Chương 79: Nhất định là yêu thầm!
Thẩm Du
17/06/2017
Lúc Kỷ Mỹ Lan vừa đến bệnh viện thăm con trai, bác sĩ còn đang xử lí vết thương cho
Trương Viễn, bảo là không có việc gì, sẽ không để lại sẹo.
Giờ con trai đã băng bó xong, trên mặt lại đắp một miếng băng gạc lớn vậy, thoáng chốc bà ta bèn phẫn nộ, cũng không rõ trắng đen, xông tới chỗ Kỷ An Trần mắng to.
“Có cái gì phải về nhà nói chứ? Tiểu Viễn, mẹ dạy con tác phong của công tử thế gia, cũng đâu phải dùng cho loại phụ nữ này, còn nhỏ tuổi đã không chịu học cho tốt, đi quyến . . .”
“Mẹ!”
Trương Viễn sợ mẹ hắn sẽ nói thêm nhiều lời khó nghe nữa, vội vàng ngăn cản.
Kỳ thực hơn một năm nay, bạn bè Trương Viễn thường xuyên chanh chua sỉ nhục Kỷ An Trần, bản thân Trương Viễn lại chưa từng mở miệng nói gì.
Bạn bè hắn đều tưởng hắn vì hình tượng, không muốn nhiều lời gây khó dễ nữ sinh ở trước mặt bạn học.
hiện tại thấy hắn ngăn cản mẹ hắn, cũng tưởng hắn có mục đích như vậy, giữ gìn hình tượng giả tạo thôi, thực chất chỉ hi vọng có người mắng chết Kỷ An Trần.
Vả lại những bạn bè tâng bốc Trương Viễn như thế, vốn cũng vì nhìn trúng tiền tài quyền thế của Trương gia và Kỷ gia, dĩ nhiên phải ra sức nịnh bợ Kỷ Mỹ Lan.
Giờ bọn họ lập tức nịnh hót Kỷ Mỹ Lan, theo phụ họa, “Trương Viễn, vì sao cậu không cho dì Lan nói tiếp.”
“Đúng vậy, đáng nhẽ Kỷ An Trần thích cậu nhưng không theo đuổi được, mới có thể gây ra những chuyện này, chuyện cô ta làm, chúng ta còn có gì không thể nói chứ?”
“Đủ rồi!”
Trương Viễn quát đám bạn xấu xa kia của hắn dừng lại, lần đầu tiên ra lệnh một cách rõ ràng cấm bọn họ nói chuyện vô căn cứ.
“Mẹ, chuyện này có chút hiểu lầm…”
“Hiểu lầm gì chứ,” đám người kia nóng lòng nịnh bợ Kỷ Mỹ Lan, không nhìn ra ý tứ thực sự của Trương Viễn, còn la hét. “Tấm hình lúc trước cô ta chạy đến sân bóng rổ đưa nước cho cậu, vẫn còn giữ lại đấy, bằng chứng như núi đó!”
“Nhanh, lấy ra cho mọi người nhìn xem!”
Mấy người nói xong liền mượn di động Trương Viễn, bọn họ thường lấy di động Trương Viễn chơi game, nên biết mật khẩu của hắn, giờ không có trở ngại gì mà vào album ảnh.
Kỷ An Trần hoàn toàn bị sét đánh ngã.
Còn, còn hình ư?
cô tưởng trước tiên gửi tin nhắn nhờ cô mang đồ uống giúp, sau lại bảo ngược là cô theo đuổi, chủ động đưa nước cho hắn… Việc này đủ quái dị rồi, không ngờ ngay lúc đó hắn lại sắp xếp cả người chụp hình!
Còn giữ hình đến tận bây giờ?
Đúng là bệnh tâm thần mà!
Khi ấy cô sắp xếp di động, tiện tay xóa luôn tin nhắn kia, nếu không lúc đó đã lấy ra làm chứng cứ, cũng sẽ không để Trương Viễn được như ý.
Trong đám người vây xem, trước đó không lâu còn thao thao bất tuyệt về Kỷ An Trần, nói Trương Viễn nhất định là thích cô, giờ lại kích động.
Xem đi, xem đi, xem cô ta còn nói được gì!
Đó là chuyện năm nhất mới khai giảng, hiện tại đã năm hai rồi!
Trương Viễn đổi điện thoại thường xuyên , cơ bản máy cao cấp vừa ra là hắn đổi ngay, đổi nhiều loại di động vậy, mà hắn vẫn còn giữ hình chụp trước đó!
Chỉ sợ không phải vì ‘Giữ lại chứng cứ’ gì, mà là muốn dùng cái cớ này, quang minh chính đại lưu hình Trần Trần trong di động.
Bên kia, người nọ vừa mở album ảnh, cả người liền ngây ra, “Này . . . . . .”
Mặt Trương Viễn, nhanh chóng thoáng hiện tia lúng túng và tâm tình tựa như xấu hổ, tuy rằng rất nhanh đã biến mất, nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt Sở Mộ Phong.
