Chồng Biến Vợ Thành Lưu Manh

Chương 13: Bạn hay kẻ thù?

Cỏ Cỏ

15/04/2015

Sáng sớm, tiết trời cuối thu se lạnh, nắng nhàn nhạt chiếu qua cửa sổ, soi vào trong căn phòng nhỏ hẹp. Cô gái nằm trên giường quấn chặt chăn, lười biếng không muốn bò xuống giường nhưng với sự hối thúc của người nào đó mà vẫn phải dậy.

Thảo bực mình, trừng mắt nhìn Phong đang hí húi ngồi ăn đối diện với mình. Cô không bực mình vì bị anh lôi khỏi giường mà bực mình hôm qua anh lại không đánh thức cô dậy, cô còn một đống công việc chưa giải quyết xong, ngày thi thì càng ngày càng gần, chỉ sợ không xong nổi.

-Nếu cậu còn nhìn tôi nữa tôi sẽ cho là cậu đang liếc mắt đưa tình với tôi đấy.- Phong trêu chọc

Thảo nghiến răng nghiến lợi:

-Tôi thà đưa tình với ma còn hơn với cậu. – Cô bực mình với thái độ cợt nhả của anh- Sao hôm qua không gọi tôi dậy? Tôi còn rất nhiều việc chưa làm xong nữa đấy.

Phong nhìn cô, cười nhạt:

-Ý cậu là cái này hả?

Anh đưa ra trước mặt cô một tập giấy dày cộp, đây là công việc mà Thảo phải giải quyết trong tháng này. Điều đáng nói là những việc đó đã được giải quyết xong xuôi hết rồi, chỉ còn thiếu mỗi chữ kí của cô mà thôi.

Thảo kinh ngạc nhìn anh, vui đến suýt nữa thì phát khóc, không kìm được lao đến ôm anh một cái:

-Cậu làm hộ tôi hả?

Phong bị cô ôm đến sững sờ một lúc, hồi lâu sau mới có phản ứng trở lại, điệu bộ có vẻ rất đáng thương:

-Tôi vất vả thức cả đêm làm việc giúp ai đó thế mà sáng sớm ra còn bị trách móc nữa, chủ tịch, cậu xem, có phải tôi rất đáng thương không?

Quả thực hôm qua nhìn cô mệt mỏi mà ngủ đi như vậy anh cũng không muốn đáng thức cô, biết cô bận nên dù mệt mỏi cũng cố gắng thức đến một giờ đêm mà làm hộ cô. Thế nhưng cô không cảm ơn thì thôi đi còn ngồi đó trách người ta nữa.

Thảo cảm thấy có chút áy náy vì trách nhầm anh. Anh đã giải quyết hết mớ giấy tờ này cho cô thậm chí còn vô cùng tốt, thế nhưng cô lại… Nhìn điệu bộ giận dỗi của Phong trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác tội lỗi.

-Được rồi được rồi, tôi xin lỗi được chưa. Cậu cũng đâu có cần làm cái bộ mặt đó?

-Chỉ xin lỗi là xong sao?

-Thế cậu còn muốn gì nữa?



-Lại đây cho tôi hôn cai nào… Á, đừng đánh…

Sau đó là một màn bạo lực không dành cho trẻ em dưới mười tám tuổi đã được dùng rèm che lại.

Cuối cùng thì để cảm ơn và xin lỗi Phong, Thảo đã đông ý làm bữa trưa cho anh.

Khi cô vừa cầm hộp cơm bước vào nhà ăn đưa cho Phong thì mọi học sinh đều nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng kinh dị. Họ biết quan hệ giữa cô và Phong đã tốt hơn rất nhiều nhưng không nghĩ lại có thể tốt đến mức này.

Thảo biết nhất định là Phong cố ý nhưng chỉ đành cắn răng nghiến lợi làm lơ ánh mắt của mọi người xung quanh. Cô đưa cho Phong hộp cơm, nói là đưa thì quá lịch sự, chính xác ra phải là ném mới đúng.

Thảo nhàm chán ngồi nhìn hộp cơm của mình, nhìn cái mặt cười đến muốn đấm của Phong cô thật sự nuốt không nổi.

Trônh cô có vẻ khó chịu Phong cũng không trêu cô nữa, trở nên nghiêm túc hơn, hỏi cô

-Cậu có biết cô gái tên Phương Lệ không?

Thảo gật đầu, đương nhiên là cô biết:

-Cậu ấy là học sinh có thành tích họp tập số một của Thạch lâm, rất thông minh. Năm trước cậu ấy có tham gia thi. Tôi thua cậu ấy trong phần thi đố vui. Tôi khuyên cậu nên cẩn thận với cô ấy. Cô ấy thường ra những câu hỏi rất khó nhằn mà thường là những vấn đề trả ai quan tâm bao giờ cả.

-Ví dụ như?

-Nêu tiểu sử vợ của Lê-ô-các-đô Đa-vanh-xi.

Phong sững người không nói được câu nào. Nếu nêu tiểu sử của Lê-ô-các-đô Đa-vanh-xi thì quá dễ nhưng bảo nêu tiểu sử vợ của ông ta thì có vẻ như thánh cũng không trả lời nổi.

