Chương 4: Em thích anh (4)
Thẩm Du
22/05/2017
Anh
không trêu cô gái bị anh ôm trong lòng nữa, nhân lúc cô ngẩn người buông hai cái tai thỏ ra, tỉnh bơ vỗ nhẹ đầu cô: “Cô bé, anh đỏ mặt.”
Mặt Kỷ An Trần vẫn còn nóng bừng tự dưng muốn mếu. Anh đỏ mặt cái gì chứ, cô mới phải đỏ mặt nè…
Nhưng mà ánh mắt vừa đúng lúc liếc thấy vành tai trắng trẻo của anh đỏ hồng một mảnh khiến anh càng giống yêu tinh quyến rũ trong cổ tích…tương phản như vậy khiến anh thoạt nhìn càng ngây thơ.
Kế tiếp đột nhiên anh đứng thẳng lên, bước đi không quay đầu lại.
Vì anh đột nhiên bỏ đi nên mọi người trong đại sảnh lại hỗn loạn lần nữa. Quả nhiên anh ta đi thẳng đến thang máy VIP. Đó là thang máy dành riêng cho tổng tài CR, dùng khóa vân tay. Chẳng lẽ tổng tài cho nhập dấu vân tay của anh ta vào?
Rốt cuộc anh ta là ai mà được hưởng đãi ngộ của khách quý như vậy?
Lãnh Viêm là thuộc hạ thân tín của Sở Mộ Phong, lúc nãy vẫn luôn đứng trong đại sảnh, chẳng qua chỉ không ra mặt.
Bây giờ anh ta vẫn đang lặng lẽ theo sát phía sau thiếu gia nhà mình, cho đến khi Sở Mộ Phong đi xuống bãi đỗ xe không người, ngồi vào chiếc xe thể thao màu bạc mới len lén leo lên theo.
“Thiếu gia, lúc nãy anh làm tôi sợ muốn chết.” Nhớ lại cảnh nhìn thấy lúc nãy, Lãnh Viêm không ngừng vỗ ngực.
“Ừ.” Sở Mộ Phong thờ ơ lên tiếng, rõ ràng là hồn vẫn gửi ở chỗ đại sảnh CR chưa bắt về, chưa tan cảm giác rung động lúc nãy.
Lãnh Viêm đúng là đang nói chuyện nghiêm túc. Đừng nhìn thiếu gia nhà anh có khuôn mặt phong lưu yêu nghiệt quá đáng, vừa tự kỷ cuồng lại còn miệng tiện, cả người nhìn không có chút quân tử nào nhưng…thật ra anh ta rất trong sáng.
Bên nhà thiếu gia gần như biến anh ta thành hoàng đế chọn phi tử, mỗi tuần đều sắp xếp một cô gái cho anh.
Từ năm thiếu gia mười tám tuối cho đến hai mươi ba tuổi, suốt năm năm ròng rã, có đến hai trăm mười mấy mẫu phụ nữ, đủ kiểu từ khí chất xuất chúng đến mỹ nhân xinh đẹp gần như đều đã sắp xếp cho thiếu gia một lần.
Kết quả là đừng nói chạm vào, ngay cả nhìn thiếu gia cũng không thèm nhìn các cô, vẫn bày ra khuôn mặt yêu nghiệt phong lưu ẩn giấu chút trong sáng kia.
Thế mà lúc nãy thiếu gia nhà anh lại chủ động đi trêu gái, còn trêu phải cô gái nhỏ vừa nhìn đã biết là con gái nhà lành. Thử hỏi làm sao anh không sợ hết hồn cho được?
Giờ nhớ lại Lãnh Viêm vẫn còn sợ hãi“ Thiếu gia, tôi cảm thấy mặt anh như vậy nhất định là hồ ly tinh, hồi nãy tôi còn nghĩ anh đấu phép với hồ ly tinh thua nên bị chiếm mất thân thể.”
Sở Mộ Phong “…”
Lãnh Viêm còn nói tiếp “Thiếu gia, tại sao sau đó lại bỗng dưng bỏ đi, tôi còn tưởng hôm nay anh sẽ chia tay với đời trai tân luôn...”
Sở Mộ Phong bỗng quay phắt lại nhìn Lãnh Viêm, ý cười trên mặt biến mất, đôi mắt hoa đào tà tà nhếch lên, hơi thở lạnh thấu xương. Lãnh Viêm bị nhìn liền sợ run.
Xong rồi, xong rồi, sao mình lại nói ra cái từ “trai tân” này !
Dù hai mươi ba tuổi không xem là lớn tuổi, nhưng mà với địa vị của thiếu gia từng này tuổi mà còn là trai tân thì…nói ra thế nào cũng bị người ta cười thúi đầu.
Nhất định thiếu gia cũng rất kiêng kị cái từ này.
