Chương 14: Thi thể thao
Cỏ Cỏ
15/04/2015
Cuộc thi giữa trường Nguyệt Dương và Thạch Lâm mỗi năm diễn ra một lần, gồm những học sinh lớp 11 và 12 xuất sắc nhất của mỗi trường. Thường thì mỗi trường chỉ được chọn hai mươi học sinh tham gia nhưng vì có thêm cả mấy cổ động viên đi cùng nữa cho nên rất đông học sinh.
Lúc này, dưới sân trường Nguyệt Dương, học sinh của cả hai trường đều đang nhìn nhau đầy khiêu khích nhưng vì học sinh của trường Thạch lâm ít hơn nên họ có phần yếu thế. Nhưng mà dù sao thì bọn họ cãi nhau rất hăng say, không khí của trường trở nên vô cùng ồn ào.
Nhưng ngược lại với vẻ đó thì bên trong phòng hội đồng lại vô cùng yên tĩnh. Lúc này học sinh tham gia cuộc thi của cả hai trường đều ngồi nghiêm túc trên ghế, nhìn nhau đầy vẻ căm thù.
Có điều phải nói rõ một chút, vẻ đó chỉ có thể đúng với “ người bình thường” còn với đám con trai nào đó thần kinh không ổn định thì lại là một chuyện khác.
Vì thầy cô giáo muốn học sinh tự làm quen với nhau nên đã tạo ra không gian thoải mái, không hề ở lại canh chừng. Cũng vì thế mà họ tha hồ làm loạn.
Tiêu biểu nhất là nhóm sáu tên con trai của Nguyệt Dương và bốn tên hot boy của Thạch Lâm hoàn toàn không coi ai ra gì. Mà mười người này dường như còn quen nhau, nói chuyện đầy vẻ khiêu khích:
-Lưu manh mà cũng tỏ ra có văn hóa, ngạc nhiên quá ta.- Anh chàng trông có vẻ ngông cuồng bên Thạch Lâm mỉa mai.
Khánh nhếch môi cười nhạt:
-Vẫn chưa sợ bằng đám người lúc nào cũng tỏ ra ngoan ngoãn mà không khác gì lũ vô học.
-Mọi người đừng cãi nhau nữa mà…- Một tiếng nói rất dễ thương vang lên.
Phong nhìn người vừa lên tiếng nhất thời cảm thấy toàn thân mình đều nổi da gà:
-Im đi, đồ bê đê.
Cậu con trai có khuôn mặt baby bị mắng, nhất thời hai mắt đỏ ửng lên, hốc mắt lấp lánh ánh nước nhưng lại không hề chảy nước. Đôi mắt cậu ta mở to kết hợp với khuôn mặt dễ thương của mình khiến cậu ta càng thêm vẻ tội nghiệp, nếu có người không biết rõ mọi chuyện sẽ tưởng rằng cậu ta là đang bị bắt nạt.
Đáng tiếc, mấy người kia quá hiểu cậu ta, còn không thèm liếc nhìn cậu ta lấy một cái.
-Tao thật sự ngạc nhiên đấy, cứ nghĩ mày không có hứng thú tham gia mấy cuộc thi vớ vẩn này chứ.-Anh chàng vẻ mặt ôn hòa nhìn về phía Phong.
Nói như vậy thì cậu ta trông rất lịch sự nhưng lời thốt ra khiến cả Thảo và Phương Lệ chỉ hận không thể xông vào bóp chết cậu ta. “Cuộc thi vớ vẩn” là có ý gì chứ?
Phong nghe vậy, nhếch môi cười nhàn nhạt:
-Có động lực thi cho dù có vớ vẩn đến đâu cũng phải tham gia chứ?
Mấy người kia đều vô cùng tò mò, hướng ánh mắt về phía Phong chờ anh nói tiếp. Thảo bỗng chốc có linh cảm không mấy tốt đẹp về điều này. Quả nhiên, Phong cười mờ ám:
-Một nụ hôn của chủ tịch đây là vô cùng quý giá đấy, người ta đương nhiên phải cố gắng rồi.
Ý của anh đã vô cùng rõ ràng. Phương Lệ nhìn Thảo với ánh mắt đấy mờ ám nhưng đồng thời cũng có hai người khác nhìn về phía cô. Anh chàng baby làm vẻ mặt phụng phịu
-Phương Lệ à, người ta cũng muốn được hôn.
Sau ba giây cảm thấy vô cùng mất mặt, Phương Lệ đã lấy lại được bình tĩnh, vô cùng tỉnh táo mỉm cười:
-Chẳng phải các cậu và sáu bạn bên kia quen nhau sao? Nếu muốn thì mười người các cậu tự hôn nhau đi. Dù sao tôi cũng thích gay lắm.
Nhiệt độ trong phòng hội đồng có thể giảm nóng vô cùng hiệu quả và với tình hình hiện tại thì đã đủ tiêu chuẩn để tạo tuyết rồi.
Cuộc thi ngày mai mới bắt đầu. Các học sinh tham gia cuộc thi đều được sắp xếp ở kí túc xá còn các học sinh đi cổ vũ thì tự lo liệu.
Buổi tối ở trường Nguyệt Dương vô cùng yên tĩnh vì đa phần các hóc sinh ở kí túc xá đều đã trở về nhà, nhường chỗ cho học sinh của THạch Lâm.
Cuối thu trời lông gió, không khí có phần lạnh, xung quanh ngôi trường đều bao phủ bởi ánh điện mờ mờ phát ra từ mấy căn phòng ở kí túc xá. Tuy vậy không gian yên ắng vẫn tạo cảm giác hơi sợ. Cho nên chẳng có mấy học sinh ra ngoài đi dạo cả.
Tuy vậy, với những người như nhóm của Thảo thì lại khác. Cô, Trang, Lệ, cùng với Minh- hoa khôi của Thạch Lâm cùng nhau đi lại quanh trường, lâu lắm mới gặp nhau cho nên họ có rất nhiều chuyện muốn nói. Bốn người bọn họ quen nhau từ cuộc thi giữa hai trường năm ngoái, tuy là đối thủ nhưng vì rất hợp nhau nên đã trở thành bạn thân.
Đẹp nhất trong số họ đương nhiên là Minh, cô có mái tóc dài đến eo, đôi mắt to, khuôn mặt với những đường nét hài hòa khiến cô trông rất xinh đẹp. Đó cũng là lí do khiến cô đón nhận rất nhiều ánh mắt từ những nam sinh.
Minh cũng không để ý đến họ lắm, chỉ nhìn Thảo cười mờ ám:
-Tốt nhất cậu hãy khai thật đi, quan hệ giữa cậu và tên Phong đó là như thế nào?
Thảo cười khó xử:
-Mình và cậu ta quả thật có hôn ước nhưng cái đấy là do người lớn tự quyết định, quan hệ giữa bọn mình là vô cùng trong sáng.
