Chương 6: Sợ Hãi
Ma nữ mary
17/01/2021
[BOOK]Tôi gọi phục vụ vào trói cậu ta lại và treo lên.
Đôi mắt hoảng sợ nhìn tôi như muốn khóc.
Chỉ vài roi nhẹ tôi nghe thấy tiếng cậu ta khóc thúc thít.
“ Đau.”
“ Cậu chịu nổi không?”
Tôi hỏi cậu ta.
Cậu ta gật đầu.
Tôi tiếp tục dùng roi da đánh mạnh lên người cậu.
Tiếng khóc bắt đầu to hơn.
“ Đau.. quá.. dừng lại.”
Tôi không quan tâm. Tiếp tục thỏa mãn sự biến thái trong tâm trí.
Đến khi cậu ta ngất đi. Nhàm chán.
Tôi cất roi. Gọi phục vụ thả người xuống. Nhìn đồng hồ rồi bước ra khỏi đó.
Leo lên chiếc xe màu đỏ tươi của mình. Phóng đi trong màn đêm lạnh lẽo. Gió lùa qua tóc cô càng khiến người ta cảm giác ma mị.
Thả mình nằm trên giường. Căn phòng vắng lặng trái ngược với không khí ồn ào ở quán bar. Một cảm giác lạnh lẽo len lỏi qua làn da trắng mịn. Tấm màn bay phất phất nghe như tiếng của một đôi cánh vỗ bay của một con chim lớn. Cô khép cánh cửa sổ lại.
Đôi chân thon thả bước vào bồn nước ấm hòa cùng sữa. Một màu trắng sữa cùng làn da trắng như tuyết gần như rất khó phân biệt. Mùi thơm nhẹ của sữa tươi cùng mùi thơm đặc trưng của cô. Lan tỏa trong căn phòng tắm ẩn hiện một lớp sương mù khiến người ta say mê đến lạc lối.
Quấn chiếc khăn tắm quanh đôi gò bồng căng tròn. Những giọt nước còn đọng lại trên những sợi tóc càng khiến cô thật gợi cảm và quyến rũ. Trước mắt ba mẹ không hiểu sao cô luôn tỏ ra ngoan hiền. Như một bản năng mà chính cô cũng không biết. Cô có một cảm giác bất an và không an toàn khi ở một mình. Nhưng cô lại không muốn mang một bộ mặt cười nói vui vẻ giả tạo trong nhà. Nên vẫn chọn ở một mình tốt hơn.
Cũng thuận tiện cho công việc ở quán bar của cô. Cô lười phải đóng kịch. Không biết từ khi nào cô lại cảm thấy chán ghét bộ dáng nhu nhu nhược nhược ấy.
Nằm lên chiếc giường lớn thơm ngát mùi hoa hồng. Cô chìm vào giấc ngủ. Cảm giác như có ai đó đè nặng lên người cô. Không ngừng xâm nhập vào người cô. Khiến cô cảm giác kinh tởm. Mồ hôi ướt đẫm chiếc áo lót mỏng. Bám sát vào da thịt trắng nõn nà. Đôi tay cô vùng vẫy trong không khí. Tiếng la hét không thể thoát khỏi cổ họng càng khiến gương mặt đỏ bừng khác lạ.
Giấc mơ ấy cứ lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Cô không hiểu tại sao lại như thế? Nhưng nó ảnh hưởng đến cuộc sống tinh thần của cô. Việc hành hạ người khác khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.