Thảo cũng rất hiểu cái biểu cảm “no comment” của Phong. Năm ngoái cô cũng bị câu hỏi này làm cho sững sờ, cũng vì vậy mà mới thua te tua. Đến giờ cô vẫn nhớ như in dáng vẻ tự tin đến đáng ghét đó của Phương Lệ nhưng cũng không thể phủ nhận cô cực kì thích cô gái này, bởi giữa cô và cô ấy có khá nhiều điểm tương đồng.

Phong nhìn Thảo hơi tò mò:

-Cậu hình như không ghét cô ta?- Anh có thể cảm nhận rõ sự vui vẻ của cô khi nhắc đến cô nữ sinh kia.- Tôi tưởng cậu phải rất thù cô ta cơ chứ?

-Tại sao tôi phải ghét cậu ấy chứ? Chẳng lẽ vì cậu ấy đã đánh bại tôi? Xin lỗi đi, tôi thua nên tôi mới kính trọng cậu ấy đấy. Tôi kém hơn cậu ấy thì tôi chấp nhận thôi, chẳng có gì phải thù hận cả. Chưa kể dù thắng cậu ấy cũng không hề coi thường tôi.



-Ồ?- Phong nhếch môi cười một cách thích thú- Cậu làm tôi tò mò muốn biết cô gái đó đấy.

-Cậu sắp được gặp rồi. Nhưng tôi nghĩ hẳn cậu sẽ thích bạn thân của cô ấy hơn.

Phong có vẻ không hiểu lắm, THảo liền cười:

-Đó là một cô gái rất xinh đẹp.

Mặc dù Phong rất tự tin với lực học của mình nhưng với lời cảnh báo của Thảo anh không khỏi chăm chỉ hơn. Dù sao anh cũng muốn thắng, anh muốn biêt mùi vị đôi môi của Thảo.

Bất giác nghĩ đến cảm giác được hôn cô, anh không khỏi cong môi lên cười. Môi cô có vẻ rất mềm nếu hôn hẳn sẽ rất thích? Còn cả biểu cảm của cô khi đó nữa, anh thật sự rất tò mò. KHông biết liệu cô còn có thể bình tĩnh được nữa không?

Nhưng mà điều đó phải để thắng rồi mới tính, điều anh cần quan tâm lúc này là làm sao để thắng đước cái cô gái tên Phương Lệ đó. Mà điều nhức đầu nhất lúc này là Phương- bạn gái cũ của anh cũng học ở Thạch Lâm…

Ngày thi đấu với trường Thạch Lâm cuối cùng cũng đến. Mới sáng sớm đã có rất nhiều học sinh tụ tập ở trường. Năm nay cuộc thi diễn ra ở Nguyệt Dương. Hôm nay Thảo ăn mặc rất chỉnh tề, ngay đến nhóm Phong cũng phải mặc áo trắng quần đen khăn đỏ vô cùng nghiêm túc nhưng để được như vậy Thảo đã phải sử dụng phương pháp bạo lực cưỡng chế vô cùng tàn bạo…

Tầm bảy giờ, xe chở học sinh Thạch Lâm đã dừng trước cổng trường Nguyệt Dương. Bước xuống xe đầu tiên là một cô gái gầy yếu, khuôn mặt nghiêm nghị nếu như không muốn nói là lạnh lùng. Trên người cô là áo dài trắng cũng là đồng phục của Thạch Lâm, tóc buộc cao cùng với mắt kính che đi nửa khuôn mặt khiến người ta không khỏi nghĩ đến mấy bà cô giám thị vừa nhìn mặt đã khiến người ta kinh sợ.

Nhưng khiến người ta chú ý nhất là bốn anh chàng đi sau cô gái kia. Cả bốn người đó đều rất đẹp trai. Một người lạnh lùng, một người dịu dàng, một người rất “baby”, một người thì lại có dáng vẻ rất ngông cuồng.

Thảo nhìn bốn người kia lại nhìn nhóm của Phong. Ừ, tất cả đều là mĩ nam, không có gì phải tự ti cả. Cô đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn vì lần này đã chọn được mấy anh chàng “đập choai”.

Phương lệ chính là cô gái đi đầu trong nhóm đó. Khuôn mặt sắt nở một nụ cười đến khó tin, cô vừa nhìn thấy Thảo liên lập tức ôm lấy:

-Thu Thảo, lâu quá không gặp, khỏe chứ?

Thảo cũng không khách khí liền ôm lấy cô, cười khúc khích:

-Nhìn xem cậu lại gầy đi rồi. Phải biết chăm sóc bản thân chứ, cẩn thận không có sức để đánh bại mình đâu.

-Yên tâm đi, năm nay mình sẽ thắng nữa cho coi.

Hai cô gái dường như không hề ngại ngùng ôm nhau cười khúc khích. Điều này thật khiến người ta không khỏi ngạc nhiên. Hai cô gái này chẳng phải kẻ thù sao? Nhưng điệu bộ của họ cứ như bạn bè lâu năm ấy. Rốt cuộc thì họ là bạn hay kẻ thù vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chồng Biến Vợ Thành Lưu Manh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook