Chốn Đào Nguyên

Chương 39: Vận may

Vu Triết

03/11/2024

"Khưu Thời, đội Hai là đội duy nhất không khiến tôi bận tâm."

***

Một tảng đá khổng lồ đang long ra khỏi vách núi dốc bên phải, đá vụn lẫn đất cát tứ tán và từng bụi cây khô tung toé như màn pháo hoa quay chậm trút xuống thung lũng.

Những mẩu đá văng ra đầu tiên nhanh chóng nện vào nóc xe nghe giòn giã.

Tầm nhìn trước mặt cũng bắt đầu mịt mù cát bụi.

"Đừng giảm tốc," Khưu Thời đứng sau ghế lái, nhìn lom lom tảng đá sắp lìa hẳn khỏi vách núi, "lao thẳng qua."

Mặt dưới tảng đá sắc nhọn do phong hoá trông hệt một chiếc rìu không tay cầm, tốc độ và trọng lượng này mà nện trúng xe thì xe hỏng người chết, còn rơi xuống trước xe thì họ sẽ bị chặn lại trong quãng hẹp nhất của thung lũng, không tránh nổi xung đột trực diện. Mà đòn công từ trên xuống dẫu không có vũ khí hạng nặng cũng đủ để khiến họ chật vật.

"Làm nổ nó." Khưu Thời ra lệnh luôn chứ không chần chừ.

Bên phía ghế phụ lái có một khẩu pháo mini, trước đó Khưu Thời thấy rồi mà không biết làm sao để bắn cái thứ được đặt đối diện cửa kiếng trước xe này.

Anh vừa dứt lời, Triệu Nhất đã kéo tay cầm bên ghế phụ lái khiến ghế bắn thẳng khỏi xe, lơ lửng thò ra ngoài.

Triệu Nhất gần như không ngắm mà nả luôn một phát vào tảng đá bắt đầu rơi xuống.

Sau tiếng nổ to, tảng đá trong không trung vỡ thành mấy mảnh, đá vụn bắn tứ tung, vài miếng đá to cuốn đất lăn ào xuống vách núi, kích cỡ này đã không mấy gì ảnh hưởng đến xe của họ.

Nhưng vẫn chí mạng với cơ thể con người.

Sau khi tảng đá nổ tung, Khưu Thời mới hoảng hồn nhận ra ghế phụ lái bật ra ngoài rồi thì không tự động rút về được.

Anh không màng nghĩ ngợi, chống tay lên cửa xe toan thò tay ra kéo Triệu Nhất về.

Song muốn kéo người về từ khoảng cách ghế bắn ra này, chưa bàn tới chuyện có với đến hay không, ngay cả khi với đến thì cũng khó mà gồng lấy sức...

Tích tắc Khưu Thời vắt mình bên cửa xe nghĩ cách, Phải lao từ bên hông anh ra chống tay lên xe rướn người bắt lấy lưng ghế, tóm Triệu Nhất và cả anh vào xe.

Ngay khi cửa xe đóng lại, một tảng đá to cỡ đầu người nện vào vị trí vừa rồi của Triệu Nhất.

"Cái đệt." Khưu Thời điếng hồn bật câu chửi thề, ngoảnh phắt lại nhìn ra sau xe.

Đội viên ngồi giữa đang cảnh giác nhìn lên vách núi.

Tang Phàm và Trái đều đang đứng.

Hình Tất vẫn ngồi tại chỗ, một dải sắc đen như dây leo kéo từ xương quai xanh trái lên cổ.

Khưu Thời biết đây hẳn là cách Hình Tất khống chế Phải.

Cậu Phải về chỗ mình rồi tất cả mới cùng ngồi xuống.

Đây là lần đầu tiên Khưu Thời thấy trạng thái khống chế người máy cộng sinh của Hình Tất, bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra.

"Thứ này không có chế độ tự quay về à?" Khưu Thời ngoảnh nhìn Triệu Nhất.

"Không," có vẻ Triệu Nhất cũng mới lấy lại tinh thần, "mục đích thiết kế ban đầu không phải để tác chiến như này."

