Chương 14
Ngọc miêu
24/09/2023
Mấy anh bên này cũng chưa ngủ mà vẫn còn việc ai nấy làm, ai cũng bận công việc của bản thân nhưng khi nghe thấy tiếng ồn bên phòng An An thì mọi nguòi tụ họp lại ngồi một chỗ bàn luận xem nên sang đó coi mấy chị em đang làm gì không.
Lục Nam tỏ ra không quan tâm và không muốn gia nhập cùng nhưng vì tò mò mà đợi mấy người họ lôi kéo rồi mới tỏ ra bất lực đồng ý. Các anh đi lén lút không gây ra tiếng động đi đến trước cửa phòng con gái nghe lén.
-An An , cái này thật mềm nha~
-Tâm Tâm cậu xem bộ này đẹp nhỉ?
Rồi nghe một hồi các anh cũng hoảng lên mà xông vào trong. Thấy các anh xông vào mọi người liền hét lên.
-CÁC ANH LÀM GÌ VẬY HẢ!!!!!
Các anh thấy hiện trường không như mình nghĩ thì cũng ngại sau đó sĩ diện mà nói.
-Các em ồn quá tụi anh không ngủ được!
Lý Tâm nghe thế liền đáp trả.
-Nhưng mà đây là phòng cách âm thì lấy đâu ra tiếng ồn hả?
Sau đó các anh gượng gạo đỏ mặt rồi khều Lục Nam muốn anh bế vợ vô phòng ngủ. Lục Nam cũng hiểu ý mà đi đến trước mặt An An.
-Đi với tôi. Nói rồi anh nhẹ bế cô qua bên phòng anh.
Lúc này An An khá bất ngờ vì cô cứ nghĩ anh ghét cô nên không muốn ngủ chung, đang chìm đắm trong suy nghĩ đó thì cô bị anh vứt lên giường . Cô đau đớn chưa kịp ngồi dậy thì bị anh đè xuống , trói tay , sâu đó anh mở đoạn ghi am cuộc gọi với ba mẹ.
-Lục Nam, đến khi nào thì con mới cho ta bế cháu đây, chúng ta cũng chẳng sống được bao lâu, con nên để chúng ta được bế cháu khi còn sớm!
-Con..*Tút tút*
(Tắt ghi âm)
-Cô tính sao?
-Em sẽ nói với bố mẹ!
-Được vậy thì nằm ngoan ở đây đi. Đừng có sờ lung tung.
Nói xong anh đi tắm , tiếng vòi sen kêu cũng làm tim An An đập nhộn nhịp. Phía bên hội chị em, mọi người nhìn An An bị bế đi, thấy vậy Hứa Vũ liền nhìn vào Lý Tâm làm nũng nói.
-Vợ à, bảo bảo của em bị bế đi rồi giờ em có thể ngủ với anh chưa~
-Thôi được rồi, nhõng nhẽo quá đi mất.
-Yeah!! Nói rồi anh bế cô lên rồi đi về phòng .
Mấy người ở lại cũng ngơ ngác.
-Thế còn bộ phim của chúng ta thì sao?
-Để hôm khác vậy, ngủ thôi, các anh cũng đi về phòng ngủ đi!
-Ừm vậy tụi anh đi đây các em ngủ ngon nhé!
-Vâng ngủ ngon ạ.
Mọi người đều đã đi ngủ xung quanh là bầu không khí tĩnh lặng. Cô vẫn không thể ngủ được quay qua quay lại rồi mở mắt ra , thấy anh đang nằm đối diện đã chìm sâu vào giấc ngủ. Cô nhìn anh đến ngẩn người , cứ say mê ngắm khuôn mặt anh rồi bất giác đưa tay tới gần khuôn mặt anh sau đó thấy anh hơi nhúc nhích thì ngượng ngùng rút tay lại quay lưng về phía anh đỏ mặt mà cô không biết rằng thật ra anh vẫn chưa ngủ và đang nhìn bóng lưng của cô. Mất một lúc sau hai người mới dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau khi cô thức dậy, không thấy bóng anh trên giường làm cô có chút hụt hẫng pha với một chút buồn. Cô ngồi dậy đi vệ sinh cá nhân sau đó xuống nhà. Thấy mọi người đã chuẩn bị đồ ăn sáng xong còn các anh đang ngồi ở phòng khách ôm máy tính làm việc. Cô cũng chạy xún bếp phụ mọi người sau đó dọn cơm ra rồi đi lên phòng khách kêu các anh xuống ăn cơm. Trong bữa cơm các anh ăn rất nhanh để chuẩn bị đến công ty , các chị em thì vẫn cứ từ từ thưởng thức.
