Chương 5: Ra tay quá nhanh(1)
Thẩm Du
22/05/2017
Lãnh Viêm suýt chút nữa hộc máu té xuống đất.
Được rồi, tự kỷ như vậy mới là phong cách quen thuộc của thiếu gia nhà anh.
Hộc máu cũng thành thói quen rồi.
Lãnh Viêm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ngược lại sáng suốt một chút, nghi ngờ hỏi “Thiếu gia, anh quen cô gái lúc nãy ?”
Sở Mộ Phong không đáp.
Lãnh Viêm biết mình đã hỏi điều không nên hỏi. cũng không bới móc lại vấn đề này nữa, nhưng vẫn lo lắng mà nhắc nhở “Lúc nãy trong đại sảnh có nhiều người như vậy… sẽ bị người ở nhà biết.”
“Lái xe.”
Sở Mộ Phong nhếch môi nở nụ cưới bí hiểm. Chính là muốn cho người ở nhà anh biết để đám người trong nhà đem cô đến trước mặt anh. Bằng không làm sao anh tìm được một cái cớ danh chính ngôn thuận để bắt đầu theo đuổi bé Trần nhi của anh?
Nếu anh trực tiếp theo đuổi sẽ khiến cô bé đó gặp rắc rối.
“Vậy giờ chúng ta đi đâu đây thiếu gia?” Lãnh Viêm nhìn anh nở nụ cười sâu xa khó hiểu có cảm giác như thiếu gia nhà mình đang ấp ủ một âm mưu lớn nào đó. Ngẫm nghĩ cả buổi vẫn không hiểu được, anh đành phải mở miệng hỏi.
Rốt cuộc Sở Mộ Phong cũng trở về phong cách phóng khoáng mọi ngày, tao nhã gác cánh tay lên cửa xe, khoan khoái duỗi cặp chân dài, phô ra dáng người đẹp đẽ có thể trực tiếp làm người mẫu ảnh bìa tập chí.
“Mua đồ lót.”
“…”Lãnh Viêm lạc tay lái, suýt chút nữa đâm xe vào cột điện.
Lãnh Viêm đứng hình cả buổi mới run run lặp lại “Mua đồ lót?!”
Chẳng phải muốn đi làm chuyện lớn sao?
Mua đồ lót là cái quái gì hả?
Sở Mộ Phong cười một cái thật tươi, vô cùng quả quyết mà lặp lại “Mua đồ lót.”
Anh sắp nhanh chóng chia tay với đời trai tân, ít ra cũng phải chuẩn bị vài bộ đồ lót đẹp cho vợ anh bổ mắt chứ? Dĩ nhiên lúc anh không mặc gì cả mới là đẹp nhất nhưng phải mặc quần áo rồi mới cởi ra. Đó mới gọi là tình thú ~~
Người chưa có vợ thì làm sao hiểu được.
Chỉ có người sắp bắt được vợ về tới tay như anh mới hiểu được cảm giác hạnh phúc này.
Sở Mộ Phong vẫn biết người trong nhà luôn phái người theo dõi mình, cũng biết bọn họ gần như xem anh là ngựa giống, chỉ hận không thể trói hắn đem lên giường tạo ra một vạn người thừa tự.
Nhưng anh không nghĩ tới nhà bên kia lại ra tay nhanh như vậy. Buổi tối cùng ngày, Sở Mộ Phong bị gọi về ăn cơm vừa đúng lúc đang uống rượu. Tuy rằng uống có chừng mực nhưng vì phải kính rượu, rượu đỏ rượu trắng đều uống mấy ly, rất dễ say nên khi đi khỏi nhà hơn mười phút, lúc cảm thấy có hơi miệng khô lưỡi khô, cả người nóng lên, Sở Mộ Phong cũng không quay lại.
Qua năm, sáu phút sau một luồng khí nóng không khống chế được bắt đầu xuất hiện, Sở Mộ Phong cụp mắt nhìn xuống nơi nào đó đang có phản ứng của mình.
“Tôi bị hạ thuốc rồi.” Giọng điệu anh bình tĩnh thông báo, ngón tay thon dài chậm rãi cởi cúc áo. Giọng anh vì tác dụng của thuốc mà khàn khàn, cổ áo mở rộng phô ra đường cong xương quai xanh quyến rũ, thấp thoáng có thể thấy cơ ngực rắn chắc, làn da trắng trẻo, ửng hồng trơn bóng như ngọc. Anh không có bất cứ hành động phóng đãng nào nhưng chỉ thở khẽ một cái cũng thật gợi cảm.
