Chốn Đào Nguyên

Chương 38: Du lịch

Vu Triết

03/11/2024

"Cảm ơn mọi người, chú ý an toàn, chờ các bạn quay về."

***

Tất cả vật tư Khưu Thời yêu cầu đã được chuyển đến trước buổi trưa, Lý Phong hợp tác thế này chỉ có hai khả năng, một là muốn thể hiện quyền lực chức tổ phó tân nhậm của mình, hai là nhiệm vụ lần này không hề đơn giản như Khưu Thời tưởng.

Thể theo tác phong ngoài mặt luôn hiền hoà khiêm tốn nhưng âm thầm tàn nhẫn sâu cay của Lý Phong, căn bản có thể loại trừ khả năng đầu tiên.

"Nhiệm vụ lần này không đơn giản đâu." Triệu Lữ nhìn vật tư trên xe.

Ngoài một vài đồ dùng cần cho nhiệm vụ và vũ khí trang bị sẽ được khuân thẳng lên xe ngày mai, áo khoác mùa đông cho đám anh em và đủ thứ thiết bị sưởi ấm Khưu Thời tự vẽ thêm ra đều ở cả trên xe.

Không kể đủ loại sưởi tay, sưởi chân, sưởi toàn thân, anh tìm thấy cả hai mươi cái áo gi lê sưởi mà mình viết bừa vào ở một chiếc rương.

Anh thực sự không ngờ Sở An sinh có luôn thứ này.

Cuộc sống của đám chó cổ đỏ nội thành ấm êm thật đấy.

"Cái quái gì đây?" Hà Giang cầm một cái áo gi lê lên.

"Áo sưởi đấy," Triệu Lữ nói, "đem phát đi, tiện bây giờ mặc luôn."

"Anh Thời," Hà Giang cầm áo sưởi chưa đi mà nhìn Khưu Thời, "lần này phải đi bao lâu?"

"Chưa biết." Khưu Thời đáp, "Hồi đó anh lái chiếc mô tô nát kia cả đi cả về khoảng bốn ngày, lần này xe tốt tiết kiệm được kha khá thời gian trên đường, cộng thêm nán lại đấy một hai hôm, chắc tầm một tuần."

Hà Giang thở dài.

"Hỏi lắm thế," Triệu Lữ vỗ cậu ta, "gom vật tư lẹ lên, nhiều thế này khéo giàu to rồi."

Trước đây họ bới được quần áo mới từ xác chết thôi đã vui cả buổi nữa là được Lý Phong cho bao nhiêu là đồ như vậy, nhưng hôm nay Hà Giang rõ ràng không có tâm trạng.

"Anh mới về thôi mà." Cậu ta nói, "Sau này có phải... luôn như vậy không? Về một hai hôm rồi lại đi nữa."

"Làm gì có chuyện đó." Khưu Thời bảo, "Chuyện này rồi cũng sẽ qua, hết chuyện thì anh không đi nữa."

Hà Giang trầm mặc ôm một đống áo gi lê xoay người đi về hướng công sự, được những vài bước mới ngoái lại bảo: "Gạt con nít hả."

Khưu Thời cười cười.

"Anh Thời như này cực giống cha em." Hồ Tiểu Lĩnh ở suốt trên xe thu xếp vật tư bảo.

"Lúc cha chú qua đời, chú mới có năm tuổi," Triệu Lữ bảo, "chú nhớ cái đếch."

"Em nhớ cha cứ nói miết với em là, hết đợt này là ổn, hết đợt này là ổn." Hồ Tiểu Lĩnh đáp, "Sau đó ông ấy mất."

"Mẹ nhà mi," Khưu Thời hơi bất đắc dĩ, "có phải mỗi ngày không trông anh chết một lần thì mi khó chịu trong người không."

Hồ Tiểu Lĩnh cười hề hề, kéo một rương đồ nhảy xuống xe: "Anh giống y cha em."

"Bớt xàm đi! Mẹ kiếp anh nhà mi mới hai lăm thôi." Khưu Thời bảo.

"Lúc em lên năm thì cha em cũng mới hai sáu à." Hồ Tiểu Lĩnh nói.

"Vậy giờ mi mới lên năm hay gì!" Khưu Thời nạt.

Cả bọn khuân hết đồ mà Khưu Thời xin cho công nhân dọn xác đi, Khưu Thời ngồi xổm trên nóc công sự nhìn xe lái về hướng cửa đường hầm, bỗng hơi khó chịu.

