Chương 17: Chương 17
Thẩm Du
24/05/2017
Ngay
sau đó, lần đầu tiên Sở Mộ Phong rời mắt khỏi Kỷ An Trần, quay mặt vào
tường lầm bầm độc thoại “Ôm một cái liền xem như hết nợ…đều tại anh
thích em.”
Kỷ An Trần xấu hổ đến mức mặt nóng ran lên. Hôm qua khi anh xuất hiện dưới lầu kí túc xá thì cô vẫn cảm thấy anh giống như một thiên sứ nhỏ…nhưng cho dù thật sự là thiên sứ nhỏ thì cũng là thiên sứ bị té đập đầu động kinh mà. Kỷ An Trần rối rắm xoắn xoắn cái grap trải giường.
…Đợi chút, giường?
Cúi phắt đầu, cô mới nhận ra mình thế mà ngồi trên giường nói chuyện cả buổi với một người đàn ông mà thật ra cũng chưa tính là quen biết… Hơn nữa, người đàn ông này còn ngã vào giường của cô.
Kỷ An Trần từ từ chui ra khỏi chăn, luống cuống tay chân leo xuống bằng một chiếc thang khác. Cô đã quên nửa người trên của cô mặc một cái áo thun ngắn tay có thể gặp người nhưng nửa thân dưới… Cô vốn mặc một cái quần ngủ, lúc sáng không cẩn thận làm ướt, lúc đó cô buồn ngủ ngáp lên ngáp xuống mấy cái liền lười tìm một cái quần sạch sẽ … Bây giờ, nửa thân dưới của cô chỉ có một cái quần lót trắng in hình hoạt họa…sau mông có hình một con heo hồng nhỏ, con heo hồng kia còn có một khúc đuôi, quả thật có thể nhéo vào cái đuôi nhỏ hồng nhạt đó…
Sở Mộ Phong mải miết nhìn chằm chằm, không khách sáo nhìn từ cặp mông tròn quyến rũ đến cặp chân tinh tế thon thả, cuối cùng nhìn đến khúc đuôi màu hồng nhạt ngắn ngủn. Nhớ lại hôm qua anh còn tóm lấy cái đuôi thỏ nhỏ của cô, nắm trong tay chậm rãi mân mê, Sở Mộ Phong cảm thấy thân thể nóng lên, yết hầu chuyển động một cái, ánh mắt thẫm lại.
Cho dù mỗi tuần đều có phụ nữ đưa đến phòng anh nhưng từ trước đến giờ anh cũng chưa từng chạm qua, nghe qua thì giống như một trai tân trong sáng …
Ngại quá, anh chính là một kẻ lưu manh.
Từ bé đến giờ anh chưa từng biết đến hai thứ gọi là trong sáng và liêm sỉ. Nhưng anh chỉ muốn lưu manh với vợ mình. Dĩ nhiên, còn có một chuyện quan trọng: nói anh là lưu manh thì chưa chính xác, thật ra, anh là một mỹ nam lưu manh.
Lúc Kỷ An Trần đứng vững trên mặt đất định xoay người lại, Sở Mộ Phong mới lưu luyến thu tầm mắt về nhanh chóng quay đầu vào tường bên kia.
Kỷ An Trần đứng ở dưới giường vừa định mở miệng kêu anh xuống thì liền hóa đá. Toàn bộ âm thanh đều nghẹn trong cổ họng, Kỷ An Trần ngây người nhìn cái quần ngủ đang vắt trên lưng ghế dựa chờ hong khô.
Quần của cô ở đây, cho nên anh, cô….Cứu mạng với!!!
Kỷ An Trần phi nhanh tới mở ngăn ngủ, bới lung tung ra một bộ quần áo liền vọt vào trong nhà vệ sinh. Vừa mới vào trong, bỗng nhiên cánh cửa nhà vệ sinh he hé ra một khe hở nhỏ. Kỷ An Trần ở phía sau cánh cửa, dè dặt nhìn ra ngoài phát hiện người đàn ông trên giường vẫn nằm yên quay mặt vào tường tựa như còn buồn bã.
Xem ra…lúc nãy anh chưa thấy gì!
Kỷ An Trần thở phào nhẹ nhõm một hơi, đúng là xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Sao lại bất cẩn như vậy chứ?!
Cửa nhà vệ sinh khép lại còn cẩn thận khóa chốt. Sở Mộ Phong hơi nhúc nhích thân thể nhìn xuống người anh em hư hỏng nhà mình.
Vỗ nhẹ lên người anh em ngỗ nghịch đang chào cờ một cái, anh nghiêm túc dạy bảo “Ngoan một chút, dọa người ta sợ thì mi đói cả đời.”