Ngắm anh tựa lưng vào sau ghế, nhìn hầu kết hắn hơi chuyển động, ngắm lồng ngực anh nhấp nhô lên xuống…
Được rồi, tự kỷ như vậy mới là phong cách quen thuộc của thiếu gia nhà anh.
Hộc máu cũng thành thói quen rồi.
Lãnh Viêm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ngược lại sáng suốt một chút, nghi ngờ hỏi “Thiếu gia, anh quen cô gái lúc nãy ?”
Sở Mộ Phong không đáp.
Lãnh Viêm biết mình đã hỏi điều không nên hỏi. cũng không bới móc lại vấn đề này nữa, nhưng vẫn lo lắng mà nhắc nhở “Lúc nãy trong đại sảnh có nhiều người như vậy… sẽ bị người ở nhà biết.”
“Lái xe.”
Sở Mộ Phong nhếch môi nở nụ cưới bí hiểm. Chính là muốn cho người ở nhà anh biết để đám người trong nhà đem cô đến trước mặt anh. Bằng không làm sao anh tìm được một cái cớ danh chính ngôn thuận để bắt đầu theo đuổi bé Trần nhi của anh?
Nếu anh trực tiếp theo đuổi sẽ khiến cô bé đó gặp rắc rối.
“Vậy giờ chúng ta đi đâu đây thiếu gia?” Lãnh Viêm nhìn anh nở nụ cười sâu xa khó hiểu có cảm giác như thiếu gia nhà mình đang ấp ủ một âm mưu lớn nào đó. Ngẫm nghĩ cả buổi vẫn không hiểu được, anh đành phải mở miệng hỏi.
Rốt cuộc Sở Mộ Phong cũng trở về phong cách phóng khoáng mọi ngày, tao nhã gác cánh tay lên cửa xe, khoan khoái duỗi cặp chân dài, phô ra dáng người đẹp đẽ có thể trực tiếp làm người mẫu ảnh bìa tập chí.
“Mua đồ lót.”
“…”Lãnh Viêm lạc tay lái, suýt chút nữa đâm xe vào cột điện.
Lãnh Viêm đứng hình cả buổi mới run run lặp lại “Mua đồ lót?!”
Chẳng phải muốn đi làm chuyện lớn sao?
Mua đồ lót là cái quái gì hả?
Sở Mộ Phong cười một cái thật tươi, vô cùng quả quyết mà lặp lại “Mua đồ lót.”
Anh sắp nhanh chóng chia tay với đời trai tân, ít ra cũng phải chuẩn bị vài bộ đồ lót đẹp cho vợ anh bổ mắt chứ? Dĩ nhiên lúc anh không mặc gì cả mới là đẹp nhất nhưng phải mặc quần áo rồi mới cởi ra. Đó mới gọi là tình thú ~~
Người chưa có vợ thì làm sao hiểu được.
Chỉ có người sắp bắt được vợ về tới tay như anh mới hiểu được cảm giác hạnh phúc này.
Sở Mộ Phong vẫn biết người trong nhà luôn phái người theo dõi mình, cũng biết bọn họ gần như xem anh là ngựa giống, chỉ hận không thể trói hắn đem lên giường tạo ra một vạn người thừa tự.
Nhưng anh không nghĩ tới nhà bên kia lại ra tay nhanh như vậy. Buổi tối cùng ngày, Sở Mộ Phong bị gọi về ăn cơm vừa đúng lúc đang uống rượu. Tuy rằng uống có chừng mực nhưng vì phải kính rượu, rượu đỏ rượu trắng đều uống mấy ly, rất dễ say nên khi đi khỏi nhà hơn mười phút, lúc cảm thấy có hơi miệng khô lưỡi khô, cả người nóng lên, Sở Mộ Phong cũng không quay lại.
Qua năm, sáu phút sau một luồng khí nóng không khống chế được bắt đầu xuất hiện, Sở Mộ Phong cụp mắt nhìn xuống nơi nào đó đang có phản ứng của mình.
“Tôi bị hạ thuốc rồi.” Giọng điệu anh bình tĩnh thông báo, ngón tay thon dài chậm rãi cởi cúc áo. Giọng anh vì tác dụng của thuốc mà khàn khàn, cổ áo mở rộng phô ra đường cong xương quai xanh quyến rũ, thấp thoáng có thể thấy cơ ngực rắn chắc, làn da trắng trẻo, ửng hồng trơn bóng như ngọc. Anh không có bất cứ hành động phóng đãng nào nhưng chỉ thở khẽ một cái cũng thật gợi cảm.
Ngắm anh tựa lưng vào sau ghế, nhìn hầu kết hắn hơi chuyển động, ngắm lồng ngực anh nhấp nhô lên xuống…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.