Chương 179: Chọc chết người không đền mạng (1)
Thẩm Du
14/03/2017
Tròng mắt của người đại diện Lôi Ngự quả thực muốn trợn ngược, hắn biết
rõ Lôi Ngự sẽ không làm kẻ thứ ba, nghệ sĩ do hắn một tay đào tạo, hắn
còn không biết rõ sao?
Nhưng Lôi Ngự nghĩ như thế chính mới là phiền toái, lớn nhất.
Trở ngại đạo đức như vậy, mỗi ngày chỉ có thể âm thầm chịu tổn thương, thầm mến đến quên ăn quên ngủ nhưng cũng không thể thổ lộ, một lòng thầm thương trộm nhớ nhưng ngay cả bày tỏ cũng không được,sớm muộn cũng ngã bệnh vì tương tư.
Chưa kể đến bây giờ đám kí giả cùng cư dân mạng đâu đâu cũng là hỏa nhãn kim tinh,chỉ cần Lôi Ngự có chút sơ sẩy, cũng sẽ bị nhận ra điều khác thường ngay, đối với loại đẳng cấp như Lôi Ngự hiện nay, tuyệt đối không nên xảy ra chuyện tình đơn phương.
Người đại diện càng nghĩ càng sợ, nhưng đối diện với dáng vẻ mệt mỏi của Lôi Ngự, ngày mai hắn còn phải quay nhều cảnh ở phim trường…
Đành thức thời ngậm miệng không dài dòng nữa, quay trở lại phòng mình.
Con người Lôi Ngự khá cố chấp nói đến chưa yêu bao giờ còn dây thần kinh liên quan đến tình cảm có chút trì độn, không nhanh nhạy, hắn chỉ nói miệng như thế chắc chắn vô dụng, đành phải xem xét tình hình một cách kĩ lưỡng lần nữa, phải để cho Lôi Ngự tiếp xúc ít hơn với Nguyên Nguyện rồi tìm cơ hội đánh thức nhắc nhở hắn.
Bởi vì chuyện này,ngươi đại diện Lôi Ngự mỗi ngày đều hết sức phiền lòng, nhưng tâm tình mọi người trong đoàn ngược lại không tệ, trong studio mỗi ngày đều trải qua cảnh xuân tươi vui nhẹ nhàng.
Tình huống như thế, đến ngày Lục Tâm Vi xuất viện trở về đoàn, liền biến mất không dấu vết.
Cô ta vừa về, không khí đoàn đều có chút không thích hợp.
Nguyên nhân cũng do Lục Tâm Vi hết lần này tới lần khác đứng sau lưng giở trò lại còn có bối cảnh không dễ trêu chọc, khiến cho mọi người đều phòng bị cùng chán ghét.
Lúc trước cô ta chỉ nhắm vào Nguyên Nguyên, nhưng với loại tính khí đại tiểu thư như thế, luôn nghĩ toàn bộ thế giới xoay xung quanh cô ta, căn bản không thể dùng lí lẽ người thường để suy đoán được.
Nói không chừng một ngày thấy ai không vừa mắt, cảm thấy người kia chọc tới cô ta, liền dùng một chút thủ đoạn liền đem người thảm đến không cần thiết nữa,
Không thể trêu vào, bọn họ đành phải dùng chiêu “Bơ” thôi!
Dường như mọi thứ đều được bàn bạc rất kĩ lưỡng, trừ khi là chuyện cần thiết không tránh được, tất cả đoàn, không có lấy một người mở miệng nói chuyện với cô ta, thậm chí cũng không xuất hiện trước tầm mắt cô ta.
Cả đoàn phim ầm ầm ĩ ĩ, chỉ có chỗ trước mặt cô ta, giống như vùng xa xôi hẻo lánh, hoàn toàn không có người đến gần.
Ngay cả nhân viên chuyển đạo cụ phim trường, thà cắn răng chịu mệt mỏi đi đường vòng cũng không đi qua trước mặt cô ta.
Quay xong, di động Lục Tâm Vi đã bị cô ta bóp nát.
