mẫn cũng hỏi xem Tình Dã muốn ăn gì, để ngày mai cô ấy đi mua, Tình Dã không có gì quá thích ăn nên nói đại là muốn một hộp xí muội, phải là loại thật chua, vị chua sẽ kích thích não bộ mỗi khi cảm thấy nhàm chán.
Tóc Vàng Hoe có lẽ là uống nhiều rồi, bèn lập tức tiếp lời: “Không được, không được, em đừng ăn cái đó, anh Võ nhà anh sợ chua.”
“???”
Cả một bàn người đều không hiểu nổi Hình Võ sợ chua thì liên quan gì đến việc Tình Dã ăn xí muội, còn Tình Dã thì cúi đầu đỏ mặt vì chột dạ.[1] Que cay (Ảnh minh hoạ).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.