Chương 18
Thẩm Du
24/05/2017
Người trong nhà vệ sinh chắc là cố hết sức nhẹ tay nhẹ chân, cách một cánh cửa vẫn không nghe được tiếng động nào.
Trong phòng ngủ trống trải không còn hình ảnh dụ dỗ nào nhưng trong lúc hô hấp ngửi được hương trái cây thơm mát phảng phất, mùi hương này chắc là của người nằm trên giường. Hôm qua, lúc ôm vợ anh cũng ngửi được mùi hương thơm mát như này, hẳn là hỗn hợp mùi hương dầu gội và sữa tắm.
Hô hấp Sở Mộ Phong bỗng chốc nặng nề hơn. Người anh em mới vừa bị dạy bảo lúc nãy chẳng những không ngoan ngoãn ngược lại còn như bất mãn trước “uy hiếp” của anh…hùng dũng oai vệ, bừng bừng khí thế phất cờ vùng lên.
“Chết mất thôi…” Giọng khàn khàn khẽ lẩm bẩm, Sở Mộ Phong đột nhiên lấy sợi dây chuyền hình trái tim bảo bối ra, hung hăng hôn một cái.
Kỷ An Trần mặc quần jean, áo thun tay dài, che chắn mình thật kín, bước ra từ nhà vệ sinh thì thấy Sở Mộ Phong đã rời khỏi giường đứng bên cửa sổ. Có lẽ thấy nóng nên áo vest âu phục của anh đã cởi ra, tao nhã vắt trên tay.
Kỷ An Trần đã suy nghĩ trong sáng lắm rồi….nhưng đó rõ ràng là che giấu…À, một việc…
Kỷ An Trần cơ bản là không biết phải đối mặt với anh như thế nào, nếu có thể bây giờ cô rất muốn tông cửa bỏ chạy…
Cô vốn không phải cao thủ ngoại giao, hơn nữa liên tiếp ba lần…không, bây giờ là bốn lần gặp gỡ người đàn ông này rồi. Bốn lần gặp gỡ bất bình thường như thế khiến cô hoàn toàn không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Cũng may Sở Mộ Phong mở miệng trước “Bạn cùng phòng của em sắp về rồi hả?” Anh nhìn đồng hồ “Anh đi xuống lầu chờ em.”
Nam sinh không được ra vào phòng ngủ nữ sinh nên đi lối cầu thang chắc không được. Sở Mộ Phong nói xong liền chuẩn bị tư thế leo ra cửa sổ. Cánh tay vừa chống lên cửa sổ, anh liền xoay người lại “Giúp anh hỏi bạn cùng phòng em khi nào thì rảnh rỗi, anh mời bọn họ ăn cơm.”
“…” Mời bạn cùng phòng ăn cơm. Đây không phải là việc của bạn trai làm sao?
Khóe miệng Kỷ An Trần co rút dữ dội vội ngăn anh lại “Anh chờ tôi ở dưới lầu làm gì?” Kết quả Sở Mộ Phong lại buồn bã… Một đôi mắt hoa đào sâu thẳm nhìn cô “Hôm qua em đã nhận lời trưa nay ăn cơm cùng anh, hôm nay lại không nhớ, không để lời hẹn của anh để trong lòng chút nào…”
“ Lời ngày hôm qua nói chẳng phải chỉ là diễn trò trước mặt bạn tôi hay sao?!” Hơn nữa sao anh lại có thể tỉnh bơ trưng ra bộ mặt oán phu này.
Sở Mộ phong càng tăng độ “oán phu” trên mặt mình, vẻ mặt đau lòng nhìn cô. “Diễn trò cái gì? Hôm qua là anh đặc biệt đến cứu vợ anh.”
Chỉ tiếc tác dụng thuốc gây ói quá mạnh, anh thực sự không chịu đựng nổi chỉ nói được mấy câu, bằng không sẽ không bỏ qua cho tên Trương Viễn kia.
Hôm qua anh ta đặc biệt đến là vì cô?
Nhưng mà…
Kỷ An Trần mặt mày đỏ bừng “Tôi không phải vợ anh.”
“Lại không chịu thừa nhận rồi…” Sở Mộ Phong khẽ thở dài “Ai kêu anh động lòng trước, đáng đời.”
“Anh động lòng lúc nào?”
“Vợ, em quên lời tỏ tình của anh rồi.” Vẻ mặt Sở Mộ Phong u oán “Ngày hôm qua ở đại sảnh CR.”
Gạt người!
Lúc này Kỷ An Trần mới nhận ra bản thân mình nhớ rõ ràng chuyện ngày hôm qua đến mức nào. Nhưng mà cẩn thận nhớ lại một lượt, hôm qua tổng cộng anh chưa nói quá mấy câu trong đó duy nhất chỉ có một câu có liên quan đến vấn đề tình cảm, đó là… “Anh đỏ mặt.”