Phương Lệ không hề tin tưởng cô:
-Trong sáng mà còn hôn nhau à?
Thảo thật sự không biết phải nói thế nào, bất đắc dĩ đành kể cho họ nghe mấy vụ “làm ăn” giữa mình và Phong, sau đó lại nói hết nước hết cái mới khiến họ tin tưởng mình.
Minh đã tin cô nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không bình thường giữa Phong và Thảo, bèn lên tiếng nhắc nhở:
-Cậu tốt nhất đừng có lún sâu vào đấy, cậu ta là một tên lưu manh, tiếng xấu lan sang tận trường mình rồi. Lại còn mập mờ với cái con bé Phương lớp 11 nữa, trông thế nào vẫn không phải người tử tế, tốt nhất là tránh xa cậu ta ra.
Thảo gật đầu như giã tỏi, bản thân cô đương nhiên hiểu rõ ai nên yêu ai không nên yêu. Với lại bây giờ không phải lúc thích hợp để yêu. Hơn nữa có người có vấn đề đáng lo hơn cả cô nữa.
Cô quay sang nhìn Trang vẫn đang cúi gằm đầu xuống đất, từ nãy giờ không lên tiếng:
-Này Trang, không phải cậu thật sự thích Khánh đấy chứ?
Trang giật mình, không kịp phản ứng thật không ngờ là Thảo sẽ hỏi đến vấn dề này, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Mà hành động này trong mắt Thảo lại không khác gì có tật giật mình, dường như đã bị đoán trúng tâm sự.
-Khánh nào cơ?- Minh hỏi.
-Còn Khành nào chứ?- Thảo đáp- Vị công tử thay bồ như thay áo trường mình chứ ai.
Cả Lệ lẫn Minh nhất thời đều không thể tin nổi. Theo những gì bọn họ biết về Khánh thì cậu ta cũng chẳng phải người đàng hoàng gì, tiếng xấu so với Phong chỉ có hơn chứ không kém. Huống chi…
-Trang này, theo tớ được biết thì bạn gái hiện tại của cậu ta là con nhóc lớp mười một trường tớ, tình cảm của bọn họ rất tốt đấy.- Phương lệ đột nhiên nói.
Mà một câu này khiến cho Trang mở to mắt dường như không thể nào tin nổi. Trong phút chốc trái tim của cô trở nên đau buốt không diễn tả nổi. Cô đương nhiên không biết chuyện này. Quả thực Khành và cô về cơ bản chỉ đơn giản là giao dịch nhưng chính bản thân cậu ta đã cam đoan với cô là cậu ta chưa có bạn gái.
Trang nhất thời không có phản ứng. Cô không hiểu rõ cảm xúc này là gì, bản thân cũng biết được là không nên có nhưng không hiểu sao trái tim lại đau ê ẩm như bị xát muối.
Thấy phản ứng này của cô, Lệ không khỏi thở dài:
-Trang à, làm ơn đi yêu ai cũng được nhưng tên Khánh đó thì tốt nhất là thôi đi.
Tranh cười gượng:
-Cậu nói cái gì vậy chứ? Mình với cậu ta chỉ đơn giản là giao dịch thôi.
Ừ, chỉ là giao dịch thôi nhưng sao tim không tự chủ được lại đau như vậy?
Minh nhìn Thảo với Trang, chân thành nói;
-Các cậu lấy cái gì ra giao dịch mà chả được nhưng đừng đùa với tình yêu chứ, các cậu chơi không nổi đâu. Trái tim ấy à, là thứ mà con người ta đâu thể kiểm soát được. Khi nó đập lỗi nhịp thì chúng ta đã thua ngay từ lúc đó rồi. Đến lúc đó các cậu sẽ trở thành đồ chơi cho nó, đau đớn cỡ nào, ai mà biết chứ.
Cả bốn người nhất thời đều im lặng không lên tiếng, cứ vô thức tiến về phía trước. Lúc này bọn họ tâm tình đều rối tinh rối mù, phức tạp đến đau đầu. Bản thân biết rõ cái gì nên, cái gì không nên nhưng vẫn không tự chủ được mà sa vào. Để rồi sắp tới đây, ai biết được những đau đớn họ phải chịu những đau đớn nhiều đến thế nào cơ chứ?
Ngày thi đến, hàng loạt học sinh đã tập trung đông đúc tại sân trường Nguyệt Dương, hò hét ầm ĩ, băng rôn, biển cổ vũ treo lên rầm rộ cứ như biểu tình không bằng.
Các học sinh tham gia thi đấu cũng đã có mặt đầy đủ, mỗi người đều có sắc thái biểu cảm khác nhau nhưng đa phần đều là rất nghiêm túc. Đương nhiên với những người thần kinh không bình thường nào đó thì lại là một chuyện khác.
Đầu tiên là hai trường bắt tay làm quen nhau, sau đó thì đại diện học sinh hai trường nên phát biểu, lại thêm cả lời của thầy cô hiệu trưởng hai trường nữa. Cuối cùng là phổ biến luật chơi đến tuyên bố cuộc thi bắt đầu thực sự là dài dòng đến phát chán.
Phần đầu tiên là hội thi thể thao với mười học sinh tham gia các môn: Đá cầu, bóng rổ, bơi lội, nhảy xa và chạy tiếp sức.Mỗi môn đều phân riêng ra cho cả nam và nữ nhưng riêng bóng rổ thì con gái không cần tham gia.
Phần thi đầu tiên là đá cầu- một môn rất phổ biến. Phần đông các học sinh đứng xem đều là nữ và mục đích chỉ có một là ngắm trai đẹp. Khán giả đương nhiên không mê giai đến mức điên cuồng như trong mấy bộ phim Hàn nhưng mà độ nhỏ giãi thì cũng không kém chút nào.
Mà cũng không thể phủ nhận mấy anh chàng tham gia hội thi thể thao này đều có vẻ rất đẹp trai, được hâm mộ cũng là chuyện bình thường.Nhưng đẹp trai đến đâu cũng không có tích sự gì, cái quan trọng là tài năng đến đâu.
Mấy anh chàng này cũng rất khéo, đá cầu đều vào những chỗ rất khó đỡ, mà cách đá cầu nhìn trông cũng rất đẹp mắt làm đám con gái la hét đến nhức óc. Tuy môn này là một môn truyền thống bình thường nhưng vì là cuộc thi của các nhân tài nên vô cùng gay cấn.
Kết quả là Nguyệt Dương thắng với tỉ số là 21-18
Các phần thi tiếp theo cũng vô cùng đặc sắc, phần thi cho nam bao giờ cũng nhiều khán giả hơn là nữ. Thảo có cảm giác dường như cuộc thi này tổ chức là để dành cho con trai thì đúng hơn.