Chẳng biết có phải bị Hà Giang ảnh hưởng hay không, anh hơi không muốn lên đường.

Thực ra tâm trạng mọi người hôm nay đều không tốt, buổi nhậu tối qua còn hớn hở cực kì, hôm nay ngoài mấy người lớn lớn còn giữ được cái mác bình tĩnh, đám nhỏ hơn như Hồ Tiểu Lĩnh và Hà Giang thì thiếu điều viết ba chữ "không vui đâu" lên mặt thôi.

Kể ra thì nhóm của họ lần lượt tập trung lại tới giờ đã được mấy năm, trước kia không hiếm người đến người đi người chết, bám trụ đến cuối chính là mười mấy thành viên này đây, bao lâu nay không thay đổi nữa.

Mọi người tuân theo quy tắc mặc định, cùng tiến cùng lùi. Con người thời loạn đều cô độc, hội nhóm dưới bất cứ hình thức nào cũng dễ vỡ cả, thế mà mười mấy người này từ đầu chí cuối vẫn khắng khít.

Khưu Thời nhớ đến bà ngoại chẳng rõ còn sống hay đã mất và thằng em chết rồi của mình kia, "người thân" và "gia đình" mà họ đề cập tới chưa từng thu hút nổi anh, có lẽ là do anh vẫn luôn sở hữu chúng.

"Hôm nay đừng tổ chức tiệc tùng nữa." Khưu Thời bảo, "Không thì lại có vẻ quá long trọng, sợ cả bọn không biết tôi sắp đi nữa hay gì."

"Hôm nay cứ bình thường thôi." Triệu Lữ nói.

"Mai lúc tôi đi," Khưu Thời nhìn Triệu Lữ, "lặng lẽ là được."

"Ờ," Triệu Lữ đáp, "nhỡ cả bọn dậy cả rồi ông mới đi thì sao?"

"Tôi dùng lối đường hầm trong công sự." Khưu Thời bảo.

"Còn tôi?" Triệu Lữ hỏi, "Tạm biệt trước hả?"

"Hai chúng ta thì..." Khưu Thời nghĩ đoạn thở dài rồi ôm Triệu Lữ, "Chăm sóc họ cho tốt."

"Yên tâm." Triệu Lữ đáp.

"Thực ra tôi không muốn nói câu này, như đang giao trọng trách cho ông vậy," Khưu Thời nói, "nhưng quả thực chỉ có ông đáng tin hơn tí, họ cũng nghe lời ông."

"Lúc ông về tới là tôi đã đoạt được quyền rồi." Triệu Lữ bảo.

"Được của ló đấy, anh Lữ." Khưu Thời cười cười.

Vốn còn lo hơi khó lặng lẽ ra đi, cuối cùng lại có cái kết mà Khưu Thời chẳng tài nào ngờ nổi: Cục Phòng thủ đến đón anh lúc nửa đêm.

Chỉ còn Triệu Lữ và Tiêu Lỗi chưa ngủ.

"Không cho người ta ngủ đẫy giấc luôn à?" Triệu Lữ lấy làm khó chịu, trợn mắt nhìn tài xế.

"Chúng tôi cũng nhận được lệnh mới sang," tài xế đáp, "chỉ thị của cấp trên."

"Đi đây." Khưu Thời lên xe, "Cả hai về ngủ đi."

Hình Tất theo lên, ngồi cạnh anh.

Triệu Lữ và Tiêu Lỗi đứng bên ngoài chưa kịp nói gì, binh sĩ trong xe đã đóng cửa, sau đó xe lăn bánh.

Chỉ nghe Triệu Lữ chửi đổng ngoài kia: "Vội đưa họ đi hốc cức hay gì!"

Khưu Thời tựa lưng ghế, nhắm mắt cười cả buổi.

"Buồn ngủ à?" Hình Tất hỏi bên tai anh.

"Không," Khưu Thời nói, "hưng phấn vô cớ, chắc do căng thẳng."

"Ừ, tôi cũng căng thẳng." Hình Tất đáp.

Khưu Thời mở mắt nhìn hắn: "Anh mà căng thẳng?"

"Ừ." Hình Tất cười cười.

Có lẽ bởi Hình Tất luôn rất mạnh mẽ, Khưu Thời chưa từng nghĩ rằng hắn cũng biết căng thẳng.

