Chương 135: Vừa không biết xấu hổ lại ấm áp
Thẩm Du
03/10/2019
Cái này không phải bệnh ngoài da, rất khó chữa khỏi hoàn toàn, sau này
dễ tạo thành thói quen không tốt tại thắt lưng, không để ý một chút,
thắt lưng rất dễ bị thương lại!
Kỷ An Trần cẩn thận đỡ hắn từng li từng tí, không dám để hắn sử dụng nhiều đến bắp thịt ngang hông.
Mỗ mỹ nam lại rất kiên trì muốn đi, còn như cô dâu nhỏ nhìn cô, “Anh muốn ở phòng bệnh thường.”
Kỷ An Trần tốn hơi thừa lời nói, "Anh thành thật nằm xuống cho em!”
Con cừu nhỏ lâu lâu khí phách được một lần, làm cho mỗ mỹ nam rất sửng sốt, mắt cũng không nháy nhìn cô.
Con ngươi của hắn bình thường lười biếng hơi híp, mắt hoa đào câu hồn làm say lòng người, hiện tại đang mở to hết sức đáng thương, làm cho người ta không hề có sức kháng cự…
Nhất là lại kết hợp với khuôn mặt tinh xảo kia, quả thực làm cho người ta cảm thấy hắn đẹp như là một… tiểu thiên sứ thuần khiết.
Nhưng hắn rõ ràng là con sói tà ác lưu manh a!(┬_┬)
Mỗ mỹ nam đơn thuần không cảm thấy áp lực tiếp tục giả bộ đáng thương, “Nhưng tiền của anh đã nộp cho em hết rồi, em muốn anh vẫn ở phòng cũ là phải giúp anh trả tiền đó?”
Còn không chờ Kỷ An Trần trả lời, trên mặt của hắn liền hơi hồng lên, đến lỗ tai cũng phiếm hồng, ‘xấu hổ’ nhìn cô, “Em cho anh dùng nhiều tiền như vậy… là muốn bao nuôi anh sao?”
Kỷ An Trần: "..."
“Anh cái gì cũng không biết làm” mỗ mỹ nam càng ngượng ngùng hơn, “Chỉ có thể bán thân báo đáp em thôi.”
"..."
Kỷ An Trần ném tên gia hoả căn bản không biết xấu hổ này ra, chuẩn bị chạy trốn lần nữa.
Phía sau đột nhiên có người ôm lấy cô, khí tức ấm áp đến bên tai cô nói “Trần Trần, em bao nuôi anh có được không?”
Mặt Kỷ An Trần đỏ như cà chua chín, lại sợ đụng đến hông của hắn không dám giãy giụa, “Em… không bao!”
(┬_┬) cảm giác cuộc đối thoại này quá mờ ám nha...
Tổng tài bá đạo một chút cũng không xấu hổ tí nào...
Cô cho rằng hai người không phải mặt đối mặt nói chuyện, cô nhìn không thấy dáng vẻ giả bộ đáng thương của Sở Mộ Phong, là có thể giữ bình tĩnh, nhưng trên thực tế… tình hình càng nghiêm trọng hơn. (┬_┬)
Lưng của cô kề sát trong ngực hắn, cách hai tầng vải vóc mỏng manh, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được bắp thịt của hắn.
Bắp thịt săn chắc trơn nhẵn, cùng thân thể của cô cảm giác hoàn toàn không giống nhau, bề ngoài đẹp mắt rắn rỏi, giống như cất giấu sức mạnh vô tận làm cho cô cảm thấy rất xa lạ, nhưng lại chăm chú ôn nhu lấy tư thế che chở ôm cô vào trong ngực.
Đã có lúc, cô cảm giác mình có chút vui sướng tin rằng nam nhân phía sau có thể vì cô che gió che mưa, mạnh mẽ đến mức không gì không làm được.
Vóc dáng hắn so với cô cao hơn, cô chỉ đứng tới vai, hắn từ phía sau ôm cô, giống như đem cô toàn bộ bao phủ trong ngực hắn.
Cô hình như lại trở bên tham lam, thậm chí còn muốn nhích về phía sau một chút, rút ngắn khoảng cách đã không có bao nhiêu giữa hai người.
Cô cũng không phải rất hay ỷ lại cần ai bảo vệ, nhưng lại rất thích cảm giác an toàn nồng đậm này, cho nên kìm lòng không được muốn tới sát hơn.
Thế nhưng trước đây cô nhất định sẽ không muốn như vậy!
(┬_┬) Có phải cảm giác xấu hổ của cô đã biến mất trên đường rồi không...
Sở Mộ Phong vốn muốn nói chuyện, nhưng ôm được bà xã vào lòng, hắn lại luyến tiếc mở miệng sợ phá hư bầu không khí yên tĩnh ấm áp này.