Nhưng mà cũng không thể phủ nhận là mấy tên này thực sự rất đẹp trai. Mà nổi bật trong đám đó đương nhiên là bạn học Phong của chúng ta. Hôm nay anh ăn mặc rất toải mái: quần đùi, áo cộc màu đen trắng làm nổi bật dáng người cao khỏe mạnh của anh. Anh khi tập trung thi đấu rất cuốn hút, ngay đến Thảo cũng khoong tự chủ được bị anh quyến rũ, ngắm anh thi đấu đến ngây ngẩn. Nhưng đột nhiên có tiếng nói vang lên bên tai khiến cô trở về với thực tại
-Chị dâu à, chị còn ngắm nữa nước miếng sẽ chảy ra đấy.
Là Khánh. Hôm nay anh trông cũng rất tuấn tú, người đầy mồ hôi lại làm anh trông nam tính hơn. Anh nhìn Thảo cười dường như đang âm mưu quyến rũ cô, chỉ đáng tiếc định lực của cô quá mạnh, hoàn toàn không để tâm đến anh. Cô cười nhạt:
-Vào thẳng vấn đề.
-Quả nhiên nói chuyện với người thông minh rất thoải mái.- Khánh lại cười- HẲn cậu phải biết tôi muốn nói với cậu về chuyện của Phong chứ?
-Thì sao?
-Cũng chẳng có gì, chỉ là Phong là bạn tốt của tôi, tôi cũng không đành lòng nhìn nó bị cậu lừa gạt. Cậu cũng biết đấy, nó từng thất tình một lần rồi, cô gái kia vì tham tiền mà bỏ nó, tôi chiawmgr muốn lịch sử lặp lại chút nào.
-Ý cậu là tôi sẽ tham tiền mà phản bội Phong?
Khánh cười nhạt:
-Tôi không nói vậy, là cậu tự nói thôi. Có điều nếu chuyện đó thực xảy ra thì tôi sẽ đem mọi bực mình lên cô bạn nhỏ bé của cậu đấy.
Khánh vừa dứt lời đã nhận được ánh mắt lạnh như băng của Thảo nhìn mình. Khuôn mặt cô tối sầm lại, không khí xung quanh phút chốc lạnh đến kinh người.
Thế nhưng Khánh dường như chẳng quan tâm đến điều bó, anh vẫn bình thản cười chẳng chút sợ hãi.
Thảo nhìn anh gằn từng chữ:
-Nếu cậu dám động vào một cọng tóc của Trang, tôi sẽ khiến cả đời này cậu phải hối hận đấy. Nghe đâu cậu yêu con bé nào ở Thạch Lâm lắm thì phải. Cậu biết đấy, tôi và Phương Lệ là bạn thân, mà quyền hạn của Lệ cũng không nhỏ chút nào đâu.
Nụ cười bên môi Khánh tắt hẳn, khuôn mặt anh phút chốc cũng đanh lại. Anh cứ ngỡ không ai biết chuyện này, thế quái nào mà Thảo lại biết được. Anh tin cô nói được nhất định sẽ làm được, nếu cô đụng đến cô gái đó…
Thảo không muốn nói chuyện lâu với Khánh, liền quay người bỏ đi nhưng vẫn không quên nhắc nhở anh:
-Cậu không biết khi tôi muốn trả thù người ta thì đáng sợ đến thế nào đâu. Thế nên tốt nhất đừng để cho tôi hận cậu.
Phía sau cô, ánh mắt của Khánh đã trở nên u ám.
Đến tầm chiều, cuộc thi thể thao đã gần như kết thúc, chỉ còn lại môn bóng rổ và chạy tiếp sức cho nữ. Hiện tại Thạch Lâm dang dẫn trước với tỉ số 4-3. Nếu như để Thạch Lâm thắng thêm phần thi chạy tiếp sức nữ thì Nguyệt Dương coi như thua luôn. Thế nên mỗi học sính nữ tham gia phần này của Nguyệt Dương đều cảm thấy vô cùng áp lực, thế nhưng vẫn khí thế bừng bừng.
Thảo cũng tham gia phần này, lượt cuối sẽ là cô chạy. Điều khiến cô hứng thú hơn là người chạy cuối cùng của bên Thạch Lâm chính là Phương. Nãy giờ ánh mắt cô ta luôn nhìn cô tràn ngập căm ghét, có vẻ như hận không thể băm cô ra làm trăm mảnh vậy. Cô lại không quan tâm lắm. Với một người học võ như cô không có lí nào lại chạy thua một con bé mình mẩy ốm yếu như Phương. Có điều Thảo không hề để ý đến, trong mắt Phương ánh lên thứ ánh sáng vô vùng kì lạ.
Hai bạn nữ đang chạy với tốc độ ngang ngửa nhau, cố hết sức để chạy về phía đồng đội của mình. Ngay khi người của mình chạy đến, Thảo đưa tay ra đón lấy cây gậy trong tay cô bạn kia, vốn định chạy tiếp thì đột nhiên cô gái kia lại rút tay ra khỏi cây gậy khiến nó rơi xuống đất. Dưới ánh mắt của mọi người thì lại chính là Thảo làm rơi gậy.
Sau ba giây kinh ngạc, cô nhặt vội cây gậy lên, tạm thời bỏ qua cô bạn kia mà chạy nhanh hết sức đuổi thep Phương. Trong lòng cô đang không ngừng tính toán xem rốt cuộc thì cái chuyện vừa xảy ra là thế nào. Loại trừ nhiều khả năng kết luận chỉ có một: cô bạn kia bị mua chuộc, mà người mua chuộc thì chỉ có thể là Phương. Đương nhiên cũng có thể là do học sinh khác bên Thạch Lâm khác làm nhưng khả năng rất thấp bởi Nguyệt Dương đang thắng, không có lí do gì lại phải giở mấy trò như thế.
Phương thấy kế hoạch của mình đã thành công, tưởng mình đã thắng nhưng cô ta lại đánh giá Thảo quá thấp.
Vì học võ từ nhỏ nên thể lực của Thảo cực kì tốt, phản ứng lại vô cùng nhanh cộng thêm việc cô thường hay đi giao báo mỗi ngày mà cô chạy rất nhanh. Tuy khởi điểm không thuân lợi nhưng chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Phương. Chạy song song với cô ta, Thảo nghiến răng nghiến lợi:
-Tốt nhất là đừng để tôi tìm ra chứng cơ cô giở trò, nếu không cô xong với tôi đâu.
Phương lúc này đã mệt đến không còn sức để nói, cô ta không dám chắc là mình có thể thắng được Thảo hay không nữa. Mắt thấy Thảo đã sắp vượt qua mình, cô ta liền nảy ra một suy nghĩ có chút liều mạng.
Cô ta chạy gần lại Thảo, cố gắng chạy song song với cô, nhân lúc thảo bước chân lên liền nhanh chón dơ chân ra làm như Thảo ngáng chân cô ta, sau đó sẽ ngã xuống.