Dự là cô gái trong nhà vệ sinh phải một lát nữa mới ra, Sở Mộ Phong trở người nằm ngửa đợi mình tỉnh táo lại.
Kỷ An Trần xấu hổ đến mức mặt nóng ran lên. Hôm qua khi anh xuất hiện dưới lầu kí túc xá thì cô vẫn cảm thấy anh giống như một thiên sứ nhỏ…nhưng cho dù thật sự là thiên sứ nhỏ thì cũng là thiên sứ bị té đập đầu động kinh mà. Kỷ An Trần rối rắm xoắn xoắn cái grap trải giường.
…Đợi chút, giường?
Cúi phắt đầu, cô mới nhận ra mình thế mà ngồi trên giường nói chuyện cả buổi với một người đàn ông mà thật ra cũng chưa tính là quen biết… Hơn nữa, người đàn ông này còn ngã vào giường của cô.
Kỷ An Trần từ từ chui ra khỏi chăn, luống cuống tay chân leo xuống bằng một chiếc thang khác. Cô đã quên nửa người trên của cô mặc một cái áo thun ngắn tay có thể gặp người nhưng nửa thân dưới… Cô vốn mặc một cái quần ngủ, lúc sáng không cẩn thận làm ướt, lúc đó cô buồn ngủ ngáp lên ngáp xuống mấy cái liền lười tìm một cái quần sạch sẽ … Bây giờ, nửa thân dưới của cô chỉ có một cái quần lót trắng in hình hoạt họa…sau mông có hình một con heo hồng nhỏ, con heo hồng kia còn có một khúc đuôi, quả thật có thể nhéo vào cái đuôi nhỏ hồng nhạt đó…
Sở Mộ Phong mải miết nhìn chằm chằm, không khách sáo nhìn từ cặp mông tròn quyến rũ đến cặp chân tinh tế thon thả, cuối cùng nhìn đến khúc đuôi màu hồng nhạt ngắn ngủn. Nhớ lại hôm qua anh còn tóm lấy cái đuôi thỏ nhỏ của cô, nắm trong tay chậm rãi mân mê, Sở Mộ Phong cảm thấy thân thể nóng lên, yết hầu chuyển động một cái, ánh mắt thẫm lại.
Cho dù mỗi tuần đều có phụ nữ đưa đến phòng anh nhưng từ trước đến giờ anh cũng chưa từng chạm qua, nghe qua thì giống như một trai tân trong sáng …
Ngại quá, anh chính là một kẻ lưu manh.
Từ bé đến giờ anh chưa từng biết đến hai thứ gọi là trong sáng và liêm sỉ. Nhưng anh chỉ muốn lưu manh với vợ mình. Dĩ nhiên, còn có một chuyện quan trọng: nói anh là lưu manh thì chưa chính xác, thật ra, anh là một mỹ nam lưu manh.
Lúc Kỷ An Trần đứng vững trên mặt đất định xoay người lại, Sở Mộ Phong mới lưu luyến thu tầm mắt về nhanh chóng quay đầu vào tường bên kia.
Kỷ An Trần đứng ở dưới giường vừa định mở miệng kêu anh xuống thì liền hóa đá. Toàn bộ âm thanh đều nghẹn trong cổ họng, Kỷ An Trần ngây người nhìn cái quần ngủ đang vắt trên lưng ghế dựa chờ hong khô.
Quần của cô ở đây, cho nên anh, cô….Cứu mạng với!!!
Kỷ An Trần phi nhanh tới mở ngăn ngủ, bới lung tung ra một bộ quần áo liền vọt vào trong nhà vệ sinh. Vừa mới vào trong, bỗng nhiên cánh cửa nhà vệ sinh he hé ra một khe hở nhỏ. Kỷ An Trần ở phía sau cánh cửa, dè dặt nhìn ra ngoài phát hiện người đàn ông trên giường vẫn nằm yên quay mặt vào tường tựa như còn buồn bã.
Xem ra…lúc nãy anh chưa thấy gì!
Kỷ An Trần thở phào nhẹ nhõm một hơi, đúng là xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Sao lại bất cẩn như vậy chứ?!
Cửa nhà vệ sinh khép lại còn cẩn thận khóa chốt. Sở Mộ Phong hơi nhúc nhích thân thể nhìn xuống người anh em hư hỏng nhà mình.
Vỗ nhẹ lên người anh em ngỗ nghịch đang chào cờ một cái, anh nghiêm túc dạy bảo “Ngoan một chút, dọa người ta sợ thì mi đói cả đời.”
Dự là cô gái trong nhà vệ sinh phải một lát nữa mới ra, Sở Mộ Phong trở người nằm ngửa đợi mình tỉnh táo lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.