Những người này là thứ gì mà dám xa lánh cô ta!
Nếu làm cô ta rất tức giận, cô sẽ khiến cho bọn họ trong cái giới này không có chỗ chôn.
Hung hăng mắng mấy câu, Lục Tâm Vi nhận điện thoại, lại nhìn thấy trên ghế nằm của mình lòi ra một hộp cơm.
Vẻ mặt ưu nhã, nhã nhặn trong nháy mắt trở nên vặn vẹo vì tức giận.
Lại như thế!
Ngay cả buổi trưa cũng thế! Người chịu trách nhiệm đưa cơm không biết trốn góc nào, nhìn thấy cô ta rời đi trong chốc lát, nhanh tay đặt hộp cơm lên ghế!
Cố ý trốn để không phải nói chuyện với cô ta!
Lục Tâm Vi cầm hộp cơm lên, cũng không cần xem đó là ai, chỉ muốn ném mạnh hộp cơm về người đứng gần đó nhất.
Đúng lúc xoay người, cô ta lại bắt gặp Hanh Hanh đứng không xa đó.
Đối lập hoàn toàn với hoàn cảnh của Lục Tâm Vi, bên cạnh Hanh Hanh lúc nào cũng náo nhiệt…
Mọi người trong đoàn phim chỉ cần đổi một bộ đồ hóa trang, nhất định sẽ giả vờ đi ngang qua trước mặt Hanh Hanh, muốn nhìn xem vị đại gia Husky có thể nhìn mình một chút hay không …
Không chỉ thế, các minh tinh hầu hết đều có tâm sự cũng không có chỗ tố khổ, chỉ sợ bị cư dân mạng đem ra làm đề tài bàn tán, nói lung tung, sự xuất hiện của Hanh Hanh thực sự là trời ban xuống cứu bọn họ mà.
Mặc dù bọn họ có thể tùy tiện tìm chó mèo để tâm sự, những động vật nhỏ bé kia cũng không bán đứng họ, nhưng mà…
Hanh Hanh đại gia không giống với mấy con chó bình thường chỉ biết sủa ầm ĩ kia! Nó cực kì ra dáng đại gia nha!.....
Nhưng Lôi Ngự nghĩ như thế chính mới là phiền toái, lớn nhất.
Trở ngại đạo đức như vậy, mỗi ngày chỉ có thể âm thầm chịu tổn thương, thầm mến đến quên ăn quên ngủ nhưng cũng không thể thổ lộ, một lòng thầm thương trộm nhớ nhưng ngay cả bày tỏ cũng không được,sớm muộn cũng ngã bệnh vì tương tư.
Chưa kể đến bây giờ đám kí giả cùng cư dân mạng đâu đâu cũng là hỏa nhãn kim tinh,chỉ cần Lôi Ngự có chút sơ sẩy, cũng sẽ bị nhận ra điều khác thường ngay, đối với loại đẳng cấp như Lôi Ngự hiện nay, tuyệt đối không nên xảy ra chuyện tình đơn phương.
Người đại diện càng nghĩ càng sợ, nhưng đối diện với dáng vẻ mệt mỏi của Lôi Ngự, ngày mai hắn còn phải quay nhều cảnh ở phim trường…
Đành thức thời ngậm miệng không dài dòng nữa, quay trở lại phòng mình.
Con người Lôi Ngự khá cố chấp nói đến chưa yêu bao giờ còn dây thần kinh liên quan đến tình cảm có chút trì độn, không nhanh nhạy, hắn chỉ nói miệng như thế chắc chắn vô dụng, đành phải xem xét tình hình một cách kĩ lưỡng lần nữa, phải để cho Lôi Ngự tiếp xúc ít hơn với Nguyên Nguyện rồi tìm cơ hội đánh thức nhắc nhở hắn.
Bởi vì chuyện này,ngươi đại diện Lôi Ngự mỗi ngày đều hết sức phiền lòng, nhưng tâm tình mọi người trong đoàn ngược lại không tệ, trong studio mỗi ngày đều trải qua cảnh xuân tươi vui nhẹ nhàng.