Một làm việc tẻ nhạt lại trôi qua. Hôm nay, cô chọn một chiếc váy đen tà dài quét xuống tận dưới đất. Một đường xẻ táo bạo hai bên đến gần hông. Đính lại bằng những một chiếc vòng tròn kim loại tinh xảo. Sau lưng khoét rộng đến chạm phần xương mông. Lộ ra chiếc lưng trắng và chiếc eo nhỏ nhăn. Trước ngực thả rông chỉ có một lớp vải nhỏ nửa chen nửa hở hững hờ như tâm trạng hiện nay của cô vậy. Khiến người người nuốt nước miếng. Hàng đá kim cương đính quanh chiếc cổ thon nhỏ lấp lánh như một chiếc vòng cô khoác lên đôi vai gầy của cô. Ai cũng muốn được chạm vào đôi vai nhỏ mịn. Như một quý ông lịch lãm để cô dựa vào. Thực chất, họ đến đây cũng không phải chỉ đến ngắm nhìn cô. Họ muốn leo lên giường cô. Đến thử xem dưới chiếc mặt nạ đó là một cô gái như thế nào. Càng tò mò lại khiến cô càng hấp dẫn họ hơn. Cách ba tháng ở bar Moon lại tổ chức một cuộc chơi. Chỉ cần người đàn ông nào thắng cuộc sẽ được ngủ cùng nữ hoàng hoa hồng đen một đêm. Các cô gái lần lượt bước lên sàn diễn. Mỗi người một vẻ đẹp chết người. Đều mang trên mặt một chiếc mặt nạ. Thể hiện những điệu nhảy hoặc dáng vẻ câu người. Ai được khách mời đặt nhiều tiền nhất sẽ trở thành nữ hoàng hoa hồng đen ba tháng. Số tiền mọi người đặt cược sẽ thuộc về cô gái đó. Một con số không hề nhỏ. Đủ để một người sống sung sướng cả đời. Nhưng cô lại không hứng thú.
Một đôi mắt như con chim ưng nhìn cô từ lúc bước vào đến khi cô lên chiếc ghế quen thuộc. Giống như nhìn thấy một món ăn ngon.
Ai cũng biết cô sẽ không tham gia cuộc thi này. Cô cũng không thiếu tiền. Càng không hứng thú với đàn ông.
Một tên nam phục vụ vội vàng chạy đến chỗ cô. Anh ta nhỏ giọng nói:
“ Ông chủ bảo cô lên tầng trên.”
Dưới chiếc mặt nạ cô khẽ nhăn mày. Hiếm khi ông chủ xuất hiện. Lại càng hiếm khi gọi cô. Bởi ông ta biết tính cô ghét nhất rắc rối.
Cô nhấc đôi giày cao gót lên. Bước đi chậm rãi. Cô ta cứ đợi đi.
Nhìn người đàn ông mặt xám như tro. Cô cười trừ:
“ Gọi tôi có việc gì?”
Người đàn ông ngước lên, chậm rãi đánh giá cô.
“ Tối nay, cô tham gia cuộc thi đi.”
Cô nhẹ nhàng nói:
“ Tôi không tham gia.”
Đôi mắt hoảng sợ nhìn tôi như muốn khóc.
Chỉ vài roi nhẹ tôi nghe thấy tiếng cậu ta khóc thúc thít.
“ Đau.”
“ Cậu chịu nổi không?”
Tôi hỏi cậu ta.
Cậu ta gật đầu.
Tôi tiếp tục dùng roi da đánh mạnh lên người cậu.
Tiếng khóc bắt đầu to hơn.
“ Đau.. quá.. dừng lại.”
Tôi không quan tâm. Tiếp tục thỏa mãn sự biến thái trong tâm trí.
Đến khi cậu ta ngất đi. Nhàm chán.
Tôi cất roi. Gọi phục vụ thả người xuống. Nhìn đồng hồ rồi bước ra khỏi đó.
Leo lên chiếc xe màu đỏ tươi của mình. Phóng đi trong màn đêm lạnh lẽo. Gió lùa qua tóc cô càng khiến người ta cảm giác ma mị.
Thả mình nằm trên giường. Căn phòng vắng lặng trái ngược với không khí ồn ào ở quán bar. Một cảm giác lạnh lẽo len lỏi qua làn da trắng mịn. Tấm màn bay phất phất nghe như tiếng của một đôi cánh vỗ bay của một con chim lớn. Cô khép cánh cửa sổ lại.
Đôi chân thon thả bước vào bồn nước ấm hòa cùng sữa. Một màu trắng sữa cùng làn da trắng như tuyết gần như rất khó phân biệt. Mùi thơm nhẹ của sữa tươi cùng mùi thơm đặc trưng của cô. Lan tỏa trong căn phòng tắm ẩn hiện một lớp sương mù khiến người ta say mê đến lạc lối.
Quấn chiếc khăn tắm quanh đôi gò bồng căng tròn. Những giọt nước còn đọng lại trên những sợi tóc càng khiến cô thật gợi cảm và quyến rũ. Trước mắt ba mẹ không hiểu sao cô luôn tỏ ra ngoan hiền. Như một bản năng mà chính cô cũng không biết. Cô có một cảm giác bất an và không an toàn khi ở một mình. Nhưng cô lại không muốn mang một bộ mặt cười nói vui vẻ giả tạo trong nhà. Nên vẫn chọn ở một mình tốt hơn.