Thảo cảm thấy cô ta rất coi thường mình. Vì Phương chạy sát gần cô nên người ngoài sẽ không nhìn rõ giữa hai người các cô đang xảy ra chuyện gì thế nên muốn đổi trắng thay đen thực sự không khó lắm.
Ngay trước lúc Phương kịp ngà, Thảo đã lăn đùng ra đất, thân lê một đoạn ngắn trên đường chạy mà Phương nhất thời không hiểu chuyện gì thì chân đã đạp lên người Thảo một cái, ai cũng nhìn rất rõ ràng.
Thảo nghiến răng nghiến lợi. Bị Phương đạp lên người không dễ chịu chút nào nhưng vì kế hoạch cô đành bỏ qua cho cô ta được lời.
Phong đứng bên ngoài nhìn, tuy không rõ ràng lắm mọi chuyện nhưng anh lại có thể hiểu chuyện quái gì đang xảy ra. Theo như cái Thảo cho anh thấy thì là Phương ngáng chân cô, hại cô bị ngã. Mà Phương lúc này có lẽ cũng chẳng ngờ được rằng mình lại bị người ta hại trở thành kẻ gian lận.
Anh lúc này cũng chẳng quan tâm lắm đến việc ai đúng ai sai, vội chạy vào đường chạy nhìn xem Thảo đang nằm ra đất, đầu gối bị xước một mảng lớn:
-Không sao chứ?- Anh lo lắng.
Thảo giả bộ đau đớn lắc đầu không nói gì. Thực ra thì những vêt thương này chẳng là gì với cô cả. Khi trước cô còn bị thương nặng hơn thế này nhiều.
Biết cô cố tình nhưng Phong không hiểu sao lại cảm thấy tim vô cùng khó chịu, không nhịn được trước mặt bao nhiêu người bế cô lên, đi về phía phòng y tế, hoàn toàn không nhìn đến Phương mặt đã tái nhợt đứng bên canh. Có lẽ cô ta cũng biết mình sắp toi rồi.
Trong phòng y tế, Phong cẩn thận đặt Thảo xuống giường lại rất cẩn thận băng bó cho cô.
Anh vừa nói vừa càu nhàu:
-Cho dù muốn dùng khổ nhục kế cũng không nên để mình bị thương nặng thế này chứ.
Bị vạch trần, Thảo chẳng có chút nào chột dạ:
-Tôi còn tưởng cậu sẽ mắng tôi té tát mà bênh vực cho con bé kia chứ.?
Phong nhún nhún vai:
-Cô ta chẳng liên quan gì đến tôi cả. Mà cậu đấy, có muốn ngã cũng vừa phải thôi, có cần làm mình bị thương đến mức này không?
Thảo chỉ hừ không nói. Nếu cô không làm mình bị thương nặng một chút thì làm sao có được sự đồng tình của mọi người chứ.
Phong cốc nhẹ nên đầu cô, coi như trùng phạt nho nhỏ:
-Lần sau tốt nhất đừng có làm mình bị thương nữa.
-Sao tôi phải nghe lời cậu chứ?
-Cậu là bạn gái tôi, bị thương sẽ trở nên rất xấu. Tôi không muốn bị bạn gái làm mất mặt đâu.
Thảo bĩu môi im lặng, coi như chấp nhận cái lí do chẳng ra gì của anh.
Phong cúi đầu tiếp tục băng bó cho cô. Anh làm rất cẩn thận, cố gắng không làm cô bị đau. Anh tỉ mỉ như đang chăm sóc cho cô người yêu bé nhỏ nghịch ngợm, hoàn toàn cưng chiều cho cô nhóc nhất thời nghịch ngợm.
Khi ý nghĩ này nảy ra trong đầu khiến Thảo không khỏi giật mình hoảng hốt. Cô đang nghĩ cái gì thế này, sao tên đó có thể cưng chiều cô, coi cô như một con nhóc chứ? Cô lắc đầu cố bỏ đi ý nghĩ quái dị này, cũng dứt khoát bỏ qua rung động trong tim.
Vì trong lúc thi đấu, Thạch Lâm bị cho là gian lận nên phần thi chạy tiếp sức Nguyệt Dương được sử thắng. Lúc này tỉ số giữa hai trường đã bằng nhau: 4-4. Còn phần thi cuối cùng là bóng rổ sẽ phân định thắng thua giữa hai trường.
Phần thi này cực kì đông người xem. Bởi đây là phần thi quyết định và cũng là phần thi có nhiều anh đẹp trai nhất.
Đội bóng rổ của hai trường quy tụ toàn những nhân tài thể thao. Các anh con trai ai nấy đều cao lớn, không đến mức mĩ nam thì cũng phải tuấn tú ưa nhìn, lại thêm vóc người cao ráo khiến cho đám con gái không khỏi mê mẩn.
Khi Thảo quay lại xem trận đấu thì đã đến những phút cuối, lo lắng ngồi xuống bên cạnh Trang.
-Thế nào rồi?
-Điểm số đang bằng nhau- Trang đáp- Kể ra thì mấy tên lưu manh kia bình thường cà lơ phất phơ như thế mà khi nghiêm túc thì giỏi thật đấy.
Quả đúng như Trang nói. Sáu người kia chơi bóng rổ rất xuất sắc.Thật không thể tin được đám này lại toàn là nhân tài.
Trên sân, Phong đang di chuyển cực nhanh theo trái bóng, người anh đầy mồ hôi, quần áo ướt nhẹp như vừa đi mưa. Anh chuyên tâm nhìn theo bóng, cũng rất khéo léo chuyền bóng cho đồng đội, thật không tìm ra điểm nào có vẻ du côn như mọi ngày.
Thảo chăm chú nhìn theo anh, mỗi lần anh dơ bóng nên ném là mỗi lần cô hồi hộp đến nỗi tim muốn nhảy ra khỏi ngực, trong lòng không ngừng động viên cổ vũ cho anh.
Trận đấu càng về cuối càng căng thẳng, đám khán giả hò hét không biết mệt, thầm cầu nguyện cho đội mình giành chiến thắng.
Một phút cuối cùng của trân đấu.
Bóng lúc này đã nằm trong tay Phong, biết thời gian có hạn, anh cố gắng nhanh hết sức chạy về phía sân của đội bạn, các dây thần kinh của anh dường như đều căng ra, chân nhanh thoăn thoắt lướt qua mấy người đội bên.
Còn mười năm giây.
Anh giơ bóng lê, dứt khoát ném một cú ngoài vòng ba điểm. Quả bóng theo một đường vòng cung bay về phía rổ. Một người đội bạn nhảy lên cản bóng.
Năm giây, bốn giây, ba giây,…
Cả hội trường đều nín thở nhìn theo trái bóng trên không trung.