"Thế thì là đồ bán thành phẩm rồi còn gì, mẹ kiếp." Khưu Thời nói.

"Không võ đoán vậy được..." Triệu Nhất bảo.

"Đây là lần đầu tiên anh dùng nó phải không?" Khưu Thời hỏi.

"Ừ." Triệu Nhất đáp.

"Vất vả rồi." Khưu Thời nói.

"Người máy cộng sinh đánh lén à?" Long Hạo nhìn thẳng, không dám lơi chân ga, xe vẫn luôn lao đi như gió.

"Không, là con người, người máy cộng sinh..." Khưu Thời ngoảnh nhìn Hình Tất, "hẳn sẽ không đặt kiểu bẫy khó ngắm mục tiêu lẫn dựa cả vào ông trời như này, về phần mục đích là gì thì không rõ."

Cả xe không nói gì nữa, đặt hết chú ý ra ngoài xe.

Đuôi xe có Hình Tất phụ trách, Khưu Thời tạm không quay về mà đứng quan sát ngay sau ghế lái, đồng thời ghim mắt nhìn bản đồ trước mắt.

Tuy anh rất muốn hỏi Hình Tất có cảm giác hay bị ảnh hưởng khi khống chế người máy cộng sinh không, nhưng bây giờ anh là đội trưởng, chắc cũng là người duy nhất từng rong ruổi ngoài đây và qua lại với lưu dân lẫn người máy sinh hoá, trong tình huống đột xuất này, anh không được lười biếng.

Cơ mà phản ứng và biểu hiện vừa rồi của đội ngũ này khiến anh cực kì yên tâm, Triệu Nhất biết rõ chiếc ghế như dàn xử quyết kia là thứ bán thành phẩm không thu về được nhưng vẫn tự bắn mình ra ngoài xe không chút chần chừ, đấy là điều Khưu Thời không ngờ tới.

Nhớ hồi Triệu Nhất dẫn lính tới công sự, đâu ngờ khi đụng chuyện lại mạnh mẽ như này.

Xe nhanh chóng xông ra khỏi thung lũng, men con đường mòn đá vụn rẽ về hướng Tây Nam.

"Đằng trước có một tảng đá, cái tảng một mình một cõi ấy." Khưu Thời bảo, "Dừng đấy vài phút kiểm tra tình trạng xe, tôi nghe sàn xe có tiếng."

"Rõ." Long Hạo đáp xong lắng tai nghe thử rồi nhìn Khưu Thời, "Tai đội trưởng thính thật đấy."

Đúng là vậy thật, suy cho cùng sống ở chốn núi hoang rừng thẳm thì bất cứ động tĩnh gì cũng có thể chết người, đám nghễnh ngãng bỏ mạng cả rồi.

Tảng đá ấy là mốc chỉ đường mỗi lần Khưu Thời đi từ thị trấn Cọ Ngựa về thành phố Mây, thấy tảng đá cô đơn này dọc đường về nghĩa là sắp tới thành phố Mây rồi.

Vừa khéo thừa dịp giới thiệu thắng cảnh đầu tiên trong chuyến du lịch này với Hình Tất.

Long Hạo đỗ bên cạnh tảng đá để tiện che giấu, sau đó mọi người đi xuống.

Người đầu tiên xuống xe là Lư Vũ, cậu ta khom lưng nhìn thoáng qua gầm xe rồi bật dậy giương phắt súng trong tay lên, quát to: "Có người!"

"Gì cơ?" Khưu Thời kinh hãi, bản đồ không hề hiển thị.

Anh nhảy xuống khom lưng nhìn thử rồi bảo: "Chết rồi."

Bằng kinh nghiệm dọn xác lâu năm, anh lia mắt một cái biết ngay đấy là một xác người nát bét, chẳng rõ có phải bị cuốn cùng đá lở ban nãy xuống gầm xe không.

Khưu Thời thò người vào gầm xe theo thói quen, chuẩn bị róc thi thể kẹt bên dưới bằng tư thế cong vẹo ra.

Nhưng Hình Tất ngồi xổm xuống kéo anh một cái.

Khưu Thời ngoảnh lại, thấy Trái Phải vừa xuống xe.