Tình huống như thế, đến ngày Lục Tâm Vi xuất viện trở về đoàn, liền biến mất không dấu vết.
Cô ta vừa về, không khí đoàn đều có chút không thích hợp.
Nguyên nhân cũng do Lục Tâm Vi hết lần này tới lần khác đứng sau lưng giở trò lại còn có bối cảnh không dễ trêu chọc, khiến cho mọi người đều phòng bị cùng chán ghét.
Lúc trước cô ta chỉ nhắm vào Nguyên Nguyên, nhưng với loại tính khí đại tiểu thư như thế, luôn nghĩ toàn bộ thế giới xoay xung quanh cô ta, căn bản không thể dùng lí lẽ người thường để suy đoán được.
Nói không chừng một ngày thấy ai không vừa mắt, cảm thấy người kia chọc tới cô ta, liền dùng một chút thủ đoạn liền đem người thảm đến không cần thiết nữa,
Không thể trêu vào, bọn họ đành phải dùng chiêu “Bơ” thôi!
Dường như mọi thứ đều được bàn bạc rất kĩ lưỡng, trừ khi là chuyện cần thiết không tránh được, tất cả đoàn, không có lấy một người mở miệng nói chuyện với cô ta, thậm chí cũng không xuất hiện trước tầm mắt cô ta.
Cả đoàn phim ầm ầm ĩ ĩ, chỉ có chỗ trước mặt cô ta, giống như vùng xa xôi hẻo lánh, hoàn toàn không có người đến gần.
Ngay cả nhân viên chuyển đạo cụ phim trường, thà cắn răng chịu mệt mỏi đi đường vòng cũng không đi qua trước mặt cô ta.
Quay xong, di động Lục Tâm Vi đã bị cô ta bóp nát.
Những người này là thứ gì mà dám xa lánh cô ta!
Nếu làm cô ta rất tức giận, cô sẽ khiến cho bọn họ trong cái giới này không có chỗ chôn.
Hung hăng mắng mấy câu, Lục Tâm Vi nhận điện thoại, lại nhìn thấy trên ghế nằm của mình lòi ra một hộp cơm.
Vẻ mặt ưu nhã, nhã nhặn trong nháy mắt trở nên vặn vẹo vì tức giận.
Lại như thế!
Ngay cả buổi trưa cũng thế! Người chịu trách nhiệm đưa cơm không biết trốn góc nào, nhìn thấy cô ta rời đi trong chốc lát, nhanh tay đặt hộp cơm lên ghế!
Cố ý trốn để không phải nói chuyện với cô ta!
Lục Tâm Vi cầm hộp cơm lên, cũng không cần xem đó là ai, chỉ muốn ném mạnh hộp cơm về người đứng gần đó nhất.
Đúng lúc xoay người, cô ta lại bắt gặp Hanh Hanh đứng không xa đó.
Đối lập hoàn toàn với hoàn cảnh của Lục Tâm Vi, bên cạnh Hanh Hanh lúc nào cũng náo nhiệt…
Mọi người trong đoàn phim chỉ cần đổi một bộ đồ hóa trang, nhất định sẽ giả vờ đi ngang qua trước mặt Hanh Hanh, muốn nhìn xem vị đại gia Husky có thể nhìn mình một chút hay không …
Không chỉ thế, các minh tinh hầu hết đều có tâm sự cũng không có chỗ tố khổ, chỉ sợ bị cư dân mạng đem ra làm đề tài bàn tán, nói lung tung, sự xuất hiện của Hanh Hanh thực sự là trời ban xuống cứu bọn họ mà.
Mặc dù bọn họ có thể tùy tiện tìm chó mèo để tâm sự, những động vật nhỏ bé kia cũng không bán đứng họ, nhưng mà…
Hanh Hanh đại gia không giống với mấy con chó bình thường chỉ biết sủa ầm ĩ kia! Nó cực kì ra dáng đại gia nha!.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.