Cũng thuận tiện cho công việc ở quán bar của cô. Cô lười phải đóng kịch. Không biết từ khi nào cô lại cảm thấy chán ghét bộ dáng nhu nhu nhược nhược ấy.
Nằm lên chiếc giường lớn thơm ngát mùi hoa hồng. Cô chìm vào giấc ngủ. Cảm giác như có ai đó đè nặng lên người cô. Không ngừng xâm nhập vào người cô. Khiến cô cảm giác kinh tởm. Mồ hôi ướt đẫm chiếc áo lót mỏng. Bám sát vào da thịt trắng nõn nà. Đôi tay cô vùng vẫy trong không khí. Tiếng la hét không thể thoát khỏi cổ họng càng khiến gương mặt đỏ bừng khác lạ.
Giấc mơ ấy cứ lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Cô không hiểu tại sao lại như thế? Nhưng nó ảnh hưởng đến cuộc sống tinh thần của cô. Việc hành hạ người khác khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.
Một làm việc tẻ nhạt lại trôi qua. Hôm nay, cô chọn một chiếc váy đen tà dài quét xuống tận dưới đất. Một đường xẻ táo bạo hai bên đến gần hông. Đính lại bằng những một chiếc vòng tròn kim loại tinh xảo. Sau lưng khoét rộng đến chạm phần xương mông. Lộ ra chiếc lưng trắng và chiếc eo nhỏ nhăn. Trước ngực thả rông chỉ có một lớp vải nhỏ nửa chen nửa hở hững hờ như tâm trạng hiện nay của cô vậy. Khiến người người nuốt nước miếng. Hàng đá kim cương đính quanh chiếc cổ thon nhỏ lấp lánh như một chiếc vòng cô khoác lên đôi vai gầy của cô. Ai cũng muốn được chạm vào đôi vai nhỏ mịn. Như một quý ông lịch lãm để cô dựa vào. Thực chất, họ đến đây cũng không phải chỉ đến ngắm nhìn cô. Họ muốn leo lên giường cô. Đến thử xem dưới chiếc mặt nạ đó là một cô gái như thế nào. Càng tò mò lại khiến cô càng hấp dẫn họ hơn. Cách ba tháng ở bar Moon lại tổ chức một cuộc chơi. Chỉ cần người đàn ông nào thắng cuộc sẽ được ngủ cùng nữ hoàng hoa hồng đen một đêm. Các cô gái lần lượt bước lên sàn diễn. Mỗi người một vẻ đẹp chết người. Đều mang trên mặt một chiếc mặt nạ. Thể hiện những điệu nhảy hoặc dáng vẻ câu người. Ai được khách mời đặt nhiều tiền nhất sẽ trở thành nữ hoàng hoa hồng đen ba tháng. Số tiền mọi người đặt cược sẽ thuộc về cô gái đó. Một con số không hề nhỏ. Đủ để một người sống sung sướng cả đời. Nhưng cô lại không hứng thú.
Một đôi mắt như con chim ưng nhìn cô từ lúc bước vào đến khi cô lên chiếc ghế quen thuộc. Giống như nhìn thấy một món ăn ngon.
Ai cũng biết cô sẽ không tham gia cuộc thi này. Cô cũng không thiếu tiền. Càng không hứng thú với đàn ông.
Một tên nam phục vụ vội vàng chạy đến chỗ cô. Anh ta nhỏ giọng nói:
“ Ông chủ bảo cô lên tầng trên.”
Dưới chiếc mặt nạ cô khẽ nhăn mày. Hiếm khi ông chủ xuất hiện. Lại càng hiếm khi gọi cô. Bởi ông ta biết tính cô ghét nhất rắc rối.
Cô nhấc đôi giày cao gót lên. Bước đi chậm rãi. Cô ta cứ đợi đi.
Nhìn người đàn ông mặt xám như tro. Cô cười trừ:
“ Gọi tôi có việc gì?”
Người đàn ông ngước lên, chậm rãi đánh giá cô.
“ Tối nay, cô tham gia cuộc thi đi.”
Cô nhẹ nhàng nói:
“ Tôi không tham gia.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.