"Để họ làm thôi đội trưởng." Hình Tất nói.

"... Ờ." Khưu Thời đứng dậy.

Hình Tất vẫn ngồi xổm bên xe, Trái và Phải nhanh nhẹn chui xuống gầm, chẳng mấy chốc đã bóc được xác chết nọ ra, đặt nó qua một bên.

Long Hạo nhìn thấy thi thể tả tơi này thì ngoảnh mặt đi nôn khan vài cái.

Khưu Thời làm thinh liếc cậu ta một cái, chồm hổm bên cạnh kéo quần áo của cái xác xem thử rồi lại kiểm tra mặt và cổ nó, sau đó soát toàn thân lần nữa.

Ngoài chiếc vòng đeo trên tay thì không tìm được cái gì đặc biệt nữa.

Chiếc vòng này thoạt nhìn cũng không mấy nổi bật, chỉ gồm những viên sỏi màu trắng xâu chuỗi lại. Chất lượng sỏi không đều, trông không khác gì các thứ nạn dân tự mài ở chợ nạn dân.

Nhưng khi Khưu Thời cầm lên xem thử thì lại thấy lạ.

"Xương." Hình Tất đứng cạnh anh khẽ bảo.

Thật vậy, đây là xương, nhưng không rõ xương động vật hay người... Anh đang cẩn thận phân biệt thì bỗng nhận ra hạt nhỏ nhất không tròn.

Đấy là một cái răng nhỏ, bé hơn răng người trưởng thành nhiều.

"Đệt cụ nhà nó." Khưu Thời chỉ thấy lợm giọng, vứt vòng về chỗ mấy mảnh xác.

Ngoài gầm xe dính người thì tổng thể chiếc xe không hề gì, tất cả chỉnh trang tại chỗ một chập rồi tiếp tục lên đường đến thị trấn Cọ Ngựa.

Khưu Thời đang cầm chai uống nước, giọng Lý Phong vọng từ tai nghe ra: "Đội Hai."

"Có." Khưu Thời đáp.

"Ngừng di chuyển rồi à?" Lý Phong hỏi.



"Chạm trán vài đối tượng nghi là lưu dân." Khưu Thời nói, "Cắt đuôi rồi."

"Bây giờ an toàn không?" Lý Phong hỏi.

"Tạm thời an toàn." Khưu Thời lia mắt nhìn quanh, trời âm u thiếu hẳn ánh sáng mà ban ngày nên có, chắc tuyết lại sắp rơi rồi, "Chúng tôi chỉnh trang một chút chuẩn bị lên đường, cố gắng đến trại trước khi tuyết lớn."

"Tốt." Lý Phong nói.

"Hai đội kia sao rồi?" Khưu Thời hất đầu với Hình Tất, cất bước đi đến rìa tảng đá.

Hình Tất theo sang.

"Trước mắt vẫn suôn sẻ." Lý Phong nói đoạn khẽ bảo, "Cậu có từng đến thị trấn Gầm Đá và Vườn Trúc chưa?"

"Chưa, từng đến thôn làng bên cạnh mấy thị trấn ấy." Khưu Thời đáp, "Tôi biết hướng, sao vậy?"

"Không có gì, hỏi chơi thôi." Lý Phong ngập ngừng, "Khưu Thời, đội Hai là đội ngũ duy nhất không khiến tôi bận lòng."

"Lên chức tổ phó đúng là khác bọt," Khưu Thời bảo, "ăn nói ngọt hẳn."

Lý Phong cười cười, kết thúc cuộc gọi mà không nói gì thêm.

"Đây là..." Khưu Thời vỗ tảng đá và nhìn Hình Tất, "chặng dừng đầu tiên trong chuyến du lịch của chúng ta."

"Thắng cảnh này có tên không?" Hình Tất cũng vỗ vào tảng đá, rồi lại miết tay vào khoảng đá tương đối nhẵn.

"Tôi gọi nó là 'Đá Đơn Côi'." Khưu Thời nhìn cổ Hình Tất, vệt đen kéo từ xương quai xanh lên đã biến mất.

