Chương 30
Yokai Princess
24/02/2024
Nhiếp Ân đọc xong lại để lại mảnh giấy ở vị trí cũ, còn bánh kem thì Dahao đã xử lý bằng cách cắt nhỏ ra và để vào tủ lạnh, một phần nhỏ được đậy lại trên bàn.
Cậu bắt đầu thực hiện bài quy trình mát xa cho phần lưng bị tổn thương của Phong Quân, tuy đây là lần đầu tiên nhưng có video phát trực tiếp ở điện thoại cạnh chỗ đối phương đang ngủ nên không có sai sót gì.
“Mong là cậu đã ngủ say, bằng không sẽ hơi đau một chút…”
“Cứ nằm đi, còn lại để tớ lo…”
Phong Quân ngủ say trời không biết quỷ không hay, Nhiếp Ân từ từ lật người cậu lại, xoa bóp vùng dưới một cách cẩn thận, chăm chú làm theo video mà không bỏ qua bất kì chi tiết nào.
Bàn tay bé nhỏ ấy đang cứu chữa cho tấm lưng đang bị chấn thương, không gian ngoài âm thanh từ điện thoại phát ra thì chẳng có tiếng động nào khác xen vào.
Nhiếp Lan đang chơi game trong phòng cô rất vui vẻ, biết tin Nam Tuyết có tới đây để lấy lại đồ thì bỗng chốc cô lại nhíu mày một cách khó hiểu.
Hiếm lần nào đối phương chủ động tới đây vì một lìa do nào đó, đa phần là cô rủ tới chơi cùng mà thôi. Sẵn tiện Nam Tuyết cũng đang chơi cùng một đội, không ngại mà hỏi thẳng ngay trên giao diện.
“Lúc nãy cậu có tới lấy đồ hả, Tuyết tỷ?”
[Đúng rồi, chợt nhớ ra là cậu có mượn tớ mấy món mà chưa trả lại, nên tớ tới lấy luôn. Đúng rồi, cậu nhớ quản lại chó con nhà cậu đấy.]
“……Chó nhà tớ? Lou đã gây rắc rối gì cho cậu hả?”
[Nó nhảy lên lưng cái cậu hộ tống đấy mà, lại còn ngủ trên đấy nữa chứ. Nếu là chó nhà tớ, dám chắc sẽ không trụ nổi đâu.]
“………”
Cô tắt mic và tiếp tục chơi với Nam Tuyết ván chơi dở dang, nhưng cảm xúc đang chực chờ bùng phát vào Lou khi nhìn thấy mặt nó chỉ trong 0.5 giây. Chuyện vậy mà cũng dám làm, nó xem ra ngông cuồng như Nhiếp Ân rồi.
“Lou……Tao mà tìm thấy mày, chuẩn bị thêm lớp da mới của mày đi!!!”
…—————————…
Lại lần nữa tới buổi tối, Phong Quân từ từ mở mắt và ngồi dậy, xoa xoa lưng để kiểm tra tình hình thì nó đã ổn rồi, thậm chí còn ngửi thấy mùi thảo dược quen thuộc khi mùi của nó dính trên giường.
“Cái này là….”
*Lạch cạch*
“Anh Quân ơi, cuối cùng anh cũng đã tỉnh dậy rồi. Chúng ta mau xuống ăn tối đi, hôm nay ông anh thối trổ tài nấu ăn đấy.”
Nhiếp Lan lên kiểm tra một chút thì đúng lúc thấy cậu tỉnh dậy, không kìm chế nổi niềm vui mà hét toáng lên, làm cho tai cậu cảm thấy ong ong.
“Tỷ muội, anh mới dậy mà đã hét….”
“Xin lỗi anh……Nhưng mà lưng anh bây giờ ổn rồi chứ?”
“Cũng tạm thôi, nên anh nghĩ vẫn còn là……”
*Crack*
“……”
Phong Quân cạn lời vì cơ thể không như lời nói của mình.
Chỉnh lại chăn gối, tiếp tục nằm trong vô vọng, Nhiếp Lan nhìn cậu tiều tụy thế này thực sự không nên cưỡng cầu gì cả, bảo đối phương nằm nghỉ ngơi tiếp đi.
“Tỷ muội……”
“Sao vậy?”
“Cậu ấy….từng nấu ăn lần nào chưa?”
“…… Nếu thật lòng mà nói, đây là lần đầu tiên luôn đấy….”
Cô bây giờ còn không dám tưởng tượng nổi nửa rồi, anh trai thối ấy xuống nấu ăn lần đầu thì cái phòng bếp bây giờ, dùng từ địa ngục cũng không lột tả hết được.
Nằm nghỉ thêm 15 phút nữa, Nhiếp Ân với vẻ mặt đen không thể đen hơn bước vào phòng với khay đồ ăn cầm trên tay, Phong Quân ngồi dậy thấy cậu suýt bật cười.
