Chương 78: Vợ là phải cưng chiều như vậy
Thẩm Du
16/06/2017
Editor: Chipchip
Bà ta từng thấy Sở Nhiên trên báo chí, dáng dấp Sở Nhiên không tệ, ngũ quan thoạt nhìn không cảm thấy kinh diễm, tổng hợp tất cả lại cũng cực kỳ thuận mắt, mơ hồ còn có mùi vị yêu nghiệt hút hồn người.
Chẳng qua nếu so với người đàn ông tự xưng là Sở Mộ Phong trước mắt, vẫn còn kém không ít.
Hơn nữa ngũ quan bọn họ không có gì giống nhau, chẳng những không phải một người, mà ngay cả thân thích cũng không phải.
Kỉ Mỹ Lan càng không kiêng kị gì, khinh thường chế nhạo, “không biết nhân vật bé từ đâu chui ra, tưởng báo tên rồi, sẽ có người biết cậu sao?”
Sở Mộ Phong lười biếng tựa vào cửa sổ, kiêu ngạo duỗi đôi chân dài, “không biết mặt tôi thì thôi, dù sao người có tư cách trông thấy tôi cũng không nhiều. Ngay cả tên tôi còn chưa nghe nói… Người như vậy, tôi cũng lười dạy dỗ.”
Bóng gió là, đẳng cấp hai người kém nhau quá nhiều, anh tự mình dạy dỗ Kỷ Mỹ Lan, cũng ngại làm giảm giá trị!
…Thực sự khiến anh ra tay đánh người… ‘Đừng có mơ’. →_→
Kỷ Mỹ Lan chưa từng bị chế giễu kiểu này, tức giận đến mức khuôn mặt hơi vặn vẹo, phẫn nộ quát, “Cậu tưởng cậu là ai!”.
Ánh sáng trong đôi mắt đào hoa lấp lóe, Sở Mộ Phong tà tà liếc bà ta một cái, “Tôi không cần tưởng, tôi thực sự là… một mỹ nhân ~~~".
Kỷ An Trần: ". . ." (┬_┬)
cô suýt khóc, xoay người tìm kiếm đồng bọn cùng nhau chạy trối chết, lại phát hiện mọi người vẫn giữ bình tĩnh mà nghe, bộ dạng còn giống như rất tán thành.
Chẳng lẽ vì dáng dáp anh đẹp, ăn nói sét đánh vậy cũng có thể nhịn sao….
Kỷ An Trần chuẩn bị đập đầu vào tường…
Lại ngay lúc này Sở Mộ Phong đứng bên cạnh cô, khẽ vỗ đầu cô, “Ngoan, lên lớp trước đi, bên này để anh xử lý.”
Trước đó Kỷ Mỹ Lan bị tức muốn chết, cuối cùng cũng tìm được cơ hội trả thù, bà ta cười lạnh chen vào, “Làm sao cậu biết cô ta cam lòng đi học? Ha ha, e rằng cô ta còn đang mơ mộng chúng tôi tức giận chuyện cô ta ra tay đánh Tiểu Viễn, bảo cô ta đền tiền cũng đền không nổi, rồi phạt cô ta trong lúc Tiểu Viễn bị thương, theo bên người hầu hạ!”.
Ba chữ “theo bên người” kia, còn được đặc biệt nhấn mạnh, chỉ sợ người khác nghe không ra bà ta đang ám chỉ điều gì.
Kỷ An Trần bị sét đánh tới mức đầu sắp bốc khói.
Trương Viễn cuồng ảo tưởng cũng thôi đi, còn có thể miễn cưỡng cho rằng tuổi còn nhỏ chưa chín chắn, lại được nuông chiều từ bé đến hư mất, nhưng cô không ngờ, mẹ hắn cũng thế!
cô tức giận đến độ máu dồn thẳng lên đầu, đầu óc nóng lên, kéo Sở Mộ Phong bên cạnh muốn hôn.
Động tác của Sở Mộ Phong còn nhanh hơn cô, thuận thế ôm cô trong lòng, cũng không để cô hôn thật.
Chỉ ấn quả đầu nhỏ của cô vào ngực, vỗ về hôn tóc cô, một tay khác còn khẽ vỗ lưng cô, “Ngoan, đừng tức giận”.
Tay anh vẫn ôm chặt người trong lòng, tư thế ấy che chở cưng chiều vô cùng.
Đôi mắt đào hoa say lòng người kia cũng khẽ cười, đáy mắt tràn ngập sự dịu dàng vui vẻ, giống như một con yêu tinh câu hồn đoạt phách… vừa mới đánh ngã một người, đang cân nhắc xem nên xuống dao từ chỗ nào, phá hỏng người vậy.→_→
Anh dùng ánh mắt kiểu này, nhàn nhạt liếc Kỷ Mỹ Lan một cái, nhưng lại nói với Kỷ An Trần trong lòng anh, “Có anh ở đây, anh giúp em dạy dỗ bà ta”.
Kỷ Mỹ Lan bày vẻ mặt khinh thường, đang tính tiếp tục châm chọc, trên hành lang, vang lên một chuỗi tiếng bước chân dồn dập.
Nửa bên mặt Trương Viễn còn dán băng gạc, chạy vội tới, đầu đổ đầy mồ hôi.
hắn thấy Kỷ An Trần được Sở Mộ Phong che chở trong ngực, thoáng biến sắc, nhưng vẫn đi đến chỗ Kỷ Mỹ Lan trước, “Mẹ, về nhà rồi nói.”
nói xong muốn kéo Kỷ Mỹ Lan đi.
