Chương 6: Ra tay quá nhanh (2)
Thẩm Du
22/05/2017
Không thể nào dứt tầm mắt ra khỏi người anh được, tim đập ngày càng mất trật
tự khiến cho người ta thật hy vọng anh không thể chịu được tác dụng của
thuốc bị kích thích mà hóa sói để có thể xảy ra chuyện gì đó cùng anh.
Nhưng giọng anh vẫn bình tĩnh “Lái xe đến khách sạn gần nhất, nhốt tôi ở đó một đêm.”
Khóe miệng Lãnh Viêm co rút mạnh mẽ.
Đây…đây là hạ thuốc đó.
Thiếu gia làm như cái này giống với xúc động sinh lý bình thường sao? Dựa vào lý trí là có thể đè nén?
Người trong nhà thiếu gia sẽ không làm chuyện dại dột như vậy, nếu đã hạ thuốc thì sẽ là loại siêu mạnh, nếu không có thuốc giải thì sẽ xảy ra chuyện lớn đó.
Có phải thiếu gia cơ bản là không hiểu chuyện này nghiêm trọng đến mức nào không?
Trai tân đúng là rắc rối, rắc rối mà!
Lãnh Viêm phát điên, đầu tiên là lấy di động gọi cho Ngũ thiếu Nghiêm gia xin bác sĩ chuyên ngành Ngũ thiếu giúp đỡ. Nhưng mà Ngũ thiếu đang ở đại trạch của Nghiêm gia ở thành phố khác, hai người bọn họ dùng tốc độ nhanh như bay cũng phải mất một tiếng sau mới đến nơi.
Kéo dài lâu như vậy, thiếu gia…có khi nào từ đây về sau bị tàn phế vì “chào cờ” quá lâu không?
Tình hình khẩn cấp, bác sĩ đành chọn phương pháp đặc biệt. Đầu dây bên kia, Ngũ thiếu đọc tên năm sáu loại thuốc tây phức tạp để Lãnh Viêm ghi âm lại. Uống năm sáu loại thuốc này cùng nhau sẽ làm người ta ói dữ dội, tuy chưa đạt tới tác dụng rửa ruột nhưng có thể ói ra hơn phân nửa xuân dược đã uống giúp Sở Mộ Phong chịu đựng cho đến khi bác sĩ tới.
Đương nhiên phối thuốc như vậy nhất định sẽ có tác dụng phụ nhưng may là tác dụng phụ chỉ là tạm thời rất dễ điều trị, không như …tàn phế, đó là thương tổn suốt đời.
Có đơn thuốc này khiến Lãnh Viêm yên tâm hơn nhiều, đỗ xe ở tiệm thuốc gần nhất, khóa cửa rồi chạy vào tiệm thuốc.
Đã muộn nên tiệm thuốc chỉ một cửa nhỏ, không cần xếp hàng không cần kê đơn, tốc độ rất nhanh.
Được cứu rồi, thiếu gia được cứu rồi!
Lãnh Viêm cầm thuốc về, đổ lượng thuốc được chỉ định ra, cõi lòng dạt dào hi vọng định giúp Sở Mộ Phong uống thuốc.Kết quả vừa vươn tay ra định đỡ Sở Mộ Phong thì…
“Cút!”
Bởi vì tác dụng của thuốc mà giọng Sở Mộ Phong khàn khàn gợi cảm vô cùng lại đầy hung bạo, đầu ngón tay lãnh Viêm còn chưa đụng đến góc áo Sở Mộ Phong thì anh liền nóng nãy hất ra. Đầu óc Sở Mộ Phong đã không còn tỉnh táo, nhưng mà vẫn căng như dây đàn nhớ rõ tình cảnh hiện tại của mình, bất kể ai chạm vào anh đều thẳng tay hất ra.
Anh phải giữ trinh tiết của mình cho vợ anh. Kẻ nào dám cướp, liều mạng với kẻ đó.
Ý chí sắt đá này khiến anh chưa hoàn toàn mê loạn, anh thậm chí không phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng gương mặt hết sức khó coi, trán không ngừng vã mồ hôi.
Đôi mắt hoa đào trái lại long lanh khác thường vì đè nén luồng khí nóng trong thân thể mà ánh mắt đỏ bừng, thậm chí tròng trắng cũng đỏ hồng.
Nghe qua thật dọa người nhưng mà đôi mắt kia đặt trên gương mặt yêu nghiệt của anh lại không có chút khát máu nào mà chỉ cảm thấy vô cùng xinh đẹp, còn đôi môi bị cắn cho sưng đỏ có cảm giác gợi cảm nói không nên lời.
Dù cho biểu cảm hiện giờ của anh hết sức hung ác nhưng thật muốn to gan cùng anh đắm chìm trong dục vọng.
