Chương 5: Tỉnh Lại
Ma nữ mary
17/01/2021
Tuyết Băng bước xuống giường. Nhẹ nhàng ngồi vào chiếc bàn. Cô nhìn vào gương. Một con gái nhìn trái nhìn phải kiểu gì cũng có một cảm giác đáng yêu và ngây thơ.
Nắng sáng sớm chiếc vào phòng. Hương thơm từ vườn hoa nơi ban công thơm thoang thoảng khiến người ta cảm giác dễ chịu.
Mái tóc suôn thẳng bay trong gió nhẹ. Hít một hơi thật sâu. Mùi của nắng và hoa. Những giọt sương long lanh còn đọng lại giữa những cánh hoa.
Tôi bước vào phòng tắm đánh răng và rửa mặt thật sạch. Ngồi lại vào cái bàn nhỏ. Bắt đầu làm sạch da. Bôi một lớp kem dưỡng ẩm. Rồi lại một lớp kem chống nắng. Tô lên đôi môi một lớp son dưỡng thơm mùi táo. Đôi mắt tròn xoe như đang cười.
Bước đến chiếc tủ ở trong góc tường. Mở cánh cửa ra. Một loạt trang phục trắng tinh của các thương hiệu. Độc nhất một màu trắng thuần khiết. Nhưng chỉ có tôi mới biết. Sau lớp ngoài trắng tinh là những bộ trang phục sexy táo bạo với một màu đen huyền bí. Lấy một chiếc đầm trắng ren. Tôi nhẹ đóng cánh cửa lại.
Tại văn phòng trên cùng của công ty Thiên Linh. Tôi không ngừng gõ máy tính văn kiện tổng giám đốc đang cần cho cuộc họp sắp tới. Một công việc khá nhàn hạ. Đôi mắt to tròn di chuyển theo từng dòng chữ dài. Kiểm tra một lần nữa kết quả mình vừa làm. Tạm hài lòng gật đầu.
Bữa ăn sáng và trưa luôn là vấn đề khó giải quyết. Cô vốn không ăn nhiều. Một chiếc bánh nhỏ và ly cà phê có thể giải quyết cái bao tử nhỏ xíu này. Nhưng mẹ của cô lại chuẩn bị một hộp cơm lớn với rất nhiều món ăn. Có ăn đến tối cô cũng không ăn hết.
Tôi đẩy chiếc hộp cho cô nàng kế bên.
“ Ăn sáng chưa? Giúp tớ với.”
Đôi mắt ướt ướt cầu cứu cô ấy.
“ Chưa.”
Giọng nói non nớt cất lên.
“Tốt.”
Tôi lại tiếp tục gõ bàn phím. Cô ấy trầm trồ nhìn hộp cơm như nhìn thấy một anh chàng đẹp trai. Nước miếng muốn chảy ra nhỏ giọt.
Tiếng bàn phím vẫn không đứt quãng.
“Cho tớ thật sao? Vậy tớ không khách sáo.”
Tuyết Băng cảm thấy hình như mình không có hứng thú với ăn uống nhiều lắm. Đặc biệt là thịt. Nhìn những món liên quan đến thịt đều có một cảm giác khó chịu cuộn trào trong bao tử.
Ngoài trái cây và rau thì tôi gần như ăn chay. Mùi thức ăn đầy dầu mỡ khiến tôi thấy phát ngán.
Đem văn kiện giao cho trợ lý giám đốc, tôi thả lỏng tinh thần. Đi pha một ly cà phê văn phòng. Loại cà phê rẻ tiền không có hương thơm của hạt cà phê rang. Một mùi hương được tổng hợp từ các hóa chất và phụ gia. Tôi thở dài.
Có lẽ, trong tiềm thức luôn có một thứ gì đó đặc trưng khiến tôi cảm thấy loại cà phê này thật khó uống.
Ngồi xuống chiếc ghế xoay, tôi lại tiếp tục đánh máy. Công việc ngày hôm nay hơi nhiều. Nhưng không làm khó được cô. Vài tiếng đồng hồ sau, văn kiện đã được sắp xếp gọn gàng.
Ngồi nhìn ra cửa sổ những toàn cao ốc đan xen nhau. Có cao có thấp. Ánh nắng chiếu vào những tấm kính khiến người ta chói mắt. Cuộc sống của một thư ký nhỏ có đôi khi thật nhàm chán.