"Không ảnh hưởng gì hết." Hình Tất nói rồi lại sờ tảng đá.

"Nhạy đấy." Khưu Thời đưa tay sờ chỗ Hình Tất vừa rờ vào, "Anh sờ gì thế?"

"Sau này đi ngang nhớ sờ một hồi." Hình Tất nói, "Từ từ sẽ trơn nhẵn."

"... Rồi sao?" Khưu Thời hỏi.

"Không sao cả, thì trơn thôi." Hình Tất đáp.

Khưu Thời nhìn hắn.

"Các cụ cực kì thích sờ kiểu này." Hình Tất nói, "Ví như mấy bức tượng ở cổng thành phố Mây ấy, nếu là hồi xưa thì chân và đầu chắc chắn mượt cực."

Khưu Thời lấy làm khó hiểu.

"Cầu may ấy." Hình Tất bảo.

"Chứng tỏ họ sống khá ổn," Khưu Thời nói, "vậy mà có người lại nghĩ vận may là thứ cầu được ước thấy."

Và có người còn tin vào vận may.

Khưu Thời hiếm khi nghe ai nhắc đến từ "may mắn" này, lần gần nhất là ở chợ nạn dân, có người nhận được cơ hội vào nội thành làm việc, mọi người cười gàn "chúc cậu may mắn".

Khưu Thời lại sờ tảng đá vài lần.

Bức tượng bị chặt đầu ở cổng thành phố Mây, anh có biết đấy là ai không? Chắc anh quen nhỉ?

Anh cực kì muốn hỏi Hình Tất như vậy.

Nhưng anh không làm thế, vì chặt đầu tượng hẳn là việc được thực hiện sau cuộc thanh trừng quy mô lớn – sau khi Hình Tất đích thân xử quyết tất cả người máy sinh hóa ở thành phố Mây.

"Cầu may." Khưu Thời sờ tảng đá lần nữa, "Cho tất cả những ai muốn sống tiếp."

Hình Tất cũng sờ vài lần.

Sau thoáng nghỉ ngơi, thành viên tiểu đội lại về xe, tiếp tục lên đường.

Đi về phương Nam ngày càng hiếm đồi núi, dãy núi kéo dài từ núi Đen Lớn đã mất hút sau khi họ qua khỏi "Đá Đơn Côi", chỉ còn mấy gò dốc tương đối bằng phẳng, thỉnh thoảng mới có vài quả đồi.

Địa hình này dễ phát hiện nguy hiểm, nhưng nếu có mối nguy nào thì cũng đồng nghĩa với việc lõa lồ ngay trước mắt đối phương.

Tuyết rơi từ mười phút trước và ngày càng nặng hạt, giờ đã không thấy rõ đường đi nữa.

"Đi chếch sang hướng Tây một chút." Khưu Thời xem bản đồ, "Tầm một cây số nữa xuống hết ngọn đồi kia, bên dưới có một cái hố đủ để đỗ xe."

Long Hạo lái theo lời anh, cuối cùng cũng đến nơi trong cơn bão tuyết gần như mù đường.

Đây là một cái hố to bị sạt sau khi nước ngầm ngừng chảy, địa thế vốn đã tương đối thấp, náu mình trong này căn bản rất khó phát hiện.

"Anh biết cả mấy chỗ như này hả?" Trịnh Vũ xuýt xoa.

"Mấy cậu..." Khưu Thời không hỏi hết, cân nhắc tới chuyện mọi người phải chung đụng thêm nhiều ngày, thôi thì giữ câu "Mấy cậu chẳng những không hề có kinh nghiệm thực chiến, mà còn chưa từng rời khỏi nội thành không?" lại.

"Mấy cậu đâu có thường đến khu này nhỉ." Anh nói.

"Bọn tôi thường hay huấn luyện ở khu Tây Bắc." Trịnh Vũ đáp.

"Nghỉ hai tiếng." Khưu Thời xuống xe xem thử, đoạn vỗ cửa xe, "Đợi tuyết ngơi một tí rồi lên đường, bằng vận tốc này sẽ đến thị trấn Cọ Ngựa trước khi trời tối nếu mọi chuyện suôn sẻ."