Đúng giay thứ ba… quả bóng lọt qua rổ, rơi xuống sàn…
Cả hội trường như vỡ òa. Trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu. Kết quả Nguyệt Dương thắng: 98-95.
Vòng thi thể thao kết thúc, tỉ số đã nghiêng về phía Nguyệt Dương: 1-0
Lúc này, dưới sân trường Nguyệt Dương, học sinh của cả hai trường đều đang nhìn nhau đầy khiêu khích nhưng vì học sinh của trường Thạch lâm ít hơn nên họ có phần yếu thế. Nhưng mà dù sao thì bọn họ cãi nhau rất hăng say, không khí của trường trở nên vô cùng ồn ào.
Nhưng ngược lại với vẻ đó thì bên trong phòng hội đồng lại vô cùng yên tĩnh. Lúc này học sinh tham gia cuộc thi của cả hai trường đều ngồi nghiêm túc trên ghế, nhìn nhau đầy vẻ căm thù.
Có điều phải nói rõ một chút, vẻ đó chỉ có thể đúng với “ người bình thường” còn với đám con trai nào đó thần kinh không ổn định thì lại là một chuyện khác.
Vì thầy cô giáo muốn học sinh tự làm quen với nhau nên đã tạo ra không gian thoải mái, không hề ở lại canh chừng. Cũng vì thế mà họ tha hồ làm loạn.
Tiêu biểu nhất là nhóm sáu tên con trai của Nguyệt Dương và bốn tên hot boy của Thạch Lâm hoàn toàn không coi ai ra gì. Mà mười người này dường như còn quen nhau, nói chuyện đầy vẻ khiêu khích:
-Lưu manh mà cũng tỏ ra có văn hóa, ngạc nhiên quá ta.- Anh chàng trông có vẻ ngông cuồng bên Thạch Lâm mỉa mai.
Khánh nhếch môi cười nhạt:
-Vẫn chưa sợ bằng đám người lúc nào cũng tỏ ra ngoan ngoãn mà không khác gì lũ vô học.
-Mọi người đừng cãi nhau nữa mà…- Một tiếng nói rất dễ thương vang lên.
Phong nhìn người vừa lên tiếng nhất thời cảm thấy toàn thân mình đều nổi da gà:
-Im đi, đồ bê đê.
Cậu con trai có khuôn mặt baby bị mắng, nhất thời hai mắt đỏ ửng lên, hốc mắt lấp lánh ánh nước nhưng lại không hề chảy nước. Đôi mắt cậu ta mở to kết hợp với khuôn mặt dễ thương của mình khiến cậu ta càng thêm vẻ tội nghiệp, nếu có người không biết rõ mọi chuyện sẽ tưởng rằng cậu ta là đang bị bắt nạt.
Đáng tiếc, mấy người kia quá hiểu cậu ta, còn không thèm liếc nhìn cậu ta lấy một cái.
-Tao thật sự ngạc nhiên đấy, cứ nghĩ mày không có hứng thú tham gia mấy cuộc thi vớ vẩn này chứ.-Anh chàng vẻ mặt ôn hòa nhìn về phía Phong.
Nói như vậy thì cậu ta trông rất lịch sự nhưng lời thốt ra khiến cả Thảo và Phương Lệ chỉ hận không thể xông vào bóp chết cậu ta. “Cuộc thi vớ vẩn” là có ý gì chứ?
Phong nghe vậy, nhếch môi cười nhàn nhạt:
-Có động lực thi cho dù có vớ vẩn đến đâu cũng phải tham gia chứ?
Mấy người kia đều vô cùng tò mò, hướng ánh mắt về phía Phong chờ anh nói tiếp. Thảo bỗng chốc có linh cảm không mấy tốt đẹp về điều này. Quả nhiên, Phong cười mờ ám:
-Một nụ hôn của chủ tịch đây là vô cùng quý giá đấy, người ta đương nhiên phải cố gắng rồi.
Ý của anh đã vô cùng rõ ràng. Phương Lệ nhìn Thảo với ánh mắt đấy mờ ám nhưng đồng thời cũng có hai người khác nhìn về phía cô. Anh chàng baby làm vẻ mặt phụng phịu
-Phương Lệ à, người ta cũng muốn được hôn.
Sau ba giây cảm thấy vô cùng mất mặt, Phương Lệ đã lấy lại được bình tĩnh, vô cùng tỉnh táo mỉm cười:
-Chẳng phải các cậu và sáu bạn bên kia quen nhau sao? Nếu muốn thì mười người các cậu tự hôn nhau đi. Dù sao tôi cũng thích gay lắm.
Nhiệt độ trong phòng hội đồng có thể giảm nóng vô cùng hiệu quả và với tình hình hiện tại thì đã đủ tiêu chuẩn để tạo tuyết rồi.
Cuộc thi ngày mai mới bắt đầu. Các học sinh tham gia cuộc thi đều được sắp xếp ở kí túc xá còn các học sinh đi cổ vũ thì tự lo liệu.
Buổi tối ở trường Nguyệt Dương vô cùng yên tĩnh vì đa phần các hóc sinh ở kí túc xá đều đã trở về nhà, nhường chỗ cho học sinh của THạch Lâm.
Cuối thu trời lông gió, không khí có phần lạnh, xung quanh ngôi trường đều bao phủ bởi ánh điện mờ mờ phát ra từ mấy căn phòng ở kí túc xá. Tuy vậy không gian yên ắng vẫn tạo cảm giác hơi sợ. Cho nên chẳng có mấy học sinh ra ngoài đi dạo cả.
Tuy vậy, với những người như nhóm của Thảo thì lại khác. Cô, Trang, Lệ, cùng với Minh- hoa khôi của Thạch Lâm cùng nhau đi lại quanh trường, lâu lắm mới gặp nhau cho nên họ có rất nhiều chuyện muốn nói. Bốn người bọn họ quen nhau từ cuộc thi giữa hai trường năm ngoái, tuy là đối thủ nhưng vì rất hợp nhau nên đã trở thành bạn thân.
Đẹp nhất trong số họ đương nhiên là Minh, cô có mái tóc dài đến eo, đôi mắt to, khuôn mặt với những đường nét hài hòa khiến cô trông rất xinh đẹp. Đó cũng là lí do khiến cô đón nhận rất nhiều ánh mắt từ những nam sinh.
Minh cũng không để ý đến họ lắm, chỉ nhìn Thảo cười mờ ám:
-Tốt nhất cậu hãy khai thật đi, quan hệ giữa cậu và tên Phong đó là như thế nào?
Thảo cười khó xử:
-Mình và cậu ta quả thật có hôn ước nhưng cái đấy là do người lớn tự quyết định, quan hệ giữa bọn mình là vô cùng trong sáng.
Phương Lệ không hề tin tưởng cô:
-Trong sáng mà còn hôn nhau à?