Cho đến khi phát hiện đỉnh đầu cô gái nhỏ trong lòng chuẩn bị bốc khói, bộ dáng rất bi thảm, hắn mới cười hỏi, “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Kỷ An Trần cẩn thận đỡ hắn từng li từng tí, không dám để hắn sử dụng nhiều đến bắp thịt ngang hông.
Mỗ mỹ nam lại rất kiên trì muốn đi, còn như cô dâu nhỏ nhìn cô, “Anh muốn ở phòng bệnh thường.”
Kỷ An Trần tốn hơi thừa lời nói, "Anh thành thật nằm xuống cho em!”
Con cừu nhỏ lâu lâu khí phách được một lần, làm cho mỗ mỹ nam rất sửng sốt, mắt cũng không nháy nhìn cô.
Con ngươi của hắn bình thường lười biếng hơi híp, mắt hoa đào câu hồn làm say lòng người, hiện tại đang mở to hết sức đáng thương, làm cho người ta không hề có sức kháng cự…
Nhất là lại kết hợp với khuôn mặt tinh xảo kia, quả thực làm cho người ta cảm thấy hắn đẹp như là một… tiểu thiên sứ thuần khiết.
Nhưng hắn rõ ràng là con sói tà ác lưu manh a!(┬_┬)
Mỗ mỹ nam đơn thuần không cảm thấy áp lực tiếp tục giả bộ đáng thương, “Nhưng tiền của anh đã nộp cho em hết rồi, em muốn anh vẫn ở phòng cũ là phải giúp anh trả tiền đó?”
Còn không chờ Kỷ An Trần trả lời, trên mặt của hắn liền hơi hồng lên, đến lỗ tai cũng phiếm hồng, ‘xấu hổ’ nhìn cô, “Em cho anh dùng nhiều tiền như vậy… là muốn bao nuôi anh sao?”
Kỷ An Trần: "..."
“Anh cái gì cũng không biết làm” mỗ mỹ nam càng ngượng ngùng hơn, “Chỉ có thể bán thân báo đáp em thôi.”
"..."
Kỷ An Trần ném tên gia hoả căn bản không biết xấu hổ này ra, chuẩn bị chạy trốn lần nữa.
Phía sau đột nhiên có người ôm lấy cô, khí tức ấm áp đến bên tai cô nói “Trần Trần, em bao nuôi anh có được không?”
Mặt Kỷ An Trần đỏ như cà chua chín, lại sợ đụng đến hông của hắn không dám giãy giụa, “Em… không bao!”
(┬_┬) cảm giác cuộc đối thoại này quá mờ ám nha...
Tổng tài bá đạo một chút cũng không xấu hổ tí nào...
Cô cho rằng hai người không phải mặt đối mặt nói chuyện, cô nhìn không thấy dáng vẻ giả bộ đáng thương của Sở Mộ Phong, là có thể giữ bình tĩnh, nhưng trên thực tế… tình hình càng nghiêm trọng hơn. (┬_┬)
Lưng của cô kề sát trong ngực hắn, cách hai tầng vải vóc mỏng manh, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được bắp thịt của hắn.
Bắp thịt săn chắc trơn nhẵn, cùng thân thể của cô cảm giác hoàn toàn không giống nhau, bề ngoài đẹp mắt rắn rỏi, giống như cất giấu sức mạnh vô tận làm cho cô cảm thấy rất xa lạ, nhưng lại chăm chú ôn nhu lấy tư thế che chở ôm cô vào trong ngực.
Đã có lúc, cô cảm giác mình có chút vui sướng tin rằng nam nhân phía sau có thể vì cô che gió che mưa, mạnh mẽ đến mức không gì không làm được.
Vóc dáng hắn so với cô cao hơn, cô chỉ đứng tới vai, hắn từ phía sau ôm cô, giống như đem cô toàn bộ bao phủ trong ngực hắn.
Cô hình như lại trở bên tham lam, thậm chí còn muốn nhích về phía sau một chút, rút ngắn khoảng cách đã không có bao nhiêu giữa hai người.
Cô cũng không phải rất hay ỷ lại cần ai bảo vệ, nhưng lại rất thích cảm giác an toàn nồng đậm này, cho nên kìm lòng không được muốn tới sát hơn.
Thế nhưng trước đây cô nhất định sẽ không muốn như vậy!
(┬_┬) Có phải cảm giác xấu hổ của cô đã biến mất trên đường rồi không...
Sở Mộ Phong vốn muốn nói chuyện, nhưng ôm được bà xã vào lòng, hắn lại luyến tiếc mở miệng sợ phá hư bầu không khí yên tĩnh ấm áp này.
Cho đến khi phát hiện đỉnh đầu cô gái nhỏ trong lòng chuẩn bị bốc khói, bộ dáng rất bi thảm, hắn mới cười hỏi, “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.