“Không…không phải tớ cố ý đâu….”
“Nhưng mặt cậu….nhìn đen quá trời đen luôn….”
Nhiếp Ân không thể phản bác bây giờ, nhưng thực sự quá là mất mặt thật. Không biết nấu ăn còn cố lập đầu vào, giờ cậu mà xuống nhà thì có nước tràn bằng tiếng là thất thanh của người mẹ kính mến mà thôi.
Phong Quân muốn đứng dậy giúp đỡ, Nhiếp Ân lại nhanh tay hơn trong việc chuẩn bị, cái bàn nhỏ và khay đồ ăn đã nhanh chóng yên vị trước mặt cậu lúc nào.
[Ăn cơm rồi ngủ tiếp đi, hiện tại lưng cậu vẫn chưa khỏi đâu.]
“Tớ biết mà….”
[Vừa ăn vừa cho tớ cảm nhận luôn nhé.]
Phong Quân tò mò mùi vị món ăn của Nhiép Ân, nhẹ nhàng húp miếng cháo trước, nhưng lúc này vài tia đen tuyền xuất hiện trên trán cậu, cổ họng lại cố nuốt đồ ăn vào trong.
“Mặn quá là mặn quá rồi….Cậu cho bao nhiêu kí muối vào đấy hả….?”
“Cái này….”
[Nó ngon lắm hả?]
“………”
Nhưng rốt cuộc thì vẫn là không nên phụ lòng Nhiếp Ân, đành phải cố nuốt hết cả bữa ăn đầy đắng chát này.
Ăn xong cậu lại uống một lượng nước lớn sau đó nằm xuống ngay, Nhiếp Ân dọn dẹp xong trước khi rời đi không quên hôn một nụ hôn trên trán cậu, chỉnh đốn lại mọi thứ như cũ.
Cậu từ từ chìm sâu vào giấc mộng, mọi thứ lại quay trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.
…~~~~~~~~~~~~~~…
Thời gian lại thấm thoát thêm 9 năm.
Ở lớp học cuối hành lang của trường phổ thông, chàng trai sau khi trải qua một buổi học dài dẳng hiện đang ngủ thiếp đi, ánh hoàng hôn chiếu lên cả lớp học không bóng người nào khác.
Cửa lớp mở ra, một chàng trai khác tới dãy cuối bàn ấy, xoa nhẹ mái tóc người đó một cách trìu mến.
“Ân Ân….”
Nhiếp Ân yên lặng nhìn Phong Quân, ánh mắt lại vô cùng ôn nhu và đầy tâm tư.
“Cậu cứ làm thế, tóc tớ thành tổ quạ mất thôi……”
Cậu bắt đầu thực hiện bài quy trình mát xa cho phần lưng bị tổn thương của Phong Quân, tuy đây là lần đầu tiên nhưng có video phát trực tiếp ở điện thoại cạnh chỗ đối phương đang ngủ nên không có sai sót gì.
“Mong là cậu đã ngủ say, bằng không sẽ hơi đau một chút…”
“Cứ nằm đi, còn lại để tớ lo…”
Phong Quân ngủ say trời không biết quỷ không hay, Nhiếp Ân từ từ lật người cậu lại, xoa bóp vùng dưới một cách cẩn thận, chăm chú làm theo video mà không bỏ qua bất kì chi tiết nào.
Bàn tay bé nhỏ ấy đang cứu chữa cho tấm lưng đang bị chấn thương, không gian ngoài âm thanh từ điện thoại phát ra thì chẳng có tiếng động nào khác xen vào.
Nhiếp Lan đang chơi game trong phòng cô rất vui vẻ, biết tin Nam Tuyết có tới đây để lấy lại đồ thì bỗng chốc cô lại nhíu mày một cách khó hiểu.
Hiếm lần nào đối phương chủ động tới đây vì một lìa do nào đó, đa phần là cô rủ tới chơi cùng mà thôi. Sẵn tiện Nam Tuyết cũng đang chơi cùng một đội, không ngại mà hỏi thẳng ngay trên giao diện.
“Lúc nãy cậu có tới lấy đồ hả, Tuyết tỷ?”
[Đúng rồi, chợt nhớ ra là cậu có mượn tớ mấy món mà chưa trả lại, nên tớ tới lấy luôn. Đúng rồi, cậu nhớ quản lại chó con nhà cậu đấy.]
“……Chó nhà tớ? Lou đã gây rắc rối gì cho cậu hả?”
[Nó nhảy lên lưng cái cậu hộ tống đấy mà, lại còn ngủ trên đấy nữa chứ. Nếu là chó nhà tớ, dám chắc sẽ không trụ nổi đâu.]
“………”
Cô tắt mic và tiếp tục chơi với Nam Tuyết ván chơi dở dang, nhưng cảm xúc đang chực chờ bùng phát vào Lou khi nhìn thấy mặt nó chỉ trong 0.5 giây. Chuyện vậy mà cũng dám làm, nó xem ra ngông cuồng như Nhiếp Ân rồi.
