Chương 13: có người tỏ tình (3)
Thẩm Du
24/05/2017
Kết quả là vài ngày sau, cô thấy Trương Viễn và bạn hắn mặt mày hớn hở tán
chuyện với người khác ở nhà ăn, nói cô vừa gặp đã yêu Trương Viễn, theo
đuổi vồn vã biết bao nhiêu, còn thường xuyên chạy tới đưa nước cho
Trương Viễn. Trương Viễn ngồi bên cạnh cũng không phản bác, cười cười vẻ mặt cam chịu.
Tin đồn không đến một ngày liền truyền khắp cả lớp. Khi đó mới khai giảng không lâu, mọi người vẫn còn tinh thần hóng chuyện thời trung học, nghe nói ai ở cùng ai, ai thích ai, đều cảm thấy mới mẻ, hóng hớt vài câu.
Vì vậy, cô nổi tiếng rồi……
Rất nhiều người ngay cả tên giáo viên cũng nhớ nhầm, trong khi tên của cô lại nổi tiếng khắp cả lớp, trở thành đề tài tán chuyện của không biết bao nhiêu cái phòng ngủ. . . . . .
Cô đi tìm Trương Viễn hi vọng hắn giải thích với mọi người. Kết quả Trương Viễn nói cảm thấy cô cũng không tệ lắm, hai người lại là đồng hương vậy thì ở bên nhau đi. Khi nói lời này, dường như trên mặt còn viết "Còn không mau đến tạ ơn" làm như Kỷ An Trần có thể bên cạnh hắn là được lợi nhiều lắm.
Kỷ An Trần lúc ấy nhịn hơn nửa ngày, mới khống chế không đập cái hộp cơm rang cầm trên tay vào mặt hắn.
Tuy rằng hắn không đứng ra giải thích nhưng sau đó Kỉ An Trần cũng không nói chuyện với Trương Viễn, dần dần mọi người đều quăng lời đồn đãi này ra sau đầu.
Thế nhưng trong một lần bình chọn hot boy của trường. . . Trương Viễn vì lý do hiếm thấy "Mới vừa vào học liền làm điên đảo bạn cùng lớp, khiến cô nương nhà người ta phấn đấu quên mình theo đuổi" mà đánh bại một mỹ nam trí thức phong độ nho nhã trở thành hot boy tân nhiệm của khoa. . . . . .
Cái gì vậy hả?!
Kỷ An Trần sắp tức chết rồi, nhìn thấy Trương Viễn cùng và đồng bọn của hắn. . . . . . Nhất định là đám người kia vừa rồi cố ý vây quanh đẩy hướng câu chuyện về phía cô.
Chuyện ngày hôm nay nếu còn nhịn nữa Kỷ An Trần thế nào cũng hộc máu. Cô đang phân vân cân nhắc, rốt cuộc biện pháp nào có thể dạy dỗ Trương Viễn một chút mà không bị phạt.
Đang nghĩ ngợi thì âm thanh phanh xe khẩn cấp chói tai vang lên cách đó không xa, ngay sau đó là một tiếng “rầm” đóng cửa xe. Do lo lắng an toàn trong trường, cách đó không xa có một đoạn gờ giảm tốc. Tăng tốc trên đoạn này không chỉ ảnh hưởng đến xe mà còn khiến lục phủ ngũ tạng của người ngồi trên xe đảo lộn nên có không ít người tò mò quay đầu, muốn nhìn một chút xem ai lại tự ngược mình như vậy.
Sau một lúc tĩnh lăng là một trận ồn ào khiếp sợ. Âm thanh quần chúng trầm trồ khen ngợi còn lớn hơn lúc nãy Trương Viễn long trọng công khai tỏ tình.
Phản ứng như thế, làm cho những người khác cũng đều tò mò nhìn qua. . . . . . Vì thế âm thanh ồn ào càng lúc càng lớn .
Thậm chí. . . . . . Người bên cạnh cũng bắt đầu thấy khó hiểu mà di chuyển.
Kỷ An Trần không hiểu chuyện gì, tạm thời bất chấp chuyện muốn làm sao báo thù, cũng nhìn theo. Từ bồn hoa bên kia, một người đàn ông đi tới. Gương mặt yêu nghiệt, thân hình cao to, âu phục cầu kỳ khiến anh ta đứng giữa đám sinh viên giống như hạc giữa bầy gà.
Hơn nữa, anh thẳng một đường đi tới, bước đi tao nhã rất đẹp, mỗi hình ảnh đều rung động lòng người quả thật giống như bản thân tự phát ra hiệu ứng loang loáng của đèn flash, bước đi trên sàn chữ T giữa sự chú ý của muôn người . . . . . . Phong cách đến mức làm cho người ta không có tài nào tin được.
Người chắn trước mặt anh ta cũng không tự chủ được mà bị khí thế của anh làm cho hoảng sợ, tự động nhường đường. Mà người đàn ông kia vẫn bình tĩnh như trước đi giữa đám người, hình tượng kia, cảm giác kia, dường như chỉ có thể nói là. . . . . đẹp trai lai láng.