Nhưng chuyến này quả thực khác lạ, tổ đội hành động mười người là sĩ số chưa bao giờ có, cộng thêm ba người máy cộng sinh cần khống chế, và cả Lâm Thịnh – đội viên cũ quan hệ chẳng ra sao với hắn nữa.

May mà không hoạt động chung đội.

Họ không đến Viện Bảo tàng hay đại sảnh chỉ huy sát bên khu Đất Rừng, Khưu Thời ngồi trên xe cảm nhận lộ trình, chắc họ đã đến góc Tây Bắc của nội thành.

Đến nơi vẫn phải lái xuống vài vòng mới đỗ lại, rõ là phong cách của thành phố Mây.

Khung cảnh đập vào mắt lúc bước xuống xe là một bãi đỗ xe ngầm, bên cạnh đang đậu vài chiếc xe đen lớn của quân đội.

Đến địa bàn của Thượng tá Từ rồi.

Họ theo chân người tiếp đón, đi hết con đường hầm nhỏ bên cạnh rồi ngồi khoang trung chuyển xuống ít nhất hai tầng mới tới nơi.

Một hang động đá vôi ngầm khổng lồ được cải tạo thành mấy gian sảnh nhỏ, họ bước vào một trong số ấy, bên trong đã có không ít người.

"Đến đây," Lý Phong đi sang, nghiêng đầu gọi cả hai, "gặp đội viên."

Mười đội viên con người gồm Khưu Thời, bốn cảnh vệ Cục Phòng thủ và năm sĩ quan quân đội, trong số ấy thế mà có một gương mặt quen.

"Triệu Nhất?" Khưu Thời hỏi.



"Ừ." Triệu Nhất gật đầu.

"Quen à?" Lý Phong hỏi.

"Từng gặp một lần." Khưu Thời nói.

"Lát nữa Hình Tất đi với chúng tôi." Lý Phong bảo, "Nhân viên phòng thí nghiệm ở trong căn phòng nhỏ đằng kia, sang đấy làm quen với các người máy cộng sinh khác."

"Hai đội khác đâu?" Khưu Thời hỏi.

"Ở sát vách." Lý Phong đáp, "Trước khi xuất phát các đội trưởng gặp nhau, sau đó giữ liên lạc."

Thành phố Mây vẫn có tinh anh đạt chuẩn, nhóm cảnh vệ của Cục Phòng thủ và mấy sĩ quan như Triệu Nhất quả thực đều lanh lẹ hơn đám họ thường gặp nhiều.

Mọi người chẳng ai nói gì, ngầm hiểu trước đây ra ngoài có lẽ chỉ đụng độ vài người cảm nhiễm, bây giờ thì có thể chạm trán người máy sinh hóa lấy mạng mình bất cứ lúc nào.

Khưu Thời ngồi ghế, chẳng bao lâu sau đã thiếp đi trong sự trầm mặc của mọi người.

Anh bị Lý Phong đánh thức lúc chuẩn bị nằm mơ, đội viên xung quanh nhìn anh bằng ánh mắt khó tin.

"Nghe nói trước đây cậu từng đến Rừng Đông một chuyến?" Triệu Nhất hỏi.

"Ừ." Khưu Thời ngồi thẳng dậy rồi lướt mắt nhìn quanh, nhận ra thành viên hai đội khác đã đến sảnh tập hợp của mình.

Song Hình Tất, Lâm Thịnh và những người máy sinh hóa họ phải khống chế đều vắng mặt.

"Đội trưởng, anh có từng tiếp xúc với người máy cộng sinh chưa?" Một đội viên thuộc Cục Phòng thủ hỏi.

Đội trưởng? Anh thành đội trưởng hồi nào vậy?

"Rồi." Khưu Thời đáp, "Sức chiến đấu không khác người máy sinh hóa là bao, nhưng phối hợp nhóm khá tốt."

"Tôi là Long Hạo, thuộc đội cảnh vệ Cục Phòng thủ." Hắn chìa tay ra.

Khưu Thời bắt tay với hắn.

Người thân của ngài Long hả.

Chiến dịch thị trấn phía Nam này hẳn do Lý Phong toàn quyền phụ trách, Thượng tá Từ vắng mặt ở hiện trường tập kết đội ngũ, Khưu Thời chỉ thấy Lý Phong, Trương Tề Phong và Bộ trưởng Lưu.