Ban đêm ở sau cánh cửa của bar Moon. Một cô gái bước vào trong. Với chiếc áo đầm đen bó sát khiêu gợi. Hở ngực và khoe một đôi chân thon dài bởi chiếc đầm ngắn chỉ mấy gang tay. Chiếc eo nhỏ nhắn như muốn người ta ôm lấy. Trên gương mặt có một mặt nạ bán nửa. Chỉ để lại một đôi môi đỏ mọng và đôi mắt sắc sảo. Không ai biết sau chiếc mặt nạ bí ẩn là ai. Cô gái nào mà có thể khiến đàn ông trong quán bar ồ ạt ngước mắt nhìn.
Cô ngồi lên chiếc ghế ở quầy rượu. Một ly rượu đỏ tươi được đưa đến tay. Chất lỏng đỏ tươi như máu sóng sánh.
Tiếng nhạc sôi nổi khiến người ta muốn lắc lư theo nó.
Một người con trai phục vụ thì thầm vào tai tôi. Tôi khẽ cười:
“ Được.”
Cô nâng ly rượu nhấm môi. Mỗi động tác đều rất câu hồn. Làn da trắng mịn như tuyết. Khiến người ta muốn phạm tội.
Chỉ có những khách đặc biệt mới biết. Tầng trên cùng của quán Bar này là một nơi địa ngục.
Những con người biến thái thích tập trung ở đây. Tôi gia nhập được gần 1 năm. Huấn luyện vô số những kẻ biến thái. Có một chút danh tiếng nhỏ. Công việc thu nhập cao lại thú vị. Tôi bước lên lầu trên. Cánh cửa mở ra. Một thanh niên gầy gò nằm trên chiếc giường nhỏ. Nước da tái nhợt. Đôi mắt như một chú nai con hoảng sợ. Tôi đã khá quen thuộc với loại khách này. Họ thật dễ chiều chuộng. Phải huấn luyện chậm rãi.
“ Lần đầu sao?”
Đôi mắt ngây thơ nhìn tôi chăm chú. Suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Một chút tò mò lóe lên trong mắt cậu ta. Tôi cũng không quan tâm. Tôi cười quyến rũ:
“ Muốn kiểu gì?”
Cậu ta ngơ ngác. Tôi xém quên mất cậu ta mới tới đây.
“ Vậy để tôi chọn thay cậu.”
Nắng sáng sớm chiếc vào phòng. Hương thơm từ vườn hoa nơi ban công thơm thoang thoảng khiến người ta cảm giác dễ chịu.
Mái tóc suôn thẳng bay trong gió nhẹ. Hít một hơi thật sâu. Mùi của nắng và hoa. Những giọt sương long lanh còn đọng lại giữa những cánh hoa.
Tôi bước vào phòng tắm đánh răng và rửa mặt thật sạch. Ngồi lại vào cái bàn nhỏ. Bắt đầu làm sạch da. Bôi một lớp kem dưỡng ẩm. Rồi lại một lớp kem chống nắng. Tô lên đôi môi một lớp son dưỡng thơm mùi táo. Đôi mắt tròn xoe như đang cười.
Bước đến chiếc tủ ở trong góc tường. Mở cánh cửa ra. Một loạt trang phục trắng tinh của các thương hiệu. Độc nhất một màu trắng thuần khiết. Nhưng chỉ có tôi mới biết. Sau lớp ngoài trắng tinh là những bộ trang phục sexy táo bạo với một màu đen huyền bí. Lấy một chiếc đầm trắng ren. Tôi nhẹ đóng cánh cửa lại.
Tại văn phòng trên cùng của công ty Thiên Linh. Tôi không ngừng gõ máy tính văn kiện tổng giám đốc đang cần cho cuộc họp sắp tới. Một công việc khá nhàn hạ. Đôi mắt to tròn di chuyển theo từng dòng chữ dài. Kiểm tra một lần nữa kết quả mình vừa làm. Tạm hài lòng gật đầu.
Bữa ăn sáng và trưa luôn là vấn đề khó giải quyết. Cô vốn không ăn nhiều. Một chiếc bánh nhỏ và ly cà phê có thể giải quyết cái bao tử nhỏ xíu này. Nhưng mẹ của cô lại chuẩn bị một hộp cơm lớn với rất nhiều món ăn. Có ăn đến tối cô cũng không ăn hết.
