Chương 31
Yokai Princess
26/02/2024
[Quân Quân….]
“Tớ lau cái bảng nữa là xong việc thôi mà, ở trường không còn ai nữa ư?”
[Họ đều về hết rồi, tớ đợi cậu mãi nhưng không thấy… Cậu lại làm việc quá sức?]
“Đâu có đâu, tối qua tớ ngủ không ngon đấy chứ….”
Phong Quân làm xong để lại khăn lau bảng về vị trí cũ, cùng Nhiếp Ân rời khỏi lớp và khoá lại cửa. Cả hai cùng đi trên hành lang không một bóng người, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài, và họ luôn nắm tay nhau suốt khoảng thời gian ấy.
Đã bao nhiêu kỉ niệm, chuyện vui, chuyện buồn, khi ngoảnh ra nhìn lại phía sau đều luôn cảm thấy nó như thể chỉ lớn diễn ra hôm qua vậy.
Và chưa kể tới……
[Tối nay cậu muốn ăn gì không? Tớ đã học thêm một món mới, mong vị giám khảo là cậu hãy tận hưởng nó một lần.]
“Nếu là giống lúc nhỏ thì cậu đừng nên đưa tớ ăn thử. Có biết là nhờ lần trước nữa, tớ suýt phải đi gặp ông trời bởi nó không?”
[Vậy tớ sẽ làm đơn giản cho cậu mà….]
“Đừng gây hoạ cho nhà bếp bé bỏng ấy, nó không có tội gì với cậu cả…”
Nhiếp Ân vẫn không hề thay đổi so với lúc nhỏ là bao. Ngoại hình tuy đã từ cậu bé ngây ngô thuở nào nay đã thành một soái ca học đường lạnh lùng, nhưng tính cách và sự dịu dàng ấy vẫn luôn ưu tiên dành hết cho cậu.
Chỉ là, cậu vẫn thắc mắc giọng nói ngày ấy, rốt cuộc đó thật sự là giọng của Nhiếp Ân hay không, vẫn là một đáp án cậu mong mỏi tìm kiếm nhưng không thành.
…————————…
Lát sau họ đi xuống khuôn viên trước trường, tháng chín này lá thu vẫn còn thi nhau rơi xuống, gần như đang chuẩn bị chống chọi cho một mùa đông mới sắp đến.
Cảnh tượng này, dẫu nhìn vào đã biết bao nhiêu lần, nhưng ấn tượng đầu tiên về nó vẫn chẳng thể được phai mờ đi.
Bỗng nhiên, một ý định táo bạo nổi lên trong đầu cậu, vội chạy tới trước mặt đối phương.
“Ân Ân, cậu giữ cặp cho tớ đi.”
[…… Được thôi, như cậu muốn.]
Đưa chiếc cặp cho Nhiếp Ân xong, lại chạy tới một phía bãi cỏ cách đấy không xa, ngâm nga bài ca về mùa thu và nhẹ nhàng nhảy múa trên đấy.
Dáng người mảnh mai như thuở nào, từng âm thanh khi va chạm cỏ có phần tao nhã và lắng đọng, hoà làm một với bầu trời bây giờ.
Cậu đã từng muốn múa như vậy một lần, dẫu sao bản thân hiện tại cũng là hội phó của CLB Âm nhạc và Khiêu vũ, đâu thể để thua kém ai được.
Những lúc thế này, Nhiếp Ân sẽ luôn lấy điện thoại chụp lấy khoảnh khắc ấy, luôn mỉm cười trong vô thức vì giây phút ở bên cạnh đối phương.
Tình cảm chẳng hề có dấu hiệu phai mờ, ngược lại còn dữ dội hơn như thể muốn nhào vào hôn lấy xương quai xanh của cậu, giam cậu lại trong giây phút đang nhảy múa.
4 năm trước, Phong Quân tham gia cuộc thi nhảy ở trường trung học vô tình giành được giải nhất về, từ đó cậu đã quyết định sớm con đường tương lai của mình là sẽ trở thành một vũ công nam trên sân khấu riêng của chính mình.
Nhiếp Lan cũng tìm được tài năng của mình, quyết định học theo dần để trở thành nữ luật sư trong tương lai.
Còn Nhiếp Ân, quyết định theo gót người cha Nhiếp Phong, sẽ trở thành Chủ tịch tương lai theo danh nghĩa người kế thừa.
Bây giờ là những khoảng thời gian yên bình trước sóng bão, họ muốn tận hưởng hết mình thanh xuân và tạo nên những kỉ niệm đẹp vào những ngày tháng ngồi trên ghế nhà trường.
…————————…
Bảy phút sau đó.
“Nhảy mệt quá….Quả nhiên tốn sức hơn so với hôm qua….”