Phong cách của Lý Phong đơn giản hơn Thượng tá Từ, y không lặp lại bất cứ câu nào trong cuộc nói chuyện riêng tìm đội viên trước đó, bấy giờ chỉ giới thiệu thành phần đội viên trong các tiểu đội, lộ trình nhiệm vụ và phương thức liên lạc.

Mỗi tiểu đội có mười con người, một vật chủ - cũng chính là Hình Tất và Lâm Thịnh, trong số ba người máy cộng sinh chịu khống chế có một tiềm vệ cấp một và hai cấp hai.

Xem ra thành phố Mây vẫn khá bảo thủ trong việc kích hoạt và sử dụng tiềm vệ cấp một.

"Nội dung nhiệm vụ lần này là điều tra tình hình cụ thể gồm cơ sở hạ tầng và con người ở khu vực mục tiêu, vạch ra phạm vi an toàn chuẩn xác cho Bộ Chỉ huy, tránh mọi tiếp xúc hay xung đột trực diện. Đội trưởng phải kịp thời báo cáo với Bộ Chỉ huy khi xảy ra bất kì tình huống đột xuất nào, liên lạc ngay khi có bất cứ nội dung nào thay mới." Lý Phong dừng lại một chút, lướt nhìn ba mươi gương mặt này đây, "Cảm ơn mọi người, chú ý an toàn, chờ các bạn quay về."

Câu cuối của Lý Phong chỉ vỏn vẹn mười mấy chữ, song giọng điệu và ánh mắt lại chân thành đến bất ngờ.

Khưu Thời cảm khái nhìn y, loài người quả nhiên là sinh vật cực kì phức tạp.

Đội trưởng các đội ra mắt nhau tại chỗ, sau khi chỉnh tai nghe, xác nhận không có vấn đề gì thì đội Một đứng dậy rời đi, đây là đội do Thượng tá Từ đích thân chỉ huy, Khưu Thời tưởng "đích thân" nghĩa là cô ta sẽ đi cùng, nào ngờ lại là chỉ huy trong phòng chỉ huy. Anh xếp mười người này vào nhóm người chết.

Sau đó, những người máy sinh hoá đã xong bài kiểm tra khống chế cộng sinh đi ra từ căn phòng xéo bên cạnh.

Hình Tất trông thấy Khưu Thời thì nhoẻn môi cười rồi đưa ba người máy sinh hoá một nữ hai nam sang đấy.

"Sao rồi?" Khưu Thời hỏi.

"Suôn sẻ." Hình Tất nhìn ra đằng sau, "Bây giờ đang trong trạng thái giải trừ khống chế."

Khưu Thời nhận ra cô gái kia là cấp một, thần thái linh động hơn hai người máy còn lại nhiều.

"Tang Phàm." Hình Tất giới thiệu cô ấy.

"Hoan nghênh." Khưu Thời cũng không biết phải nói gì với người máy sinh hoá vào lần đầu gặp mặt, suy cho cùng lần đầu anh và Hình Tất gặp nhau chẳng có giá trị tham khảo gì cả.

Hai người máy sinh hoá cấp hai kia không có tên cũng không cần giới thiệu, tuy đây không phải lần đầu Khưu Thời hợp tác với người máy cấp hai, biết rõ như thế nhưng vẫn thầm đặt tên cho họ.

Cậu Trái, cậu Phải.

Trong một căn phòng khác, Lâm Thịnh cũng đi ra.

Khưu Thời nhìn lướt sang bên ấy, rất dễ biết đâu là Lâm Thịnh, song không phải vì hắn ta đi đầu mà là vì phong thái khác biệt tương tự Hình Tất - nổi bật trong số các tiềm vệ.

Chẳng qua Lâm Thịnh có vẻ lãnh đạm hơn Hình Tất nhiều, lúc đi ngang Hình Tất, tầm mắt cả hai thoáng giao nhau nhưng ánh mắt hắn ta lại không hề thay đổi.

Hình Tất cũng na ná thế.

Xem ra quan hệ giữa hai đồng nghiệp cũ này khá bình thường, hoặc có lẽ giữa các tiềm vệ tồn tại để giết chóc này vốn không có tình cảm gì đáng nói.

"Đội trưởng đội Hai có nghe thấy không." Giọng Lý Phong vọng từ tai nghe ra.

"Có." Khưu Thời đáp.

"Xuất phát." Lý Phong bảo.

