Chương 132: Cáo mượn oai hùm
Thẩm Du
03/10/2019
Hiện tại bị một người ngoài nghe thấy cô cùng nhị thúc khắc khẩu, để cho người ta biết cô cùng với trưởng bối trong nhà chất chứa oán hận sâu
như vậy, vốn dĩ còn không được thừa kế tài sản của Kỷ gia, cô sao có thể nhẫn nhịn được nữa?
Kỷ Mỹ Lan ở tại chỗ nói lời nhục mạ, giọng nói sắc bén chói tai đến cực điểm.
Đừng nói là Kỷ lão sắc mặt vừa mới bình tĩnh lại, đến Kỷ An Trần thân thể hoàn toàn khỏe mạnh vừa chạy đi chạy lại giằng co hai vòng tim đập nhanh, bây giờ thấy giọng điệu này, cũng cảm thấy rất không thoải mái.
Kỷ An Trần vào lúc Kỷ Mỹ Lan vừa phát ra giọng nói, liền quay đầu, cảnh cáo nhìn Kỷ Mỹ Lan, tay còn chỉ chỉ về phía phòng bệnh của Sở Mộ Phong.
Giọng nói Kỷ Mỹ Lan lập tức nín trở lại, nghẹn đến mặt đỏ bừng chuyển sang tím bầm.
Cũng dám uy hiếp cô?
Con nhỏ đáng chết, cô chờ đó!
Đợi đến ngày Sở Mộ Phong bỏ rơi cô, tôi nhất định sẽ làm cho cô trả giá thật đắt vì hành động hôm nay!
Bây giờ Kỷ Mỹ Lan biết, cô không thể trêu vào Sở Mộ Phong, hiện tại ở phòng bệnh này nhìn thấy nhị thúc của mình, cô càng xác nhận điểm này.
Lão già Kỷ thúc này cũng không thiếu tiền!
Lão già này còn tự xưng là thanh cao, ghét nhất người khác nói quyền thế.
Nếu như thành thật đi bệnh viện tìm chuyên gia khám bệnh, bệnh nhân tới một người hắn tiếp một người, nếu không, lấy quan hệ hay tiền nhiều hơn nữa, hắn cũng không thèm động chứ đừng nói đến chẩn bệnh.
Về phần tự mình đến bệnh viện làm kiểm tra cho bệnh nhân… Cô còn chưa từng nghe ai có được đãi ngộ như vậy!
Kỷ Mỹ Lan đối với Sở Mộ Phong ngày càng kiêng dè, trong lòng lại hận, hiện tại cũng không dám làm gì Kỷ An Trần.
Kỷ An Trần lần đầu tiên cáo mượn oai hùm, mặc dù thành công, cảm giác lại... không nói nên lời, nói chung có chút kỳ lạ!
Đại khái vẫn là lời nói lúc nãy của Kỷ lão, làm trong lòng cô có chút vướng mắc.
Nếu là người khác nói như vậy thì thôi, nhưng Kỷ lão nói ra, giọng điệu cũng nghe ra không thân thiết lắm, mặc dù thời gian tiếp xúc không lâu, nhưng nhìn tác phong của Kỷ lão, thực sự không giống như cố ý nói lung tung, chuyện bé xé ra to, sẽ càng không nói chuyện thị phi giật gân.
Kỷ An Trần không biết có phải do mình ở trường nghe nhiều giáo viên giảng bài cũng với giọng điệu này nên trong tiềm thức càng muốn tin là đúng hơn.
Bản thân Kỷ lão nghiên cứu trung y, bình thường cũng chú ý dưỡng sinh, thực ra thân thể cũng không tệ lắm.
Chỉ là đột nhiên nhìn thấy người hắn rất chán ghét, nhất thời tính tình kích động, mới có thể như vậy.
Hắn ngồi nghỉ ngơi một hồi, mở mắt ra.
Hắn lạnh lùng nhìn Kỷ Mỹ Lan, "Cô nên chết tâm đi, tôi có chết cũng sẽ không ký tên! Đại ca nếu như biết cô lòng lang dạ sói ép A Xa đi mất, hắn một phân tiền cũng sẽ không để lại cho cô!”
Mặt Kỷ Mỹ Lan lúc xanh lúc trắng, không cách nào chấp nhận mình với khoản tài sản lớn như vậy vô duyên với nhau, "Thúc kéo dài hai mươi mấy năm cũng không chịu ký tên, chẳng lẽ muốn để cho tài sản Kỷ gia rơi vào tay người khác sao?”
"Rơi vào trong tay người khác, so với rơi vào tay cô còn tốt hơn nhiều!"
Kỷ An Trần: "..."
Trong lúc vô tình cô đã nghe thấy chuyện nhà của người khác, còn là chuyện liên lụy đến ân oán gia tộc, xấu hổ cực kỳ.
Thế nhưng nhìn Kỷ lão có tác phong cũ kỹ hoài cổ, còn có thể làm cho hắn mắng kịch liệt như thế, có thể thấy hắn đối với Kỷ Mỹ Lan có bao nhiêu chán ghét.