"Phải nghỉ lâu thế à?" Triệu Nhất hỏi.

"Hai tiếng sau mà tuyết không ngừng thì phải lâu hơn." Khưu Thời nói, "Khu này trước kia không gặp được ai ngoài nạn dân muốn đến thành phố Mây nhưng giờ thì khác. Chẳng ai biết đám ban nãy từ đâu tới và tính làm gì."

"Không rõ hai đội kia có nghỉ không." Triệu Nhất bảo.

"Những lúc thế này đừng vội hơn thua dùm cái." Khưu Thời vẫn không nhịn được, "Đây là thế giới thật, không phải huấn luyện ảo của mấy người."

Triệu Nhất cau mày liếc anh một cái.

Khưu Thời không nói nữa, bước về xe: "Cần ăn uống gì cứ thoả sức, tuyết ngơi tí lên đường."

Hình Tất và Tang Phàm đứng dậy, Trái Phải theo họ xuống xe.

Thời tiết kiểu này, chỉ có người máy sinh hoá có thể đi ra ngoài tuần tra cảnh giác trong lúc tất cả nghỉ ngơi thôi.

Khưu Thời dứt một lon đồ hộp trên xe, choàng khăn ủ ấm rồi lại bước xuống.

Nhưng giữa cơn bão tuyết, anh căn bản không thấy được nhóm Hình Tất đang ở đâu.

Đang định bật bản đồ xem thử thì đằng sau bên phải vẳng tiếng huýt sáo.

Khưu Thời ngoảnh lại, trông thấy Hình Tất đang tựa nghiêng vào một gò dốc đã bị tuyết phủ phân nửa.

"Đệt, trốn kĩ thế." Anh chạy sang, nhào tới nằm úp xuống bên cạnh Hình Tất, từ góc độ này thò đầu ra vừa khéo có thể thấy rõ cả vùng đất rộng lớn trước mặt, chẳng qua bây giờ chỉ có hoa tuyết vần vũ đập vào tầm mắt thôi.

"Sao lại ra đây." Hình Tất nói, "Không tìm được chỗ lau tay hả."

Khưu Thời bật cười: "Sao anh có vẻ lắm ý kiến thế."

"Lúc không có ai để lau thì cậu trây vào đâu?" Hình Tất hỏi.

"Người mình," Khưu Thời đáp, "không thì sao."

Hình Tất im lặng cười.

"Lạnh không?" Khưu Thời hỏi.

"Không." Hình Tất nhìn anh, "Cậu nằm hai phút nữa là cứng luôn đấy."

"Anh đang khống chế họ à?" Khưu Thời quan sát xung quanh, không thấy Tang Phàm và Trái Phải.

"Không có." Hình Tất đáp.

"Anh không sợ họ..." Khưu Thời bật bản đồ, có thể thấy ngoài hai chấm là Hình Tất và anh thì ba hướng khác đều có một người máy sinh hoá.

"Làm vậy hơi mệt," Hình Tất nói, "khi nào phát hiện họ có vấn đề thì khống chế sau."



"Sẽ mệt à?" Khưu Thời cau mày.

"Ừ," Hình Tất đáp, "nhận được nhiều thông tin hơn, lại còn phải sàng lọc."

"Cục não vuông kia của anh lâu lắm rồi không xài kiểu này nhỉ." Khưu Thời bảo.

"Ờ," Hình Tất nói rồi nhìn anh, "lên xe đi."

"Ở chơi với anh một tí." Khưu Thời đáp, "Người khác có khi toàn nghĩ người máy sinh hoá mạnh lắm, không sợ gió hay tuyết, không biết ấm lạnh..."

"Cũng đâu có sai." Hình Tất bảo.

Khưu Thời tặc lưỡi.

"Về xe đã," Hình Tất nói, "cậu vừa nói vừa run kìa."

"Có hả?" Khưu Thời đáp, "Một hai ba bốn năm sáu bảy tám... chúc mừng sinh nhật..."

Quả thực hơi run, giọng nói phải nghiến răng mới bật được ra đúng là không được tự nhiên, anh chịu đựng thêm chốc nữa: "Thôi vậy, tôi về xe trước."