"Đi thôi." Khưu Thời bước về phía lối ra, "Chúng ta xuất phát."

Nhóm đội viên theo sau anh, lúc đi ngang Lý Phong, anh liếc y một cái.

Lý Phong im lặng nhìn anh.

Chừng anh cất bước đi tiếp, giọng y mới lại vang lên qua tai nghe: "Đường dây liên lạc riêng của chúng ta vẫn dùng được, có vấn đề gì lập tức gọi tôi."

Khưu Thời không lên tiếng, đặt chân lên lối ra.

Phía lối ra đỗ một chiếc xe tải sơn nguỵ trang, thùng xe chia làm hai phần, đằng trước là chỗ ngồi, đằng sau chất trang bị vật tư các loại, mỗi chỗ ngồi trên xe đều có thể xạ kích, không ít lỗ ngắm bắn được khoét ở những vị trí khác quanh thân xe.

Trông khá giống con xe nhím gai của thị trấn Rừng Đông, không hổ là đồng minh.

Long Hạo ngồi vào buồng lái, ghế phụ lái Khưu Thời nhường Triệu Nhất, anh và Hình Tất ngồi hàng cuối.

Tuy là đội trưởng nhưng trước giờ anh chưa từng dẫn dắt ai đi chấp hành nhiệm vụ gì cả, bèn dứt khoát để Triệu Nhất vốn là đội trưởng ngồi đằng trước. Hồi Triệu Nhất đến công sự hỗ trợ phòng thủ từng chỉ huy một đội gồm hai ba chục người, có kinh nghiệm hơn anh.

Xe di chuyển ra ngoài bằng con đường hầm nhỏ nối liền với bãi đỗ xe, con đường này rất dài, xung quanh còn một vài đường ray hoang phế, trông có vẻ dùng để vận chuyển quặng hồi xưa.

Ra đến nơi đã là trạm kiểm soát Số Ba ở rìa nội thành, vòng qua chân núi là thấy ngoại thành.

Ngoại thành mùa đông đẹp mắt hơn tí, tuyết che đi số lán gỗ tồi tàn trên vách núi, nom có vẻ gọn gàng hơn nhiều.

Nhưng đây cũng là chuỗi ngày gian khổ nhất của ngoại thành.

Hết đường hầm ngoại thành là đến khu đồng hoang không một ngọn cỏ, lỉa chỉa đá tảng mà Khưu Thời quen thuộc nhất, nơi đây gió rét cắt da song anh vẫn thoáng thấy ấm áp.

Anh dõi về hướng công sự qua lỗ nhòm, một tia sáng mỏng manh gần như không thể phát hiện loé lên từ phía công sự, chớp tắt rồi lại chớp tắt.

"Long Hạo," Khưu Thời gọi với lên, "nháy đèn hai phát."

"Hả? Vâng." Long Hạo nháy hai phát đèn xe, "Được chưa ạ?"

"Rồi," Khưu Thời nói, "cảm ơn."

Tác giả của hai cú nháy đèn kia ắt là Triệu Lữ, chắc hẳn hắn cũng ra tín hiệu với xe của đội đi trước, chỉ để xác nhận Khưu Thời có ở trên xe và cụ thể là chiếc xe nào mà thôi.

Việc vô nghĩa này chỉ có đám bọn họ mới làm.

"Chào tạm biệt à?" Hình Tất khẽ hỏi.

"Không," Khưu Thời cười cười, "chỉ để xem tôi đang ở xe nào."

Hình Tất im lặng mỉm cười.

"Tôi bảo rồi thây," Khưu Thời nói, "bình thường tụi tôi nhạt lắm."

"Thú vị mà." Hình Tất đáp.

Đi thêm là đến trạm kiểm soát phong toả nạn dân, trên nóc những chiếc lán được dựng tạm thời đọng đầy tuyết, hai trong số đó đã đổ.



Xe của đội Một đã ra khỏi khu vực này.

Lúc trông thấy họ, nạn dân xông ra khỏi lán gào lên, trông cực kì kích động.

Cảnh vệ trạm kiểm soát nả hai phát chỉ thiên vẫn không ngăn nổi nạn dân lao về phía chiếc xe.

"Tăng tốc," Triệu Nhất xoay sang bảo Long Hạo, "họ mà leo lên thì phiền đấy."

