Chương 134: Mỗ mỹ nam “không có ý gì”
Thẩm Du
03/10/2019
“Cô biết vì sao tôi và lão tam đã từng này tuổi rồi mà còn chưa về hưu
không? Chính là vì biết đứa bé A Xa kia rất hiếu thuận, để hắn có thể
thường xuyên ở trên ti vi trên báo chí nhìn thấy chúng tôi, biết hai lão già chúng tôi đều rất tốt!"
“Về phần A Xa, đứa bé kia thông minh lại có năng lực, còn có người hắn yêu ở cùng với hắn, hắn không lộ diện, chúng tôi cũng biết nhất định hắn rất tốt!"
Kỷ Mỹ Lan không biết bị câu nào kích thích, giống như điên nhào lên, Kỷ An Trần lo lắng mình ngăn không được bà ta, vội vã tính gọi Lãnh Viêm ra giúp.
Kỷ lão vẫn ngồi ở chỗ cũ, nhắc nhở bà ta, "Con trai của cô đi ra rồi."
Kỷ Mỹ Lan cứng đờ, xoay người, mới phát hiện Trương Viễn thực sự đang đứng ở cửa phòng bệnh của hắn, cũng không biết đã đi ra lúc nào, nghe được bao nhiêu.
Nghĩ lại hồi nãy Kỷ An Trần chạy qua chạy lại lấy nước chuyển ghế hai lần…
Kỷ Mỹ Lan đoán, chắc là con trai lúc đó đã đi ra, muốn nhìn trong hành lang đang xảy ra chuyện gì.
Trong nháy mắt mặt bà ta xám như tro tàn, cũng không nhìn Kỷ lão bên này nữa, bước nhanh trở lại phòng bệnh, “Tiểu Viễn, con nghe mẹ giải thích… ”
Bà ta đi rồi, hành lang rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.
Trong nhà Kỷ An Trần rất hòa thuận, nhà hàng xóm cãi nhau nhà cô còn qua khuyên can giúp.
Nhưng mà sống qua ngày, khó tránh khỏi có lúc va chạm cãi nhau.
Ầm ĩ thì ầm ĩ, lúc cãi nhau thì hận không thể đoạn tuyệt quan hệ không bao giờ gặp lại, thật ra sau khi qua đi, cũng hòa hợp trở lại, ngày qua ngày.
Chỉ là Kỷ Mỹ Lan và Kỷ lão lần này cãi nhau, với gia đình bình thường cãi nhau không giống.
Hai bên đều có hận ý, giống như là nhìn thấy kẻ thù giết cha, nhất là ánh mắt của Kỷ Mỹ Lan, cuối cùng còn muốn nhào lên đánh nhau, làm cô nhìn thấy còn sởn tóc gáy.
"Bị dọa?" Kỷ lão đột nhiên mở miệng.
Kỷ An Trần còn chưa trả lời, thanh âm hắn đã trở lại giọng điệu lạnh lẽo lúc trước, nói với cô, “Trong nhà bạn trai cô, chỉ sợ còn đáng sợ hơn thế này một nghìn lần.”
Kỷ An Trần: "..."
Tiễn Kỷ lão đi, Kỷ An Trần trở lại phòng bệnh, có chút rầu rĩ không vui .
Sở Mộ Phong lập tức quan tâm hỏi cô, "Làm sao vậy bà xã?"
Phòng bệnh VIP cách âm vô cùng tốt, hắn không nghe cãi nhau trước hành lang, chỉ cho rằng bà xã của hắn là đứa trẻ ngoan, tiễn người khác rất thật thà mà tiễn xuống tận dưới lầu, mới có thể đi lâu như vậy.
Kỷ An Trần không muốn trả lời, cô muốn tránh cái đề tài này ra, nhưng trong đầu toàn là chuyện vừa nãy trong hành lang, nhất thời không tìm ra được chuyện gì để nói.
Tay vô thức trên giường bệnh mò mấy cái, mò được điện thoại di động của mình, mới đột nhiên nhớ tới, “Anh còn chưa nói cho em biết, tại sao tự nhiên chuyển cho em nhiều tiền như vậy!”
Mỗ mỹ nam thắt lưng bị thương, di chuyển thân thể bất tiện, thế nhưng bị hỏi vấn đề quan trọng như vậy, hắn vẫn… rất không có ý tứ cầm một cái gối lên che mặt. ←_←
Âm thanh “ngượng ngùng” từ dưới gối truyền tới, “Chúng ta đều là của em, tiền đương nhiên cũng nên giao cho em.”
Kỷ An Trần: "..."
Cô bắt đầu vén tay áo, chuẩn bị đem người bên dưới gối kéo ra ngoài hành hung.
Mỗ mỹ nam tự mình lấy gối ra, “Cái này chỉ có tiền mặt, ngày mai anh đem cổ phần và bất động sản đều chuyển cho em hết.”
Nói xong liền ngồi dậy, giống như bị tủi thân, mang dép đi ra ngoài.