Thảo thật sự không biết phải nói thế nào, bất đắc dĩ đành kể cho họ nghe mấy vụ “làm ăn” giữa mình và Phong, sau đó lại nói hết nước hết cái mới khiến họ tin tưởng mình.
Minh đã tin cô nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không bình thường giữa Phong và Thảo, bèn lên tiếng nhắc nhở:
-Cậu tốt nhất đừng có lún sâu vào đấy, cậu ta là một tên lưu manh, tiếng xấu lan sang tận trường mình rồi. Lại còn mập mờ với cái con bé Phương lớp 11 nữa, trông thế nào vẫn không phải người tử tế, tốt nhất là tránh xa cậu ta ra.
Thảo gật đầu như giã tỏi, bản thân cô đương nhiên hiểu rõ ai nên yêu ai không nên yêu. Với lại bây giờ không phải lúc thích hợp để yêu. Hơn nữa có người có vấn đề đáng lo hơn cả cô nữa.
Cô quay sang nhìn Trang vẫn đang cúi gằm đầu xuống đất, từ nãy giờ không lên tiếng:
-Này Trang, không phải cậu thật sự thích Khánh đấy chứ?
Trang giật mình, không kịp phản ứng thật không ngờ là Thảo sẽ hỏi đến vấn dề này, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Mà hành động này trong mắt Thảo lại không khác gì có tật giật mình, dường như đã bị đoán trúng tâm sự.
-Khánh nào cơ?- Minh hỏi.
-Còn Khành nào chứ?- Thảo đáp- Vị công tử thay bồ như thay áo trường mình chứ ai.
Cả Lệ lẫn Minh nhất thời đều không thể tin nổi. Theo những gì bọn họ biết về Khánh thì cậu ta cũng chẳng phải người đàng hoàng gì, tiếng xấu so với Phong chỉ có hơn chứ không kém. Huống chi…
-Trang này, theo tớ được biết thì bạn gái hiện tại của cậu ta là con nhóc lớp mười một trường tớ, tình cảm của bọn họ rất tốt đấy.- Phương lệ đột nhiên nói.
Mà một câu này khiến cho Trang mở to mắt dường như không thể nào tin nổi. Trong phút chốc trái tim của cô trở nên đau buốt không diễn tả nổi. Cô đương nhiên không biết chuyện này. Quả thực Khành và cô về cơ bản chỉ đơn giản là giao dịch nhưng chính bản thân cậu ta đã cam đoan với cô là cậu ta chưa có bạn gái.
Trang nhất thời không có phản ứng. Cô không hiểu rõ cảm xúc này là gì, bản thân cũng biết được là không nên có nhưng không hiểu sao trái tim lại đau ê ẩm như bị xát muối.
Thấy phản ứng này của cô, Lệ không khỏi thở dài:
-Trang à, làm ơn đi yêu ai cũng được nhưng tên Khánh đó thì tốt nhất là thôi đi.
Tranh cười gượng:
-Cậu nói cái gì vậy chứ? Mình với cậu ta chỉ đơn giản là giao dịch thôi.
Ừ, chỉ là giao dịch thôi nhưng sao tim không tự chủ được lại đau như vậy?
Minh nhìn Thảo với Trang, chân thành nói;
-Các cậu lấy cái gì ra giao dịch mà chả được nhưng đừng đùa với tình yêu chứ, các cậu chơi không nổi đâu. Trái tim ấy à, là thứ mà con người ta đâu thể kiểm soát được. Khi nó đập lỗi nhịp thì chúng ta đã thua ngay từ lúc đó rồi. Đến lúc đó các cậu sẽ trở thành đồ chơi cho nó, đau đớn cỡ nào, ai mà biết chứ.
Cả bốn người nhất thời đều im lặng không lên tiếng, cứ vô thức tiến về phía trước. Lúc này bọn họ tâm tình đều rối tinh rối mù, phức tạp đến đau đầu. Bản thân biết rõ cái gì nên, cái gì không nên nhưng vẫn không tự chủ được mà sa vào. Để rồi sắp tới đây, ai biết được những đau đớn họ phải chịu những đau đớn nhiều đến thế nào cơ chứ?
Ngày thi đến, hàng loạt học sinh đã tập trung đông đúc tại sân trường Nguyệt Dương, hò hét ầm ĩ, băng rôn, biển cổ vũ treo lên rầm rộ cứ như biểu tình không bằng.
Các học sinh tham gia thi đấu cũng đã có mặt đầy đủ, mỗi người đều có sắc thái biểu cảm khác nhau nhưng đa phần đều là rất nghiêm túc. Đương nhiên với những người thần kinh không bình thường nào đó thì lại là một chuyện khác.
Đầu tiên là hai trường bắt tay làm quen nhau, sau đó thì đại diện học sinh hai trường nên phát biểu, lại thêm cả lời của thầy cô hiệu trưởng hai trường nữa. Cuối cùng là phổ biến luật chơi đến tuyên bố cuộc thi bắt đầu thực sự là dài dòng đến phát chán.
Phần đầu tiên là hội thi thể thao với mười học sinh tham gia các môn: Đá cầu, bóng rổ, bơi lội, nhảy xa và chạy tiếp sức.Mỗi môn đều phân riêng ra cho cả nam và nữ nhưng riêng bóng rổ thì con gái không cần tham gia.
Phần thi đầu tiên là đá cầu- một môn rất phổ biến. Phần đông các học sinh đứng xem đều là nữ và mục đích chỉ có một là ngắm trai đẹp. Khán giả đương nhiên không mê giai đến mức điên cuồng như trong mấy bộ phim Hàn nhưng mà độ nhỏ giãi thì cũng không kém chút nào.
Mà cũng không thể phủ nhận mấy anh chàng tham gia hội thi thể thao này đều có vẻ rất đẹp trai, được hâm mộ cũng là chuyện bình thường.Nhưng đẹp trai đến đâu cũng không có tích sự gì, cái quan trọng là tài năng đến đâu.
Mấy anh chàng này cũng rất khéo, đá cầu đều vào những chỗ rất khó đỡ, mà cách đá cầu nhìn trông cũng rất đẹp mắt làm đám con gái la hét đến nhức óc. Tuy môn này là một môn truyền thống bình thường nhưng vì là cuộc thi của các nhân tài nên vô cùng gay cấn.
Kết quả là Nguyệt Dương thắng với tỉ số là 21-18
Các phần thi tiếp theo cũng vô cùng đặc sắc, phần thi cho nam bao giờ cũng nhiều khán giả hơn là nữ. Thảo có cảm giác dường như cuộc thi này tổ chức là để dành cho con trai thì đúng hơn.