Xe tăng mạnh ga, bánh xe cuốn tuyết đọng dưới đất lên mù mịt, động cơ gầm rú lao qua trạm kiểm soát trước lúc bầy người phá được vòng vây cảnh vệ.

Nạn dân láo nháo trong bụi tuyết, từng gương mặt khác nhau lại có biểu cảm và ánh mắt giống nhau, giữa cơn phẫn nộ là nỗi tuyệt vọng và khó hiểu.

Khưu Thời khe khẽ thở dài, thu lại tầm mắt rồi nhìn thẳng ra trước, bật bản đồ lên.

Kí hiệu trên bản đồ lần này rất đầy đủ, ngoài việc có màu sắc khác nhau để phân biệt con người và người máy sinh hoá thì bên cạnh các chấm tròn có thêm tên của mỗi người, chỉ hai người máy cấp hai là không có tên thôi.

Khưu Thời nhớ lại thao tác đánh dấu khu vực ô nhiễm trước đó rồi khẩy bản đồ vài cái tìm chỗ thêm ghi chú cho đồng đội, đoạn nhập tên Trái và Phải cho hai người máy sinh hoá cấp hai.

Anh không có tình cảm sâu sắc gì với người máy sinh hoá nói chung... Đương nhiên cảm tình với một người máy nói riêng thì sâu đậm thật, song có lẽ do chưa từng sống ở thời người máy sinh hoá "ra đời vì loài người", nên anh vẫn khó mà thích nghi với chuyện trong đội mình có hai công cụ vô danh – dẫu đó chỉ là người máy cấp hai đi nữa.

"Đặt tên à?" Hình Tất khẽ hỏi.

"Cụ lại thính rồi." Khưu Thời đáp, "Sao biết?"

"Cậu viết Trái Phải còn gì," Hình Tất nói, "trình độ đặt tên cũng cỡ A B C hồi trước."

Khưu Thời bật cười.

Đồng hoang phía Nam núi Đen Lớn là một vùng đất bằng phẳng diện tích không nhỏ nằm giữa rừng núi, khu vực này trụi lủi cỏ cây, không có đồi đá hay nước nôi gì, phóng mắt ra xa thấy ngay ba ngọn núi.

Địa hình kiểu này tương đối an toàn, phe địch phe ta không có chỗ trốn.

"Đằng trước là ba ngọn núi nhỉ?" Có đội viên ngồi trước cất tiếng hỏi, bản đồ hiển thị tên của hắn là Lư Vũ.

"Chắc vậy." Một người khác đáp lời, người này tên là Trịnh Vũ.

Đem hai cái tên phong cách hai mươi mấy năm trước này và tên của Lý chó ra so với tên hơn trăm năm của người máy sinh hoá mới thấy không những chất lượng trường nạn dân ngoại thành chẳng ra sao, mà ngay cả chất lượng giảng dạy của nội thành thực ra cũng chả cao cấp gì.

"Chưa đúng lắm." Khưu Thời nói, "Đấy là ba dãy núi ngắn chạy theo hướng Nam Bắc, ở giữa có hai thung lũng xói mòn, lát nữa chúng ta đi đường thung lũng bên phải đến thị trấn Cọ Ngựa."

"Bản đồ không đủ trực quan." Lư Vũ ngoảnh lại, "Đội trưởng từng đến đấy rồi ạ?"

"Ừ," Khưu Thời đáp, "từng đến nhưng lần cuối cũng nửa năm trước rồi, không rõ bây giờ như nào."

"Mong là vẫn vậy." Trịnh Vũ bảo.

"Lúc đi một mình," Hình Tất nhìn ra ngoài, "cậu cũng đi đường này à?"

"Không," Khưu Thời ghé lại gần hắn, trỏ ngọn núi thấp phía Tây qua lỗ nhòm, "xuôi theo đường núi chỗ công sự thì gần hơn, nhưng giờ đường đấy chắc chắn không an toàn, với cả xe lớn không đi qua được."

"Ừ." Hình Tất nhìn về hướng ấy.

"Bên đó hồi trước còn mấy con thú nhỏ, hiếm nhưng vẫn có." Khưu Thời bảo, "Tôi từng gặp thỏ."

"Đáng yêu không?" Hình Tất hỏi.

"Không thấy rõ, nó màu xám." Khưu Thời đáp, "Tôi hết hồn suýt lật cả xe, không kịp xem có đáng yêu không."