"Ừ." Hình Tất cười đáp.

Khưu Thời về xe rồi mới phát hiện người mình rét cóng, lúc bước lên xe chân cứng suýt thì quỳ thẳng xuống.

"Đội trưởng." Lư Vũ đưa cho cái áo khoác.

"Cảm ơn." Khưu Thời quét mắt thấy tất cả đều đã mặc áo khoác thì cũng tròng vào, "Ai ngủ được thì chợp mắt một lúc, tôi canh gác cho, lát nữa Triệu Nhất dậy thì đến phiên tôi."

"Được." Triệu Nhất gật đầu.

Khưu Thời ngồi vào ghế phụ lái, thất thần nhìn bông tuyết đầy trời ngoài kia.

Trận tuyết này rất lớn, không có vẻ gì là muốn dừng.

Hơn một tiếng sau, Triệu Nhất đi sang đổi ca với anh.

Khưu Thời đi ra ngồi đằng sau xe, đổi sang kênh của Hình Tất: "Hình Tất."

"Đây." Hình Tất trả lời.

"Có chuyện gì không?" Khưu Thời hỏi.

"Không," Hình Tất nói, "yên ả lắm."

"Tôi chợp mắt tí," Khưu Thời bảo, "bây giờ Triệu Nhất đang canh gác."

"Ừ," Hình Tất đáp, "ngủ ngon."

Khưu Thời cười cười.

Ba tiếng sau tuyết mới ngừng rơi, chừng Khưu Thời mở mắt ra thì ngoài cửa sổ đã sáng, đập vào mắt là cả vùng trắng xoá, không có bất kì màu sắc nào khác.

Triệu Nhất gọi anh dậy, nhóm Hình Tất cũng đã về xe.

"Xuất phát." Khưu Thời đeo kính râm, về ghế cuối với Hình Tất, "Không có gì đột xuất thì sẽ đến Cọ Ngựa trước khi trời tối, có một pháo đài cao nhất ngay giữa thị trấn, có thể qua đêm ở đấy."

Chặng này Lư Vũ lái xe, chắc ngủ đẫy giấc sung sức nên xe lao như cuốn sương giữa đất tuyết.

Đoạn đường này đã trở lại với vẻ tĩnh lặng trong ấn tượng của Khưu Thời, họ không gặp chuyện ngoài ý muốn nào khác. Tuy anh vẫn không rõ xuất xứ của đám xâu vòng tay bằng xương người nọ, nhưng sau đó cũng không chạm trán chúng nữa.

Trước khi đến thị trấn Cọ Ngựa sẽ băng ngang một cái thôn bỏ hoang, không biết tên gì vì biển tên đặt ngay cửa thôn đã biến mất từ lâu, Khưu Thời đặt thôn này là thôn Tắm Trâu, phía Nam của Cọ Ngựa còn một cái thôn nữa, Khưu Thời gọi luôn nó là Tắm Dê.

"Đến rồi ạ?" Một đội viên tên là Tào Thụ trông thấy nhà gạch thấp bé ngoài kia thì mừng rỡ hô lên.

"Đến thôn rồi." Khưu Thời nói, "Đi thêm nửa tiếng nữa là tới thị trấn Cọ Ngựa, dậy cả đi, khu này rất hợp để ẩn núp, là một cứ điểm cực tốt."

Đội viên trên xe vào trạng thái cảnh giác, hướng vũ khí ra ngoài.

Cái thôn vốn toàn là nhà gạch một tầng thấp bé đổ nát, giờ đây bị tuyết phủ lên trông như không tồn tại.

"Có dấu chân." Triệu Nhất khẽ gắt.

Khưu Thời đứng dậy chỉa súng ra ngoài lỗ ngắm, quả nhiên trông thấy dấu chân lộn xộn trên con đường mòn dẫn vào thôn, dấu vết cực mới, không hề bị tuyết che mất.

"Tôi đi xem thử." Hình Tất đứng lên, "Xe giảm tốc, lái tiếp đừng ngừng."