Vị mỹ nam nào đó đang dỗ dành Kỷ An Trần, nhàn nhã đứng một bên xem cuộc vui, dường như cũng không vội dạy dỗ Kỷ Mỹ Lan.
Trương Viễn, bảo là không có việc gì, sẽ không để lại sẹo.
Giờ con trai đã băng bó xong, trên mặt lại đắp một miếng băng gạc lớn vậy, thoáng chốc bà ta bèn phẫn nộ, cũng không rõ trắng đen, xông tới chỗ Kỷ An Trần mắng to.
“Có cái gì phải về nhà nói chứ? Tiểu Viễn, mẹ dạy con tác phong của công tử thế gia, cũng đâu phải dùng cho loại phụ nữ này, còn nhỏ tuổi đã không chịu học cho tốt, đi quyến . . .”
“Mẹ!”
Trương Viễn sợ mẹ hắn sẽ nói thêm nhiều lời khó nghe nữa, vội vàng ngăn cản.
Kỳ thực hơn một năm nay, bạn bè Trương Viễn thường xuyên chanh chua sỉ nhục Kỷ An Trần, bản thân Trương Viễn lại chưa từng mở miệng nói gì.
Bạn bè hắn đều tưởng hắn vì hình tượng, không muốn nhiều lời gây khó dễ nữ sinh ở trước mặt bạn học.
hiện tại thấy hắn ngăn cản mẹ hắn, cũng tưởng hắn có mục đích như vậy, giữ gìn hình tượng giả tạo thôi, thực chất chỉ hi vọng có người mắng chết Kỷ An Trần.
Vả lại những bạn bè tâng bốc Trương Viễn như thế, vốn cũng vì nhìn trúng tiền tài quyền thế của Trương gia và Kỷ gia, dĩ nhiên phải ra sức nịnh bợ Kỷ Mỹ Lan.
Giờ bọn họ lập tức nịnh hót Kỷ Mỹ Lan, theo phụ họa, “Trương Viễn, vì sao cậu không cho dì Lan nói tiếp.”
“Đúng vậy, đáng nhẽ Kỷ An Trần thích cậu nhưng không theo đuổi được, mới có thể gây ra những chuyện này, chuyện cô ta làm, chúng ta còn có gì không thể nói chứ?”
“Đủ rồi!”
Trương Viễn quát đám bạn xấu xa kia của hắn dừng lại, lần đầu tiên ra lệnh một cách rõ ràng cấm bọn họ nói chuyện vô căn cứ.
“Mẹ, chuyện này có chút hiểu lầm…”
“Hiểu lầm gì chứ,” đám người kia nóng lòng nịnh bợ Kỷ Mỹ Lan, không nhìn ra ý tứ thực sự của Trương Viễn, còn la hét. “Tấm hình lúc trước cô ta chạy đến sân bóng rổ đưa nước cho cậu, vẫn còn giữ lại đấy, bằng chứng như núi đó!”
“Nhanh, lấy ra cho mọi người nhìn xem!”
Mấy người nói xong liền mượn di động Trương Viễn, bọn họ thường lấy di động Trương Viễn chơi game, nên biết mật khẩu của hắn, giờ không có trở ngại gì mà vào album ảnh.
Kỷ An Trần hoàn toàn bị sét đánh ngã.
Còn, còn hình ư?
cô tưởng trước tiên gửi tin nhắn nhờ cô mang đồ uống giúp, sau lại bảo ngược là cô theo đuổi, chủ động đưa nước cho hắn… Việc này đủ quái dị rồi, không ngờ ngay lúc đó hắn lại sắp xếp cả người chụp hình!
Còn giữ hình đến tận bây giờ?
Đúng là bệnh tâm thần mà!
Khi ấy cô sắp xếp di động, tiện tay xóa luôn tin nhắn kia, nếu không lúc đó đã lấy ra làm chứng cứ, cũng sẽ không để Trương Viễn được như ý.
Trong đám người vây xem, trước đó không lâu còn thao thao bất tuyệt về Kỷ An Trần, nói Trương Viễn nhất định là thích cô, giờ lại kích động.
Xem đi, xem đi, xem cô ta còn nói được gì!
Đó là chuyện năm nhất mới khai giảng, hiện tại đã năm hai rồi!
Trương Viễn đổi điện thoại thường xuyên , cơ bản máy cao cấp vừa ra là hắn đổi ngay, đổi nhiều loại di động vậy, mà hắn vẫn còn giữ hình chụp trước đó!
Chỉ sợ không phải vì ‘Giữ lại chứng cứ’ gì, mà là muốn dùng cái cớ này, quang minh chính đại lưu hình Trần Trần trong di động.
Bên kia, người nọ vừa mở album ảnh, cả người liền ngây ra, “Này . . . . . .”
Mặt Trương Viễn, nhanh chóng thoáng hiện tia lúng túng và tâm tình tựa như xấu hổ, tuy rằng rất nhanh đã biến mất, nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt Sở Mộ Phong.
Vị mỹ nam nào đó đang dỗ dành Kỷ An Trần, nhàn nhã đứng một bên xem cuộc vui, dường như cũng không vội dạy dỗ Kỷ Mỹ Lan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.