Hình Tất bật cười, nghĩ đoạn ngoảnh sang nhìn anh: "Dạy cậu thêm một bài vè thiếu nhi nhé, không cần hát, khỏi lạc điệu."

Khưu Thời tặc lưỡi: "Ý gì đấy, đâu có lạc điệu, tôi chỉ chưa nhớ giai điệu thôi."

"Ờ rồi," Hình Tất nói, "tôi dạy cậu bài nữa, không cần nhớ giai điệu."

Khưu Thời cười rồi thở dài: "Được."

"Bé thỏ trắng, trắng ơi là trắng..." Hình Tất khẽ đọc.

"Nó màu xám mà." Khưu Thời bảo.

"Các cụ cứ mặc định nó màu trắng đấy." Hình Tất nói, "Bé thỏ trắng, trắng ơi là trắng, hai cái tai dựng thẳng, thích gặm củ cải và rau xanh, nhảy tới nhảy lui cực đáng yêu."

Khưu Thời nghe xong bật cười: "Đần ghê."

"Mấy đứa con nít đọc chơi ấy mà." Hình Tất mỉm cười.

"... Số trẻ con tôi gặp không nhiều." Khưu Thời nói.

Hình Tất im lặng.

"Bé thỏ trắng, trắng ơi là trắng, hai cái tai dựng thẳng, thích gặm củ cải và rau xanh, nhảy tới nhảy lui cực đáng yêu." Khưu Thời lặp lại một lần, "Đúng chưa?"

"Đúng, hay hơn hát." Hình Tất đáp.

"Anh học bài vè thiếu nhi này từ đâu?" Khưu Thời hỏi.

"Không nhớ nữa, bài này... các cụ ai cũng biết." Hình Tất nói.

"Phải vậy không?" Khưu Thời gõ lưng ghế Tang Phàm đằng trước.

Tang Phàm ngoái lại.

"Cô biết không?" Khưu Thời hỏi.

"Biết." Tang Phàm đáp.

"Cô nghe được hả?" Khưu Thời hỏi.

"Ừ." Tang Phàm nói.

"... Ờ." Khưu Thời liếc Hình Tất.

Hình Tất cười cười, trông chẳng hề ngại khi bị đồng loại biết mình đọc bài vè thiếu nhi.

Bé thỏ trắng cực kì tẩy não, gần nửa tiếng đồng hồ sau đó bé ta cứ nhảy mãi trong đầu Khưu Thời, có cảm giác sắp bật ra khỏi đỉnh đầu anh luôn rồi.

May mà trước mặt đã là thung lũng, đi đường cần cảnh giác nên sức chú ý của anh mới rời được khỏi bé thỏ trắng.

"Có đá lở nhé, chú ý an toàn." Khưu Thời mở kênh tiểu đội.

"Rõ." Long Hạo nói.

"Chú ý hai bên, trên núi nhiều điểm có thể mai phục." Khưu Thời dặn thêm, "Cố gắng đi nhanh."

"Rõ." Long Hạo đáp rồi tăng tốc.

Đội viên ngồi trước đồng loạt kê vũ khí lên.

Khưu Thời nhìn đăm đăm vào bản đồ trước mắt, thung lũng này dưới tám trăm mét - không dài. Tính riêng địa hình thì đây là nơi dễ mai phục, nhưng vì vách núi cực dốc và toàn là đá phong hoá nên chỉ có thể ẩn núp chứ không tiện giấu vũ khí hạng nặng.

Chiếc xe lao nhanh giữa thung lũng, trong lúc xóc nảy, ánh mắt Khưu Thời chưa từng rời bản đồ.

Khi thấy bốn chấm sáng xuất hiện phía bên phải, anh chỉ muốn chửi mẹ kiếp.

Mả mẹ nó, mới đi chưa tới hai tiếng đồng hồ!

"Vách núi phải, bốn tên."

Hình Tất gần như lên tiếng cùng lúc với anh: "Trên núi có người."

Tránh xung đột.

"Chạy đi thôi." Khưu Thời bắn tiếng liên thanh.

Vách núi phải trước mặt bỗng nhúc nhích.

"Lở núi à?" Khưu Thời ngờ rằng mắt mình có vấn đề.

Lúc anh bật dậy lao đến buồng lái để xác nhận, thì bản đồ trước mắt báo hai bên vách núi trước mặt đang sạt xuống.

"Lở núi." Hình Tất nói, "Do con người gây ra."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chốn Đào Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook