Chương 8: Dán sát vào thân thể anh.
Thẩm Du
03/10/2019
Tầm mắt anh sáng rực, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô chằm chằm, muốn 'được thưởng' cái gì, không nói cũng biết.
Mà không đợi Hứa Y Nhiên trả lời, anh đón ly sữa, ngửa đầu uống một hơi hết sạch, sau đó ném cái ly vướng víu ấy đi, cánh tay chợt vòng qua, ôm ngang Hứa Y Nhiên bước nhanh lên cầu thang.
Đến giờ 'được thưởng' rồi!
Cả người đột nhiên bay lên, Hứa Y Nhiên theo phản xạ túm áo khoác trước ngực anh, nhưng bị anh giày vò thế này, cái áo khoác đó sớm rời anh đi rồi.
Hứa Y Nhiên túm như vậy, khác nào sờ soạng trước ngực anh.
Xúc cảm rắn chắc ở lòng bàn tay khiến gương mặt Hứa Y Nhiên thoáng nóng bừng, cánh tay rụt lại, toàn bộ ngón tay đều rúc vào tay áo, cô cách lớp áo lại chạm nhẹ cánh tay anh.
Nghiêm Thiếu Hành nhướng mày, hơi bất mãn với hành vi không muốn chạm thẳng vào anh của cô.
Hứa Y Nhiên vẫn làm theo ý mình, sau khi dời lực chú ý của anh, bèn nghiêm túc nói, “Anh thả tôi xuống trước đi, tôi có chuyện muốn nói.”
Chuyện gì? Muốn bỏ chạy à? Nghiêm Thiếu Hành lộ ra nụ cười quyến rũ, “Cứ nói đi, anh không nỡ thả em xuống.”
Rốt cuộc anh làm sao đụng đầu óc thành ngốc thế!
Sởn cả gai ốc, Hứa Y Nhiên cứng nhắc mỉm cười, “Nhưng bác sĩ nói anh không thể mệt mỏi quá độ.”
Trên thực tế căn bản bác sĩ không nói câu này, chỉ nói duy trì tâm trạng thoải mái cho anh thôi.
Nụ cười trên mặt Nghiêm Thiếu Hành càng rạng rỡ, dứt khoát điều chỉnh tư thế, co cánh tay lại, để cô ngồi trên cánh tay mình.
“Á!” Đột nhiên thay đổi độ cao và tư thế nguy hiểm như vậy làm Hứa Y Nhiên càng thêm hoảng sợ, chỉ có thể cố gắng kề sát người anh, giữ thế cân bằng.
Hết lần này tới lần khác người đàn ông đáng ghét này dù bận tối mắt tối mũi nhưng vẫn ung dung nhìn cô, rõ ràng một tay gánh hết trọng lượng của cô, thế mà lại dễ dàng duy trì trạng thái không thở dốc.
“Nhiên Nhiên, thể lực của chồng em rất tốt.”
Đúng vậy, đầu óc còn rất ngốc!
Vẫn mỉm cười đầy quyến rũ, nhưng con ngươi lại u ám, hơn nữa tư thế rỉ tai nhau mập mờ như vậy, cho dù là ai cũng nghe ra được, anh đang ám chỉ gì.
Anh ta bị thương, anh ta bị thương… cô không thể tính toán với người lú lẫn.
Khi mở miệng tiếp, Hứa Y Nhiên đã bình tĩnh trao đổi với anh, “Vậy anh thả tôi xuống trước đi, được không?”
Cô rất kiên trì muốn thoát khỏi tư thế thân mật này.
Lời vừa dứt, Hứa Y Nhiên ngờ vực mình bị hoa mắt, vì hình như cô thấy trong mắt anh lóe lên tia ảm đạm.
Mà không đợi Hứa Y Nhiên trả lời, anh đón ly sữa, ngửa đầu uống một hơi hết sạch, sau đó ném cái ly vướng víu ấy đi, cánh tay chợt vòng qua, ôm ngang Hứa Y Nhiên bước nhanh lên cầu thang.
Đến giờ 'được thưởng' rồi!
Cả người đột nhiên bay lên, Hứa Y Nhiên theo phản xạ túm áo khoác trước ngực anh, nhưng bị anh giày vò thế này, cái áo khoác đó sớm rời anh đi rồi.
Hứa Y Nhiên túm như vậy, khác nào sờ soạng trước ngực anh.
Xúc cảm rắn chắc ở lòng bàn tay khiến gương mặt Hứa Y Nhiên thoáng nóng bừng, cánh tay rụt lại, toàn bộ ngón tay đều rúc vào tay áo, cô cách lớp áo lại chạm nhẹ cánh tay anh.
Nghiêm Thiếu Hành nhướng mày, hơi bất mãn với hành vi không muốn chạm thẳng vào anh của cô.
Hứa Y Nhiên vẫn làm theo ý mình, sau khi dời lực chú ý của anh, bèn nghiêm túc nói, “Anh thả tôi xuống trước đi, tôi có chuyện muốn nói.”
Chuyện gì? Muốn bỏ chạy à? Nghiêm Thiếu Hành lộ ra nụ cười quyến rũ, “Cứ nói đi, anh không nỡ thả em xuống.”
Rốt cuộc anh làm sao đụng đầu óc thành ngốc thế!
Sởn cả gai ốc, Hứa Y Nhiên cứng nhắc mỉm cười, “Nhưng bác sĩ nói anh không thể mệt mỏi quá độ.”
Trên thực tế căn bản bác sĩ không nói câu này, chỉ nói duy trì tâm trạng thoải mái cho anh thôi.
Nụ cười trên mặt Nghiêm Thiếu Hành càng rạng rỡ, dứt khoát điều chỉnh tư thế, co cánh tay lại, để cô ngồi trên cánh tay mình.
“Á!” Đột nhiên thay đổi độ cao và tư thế nguy hiểm như vậy làm Hứa Y Nhiên càng thêm hoảng sợ, chỉ có thể cố gắng kề sát người anh, giữ thế cân bằng.
Hết lần này tới lần khác người đàn ông đáng ghét này dù bận tối mắt tối mũi nhưng vẫn ung dung nhìn cô, rõ ràng một tay gánh hết trọng lượng của cô, thế mà lại dễ dàng duy trì trạng thái không thở dốc.
“Nhiên Nhiên, thể lực của chồng em rất tốt.”
Đúng vậy, đầu óc còn rất ngốc!
Vẫn mỉm cười đầy quyến rũ, nhưng con ngươi lại u ám, hơn nữa tư thế rỉ tai nhau mập mờ như vậy, cho dù là ai cũng nghe ra được, anh đang ám chỉ gì.
Anh ta bị thương, anh ta bị thương… cô không thể tính toán với người lú lẫn.
Khi mở miệng tiếp, Hứa Y Nhiên đã bình tĩnh trao đổi với anh, “Vậy anh thả tôi xuống trước đi, được không?”
Cô rất kiên trì muốn thoát khỏi tư thế thân mật này.
Lời vừa dứt, Hứa Y Nhiên ngờ vực mình bị hoa mắt, vì hình như cô thấy trong mắt anh lóe lên tia ảm đạm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.