Nhưng mà thật sự không nói quá chút nào, thậm chí không cảm thấy anh quá mức ngang tàng vì người đàn ông này…thật sự quá đẹp.
Tin đồn không đến một ngày liền truyền khắp cả lớp. Khi đó mới khai giảng không lâu, mọi người vẫn còn tinh thần hóng chuyện thời trung học, nghe nói ai ở cùng ai, ai thích ai, đều cảm thấy mới mẻ, hóng hớt vài câu.
Vì vậy, cô nổi tiếng rồi……
Rất nhiều người ngay cả tên giáo viên cũng nhớ nhầm, trong khi tên của cô lại nổi tiếng khắp cả lớp, trở thành đề tài tán chuyện của không biết bao nhiêu cái phòng ngủ. . . . . .
Cô đi tìm Trương Viễn hi vọng hắn giải thích với mọi người. Kết quả Trương Viễn nói cảm thấy cô cũng không tệ lắm, hai người lại là đồng hương vậy thì ở bên nhau đi. Khi nói lời này, dường như trên mặt còn viết "Còn không mau đến tạ ơn" làm như Kỷ An Trần có thể bên cạnh hắn là được lợi nhiều lắm.
Kỷ An Trần lúc ấy nhịn hơn nửa ngày, mới khống chế không đập cái hộp cơm rang cầm trên tay vào mặt hắn.
Tuy rằng hắn không đứng ra giải thích nhưng sau đó Kỉ An Trần cũng không nói chuyện với Trương Viễn, dần dần mọi người đều quăng lời đồn đãi này ra sau đầu.
Thế nhưng trong một lần bình chọn hot boy của trường. . . Trương Viễn vì lý do hiếm thấy "Mới vừa vào học liền làm điên đảo bạn cùng lớp, khiến cô nương nhà người ta phấn đấu quên mình theo đuổi" mà đánh bại một mỹ nam trí thức phong độ nho nhã trở thành hot boy tân nhiệm của khoa. . . . . .
Cái gì vậy hả?!
Kỷ An Trần sắp tức chết rồi, nhìn thấy Trương Viễn cùng và đồng bọn của hắn. . . . . . Nhất định là đám người kia vừa rồi cố ý vây quanh đẩy hướng câu chuyện về phía cô.
Chuyện ngày hôm nay nếu còn nhịn nữa Kỷ An Trần thế nào cũng hộc máu. Cô đang phân vân cân nhắc, rốt cuộc biện pháp nào có thể dạy dỗ Trương Viễn một chút mà không bị phạt.
Đang nghĩ ngợi thì âm thanh phanh xe khẩn cấp chói tai vang lên cách đó không xa, ngay sau đó là một tiếng “rầm” đóng cửa xe. Do lo lắng an toàn trong trường, cách đó không xa có một đoạn gờ giảm tốc. Tăng tốc trên đoạn này không chỉ ảnh hưởng đến xe mà còn khiến lục phủ ngũ tạng của người ngồi trên xe đảo lộn nên có không ít người tò mò quay đầu, muốn nhìn một chút xem ai lại tự ngược mình như vậy.
Sau một lúc tĩnh lăng là một trận ồn ào khiếp sợ. Âm thanh quần chúng trầm trồ khen ngợi còn lớn hơn lúc nãy Trương Viễn long trọng công khai tỏ tình.
Phản ứng như thế, làm cho những người khác cũng đều tò mò nhìn qua. . . . . . Vì thế âm thanh ồn ào càng lúc càng lớn .
Thậm chí. . . . . . Người bên cạnh cũng bắt đầu thấy khó hiểu mà di chuyển.
Kỷ An Trần không hiểu chuyện gì, tạm thời bất chấp chuyện muốn làm sao báo thù, cũng nhìn theo. Từ bồn hoa bên kia, một người đàn ông đi tới. Gương mặt yêu nghiệt, thân hình cao to, âu phục cầu kỳ khiến anh ta đứng giữa đám sinh viên giống như hạc giữa bầy gà.
Hơn nữa, anh thẳng một đường đi tới, bước đi tao nhã rất đẹp, mỗi hình ảnh đều rung động lòng người quả thật giống như bản thân tự phát ra hiệu ứng loang loáng của đèn flash, bước đi trên sàn chữ T giữa sự chú ý của muôn người . . . . . . Phong cách đến mức làm cho người ta không có tài nào tin được.
Người chắn trước mặt anh ta cũng không tự chủ được mà bị khí thế của anh làm cho hoảng sợ, tự động nhường đường. Mà người đàn ông kia vẫn bình tĩnh như trước đi giữa đám người, hình tượng kia, cảm giác kia, dường như chỉ có thể nói là. . . . . đẹp trai lai láng.
Nhưng mà thật sự không nói quá chút nào, thậm chí không cảm thấy anh quá mức ngang tàng vì người đàn ông này…thật sự quá đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.