Đừng nói người khác, ngay cả Lãnh Viêm nhìn mà lòng còn rung lên hai cái.
Thiếu gia nói quá đúng, đây không phải là trai tân…mà là một mỹ nam còn trinh.
Nhưng giọng anh vẫn bình tĩnh “Lái xe đến khách sạn gần nhất, nhốt tôi ở đó một đêm.”
Khóe miệng Lãnh Viêm co rút mạnh mẽ.
Đây…đây là hạ thuốc đó.
Thiếu gia làm như cái này giống với xúc động sinh lý bình thường sao? Dựa vào lý trí là có thể đè nén?
Người trong nhà thiếu gia sẽ không làm chuyện dại dột như vậy, nếu đã hạ thuốc thì sẽ là loại siêu mạnh, nếu không có thuốc giải thì sẽ xảy ra chuyện lớn đó.
Có phải thiếu gia cơ bản là không hiểu chuyện này nghiêm trọng đến mức nào không?
Trai tân đúng là rắc rối, rắc rối mà!
Lãnh Viêm phát điên, đầu tiên là lấy di động gọi cho Ngũ thiếu Nghiêm gia xin bác sĩ chuyên ngành Ngũ thiếu giúp đỡ. Nhưng mà Ngũ thiếu đang ở đại trạch của Nghiêm gia ở thành phố khác, hai người bọn họ dùng tốc độ nhanh như bay cũng phải mất một tiếng sau mới đến nơi.
Kéo dài lâu như vậy, thiếu gia…có khi nào từ đây về sau bị tàn phế vì “chào cờ” quá lâu không?
Tình hình khẩn cấp, bác sĩ đành chọn phương pháp đặc biệt. Đầu dây bên kia, Ngũ thiếu đọc tên năm sáu loại thuốc tây phức tạp để Lãnh Viêm ghi âm lại. Uống năm sáu loại thuốc này cùng nhau sẽ làm người ta ói dữ dội, tuy chưa đạt tới tác dụng rửa ruột nhưng có thể ói ra hơn phân nửa xuân dược đã uống giúp Sở Mộ Phong chịu đựng cho đến khi bác sĩ tới.
Đương nhiên phối thuốc như vậy nhất định sẽ có tác dụng phụ nhưng may là tác dụng phụ chỉ là tạm thời rất dễ điều trị, không như …tàn phế, đó là thương tổn suốt đời.
Có đơn thuốc này khiến Lãnh Viêm yên tâm hơn nhiều, đỗ xe ở tiệm thuốc gần nhất, khóa cửa rồi chạy vào tiệm thuốc.
Đã muộn nên tiệm thuốc chỉ một cửa nhỏ, không cần xếp hàng không cần kê đơn, tốc độ rất nhanh.
Được cứu rồi, thiếu gia được cứu rồi!
Lãnh Viêm cầm thuốc về, đổ lượng thuốc được chỉ định ra, cõi lòng dạt dào hi vọng định giúp Sở Mộ Phong uống thuốc.Kết quả vừa vươn tay ra định đỡ Sở Mộ Phong thì…
“Cút!”
Bởi vì tác dụng của thuốc mà giọng Sở Mộ Phong khàn khàn gợi cảm vô cùng lại đầy hung bạo, đầu ngón tay lãnh Viêm còn chưa đụng đến góc áo Sở Mộ Phong thì anh liền nóng nãy hất ra. Đầu óc Sở Mộ Phong đã không còn tỉnh táo, nhưng mà vẫn căng như dây đàn nhớ rõ tình cảnh hiện tại của mình, bất kể ai chạm vào anh đều thẳng tay hất ra.
Anh phải giữ trinh tiết của mình cho vợ anh. Kẻ nào dám cướp, liều mạng với kẻ đó.
Ý chí sắt đá này khiến anh chưa hoàn toàn mê loạn, anh thậm chí không phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng gương mặt hết sức khó coi, trán không ngừng vã mồ hôi.
Đôi mắt hoa đào trái lại long lanh khác thường vì đè nén luồng khí nóng trong thân thể mà ánh mắt đỏ bừng, thậm chí tròng trắng cũng đỏ hồng.
Nghe qua thật dọa người nhưng mà đôi mắt kia đặt trên gương mặt yêu nghiệt của anh lại không có chút khát máu nào mà chỉ cảm thấy vô cùng xinh đẹp, còn đôi môi bị cắn cho sưng đỏ có cảm giác gợi cảm nói không nên lời.
Dù cho biểu cảm hiện giờ của anh hết sức hung ác nhưng thật muốn to gan cùng anh đắm chìm trong dục vọng.
Đừng nói người khác, ngay cả Lãnh Viêm nhìn mà lòng còn rung lên hai cái.
Thiếu gia nói quá đúng, đây không phải là trai tân…mà là một mỹ nam còn trinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.