Nhưng mà cũng không thể phủ nhận là mấy tên này thực sự rất đẹp trai. Mà nổi bật trong đám đó đương nhiên là bạn học Phong của chúng ta. Hôm nay anh ăn mặc rất toải mái: quần đùi, áo cộc màu đen trắng làm nổi bật dáng người cao khỏe mạnh của anh. Anh khi tập trung thi đấu rất cuốn hút, ngay đến Thảo cũng khoong tự chủ được bị anh quyến rũ, ngắm anh thi đấu đến ngây ngẩn. Nhưng đột nhiên có tiếng nói vang lên bên tai khiến cô trở về với thực tại
-Chị dâu à, chị còn ngắm nữa nước miếng sẽ chảy ra đấy.
Là Khánh. Hôm nay anh trông cũng rất tuấn tú, người đầy mồ hôi lại làm anh trông nam tính hơn. Anh nhìn Thảo cười dường như đang âm mưu quyến rũ cô, chỉ đáng tiếc định lực của cô quá mạnh, hoàn toàn không để tâm đến anh. Cô cười nhạt:
-Vào thẳng vấn đề.
-Quả nhiên nói chuyện với người thông minh rất thoải mái.- Khánh lại cười- HẲn cậu phải biết tôi muốn nói với cậu về chuyện của Phong chứ?
-Thì sao?
-Cũng chẳng có gì, chỉ là Phong là bạn tốt của tôi, tôi cũng không đành lòng nhìn nó bị cậu lừa gạt. Cậu cũng biết đấy, nó từng thất tình một lần rồi, cô gái kia vì tham tiền mà bỏ nó, tôi chiawmgr muốn lịch sử lặp lại chút nào.
-Ý cậu là tôi sẽ tham tiền mà phản bội Phong?
Khánh cười nhạt:
-Tôi không nói vậy, là cậu tự nói thôi. Có điều nếu chuyện đó thực xảy ra thì tôi sẽ đem mọi bực mình lên cô bạn nhỏ bé của cậu đấy.
Khánh vừa dứt lời đã nhận được ánh mắt lạnh như băng của Thảo nhìn mình. Khuôn mặt cô tối sầm lại, không khí xung quanh phút chốc lạnh đến kinh người.
Thế nhưng Khánh dường như chẳng quan tâm đến điều bó, anh vẫn bình thản cười chẳng chút sợ hãi.
Thảo nhìn anh gằn từng chữ:
-Nếu cậu dám động vào một cọng tóc của Trang, tôi sẽ khiến cả đời này cậu phải hối hận đấy. Nghe đâu cậu yêu con bé nào ở Thạch Lâm lắm thì phải. Cậu biết đấy, tôi và Phương Lệ là bạn thân, mà quyền hạn của Lệ cũng không nhỏ chút nào đâu.
Nụ cười bên môi Khánh tắt hẳn, khuôn mặt anh phút chốc cũng đanh lại. Anh cứ ngỡ không ai biết chuyện này, thế quái nào mà Thảo lại biết được. Anh tin cô nói được nhất định sẽ làm được, nếu cô đụng đến cô gái đó…
Thảo không muốn nói chuyện lâu với Khánh, liền quay người bỏ đi nhưng vẫn không quên nhắc nhở anh:
-Cậu không biết khi tôi muốn trả thù người ta thì đáng sợ đến thế nào đâu. Thế nên tốt nhất đừng để cho tôi hận cậu.
Phía sau cô, ánh mắt của Khánh đã trở nên u ám.
Đến tầm chiều, cuộc thi thể thao đã gần như kết thúc, chỉ còn lại môn bóng rổ và chạy tiếp sức cho nữ. Hiện tại Thạch Lâm dang dẫn trước với tỉ số 4-3. Nếu như để Thạch Lâm thắng thêm phần thi chạy tiếp sức nữ thì Nguyệt Dương coi như thua luôn. Thế nên mỗi học sính nữ tham gia phần này của Nguyệt Dương đều cảm thấy vô cùng áp lực, thế nhưng vẫn khí thế bừng bừng.
Thảo cũng tham gia phần này, lượt cuối sẽ là cô chạy. Điều khiến cô hứng thú hơn là người chạy cuối cùng của bên Thạch Lâm chính là Phương. Nãy giờ ánh mắt cô ta luôn nhìn cô tràn ngập căm ghét, có vẻ như hận không thể băm cô ra làm trăm mảnh vậy. Cô lại không quan tâm lắm. Với một người học võ như cô không có lí nào lại chạy thua một con bé mình mẩy ốm yếu như Phương. Có điều Thảo không hề để ý đến, trong mắt Phương ánh lên thứ ánh sáng vô vùng kì lạ.
Hai bạn nữ đang chạy với tốc độ ngang ngửa nhau, cố hết sức để chạy về phía đồng đội của mình. Ngay khi người của mình chạy đến, Thảo đưa tay ra đón lấy cây gậy trong tay cô bạn kia, vốn định chạy tiếp thì đột nhiên cô gái kia lại rút tay ra khỏi cây gậy khiến nó rơi xuống đất. Dưới ánh mắt của mọi người thì lại chính là Thảo làm rơi gậy.
Sau ba giây kinh ngạc, cô nhặt vội cây gậy lên, tạm thời bỏ qua cô bạn kia mà chạy nhanh hết sức đuổi thep Phương. Trong lòng cô đang không ngừng tính toán xem rốt cuộc thì cái chuyện vừa xảy ra là thế nào. Loại trừ nhiều khả năng kết luận chỉ có một: cô bạn kia bị mua chuộc, mà người mua chuộc thì chỉ có thể là Phương. Đương nhiên cũng có thể là do học sinh khác bên Thạch Lâm khác làm nhưng khả năng rất thấp bởi Nguyệt Dương đang thắng, không có lí do gì lại phải giở mấy trò như thế.
Phương thấy kế hoạch của mình đã thành công, tưởng mình đã thắng nhưng cô ta lại đánh giá Thảo quá thấp.
Vì học võ từ nhỏ nên thể lực của Thảo cực kì tốt, phản ứng lại vô cùng nhanh cộng thêm việc cô thường hay đi giao báo mỗi ngày mà cô chạy rất nhanh. Tuy khởi điểm không thuân lợi nhưng chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Phương. Chạy song song với cô ta, Thảo nghiến răng nghiến lợi:
-Tốt nhất là đừng để tôi tìm ra chứng cơ cô giở trò, nếu không cô xong với tôi đâu.
Phương lúc này đã mệt đến không còn sức để nói, cô ta không dám chắc là mình có thể thắng được Thảo hay không nữa. Mắt thấy Thảo đã sắp vượt qua mình, cô ta liền nảy ra một suy nghĩ có chút liều mạng.
Cô ta chạy gần lại Thảo, cố gắng chạy song song với cô, nhân lúc thảo bước chân lên liền nhanh chón dơ chân ra làm như Thảo ngáng chân cô ta, sau đó sẽ ngã xuống.
Thảo cảm thấy cô ta rất coi thường mình. Vì Phương chạy sát gần cô nên người ngoài sẽ không nhìn rõ giữa hai người các cô đang xảy ra chuyện gì thế nên muốn đổi trắng thay đen thực sự không khó lắm.