Trong phòng ngủ trống trải không còn hình ảnh dụ dỗ nào nhưng trong lúc hô hấp ngửi được hương trái cây thơm mát phảng phất, mùi hương này chắc là của người nằm trên giường. Hôm qua, lúc ôm vợ anh cũng ngửi được mùi hương thơm mát như này, hẳn là hỗn hợp mùi hương dầu gội và sữa tắm.
Hô hấp Sở Mộ Phong bỗng chốc nặng nề hơn. Người anh em mới vừa bị dạy bảo lúc nãy chẳng những không ngoan ngoãn ngược lại còn như bất mãn trước “uy hiếp” của anh…hùng dũng oai vệ, bừng bừng khí thế phất cờ vùng lên.
“Chết mất thôi…” Giọng khàn khàn khẽ lẩm bẩm, Sở Mộ Phong đột nhiên lấy sợi dây chuyền hình trái tim bảo bối ra, hung hăng hôn một cái.
Kỷ An Trần mặc quần jean, áo thun tay dài, che chắn mình thật kín, bước ra từ nhà vệ sinh thì thấy Sở Mộ Phong đã rời khỏi giường đứng bên cửa sổ. Có lẽ thấy nóng nên áo vest âu phục của anh đã cởi ra, tao nhã vắt trên tay.
Kỷ An Trần đã suy nghĩ trong sáng lắm rồi….nhưng đó rõ ràng là che giấu…À, một việc…
Kỷ An Trần cơ bản là không biết phải đối mặt với anh như thế nào, nếu có thể bây giờ cô rất muốn tông cửa bỏ chạy…
Cô vốn không phải cao thủ ngoại giao, hơn nữa liên tiếp ba lần…không, bây giờ là bốn lần gặp gỡ người đàn ông này rồi. Bốn lần gặp gỡ bất bình thường như thế khiến cô hoàn toàn không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Cũng may Sở Mộ Phong mở miệng trước “Bạn cùng phòng của em sắp về rồi hả?” Anh nhìn đồng hồ “Anh đi xuống lầu chờ em.”
Nam sinh không được ra vào phòng ngủ nữ sinh nên đi lối cầu thang chắc không được. Sở Mộ Phong nói xong liền chuẩn bị tư thế leo ra cửa sổ. Cánh tay vừa chống lên cửa sổ, anh liền xoay người lại “Giúp anh hỏi bạn cùng phòng em khi nào thì rảnh rỗi, anh mời bọn họ ăn cơm.”
“…” Mời bạn cùng phòng ăn cơm. Đây không phải là việc của bạn trai làm sao?
Khóe miệng Kỷ An Trần co rút dữ dội vội ngăn anh lại “Anh chờ tôi ở dưới lầu làm gì?” Kết quả Sở Mộ Phong lại buồn bã… Một đôi mắt hoa đào sâu thẳm nhìn cô “Hôm qua em đã nhận lời trưa nay ăn cơm cùng anh, hôm nay lại không nhớ, không để lời hẹn của anh để trong lòng chút nào…”
“ Lời ngày hôm qua nói chẳng phải chỉ là diễn trò trước mặt bạn tôi hay sao?!” Hơn nữa sao anh lại có thể tỉnh bơ trưng ra bộ mặt oán phu này.
Sở Mộ phong càng tăng độ “oán phu” trên mặt mình, vẻ mặt đau lòng nhìn cô. “Diễn trò cái gì? Hôm qua là anh đặc biệt đến cứu vợ anh.”
Chỉ tiếc tác dụng thuốc gây ói quá mạnh, anh thực sự không chịu đựng nổi chỉ nói được mấy câu, bằng không sẽ không bỏ qua cho tên Trương Viễn kia.
Hôm qua anh ta đặc biệt đến là vì cô?
Nhưng mà…
Kỷ An Trần mặt mày đỏ bừng “Tôi không phải vợ anh.”
“Lại không chịu thừa nhận rồi…” Sở Mộ Phong khẽ thở dài “Ai kêu anh động lòng trước, đáng đời.”
“Anh động lòng lúc nào?”
“Vợ, em quên lời tỏ tình của anh rồi.” Vẻ mặt Sở Mộ Phong u oán “Ngày hôm qua ở đại sảnh CR.”
Gạt người!
Lúc này Kỷ An Trần mới nhận ra bản thân mình nhớ rõ ràng chuyện ngày hôm qua đến mức nào. Nhưng mà cẩn thận nhớ lại một lượt, hôm qua tổng cộng anh chưa nói quá mấy câu trong đó duy nhất chỉ có một câu có liên quan đến vấn đề tình cảm, đó là… “Anh đỏ mặt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.