Kỷ lão lần này cũng không dám phát hỏa quá lớn, mắng một câu, chậm một lúc, mới cười lạnh nói, “ Chuyện công ty bây giờ đã có con trai của lão tam xử lý, cho dù có phát sinh chuyện lớn cần cổ đông bỏ phiếu, cổ phần của tôi và lão tam hợp lại, cũng đủ ảnh hưởng đến toàn cục, dù không có phần của đại ca, về phần tiền…”
Kỷ Mỹ Lan ở tại chỗ nói lời nhục mạ, giọng nói sắc bén chói tai đến cực điểm.
Đừng nói là Kỷ lão sắc mặt vừa mới bình tĩnh lại, đến Kỷ An Trần thân thể hoàn toàn khỏe mạnh vừa chạy đi chạy lại giằng co hai vòng tim đập nhanh, bây giờ thấy giọng điệu này, cũng cảm thấy rất không thoải mái.
Kỷ An Trần vào lúc Kỷ Mỹ Lan vừa phát ra giọng nói, liền quay đầu, cảnh cáo nhìn Kỷ Mỹ Lan, tay còn chỉ chỉ về phía phòng bệnh của Sở Mộ Phong.
Giọng nói Kỷ Mỹ Lan lập tức nín trở lại, nghẹn đến mặt đỏ bừng chuyển sang tím bầm.
Cũng dám uy hiếp cô?
Con nhỏ đáng chết, cô chờ đó!
Đợi đến ngày Sở Mộ Phong bỏ rơi cô, tôi nhất định sẽ làm cho cô trả giá thật đắt vì hành động hôm nay!
Bây giờ Kỷ Mỹ Lan biết, cô không thể trêu vào Sở Mộ Phong, hiện tại ở phòng bệnh này nhìn thấy nhị thúc của mình, cô càng xác nhận điểm này.
Lão già Kỷ thúc này cũng không thiếu tiền!
Lão già này còn tự xưng là thanh cao, ghét nhất người khác nói quyền thế.
Nếu như thành thật đi bệnh viện tìm chuyên gia khám bệnh, bệnh nhân tới một người hắn tiếp một người, nếu không, lấy quan hệ hay tiền nhiều hơn nữa, hắn cũng không thèm động chứ đừng nói đến chẩn bệnh.
Về phần tự mình đến bệnh viện làm kiểm tra cho bệnh nhân… Cô còn chưa từng nghe ai có được đãi ngộ như vậy!
Kỷ Mỹ Lan đối với Sở Mộ Phong ngày càng kiêng dè, trong lòng lại hận, hiện tại cũng không dám làm gì Kỷ An Trần.
Kỷ An Trần lần đầu tiên cáo mượn oai hùm, mặc dù thành công, cảm giác lại... không nói nên lời, nói chung có chút kỳ lạ!
Đại khái vẫn là lời nói lúc nãy của Kỷ lão, làm trong lòng cô có chút vướng mắc.
Nếu là người khác nói như vậy thì thôi, nhưng Kỷ lão nói ra, giọng điệu cũng nghe ra không thân thiết lắm, mặc dù thời gian tiếp xúc không lâu, nhưng nhìn tác phong của Kỷ lão, thực sự không giống như cố ý nói lung tung, chuyện bé xé ra to, sẽ càng không nói chuyện thị phi giật gân.
Kỷ An Trần không biết có phải do mình ở trường nghe nhiều giáo viên giảng bài cũng với giọng điệu này nên trong tiềm thức càng muốn tin là đúng hơn.
Bản thân Kỷ lão nghiên cứu trung y, bình thường cũng chú ý dưỡng sinh, thực ra thân thể cũng không tệ lắm.
Chỉ là đột nhiên nhìn thấy người hắn rất chán ghét, nhất thời tính tình kích động, mới có thể như vậy.
Hắn ngồi nghỉ ngơi một hồi, mở mắt ra.
Hắn lạnh lùng nhìn Kỷ Mỹ Lan, "Cô nên chết tâm đi, tôi có chết cũng sẽ không ký tên! Đại ca nếu như biết cô lòng lang dạ sói ép A Xa đi mất, hắn một phân tiền cũng sẽ không để lại cho cô!”
Mặt Kỷ Mỹ Lan lúc xanh lúc trắng, không cách nào chấp nhận mình với khoản tài sản lớn như vậy vô duyên với nhau, "Thúc kéo dài hai mươi mấy năm cũng không chịu ký tên, chẳng lẽ muốn để cho tài sản Kỷ gia rơi vào tay người khác sao?”
"Rơi vào trong tay người khác, so với rơi vào tay cô còn tốt hơn nhiều!"
Kỷ An Trần: "..."
Trong lúc vô tình cô đã nghe thấy chuyện nhà của người khác, còn là chuyện liên lụy đến ân oán gia tộc, xấu hổ cực kỳ.
Thế nhưng nhìn Kỷ lão có tác phong cũ kỹ hoài cổ, còn có thể làm cho hắn mắng kịch liệt như thế, có thể thấy hắn đối với Kỷ Mỹ Lan có bao nhiêu chán ghét.
Kỷ lão lần này cũng không dám phát hỏa quá lớn, mắng một câu, chậm một lúc, mới cười lạnh nói, “ Chuyện công ty bây giờ đã có con trai của lão tam xử lý, cho dù có phát sinh chuyện lớn cần cổ đông bỏ phiếu, cổ phần của tôi và lão tam hợp lại, cũng đủ ảnh hưởng đến toàn cục, dù không có phần của đại ca, về phần tiền…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.