“Lou……Tao mà tìm thấy mày, chuẩn bị thêm lớp da mới của mày đi!!!”
…—————————…
Lại lần nữa tới buổi tối, Phong Quân từ từ mở mắt và ngồi dậy, xoa xoa lưng để kiểm tra tình hình thì nó đã ổn rồi, thậm chí còn ngửi thấy mùi thảo dược quen thuộc khi mùi của nó dính trên giường.
“Cái này là….”
*Lạch cạch*
“Anh Quân ơi, cuối cùng anh cũng đã tỉnh dậy rồi. Chúng ta mau xuống ăn tối đi, hôm nay ông anh thối trổ tài nấu ăn đấy.”
Nhiếp Lan lên kiểm tra một chút thì đúng lúc thấy cậu tỉnh dậy, không kìm chế nổi niềm vui mà hét toáng lên, làm cho tai cậu cảm thấy ong ong.
“Tỷ muội, anh mới dậy mà đã hét….”
“Xin lỗi anh……Nhưng mà lưng anh bây giờ ổn rồi chứ?”
“Cũng tạm thôi, nên anh nghĩ vẫn còn là……”
*Crack*
“……”
Phong Quân cạn lời vì cơ thể không như lời nói của mình.
Chỉnh lại chăn gối, tiếp tục nằm trong vô vọng, Nhiếp Lan nhìn cậu tiều tụy thế này thực sự không nên cưỡng cầu gì cả, bảo đối phương nằm nghỉ ngơi tiếp đi.
“Tỷ muội……”
“Sao vậy?”
“Cậu ấy….từng nấu ăn lần nào chưa?”
“…… Nếu thật lòng mà nói, đây là lần đầu tiên luôn đấy….”
Cô bây giờ còn không dám tưởng tượng nổi nửa rồi, anh trai thối ấy xuống nấu ăn lần đầu thì cái phòng bếp bây giờ, dùng từ địa ngục cũng không lột tả hết được.
Nằm nghỉ thêm 15 phút nữa, Nhiếp Ân với vẻ mặt đen không thể đen hơn bước vào phòng với khay đồ ăn cầm trên tay, Phong Quân ngồi dậy thấy cậu suýt bật cười.
“Không…không phải tớ cố ý đâu….”
“Nhưng mặt cậu….nhìn đen quá trời đen luôn….”
Nhiếp Ân không thể phản bác bây giờ, nhưng thực sự quá là mất mặt thật. Không biết nấu ăn còn cố lập đầu vào, giờ cậu mà xuống nhà thì có nước tràn bằng tiếng là thất thanh của người mẹ kính mến mà thôi.
Phong Quân muốn đứng dậy giúp đỡ, Nhiếp Ân lại nhanh tay hơn trong việc chuẩn bị, cái bàn nhỏ và khay đồ ăn đã nhanh chóng yên vị trước mặt cậu lúc nào.
[Ăn cơm rồi ngủ tiếp đi, hiện tại lưng cậu vẫn chưa khỏi đâu.]
“Tớ biết mà….”
[Vừa ăn vừa cho tớ cảm nhận luôn nhé.]
Phong Quân tò mò mùi vị món ăn của Nhiép Ân, nhẹ nhàng húp miếng cháo trước, nhưng lúc này vài tia đen tuyền xuất hiện trên trán cậu, cổ họng lại cố nuốt đồ ăn vào trong.
“Mặn quá là mặn quá rồi….Cậu cho bao nhiêu kí muối vào đấy hả….?”
“Cái này….”
[Nó ngon lắm hả?]
“………”
Nhưng rốt cuộc thì vẫn là không nên phụ lòng Nhiếp Ân, đành phải cố nuốt hết cả bữa ăn đầy đắng chát này.
Ăn xong cậu lại uống một lượng nước lớn sau đó nằm xuống ngay, Nhiếp Ân dọn dẹp xong trước khi rời đi không quên hôn một nụ hôn trên trán cậu, chỉnh đốn lại mọi thứ như cũ.
Cậu từ từ chìm sâu vào giấc mộng, mọi thứ lại quay trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.
…~~~~~~~~~~~~~~…
Thời gian lại thấm thoát thêm 9 năm.
Ở lớp học cuối hành lang của trường phổ thông, chàng trai sau khi trải qua một buổi học dài dẳng hiện đang ngủ thiếp đi, ánh hoàng hôn chiếu lên cả lớp học không bóng người nào khác.
Cửa lớp mở ra, một chàng trai khác tới dãy cuối bàn ấy, xoa nhẹ mái tóc người đó một cách trìu mến.
“Ân Ân….”
Nhiếp Ân yên lặng nhìn Phong Quân, ánh mắt lại vô cùng ôn nhu và đầy tâm tư.
“Cậu cứ làm thế, tóc tớ thành tổ quạ mất thôi……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.