Anh đang lúng túng không biết vớt vát bằng cách nào thì thấy thiếu gia nhà mình nhướng mắt càng cao, cảnh cáo sửa lại
“Là mỹ nam còn trinh.”
Mặt Kỷ An Trần vẫn còn nóng bừng tự dưng muốn mếu. Anh đỏ mặt cái gì chứ, cô mới phải đỏ mặt nè…
Nhưng mà ánh mắt vừa đúng lúc liếc thấy vành tai trắng trẻo của anh đỏ hồng một mảnh khiến anh càng giống yêu tinh quyến rũ trong cổ tích…tương phản như vậy khiến anh thoạt nhìn càng ngây thơ.
Kế tiếp đột nhiên anh đứng thẳng lên, bước đi không quay đầu lại.
Vì anh đột nhiên bỏ đi nên mọi người trong đại sảnh lại hỗn loạn lần nữa. Quả nhiên anh ta đi thẳng đến thang máy VIP. Đó là thang máy dành riêng cho tổng tài CR, dùng khóa vân tay. Chẳng lẽ tổng tài cho nhập dấu vân tay của anh ta vào?
Rốt cuộc anh ta là ai mà được hưởng đãi ngộ của khách quý như vậy?
Lãnh Viêm là thuộc hạ thân tín của Sở Mộ Phong, lúc nãy vẫn luôn đứng trong đại sảnh, chẳng qua chỉ không ra mặt.
Bây giờ anh ta vẫn đang lặng lẽ theo sát phía sau thiếu gia nhà mình, cho đến khi Sở Mộ Phong đi xuống bãi đỗ xe không người, ngồi vào chiếc xe thể thao màu bạc mới len lén leo lên theo.
“Thiếu gia, lúc nãy anh làm tôi sợ muốn chết.” Nhớ lại cảnh nhìn thấy lúc nãy, Lãnh Viêm không ngừng vỗ ngực.
“Ừ.” Sở Mộ Phong thờ ơ lên tiếng, rõ ràng là hồn vẫn gửi ở chỗ đại sảnh CR chưa bắt về, chưa tan cảm giác rung động lúc nãy.
Lãnh Viêm đúng là đang nói chuyện nghiêm túc. Đừng nhìn thiếu gia nhà anh có khuôn mặt phong lưu yêu nghiệt quá đáng, vừa tự kỷ cuồng lại còn miệng tiện, cả người nhìn không có chút quân tử nào nhưng…thật ra anh ta rất trong sáng.
Bên nhà thiếu gia gần như biến anh ta thành hoàng đế chọn phi tử, mỗi tuần đều sắp xếp một cô gái cho anh.
Từ năm thiếu gia mười tám tuối cho đến hai mươi ba tuổi, suốt năm năm ròng rã, có đến hai trăm mười mấy mẫu phụ nữ, đủ kiểu từ khí chất xuất chúng đến mỹ nhân xinh đẹp gần như đều đã sắp xếp cho thiếu gia một lần.
Kết quả là đừng nói chạm vào, ngay cả nhìn thiếu gia cũng không thèm nhìn các cô, vẫn bày ra khuôn mặt yêu nghiệt phong lưu ẩn giấu chút trong sáng kia.
Thế mà lúc nãy thiếu gia nhà anh lại chủ động đi trêu gái, còn trêu phải cô gái nhỏ vừa nhìn đã biết là con gái nhà lành. Thử hỏi làm sao anh không sợ hết hồn cho được?
Giờ nhớ lại Lãnh Viêm vẫn còn sợ hãi“ Thiếu gia, tôi cảm thấy mặt anh như vậy nhất định là hồ ly tinh, hồi nãy tôi còn nghĩ anh đấu phép với hồ ly tinh thua nên bị chiếm mất thân thể.”
Sở Mộ Phong “…”
Lãnh Viêm còn nói tiếp “Thiếu gia, tại sao sau đó lại bỗng dưng bỏ đi, tôi còn tưởng hôm nay anh sẽ chia tay với đời trai tân luôn...”
Sở Mộ Phong bỗng quay phắt lại nhìn Lãnh Viêm, ý cười trên mặt biến mất, đôi mắt hoa đào tà tà nhếch lên, hơi thở lạnh thấu xương. Lãnh Viêm bị nhìn liền sợ run.
Xong rồi, xong rồi, sao mình lại nói ra cái từ “trai tân” này !
Dù hai mươi ba tuổi không xem là lớn tuổi, nhưng mà với địa vị của thiếu gia từng này tuổi mà còn là trai tân thì…nói ra thế nào cũng bị người ta cười thúi đầu.
Nhất định thiếu gia cũng rất kiêng kị cái từ này.
Anh đang lúng túng không biết vớt vát bằng cách nào thì thấy thiếu gia nhà mình nhướng mắt càng cao, cảnh cáo sửa lại
“Là mỹ nam còn trinh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.