Lục Nam tỏ ra không quan tâm và không muốn gia nhập cùng nhưng vì tò mò mà đợi mấy người họ lôi kéo rồi mới tỏ ra bất lực đồng ý. Các anh đi lén lút không gây ra tiếng động đi đến trước cửa phòng con gái nghe lén.
-An An , cái này thật mềm nha~
-Tâm Tâm cậu xem bộ này đẹp nhỉ?
Rồi nghe một hồi các anh cũng hoảng lên mà xông vào trong. Thấy các anh xông vào mọi người liền hét lên.
-CÁC ANH LÀM GÌ VẬY HẢ!!!!!
Các anh thấy hiện trường không như mình nghĩ thì cũng ngại sau đó sĩ diện mà nói.
-Các em ồn quá tụi anh không ngủ được!
Lý Tâm nghe thế liền đáp trả.
-Nhưng mà đây là phòng cách âm thì lấy đâu ra tiếng ồn hả?
Sau đó các anh gượng gạo đỏ mặt rồi khều Lục Nam muốn anh bế vợ vô phòng ngủ. Lục Nam cũng hiểu ý mà đi đến trước mặt An An.
-Đi với tôi. Nói rồi anh nhẹ bế cô qua bên phòng anh.
Lúc này An An khá bất ngờ vì cô cứ nghĩ anh ghét cô nên không muốn ngủ chung, đang chìm đắm trong suy nghĩ đó thì cô bị anh vứt lên giường . Cô đau đớn chưa kịp ngồi dậy thì bị anh đè xuống , trói tay , sâu đó anh mở đoạn ghi am cuộc gọi với ba mẹ.
-Lục Nam, đến khi nào thì con mới cho ta bế cháu đây, chúng ta cũng chẳng sống được bao lâu, con nên để chúng ta được bế cháu khi còn sớm!
-Con..*Tút tút*
(Tắt ghi âm)
-Cô tính sao?
-Em sẽ nói với bố mẹ!
-Được vậy thì nằm ngoan ở đây đi. Đừng có sờ lung tung.
Nói xong anh đi tắm , tiếng vòi sen kêu cũng làm tim An An đập nhộn nhịp. Phía bên hội chị em, mọi người nhìn An An bị bế đi, thấy vậy Hứa Vũ liền nhìn vào Lý Tâm làm nũng nói.
-Vợ à, bảo bảo của em bị bế đi rồi giờ em có thể ngủ với anh chưa~
-Thôi được rồi, nhõng nhẽo quá đi mất.
-Yeah!! Nói rồi anh bế cô lên rồi đi về phòng .
Mấy người ở lại cũng ngơ ngác.
-Thế còn bộ phim của chúng ta thì sao?
-Để hôm khác vậy, ngủ thôi, các anh cũng đi về phòng ngủ đi!
-Ừm vậy tụi anh đi đây các em ngủ ngon nhé!
-Vâng ngủ ngon ạ.
Mọi người đều đã đi ngủ xung quanh là bầu không khí tĩnh lặng. Cô vẫn không thể ngủ được quay qua quay lại rồi mở mắt ra , thấy anh đang nằm đối diện đã chìm sâu vào giấc ngủ. Cô nhìn anh đến ngẩn người , cứ say mê ngắm khuôn mặt anh rồi bất giác đưa tay tới gần khuôn mặt anh sau đó thấy anh hơi nhúc nhích thì ngượng ngùng rút tay lại quay lưng về phía anh đỏ mặt mà cô không biết rằng thật ra anh vẫn chưa ngủ và đang nhìn bóng lưng của cô. Mất một lúc sau hai người mới dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau khi cô thức dậy, không thấy bóng anh trên giường làm cô có chút hụt hẫng pha với một chút buồn. Cô ngồi dậy đi vệ sinh cá nhân sau đó xuống nhà. Thấy mọi người đã chuẩn bị đồ ăn sáng xong còn các anh đang ngồi ở phòng khách ôm máy tính làm việc. Cô cũng chạy xún bếp phụ mọi người sau đó dọn cơm ra rồi đi lên phòng khách kêu các anh xuống ăn cơm. Trong bữa cơm các anh ăn rất nhanh để chuẩn bị đến công ty , các chị em thì vẫn cứ từ từ thưởng thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.