Bà ta từng thấy Sở Nhiên trên báo chí, dáng dấp Sở Nhiên không tệ, ngũ quan thoạt nhìn không cảm thấy kinh diễm, tổng hợp tất cả lại cũng cực kỳ thuận mắt, mơ hồ còn có mùi vị yêu nghiệt hút hồn người.
Chẳng qua nếu so với người đàn ông tự xưng là Sở Mộ Phong trước mắt, vẫn còn kém không ít.
Hơn nữa ngũ quan bọn họ không có gì giống nhau, chẳng những không phải một người, mà ngay cả thân thích cũng không phải.
Kỉ Mỹ Lan càng không kiêng kị gì, khinh thường chế nhạo, “không biết nhân vật bé từ đâu chui ra, tưởng báo tên rồi, sẽ có người biết cậu sao?”
Sở Mộ Phong lười biếng tựa vào cửa sổ, kiêu ngạo duỗi đôi chân dài, “không biết mặt tôi thì thôi, dù sao người có tư cách trông thấy tôi cũng không nhiều. Ngay cả tên tôi còn chưa nghe nói… Người như vậy, tôi cũng lười dạy dỗ.”
Bóng gió là, đẳng cấp hai người kém nhau quá nhiều, anh tự mình dạy dỗ Kỷ Mỹ Lan, cũng ngại làm giảm giá trị!
…Thực sự khiến anh ra tay đánh người… ‘Đừng có mơ’. →_→
Kỷ Mỹ Lan chưa từng bị chế giễu kiểu này, tức giận đến mức khuôn mặt hơi vặn vẹo, phẫn nộ quát, “Cậu tưởng cậu là ai!”.
Ánh sáng trong đôi mắt đào hoa lấp lóe, Sở Mộ Phong tà tà liếc bà ta một cái, “Tôi không cần tưởng, tôi thực sự là… một mỹ nhân ~~~".
Kỷ An Trần: ". . ." (┬_┬)
cô suýt khóc, xoay người tìm kiếm đồng bọn cùng nhau chạy trối chết, lại phát hiện mọi người vẫn giữ bình tĩnh mà nghe, bộ dạng còn giống như rất tán thành.
Chẳng lẽ vì dáng dáp anh đẹp, ăn nói sét đánh vậy cũng có thể nhịn sao….
Kỷ An Trần chuẩn bị đập đầu vào tường…
Lại ngay lúc này Sở Mộ Phong đứng bên cạnh cô, khẽ vỗ đầu cô, “Ngoan, lên lớp trước đi, bên này để anh xử lý.”
Trước đó Kỷ Mỹ Lan bị tức muốn chết, cuối cùng cũng tìm được cơ hội trả thù, bà ta cười lạnh chen vào, “Làm sao cậu biết cô ta cam lòng đi học? Ha ha, e rằng cô ta còn đang mơ mộng chúng tôi tức giận chuyện cô ta ra tay đánh Tiểu Viễn, bảo cô ta đền tiền cũng đền không nổi, rồi phạt cô ta trong lúc Tiểu Viễn bị thương, theo bên người hầu hạ!”.
Ba chữ “theo bên người” kia, còn được đặc biệt nhấn mạnh, chỉ sợ người khác nghe không ra bà ta đang ám chỉ điều gì.
Kỷ An Trần bị sét đánh tới mức đầu sắp bốc khói.
Trương Viễn cuồng ảo tưởng cũng thôi đi, còn có thể miễn cưỡng cho rằng tuổi còn nhỏ chưa chín chắn, lại được nuông chiều từ bé đến hư mất, nhưng cô không ngờ, mẹ hắn cũng thế!
cô tức giận đến độ máu dồn thẳng lên đầu, đầu óc nóng lên, kéo Sở Mộ Phong bên cạnh muốn hôn.
Động tác của Sở Mộ Phong còn nhanh hơn cô, thuận thế ôm cô trong lòng, cũng không để cô hôn thật.
Chỉ ấn quả đầu nhỏ của cô vào ngực, vỗ về hôn tóc cô, một tay khác còn khẽ vỗ lưng cô, “Ngoan, đừng tức giận”.
Tay anh vẫn ôm chặt người trong lòng, tư thế ấy che chở cưng chiều vô cùng.
Đôi mắt đào hoa say lòng người kia cũng khẽ cười, đáy mắt tràn ngập sự dịu dàng vui vẻ, giống như một con yêu tinh câu hồn đoạt phách… vừa mới đánh ngã một người, đang cân nhắc xem nên xuống dao từ chỗ nào, phá hỏng người vậy.→_→
Anh dùng ánh mắt kiểu này, nhàn nhạt liếc Kỷ Mỹ Lan một cái, nhưng lại nói với Kỷ An Trần trong lòng anh, “Có anh ở đây, anh giúp em dạy dỗ bà ta”.
Kỷ Mỹ Lan bày vẻ mặt khinh thường, đang tính tiếp tục châm chọc, trên hành lang, vang lên một chuỗi tiếng bước chân dồn dập.
Nửa bên mặt Trương Viễn còn dán băng gạc, chạy vội tới, đầu đổ đầy mồ hôi.
hắn thấy Kỷ An Trần được Sở Mộ Phong che chở trong ngực, thoáng biến sắc, nhưng vẫn đi đến chỗ Kỷ Mỹ Lan trước, “Mẹ, về nhà rồi nói.”
nói xong muốn kéo Kỷ Mỹ Lan đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.