"... Anh đi đâu vậy?" Kỷ An Trần không kịp làm gì, vội vã chạy qua đỡ hắn.
Thắt lưng đang đau còn lộn xộn!
“Về phần A Xa, đứa bé kia thông minh lại có năng lực, còn có người hắn yêu ở cùng với hắn, hắn không lộ diện, chúng tôi cũng biết nhất định hắn rất tốt!"
Kỷ Mỹ Lan không biết bị câu nào kích thích, giống như điên nhào lên, Kỷ An Trần lo lắng mình ngăn không được bà ta, vội vã tính gọi Lãnh Viêm ra giúp.
Kỷ lão vẫn ngồi ở chỗ cũ, nhắc nhở bà ta, "Con trai của cô đi ra rồi."
Kỷ Mỹ Lan cứng đờ, xoay người, mới phát hiện Trương Viễn thực sự đang đứng ở cửa phòng bệnh của hắn, cũng không biết đã đi ra lúc nào, nghe được bao nhiêu.
Nghĩ lại hồi nãy Kỷ An Trần chạy qua chạy lại lấy nước chuyển ghế hai lần…
Kỷ Mỹ Lan đoán, chắc là con trai lúc đó đã đi ra, muốn nhìn trong hành lang đang xảy ra chuyện gì.
Trong nháy mắt mặt bà ta xám như tro tàn, cũng không nhìn Kỷ lão bên này nữa, bước nhanh trở lại phòng bệnh, “Tiểu Viễn, con nghe mẹ giải thích… ”
Bà ta đi rồi, hành lang rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.
Trong nhà Kỷ An Trần rất hòa thuận, nhà hàng xóm cãi nhau nhà cô còn qua khuyên can giúp.
Nhưng mà sống qua ngày, khó tránh khỏi có lúc va chạm cãi nhau.
Ầm ĩ thì ầm ĩ, lúc cãi nhau thì hận không thể đoạn tuyệt quan hệ không bao giờ gặp lại, thật ra sau khi qua đi, cũng hòa hợp trở lại, ngày qua ngày.
Chỉ là Kỷ Mỹ Lan và Kỷ lão lần này cãi nhau, với gia đình bình thường cãi nhau không giống.
Hai bên đều có hận ý, giống như là nhìn thấy kẻ thù giết cha, nhất là ánh mắt của Kỷ Mỹ Lan, cuối cùng còn muốn nhào lên đánh nhau, làm cô nhìn thấy còn sởn tóc gáy.
"Bị dọa?" Kỷ lão đột nhiên mở miệng.
Kỷ An Trần còn chưa trả lời, thanh âm hắn đã trở lại giọng điệu lạnh lẽo lúc trước, nói với cô, “Trong nhà bạn trai cô, chỉ sợ còn đáng sợ hơn thế này một nghìn lần.”
Kỷ An Trần: "..."
Tiễn Kỷ lão đi, Kỷ An Trần trở lại phòng bệnh, có chút rầu rĩ không vui .
Sở Mộ Phong lập tức quan tâm hỏi cô, "Làm sao vậy bà xã?"
Phòng bệnh VIP cách âm vô cùng tốt, hắn không nghe cãi nhau trước hành lang, chỉ cho rằng bà xã của hắn là đứa trẻ ngoan, tiễn người khác rất thật thà mà tiễn xuống tận dưới lầu, mới có thể đi lâu như vậy.
Kỷ An Trần không muốn trả lời, cô muốn tránh cái đề tài này ra, nhưng trong đầu toàn là chuyện vừa nãy trong hành lang, nhất thời không tìm ra được chuyện gì để nói.
Tay vô thức trên giường bệnh mò mấy cái, mò được điện thoại di động của mình, mới đột nhiên nhớ tới, “Anh còn chưa nói cho em biết, tại sao tự nhiên chuyển cho em nhiều tiền như vậy!”
Mỗ mỹ nam thắt lưng bị thương, di chuyển thân thể bất tiện, thế nhưng bị hỏi vấn đề quan trọng như vậy, hắn vẫn… rất không có ý tứ cầm một cái gối lên che mặt. ←_←
Âm thanh “ngượng ngùng” từ dưới gối truyền tới, “Chúng ta đều là của em, tiền đương nhiên cũng nên giao cho em.”
Kỷ An Trần: "..."
Cô bắt đầu vén tay áo, chuẩn bị đem người bên dưới gối kéo ra ngoài hành hung.
Mỗ mỹ nam tự mình lấy gối ra, “Cái này chỉ có tiền mặt, ngày mai anh đem cổ phần và bất động sản đều chuyển cho em hết.”
Nói xong liền ngồi dậy, giống như bị tủi thân, mang dép đi ra ngoài.
"... Anh đi đâu vậy?" Kỷ An Trần không kịp làm gì, vội vã chạy qua đỡ hắn.
Thắt lưng đang đau còn lộn xộn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.