Phong Quân thỏa mãn với tâm trạng hiện tại, Nhiếp Ân tiến tới đưa cho cậu chai nước khoáng, uống lấy uống để để xua tan đi cái mệt trong người.
[Chúng ta về thôi, mẹ lúc nãy hỏi chúng ta rồi.]
“Vậy nhỉ?”
“Hai anh vẫn còn ở đây nữa cơ hả?”
Nhiếp Lan đi tới phía hai người họ, mái tóc đen thẳng cùng với khuôn mặt đầy thơ mộng khác xa với lúc nhỏ đã khiến người khác nhìn cô là một thiếu nữ trưởng thành đôi mươi, trong khi cô chỉ mới 16 tuổi tròn.
Nhưng trong mắt hai người, đây vẫn là cô em gái thuở nào.
“Xin lỗi mà tỷ muội, anh mới nãy tập nhảy….”
“Anh lại nhảy nữa rồi. Làm ơn hãy yêu thương lấy cơ thể của anh đi, bây giờ em có thể nghe thấy tiếng than của xương anh đấy.”
[Em nên lo bản thân trước đi. cậu ấy anh đã lo rồi.]
“Không nhắc tới anh, ông anh thối.”
Cô bĩu môi và kéo tay Phong Quân đi ra tới chỗ tài xế đã đứng chờ từ lâu, Nhiếp Ân thấy vậy cũng chỉ lắc đầu đi theo mà thôi.
Cả ba người chen chúc nhau ngồi ghế sau bàn chuyện trên trời xuống đất, Nhiếp Lan còn đưa ra một vài tờ quảng cáo liên quan đến cuộc thi trượt băng nghệ thuật.
“Anh Quân, thời gian hiện tại của anh đang rảnh, có hứng thú tham gia cái này không?”
“Cái này……”
[Không phải mới than là lo cho bản thân đi mà? Sao lật lọng nhanh vậy?]
“Lúc này khác, bây giờ khác, anh cũng đừng quản chuyện.”
Hai người lại bắt đầu võ miệng - viết chí choé với nhau, cậu chăm chú đọc thể lệ cuộc thi không màng thế trần.
Nhưng khi lật sang tới giải thưởng chiến thắng, hai mắt cậu sáng lên như đã tìm thấy món bảo vậy quý hiếm ẩn sâu trong lòng đất.
“Cái này là….”
“Tớ lau cái bảng nữa là xong việc thôi mà, ở trường không còn ai nữa ư?”
[Họ đều về hết rồi, tớ đợi cậu mãi nhưng không thấy… Cậu lại làm việc quá sức?]
“Đâu có đâu, tối qua tớ ngủ không ngon đấy chứ….”
Phong Quân làm xong để lại khăn lau bảng về vị trí cũ, cùng Nhiếp Ân rời khỏi lớp và khoá lại cửa. Cả hai cùng đi trên hành lang không một bóng người, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài, và họ luôn nắm tay nhau suốt khoảng thời gian ấy.
Đã bao nhiêu kỉ niệm, chuyện vui, chuyện buồn, khi ngoảnh ra nhìn lại phía sau đều luôn cảm thấy nó như thể chỉ lớn diễn ra hôm qua vậy.
Và chưa kể tới……
[Tối nay cậu muốn ăn gì không? Tớ đã học thêm một món mới, mong vị giám khảo là cậu hãy tận hưởng nó một lần.]
“Nếu là giống lúc nhỏ thì cậu đừng nên đưa tớ ăn thử. Có biết là nhờ lần trước nữa, tớ suýt phải đi gặp ông trời bởi nó không?”
[Vậy tớ sẽ làm đơn giản cho cậu mà….]
“Đừng gây hoạ cho nhà bếp bé bỏng ấy, nó không có tội gì với cậu cả…”
Nhiếp Ân vẫn không hề thay đổi so với lúc nhỏ là bao. Ngoại hình tuy đã từ cậu bé ngây ngô thuở nào nay đã thành một soái ca học đường lạnh lùng, nhưng tính cách và sự dịu dàng ấy vẫn luôn ưu tiên dành hết cho cậu.
Chỉ là, cậu vẫn thắc mắc giọng nói ngày ấy, rốt cuộc đó thật sự là giọng của Nhiếp Ân hay không, vẫn là một đáp án cậu mong mỏi tìm kiếm nhưng không thành.
…————————…
Lát sau họ đi xuống khuôn viên trước trường, tháng chín này lá thu vẫn còn thi nhau rơi xuống, gần như đang chuẩn bị chống chọi cho một mùa đông mới sắp đến.