Tôi đẩy chiếc hộp cho cô nàng kế bên.
“ Ăn sáng chưa? Giúp tớ với.”
Đôi mắt ướt ướt cầu cứu cô ấy.
“ Chưa.”
Giọng nói non nớt cất lên.
“Tốt.”
Tôi lại tiếp tục gõ bàn phím. Cô ấy trầm trồ nhìn hộp cơm như nhìn thấy một anh chàng đẹp trai. Nước miếng muốn chảy ra nhỏ giọt.
Tiếng bàn phím vẫn không đứt quãng.
“Cho tớ thật sao? Vậy tớ không khách sáo.”
Tuyết Băng cảm thấy hình như mình không có hứng thú với ăn uống nhiều lắm. Đặc biệt là thịt. Nhìn những món liên quan đến thịt đều có một cảm giác khó chịu cuộn trào trong bao tử.
Ngoài trái cây và rau thì tôi gần như ăn chay. Mùi thức ăn đầy dầu mỡ khiến tôi thấy phát ngán.
Đem văn kiện giao cho trợ lý giám đốc, tôi thả lỏng tinh thần. Đi pha một ly cà phê văn phòng. Loại cà phê rẻ tiền không có hương thơm của hạt cà phê rang. Một mùi hương được tổng hợp từ các hóa chất và phụ gia. Tôi thở dài.
Có lẽ, trong tiềm thức luôn có một thứ gì đó đặc trưng khiến tôi cảm thấy loại cà phê này thật khó uống.
Ngồi xuống chiếc ghế xoay, tôi lại tiếp tục đánh máy. Công việc ngày hôm nay hơi nhiều. Nhưng không làm khó được cô. Vài tiếng đồng hồ sau, văn kiện đã được sắp xếp gọn gàng.
Ngồi nhìn ra cửa sổ những toàn cao ốc đan xen nhau. Có cao có thấp. Ánh nắng chiếu vào những tấm kính khiến người ta chói mắt. Cuộc sống của một thư ký nhỏ có đôi khi thật nhàm chán.
Ban đêm ở sau cánh cửa của bar Moon. Một cô gái bước vào trong. Với chiếc áo đầm đen bó sát khiêu gợi. Hở ngực và khoe một đôi chân thon dài bởi chiếc đầm ngắn chỉ mấy gang tay. Chiếc eo nhỏ nhắn như muốn người ta ôm lấy. Trên gương mặt có một mặt nạ bán nửa. Chỉ để lại một đôi môi đỏ mọng và đôi mắt sắc sảo. Không ai biết sau chiếc mặt nạ bí ẩn là ai. Cô gái nào mà có thể khiến đàn ông trong quán bar ồ ạt ngước mắt nhìn.
Cô ngồi lên chiếc ghế ở quầy rượu. Một ly rượu đỏ tươi được đưa đến tay. Chất lỏng đỏ tươi như máu sóng sánh.
Tiếng nhạc sôi nổi khiến người ta muốn lắc lư theo nó.
Một người con trai phục vụ thì thầm vào tai tôi. Tôi khẽ cười:
“ Được.”
Cô nâng ly rượu nhấm môi. Mỗi động tác đều rất câu hồn. Làn da trắng mịn như tuyết. Khiến người ta muốn phạm tội.
Chỉ có những khách đặc biệt mới biết. Tầng trên cùng của quán Bar này là một nơi địa ngục.
Những con người biến thái thích tập trung ở đây. Tôi gia nhập được gần 1 năm. Huấn luyện vô số những kẻ biến thái. Có một chút danh tiếng nhỏ. Công việc thu nhập cao lại thú vị. Tôi bước lên lầu trên. Cánh cửa mở ra. Một thanh niên gầy gò nằm trên chiếc giường nhỏ. Nước da tái nhợt. Đôi mắt như một chú nai con hoảng sợ. Tôi đã khá quen thuộc với loại khách này. Họ thật dễ chiều chuộng. Phải huấn luyện chậm rãi.
“ Lần đầu sao?”
Đôi mắt ngây thơ nhìn tôi chăm chú. Suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Một chút tò mò lóe lên trong mắt cậu ta. Tôi cũng không quan tâm. Tôi cười quyến rũ:
“ Muốn kiểu gì?”
Cậu ta ngơ ngác. Tôi xém quên mất cậu ta mới tới đây.
“ Vậy để tôi chọn thay cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.