Ngay trước lúc Phương kịp ngà, Thảo đã lăn đùng ra đất, thân lê một đoạn ngắn trên đường chạy mà Phương nhất thời không hiểu chuyện gì thì chân đã đạp lên người Thảo một cái, ai cũng nhìn rất rõ ràng.
Thảo nghiến răng nghiến lợi. Bị Phương đạp lên người không dễ chịu chút nào nhưng vì kế hoạch cô đành bỏ qua cho cô ta được lời.
Phong đứng bên ngoài nhìn, tuy không rõ ràng lắm mọi chuyện nhưng anh lại có thể hiểu chuyện quái gì đang xảy ra. Theo như cái Thảo cho anh thấy thì là Phương ngáng chân cô, hại cô bị ngã. Mà Phương lúc này có lẽ cũng chẳng ngờ được rằng mình lại bị người ta hại trở thành kẻ gian lận.
Anh lúc này cũng chẳng quan tâm lắm đến việc ai đúng ai sai, vội chạy vào đường chạy nhìn xem Thảo đang nằm ra đất, đầu gối bị xước một mảng lớn:
-Không sao chứ?- Anh lo lắng.
Thảo giả bộ đau đớn lắc đầu không nói gì. Thực ra thì những vêt thương này chẳng là gì với cô cả. Khi trước cô còn bị thương nặng hơn thế này nhiều.
Biết cô cố tình nhưng Phong không hiểu sao lại cảm thấy tim vô cùng khó chịu, không nhịn được trước mặt bao nhiêu người bế cô lên, đi về phía phòng y tế, hoàn toàn không nhìn đến Phương mặt đã tái nhợt đứng bên canh. Có lẽ cô ta cũng biết mình sắp toi rồi.
Trong phòng y tế, Phong cẩn thận đặt Thảo xuống giường lại rất cẩn thận băng bó cho cô.
Anh vừa nói vừa càu nhàu:
-Cho dù muốn dùng khổ nhục kế cũng không nên để mình bị thương nặng thế này chứ.
Bị vạch trần, Thảo chẳng có chút nào chột dạ:
-Tôi còn tưởng cậu sẽ mắng tôi té tát mà bênh vực cho con bé kia chứ.?
Phong nhún nhún vai:
-Cô ta chẳng liên quan gì đến tôi cả. Mà cậu đấy, có muốn ngã cũng vừa phải thôi, có cần làm mình bị thương đến mức này không?
Thảo chỉ hừ không nói. Nếu cô không làm mình bị thương nặng một chút thì làm sao có được sự đồng tình của mọi người chứ.
Phong cốc nhẹ nên đầu cô, coi như trùng phạt nho nhỏ:
-Lần sau tốt nhất đừng có làm mình bị thương nữa.
-Sao tôi phải nghe lời cậu chứ?
-Cậu là bạn gái tôi, bị thương sẽ trở nên rất xấu. Tôi không muốn bị bạn gái làm mất mặt đâu.
Thảo bĩu môi im lặng, coi như chấp nhận cái lí do chẳng ra gì của anh.
Phong cúi đầu tiếp tục băng bó cho cô. Anh làm rất cẩn thận, cố gắng không làm cô bị đau. Anh tỉ mỉ như đang chăm sóc cho cô người yêu bé nhỏ nghịch ngợm, hoàn toàn cưng chiều cho cô nhóc nhất thời nghịch ngợm.
Khi ý nghĩ này nảy ra trong đầu khiến Thảo không khỏi giật mình hoảng hốt. Cô đang nghĩ cái gì thế này, sao tên đó có thể cưng chiều cô, coi cô như một con nhóc chứ? Cô lắc đầu cố bỏ đi ý nghĩ quái dị này, cũng dứt khoát bỏ qua rung động trong tim.
Vì trong lúc thi đấu, Thạch Lâm bị cho là gian lận nên phần thi chạy tiếp sức Nguyệt Dương được sử thắng. Lúc này tỉ số giữa hai trường đã bằng nhau: 4-4. Còn phần thi cuối cùng là bóng rổ sẽ phân định thắng thua giữa hai trường.
Phần thi này cực kì đông người xem. Bởi đây là phần thi quyết định và cũng là phần thi có nhiều anh đẹp trai nhất.
Đội bóng rổ của hai trường quy tụ toàn những nhân tài thể thao. Các anh con trai ai nấy đều cao lớn, không đến mức mĩ nam thì cũng phải tuấn tú ưa nhìn, lại thêm vóc người cao ráo khiến cho đám con gái không khỏi mê mẩn.
Khi Thảo quay lại xem trận đấu thì đã đến những phút cuối, lo lắng ngồi xuống bên cạnh Trang.
-Thế nào rồi?
-Điểm số đang bằng nhau- Trang đáp- Kể ra thì mấy tên lưu manh kia bình thường cà lơ phất phơ như thế mà khi nghiêm túc thì giỏi thật đấy.
Quả đúng như Trang nói. Sáu người kia chơi bóng rổ rất xuất sắc.Thật không thể tin được đám này lại toàn là nhân tài.
Trên sân, Phong đang di chuyển cực nhanh theo trái bóng, người anh đầy mồ hôi, quần áo ướt nhẹp như vừa đi mưa. Anh chuyên tâm nhìn theo bóng, cũng rất khéo léo chuyền bóng cho đồng đội, thật không tìm ra điểm nào có vẻ du côn như mọi ngày.
Thảo chăm chú nhìn theo anh, mỗi lần anh dơ bóng nên ném là mỗi lần cô hồi hộp đến nỗi tim muốn nhảy ra khỏi ngực, trong lòng không ngừng động viên cổ vũ cho anh.
Trận đấu càng về cuối càng căng thẳng, đám khán giả hò hét không biết mệt, thầm cầu nguyện cho đội mình giành chiến thắng.
Một phút cuối cùng của trân đấu.
Bóng lúc này đã nằm trong tay Phong, biết thời gian có hạn, anh cố gắng nhanh hết sức chạy về phía sân của đội bạn, các dây thần kinh của anh dường như đều căng ra, chân nhanh thoăn thoắt lướt qua mấy người đội bên.
Còn mười năm giây.
Anh giơ bóng lê, dứt khoát ném một cú ngoài vòng ba điểm. Quả bóng theo một đường vòng cung bay về phía rổ. Một người đội bạn nhảy lên cản bóng.
Năm giây, bốn giây, ba giây,…
Cả hội trường đều nín thở nhìn theo trái bóng trên không trung.
Đúng giay thứ ba… quả bóng lọt qua rổ, rơi xuống sàn…
Cả hội trường như vỡ òa. Trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu. Kết quả Nguyệt Dương thắng: 98-95.
Vòng thi thể thao kết thúc, tỉ số đã nghiêng về phía Nguyệt Dương: 1-0
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.