Cảnh tượng này, dẫu nhìn vào đã biết bao nhiêu lần, nhưng ấn tượng đầu tiên về nó vẫn chẳng thể được phai mờ đi.
Bỗng nhiên, một ý định táo bạo nổi lên trong đầu cậu, vội chạy tới trước mặt đối phương.
“Ân Ân, cậu giữ cặp cho tớ đi.”
[…… Được thôi, như cậu muốn.]
Đưa chiếc cặp cho Nhiếp Ân xong, lại chạy tới một phía bãi cỏ cách đấy không xa, ngâm nga bài ca về mùa thu và nhẹ nhàng nhảy múa trên đấy.
Dáng người mảnh mai như thuở nào, từng âm thanh khi va chạm cỏ có phần tao nhã và lắng đọng, hoà làm một với bầu trời bây giờ.
Cậu đã từng muốn múa như vậy một lần, dẫu sao bản thân hiện tại cũng là hội phó của CLB Âm nhạc và Khiêu vũ, đâu thể để thua kém ai được.
Những lúc thế này, Nhiếp Ân sẽ luôn lấy điện thoại chụp lấy khoảnh khắc ấy, luôn mỉm cười trong vô thức vì giây phút ở bên cạnh đối phương.
Tình cảm chẳng hề có dấu hiệu phai mờ, ngược lại còn dữ dội hơn như thể muốn nhào vào hôn lấy xương quai xanh của cậu, giam cậu lại trong giây phút đang nhảy múa.
4 năm trước, Phong Quân tham gia cuộc thi nhảy ở trường trung học vô tình giành được giải nhất về, từ đó cậu đã quyết định sớm con đường tương lai của mình là sẽ trở thành một vũ công nam trên sân khấu riêng của chính mình.
Nhiếp Lan cũng tìm được tài năng của mình, quyết định học theo dần để trở thành nữ luật sư trong tương lai.
Còn Nhiếp Ân, quyết định theo gót người cha Nhiếp Phong, sẽ trở thành Chủ tịch tương lai theo danh nghĩa người kế thừa.
Bây giờ là những khoảng thời gian yên bình trước sóng bão, họ muốn tận hưởng hết mình thanh xuân và tạo nên những kỉ niệm đẹp vào những ngày tháng ngồi trên ghế nhà trường.
…————————…
Bảy phút sau đó.
“Nhảy mệt quá….Quả nhiên tốn sức hơn so với hôm qua….”
Phong Quân thỏa mãn với tâm trạng hiện tại, Nhiếp Ân tiến tới đưa cho cậu chai nước khoáng, uống lấy uống để để xua tan đi cái mệt trong người.
[Chúng ta về thôi, mẹ lúc nãy hỏi chúng ta rồi.]
“Vậy nhỉ?”
“Hai anh vẫn còn ở đây nữa cơ hả?”
Nhiếp Lan đi tới phía hai người họ, mái tóc đen thẳng cùng với khuôn mặt đầy thơ mộng khác xa với lúc nhỏ đã khiến người khác nhìn cô là một thiếu nữ trưởng thành đôi mươi, trong khi cô chỉ mới 16 tuổi tròn.
Nhưng trong mắt hai người, đây vẫn là cô em gái thuở nào.
“Xin lỗi mà tỷ muội, anh mới nãy tập nhảy….”
“Anh lại nhảy nữa rồi. Làm ơn hãy yêu thương lấy cơ thể của anh đi, bây giờ em có thể nghe thấy tiếng than của xương anh đấy.”
[Em nên lo bản thân trước đi. cậu ấy anh đã lo rồi.]
“Không nhắc tới anh, ông anh thối.”
Cô bĩu môi và kéo tay Phong Quân đi ra tới chỗ tài xế đã đứng chờ từ lâu, Nhiếp Ân thấy vậy cũng chỉ lắc đầu đi theo mà thôi.
Cả ba người chen chúc nhau ngồi ghế sau bàn chuyện trên trời xuống đất, Nhiếp Lan còn đưa ra một vài tờ quảng cáo liên quan đến cuộc thi trượt băng nghệ thuật.
“Anh Quân, thời gian hiện tại của anh đang rảnh, có hứng thú tham gia cái này không?”
“Cái này……”
[Không phải mới than là lo cho bản thân đi mà? Sao lật lọng nhanh vậy?]
“Lúc này khác, bây giờ khác, anh cũng đừng quản chuyện.”
Hai người lại bắt đầu võ miệng - viết chí choé với nhau, cậu chăm chú đọc thể lệ cuộc thi không màng thế trần.
Nhưng khi lật sang tới giải thưởng chiến thắng, hai mắt cậu sáng lên như đã tìm thấy món bảo vậy quý hiếm ẩn sâu trong lòng đất.
“Cái này là….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.