Chương 7: Anh muốn 'được thưởng' thứ khác.
Thẩm Du
03/10/2019
Hứa Y Nhiên rất muốn dùng sức đập sau ót người đàn ông này, nhưng lại
nghĩ, anh đủ ngốc rồi, đập nữa thực sự không còn cách cứu chữa.
Không thể ăn hiếp trẻ con, không thể ăn hiếp trẻ con…
Hứa Y Nhiên rất AQ mặc niệm trong lòng, cũng không muốn hâm nóng nữa, cầm ly sữa lên, bình tĩnh xoay người, “Anh…”
Nửa câu sau nghẹn nơi cổ họng, cảnh tượng trước mắt làm cô cả kinh, nửa ngày mới nói được lời, “Sao anh không mặc quần áo!”
"Mặc rồi." Người đàn ông này vừa tắm xong vô cùng tự nhiên kéo kéo khăn tắm ngang hông, tiện thể tặng cho cô nụ cười quyến rũ.
“…” Mặc kệ Hứa Y Nhiên chuyển tầm mắt sang chỗ khác cũng không tránh khỏi phải nhìn gần như toàn bộ cơ thể nam tính lộ ra.
Hơn nữa khóe mắt liếc trúng cơ bắp rắn chắc, làm Hứa Y Nhiên đành tự an ủi mình “Không thể ăn hiếp trẻ yếu ớt."
Trẻ yếu ớt chỗ nào!
Trước đặt ly sữa sang một bên, sau đó Hứa Y Nhiên chạy như bay đến ghế salon lấy áo khoác âu phục của anh, vội vàng khoác lên người Nghiêm Thiếu Hành.
“Vợ?” Nghiêm Thiếu Hành khẽ nhướng mày, không hài lòng lắm khi áo khoác âu phục khoác lên người.
Cố ý xem nhẹ cách xưng hô đó, Hứa Y Nhiên lại cầm ly sữa lên, “Uống sữa tươi.”
“Không uống.” Cực kỳ chán ghét mùi vị sữa tươi, người đàn ông ban nãy còn rất man rất thành thục lại bất mãn nhíu mày, ngay cả liếc cũng không thèm liếc ly sữa trên tay cô.
Hứa Y Nhiên vẫn bình tĩnh dụ dỗ anh, “Ngoan nè, uống nhiều sữa có thể thông minh hơn đó.”
Giọng điệu này hoàn toàn giống như đang dụ dỗ trẻ nhỏ.
Hiện giờ anh ngốc như vậy, không uống sữa tươi sao được? Haizz, đau đầu quá.
Cô thấy cô nên lên mạng tra cứu một chút, xem thử ăn gì có thể bổ não, ngày mai bắt đầu cho anh ăn ba bữa.
“Anh đủ thông minh rồi.” Người đàn ông khoanh tay trước ngực, dường như rất hứng thú tiến hành cuộc đối thoại dụ dỗ bạn nhỏ kiểu này với cô, còn cực kỳ phối hợp trả lời cô.
Đáng tiếc Hứa Y Nhiên không chú ý mà đang bận tâm chuyện khác, bỏ qua ý cười đầy thích thú trong mắt anh, vẫn nghiêm túc hỏi, “Vậy anh nói đi, môt cộng một bằng mấy?”
Hứa Y Nhiên hóa thân thành cô giữ trẻ.
“Hai.” Nghiêm Thiếu Hành cũng hóa thành người bạn nhỏ, rất phối hợp đáp vang dội.
“Giỏi quá, tính nhanh tới vậy!” Hứa Y Nhiên hào phóng khen ngợi anh, “Thưởng cho anh một ly sữa tươi nè.”
Cô gái nhỏ lại nghĩ ra phương pháp quái gỡ để dụ dỗ anh?
Nghiêm Thiếu Hành nhìn cô chằm chằm, bỗng dưng cười to, sau đó duỗi tay kéo cô gái nhỏ hơi cách anh một chút vào lòng, “Anh muốn được thưởng thứ khác.”
Không thể ăn hiếp trẻ con, không thể ăn hiếp trẻ con…
Hứa Y Nhiên rất AQ mặc niệm trong lòng, cũng không muốn hâm nóng nữa, cầm ly sữa lên, bình tĩnh xoay người, “Anh…”
Nửa câu sau nghẹn nơi cổ họng, cảnh tượng trước mắt làm cô cả kinh, nửa ngày mới nói được lời, “Sao anh không mặc quần áo!”
"Mặc rồi." Người đàn ông này vừa tắm xong vô cùng tự nhiên kéo kéo khăn tắm ngang hông, tiện thể tặng cho cô nụ cười quyến rũ.
“…” Mặc kệ Hứa Y Nhiên chuyển tầm mắt sang chỗ khác cũng không tránh khỏi phải nhìn gần như toàn bộ cơ thể nam tính lộ ra.
Hơn nữa khóe mắt liếc trúng cơ bắp rắn chắc, làm Hứa Y Nhiên đành tự an ủi mình “Không thể ăn hiếp trẻ yếu ớt."
Trẻ yếu ớt chỗ nào!
Trước đặt ly sữa sang một bên, sau đó Hứa Y Nhiên chạy như bay đến ghế salon lấy áo khoác âu phục của anh, vội vàng khoác lên người Nghiêm Thiếu Hành.
“Vợ?” Nghiêm Thiếu Hành khẽ nhướng mày, không hài lòng lắm khi áo khoác âu phục khoác lên người.
Cố ý xem nhẹ cách xưng hô đó, Hứa Y Nhiên lại cầm ly sữa lên, “Uống sữa tươi.”
“Không uống.” Cực kỳ chán ghét mùi vị sữa tươi, người đàn ông ban nãy còn rất man rất thành thục lại bất mãn nhíu mày, ngay cả liếc cũng không thèm liếc ly sữa trên tay cô.
Hứa Y Nhiên vẫn bình tĩnh dụ dỗ anh, “Ngoan nè, uống nhiều sữa có thể thông minh hơn đó.”
Giọng điệu này hoàn toàn giống như đang dụ dỗ trẻ nhỏ.
Hiện giờ anh ngốc như vậy, không uống sữa tươi sao được? Haizz, đau đầu quá.
Cô thấy cô nên lên mạng tra cứu một chút, xem thử ăn gì có thể bổ não, ngày mai bắt đầu cho anh ăn ba bữa.
“Anh đủ thông minh rồi.” Người đàn ông khoanh tay trước ngực, dường như rất hứng thú tiến hành cuộc đối thoại dụ dỗ bạn nhỏ kiểu này với cô, còn cực kỳ phối hợp trả lời cô.
Đáng tiếc Hứa Y Nhiên không chú ý mà đang bận tâm chuyện khác, bỏ qua ý cười đầy thích thú trong mắt anh, vẫn nghiêm túc hỏi, “Vậy anh nói đi, môt cộng một bằng mấy?”
Hứa Y Nhiên hóa thân thành cô giữ trẻ.
“Hai.” Nghiêm Thiếu Hành cũng hóa thành người bạn nhỏ, rất phối hợp đáp vang dội.
“Giỏi quá, tính nhanh tới vậy!” Hứa Y Nhiên hào phóng khen ngợi anh, “Thưởng cho anh một ly sữa tươi nè.”
Cô gái nhỏ lại nghĩ ra phương pháp quái gỡ để dụ dỗ anh?
Nghiêm Thiếu Hành nhìn cô chằm chằm, bỗng dưng cười to, sau đó duỗi tay kéo cô gái nhỏ hơi cách anh một chút vào lòng, “Anh muốn được thưởng thứ khác.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.