Xe đi chậm lại, Hình Tất nhảy xuống, rảo bước về hướng dấu chân.

Khưu Thời quan sát bản đồ, trước mắt chưa phát hiện bất thường.

Hình Tất nhanh chóng đuổi kịp về xe: "Dấu chân thuộc về bốn người đàn ông, có vũ khí."

"Khu này trước đây có người sống à?" Triệu Nhất nhìn Khưu Thời.

"Không." Khưu Thời bảo, "Cẩn thận."

"Chúng tôi xuống xe, xe chạy theo sau chúng tôi." Hình Tất hất đầu với Tang Phàm.

Tang Phàm và Trái Phải đứng lên.

Lúc họ xuống xe, Khưu Thời nhìn thấy một dải đen mảnh lan ra từ xương quai xanh của Hình Tất, sau đó phân nhánh dày hơn rồi tràn lên cổ hắn như một loài thực vật nào đấy đang sinh trưởng.

Mấy đội viên bên cạnh cũng thấy, ánh mắt rõ vẻ kinh hoàng sợ hãi.

Sau khi xuống xe, Hình Tất đi cùng Tang Phàm ở đằng trước nhất, hai bên họ là Trái và Phải, bốn người dàn thành hình cánh quạt.

Khưu Thời đứng sau ghế lái, vừa nhìn con đường trước mặt và bản đồ trước mắt.

Tuyết rất dày, dấu vết cũ trên mặt đất đã bị che mất, nếu trước đấy có bẫy các thứ thì chắc chỉ nhóm Hình Tất có thể phát hiện.

"Có nghe tiếng gì không?" Khưu Thời hỏi.

"Yên tĩnh lắm," Hình Tất nói, "không có âm thanh gì."

"Đây là con đường cho xe chạy duy nhất để đến thị trấn." Khưu Thời bảo, "Nếu có vấn đề thì xác suất xảy ra ở đây là lớn nhất."

"Ừ."Hình Tất đáp.

Nhóm người máy sinh hoá đi nhanh như chạy bước nhỏ và xe thì lái theo sau họ, chẳng mấy chốc đã thấy cột thép cắm thẳng trước cổng thị trấn đằng xa.

"Đến rồi." Khưu Thời bảo.

Ngay lúc này, Hình Tất đột nhiên đứng lại, giơ tay ra hiệu dừng xe.

Khưu Thời đứng vào vị trí bắn ở giữa xe rồi thò đầu ra, trông thấy một loạt dấu chân ngoài năm mươi mét trước mặt qua ống ngắm, song dấu chân lại dừng ở cùng một vị trí.

Với khoảng cách này, nhìn suông không qua thiết bị thì rất khó thấy tình hình đằng trước.

Lư Vũ dừng xe, tức tốc gác súng tuỳ thân vào lỗ ngắm dõi ra.

"Có gì đằng đó?" Khưu Thời hỏi.

"Để tôi xem thử." Hình Tất nói đoạn tấp vào lề đường, gạt lớp tuyết mò được một cành khô bên dưới rồi vung tay ném đi.

Ngay tích tắc cành khô chạm đất, lớp tuyết phủ thình lình nổ tung thành sương trắng, cả một mảng tường nảy mạnh lên khỏi mặt đất, ánh lạnh lấp loé chi chít ùa về phía họ.

Trong cơn hãi hùng, Khưu Thời đã thấy đấy là một rừng chông kim loại dài gần một mét cắm trên giá gỗ.

Và ngạc nhiên là trên chông còn treo hai xác người bị xiên bảy tám lỗ.

Cả nhóm Hình Tất nhảy vọt ra sau tránh chiêu ngay tích tắc tường chông bật lên, Hình Tất và Tang Phàm chưa chạm đất đã đồng thời ném hai quả lựu đạn sang đấy.

Sau vụ nổ liên hoàn, Khưu Thời nghe thấy tiếng rên đau cực khẽ.

Nhưng ngoài tiểu đội của họ, trên bản đồ không hiển thị gì khác.

Vu Triết: Anh Thời à! Chỗ ngon bị người ta chiếm cả rùi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chốn Đào Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook