Chương 32: Bị anh đến mức hơi chột dạ
Thẩm Du
08/10/2019
Bắt đầu từ ngày mai, chắc chắn phải tăng tốc kế hoạch bổ não!
Nghiêm Thiếu Hành khẽ cười một tiếng, không chống cự bị cô kéo dậy. Lúc rời đi, anh còn thuận thế mang theo con búp bê thỏ tay dài chân dài kia.
Kéo người đến trước cửa phòng ngủ, Hứa Y Nhiên đẩy đẩy anh, “Được rồi, mau ngủ đi.”
Thân hình cao to vững chãi như núi, Nghiêm Thiếu Hành nhìn cô gái nhỏ trước mặt, đột nhiên đưa tay kéo người, làm người ta đứng cách mình chỉ còn một bước.
Từ lúc Hứa Y Nhiên bắt đầu dọn đến, anh đều thân mật với cô, không kiêng kỵ gì, nhưng hôm nay lại đặc biệt kiềm chế.
Anh nhìn cô chằm chằm, con ngươi thâm thúy, chuyên chú giống như trên đời này chỉ còn lại một mình cô.
Thực ra Hứa Y Nhiên đã quen với cách cư xử lập dị của anh, nhưng mới vừa rồi dưới mí mắt anh cô lại tra cứu tin tức của mối tình đầu, giờ bị anh nhìn chằm chằm như vậy, đột nhiên càm thấy chột dạ.
Luôn luôn có cảm giác… hình như Nghiêm Thiếu Hành biết chút gì đó.
Tuy suy đoán này không có căn cứ, bởi trên đời này ngoại trừ mẹ và bản thân cô, thì không ai biết cô từng mến Tả Tư Thần, Nghiêm Thiếu Hành cũng không thể nào biết, càng không thể thần thông quảng đại đến nổi đoán được vừa rồi cô tìm kiếm tin tức của Tả Tư Thần.
Nhưng cô càng lúc càng chột dạ, dứt khoát rũ mắt xuống, nhìn nền nhà dưới chân lẩn tránh ánh nhìn chuyên chú.
Nghiêm Thiếu Hành cũng không ép cô ngẩng đầu, một tay ôm con thỏ cô nhét cho anh, tay kia giơ lên quàng ra sau ót cô, kéo đến trước người, “Ngủ ngon, vợ à.”
Giọng nói dịu dàng, êm tai, dường như nói rằng tâm trạng anh sa sút.
Hứa Y Nhiên cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều. Phớt lờ cảm giác kỳ lạ trong lòng, cô chúc anh ngủ ngon, sau đó trở về phòng mình.
Ngủ sớm dậy sớm, ngày mai tiếp tục bổ não cho chồng trước!
Sáng hôm sau, trên bàn cơm xuất hiện một chén cháo óc chó trông có vẻ kì dị.
“Ngoan nà, món này ăn ngon lắm đó.” Đặt bữa sáng lên bàn, ngồi vào chỗ của mình, Hứa Y Nhiên rất kiên nhẫn dụ dỗ ‘đứa trẻ to xác’ trước mắt.
Khi cô tra sách nấu ăn, món này có tên là cháo óc chó bồi bổ trí não.
‘Bồi bổ trí não’, cái tên thật khiến người ta phấn khởi.
Cho nên cô nhất định phải dụ Nghiêm Thiếu Hành ăn.
Nhưng Nghiêm Thiếu Hành lại rất phối hợp, sau khi xác định chén cháo này không phải sữa tươi, anh bèn cầm thìa bắt đầu ăn.
Hứa Y Nhiên cũng bắt đầu bữa sáng của mình, chợt nghe người đàn ông ngồi đối diện nói, “Đêm nay anh có việc, cơm tối em ăn một mình nhé.”
“Được.” Hứa Y Nhiên gật đầu bày tỏ đã hiểu, thuận miệng hỏi anh, “Đi đâu vậy?”
Nghiêm Thiếu Hành khẽ cười một tiếng, không chống cự bị cô kéo dậy. Lúc rời đi, anh còn thuận thế mang theo con búp bê thỏ tay dài chân dài kia.
Kéo người đến trước cửa phòng ngủ, Hứa Y Nhiên đẩy đẩy anh, “Được rồi, mau ngủ đi.”
Thân hình cao to vững chãi như núi, Nghiêm Thiếu Hành nhìn cô gái nhỏ trước mặt, đột nhiên đưa tay kéo người, làm người ta đứng cách mình chỉ còn một bước.
Từ lúc Hứa Y Nhiên bắt đầu dọn đến, anh đều thân mật với cô, không kiêng kỵ gì, nhưng hôm nay lại đặc biệt kiềm chế.
Anh nhìn cô chằm chằm, con ngươi thâm thúy, chuyên chú giống như trên đời này chỉ còn lại một mình cô.
Thực ra Hứa Y Nhiên đã quen với cách cư xử lập dị của anh, nhưng mới vừa rồi dưới mí mắt anh cô lại tra cứu tin tức của mối tình đầu, giờ bị anh nhìn chằm chằm như vậy, đột nhiên càm thấy chột dạ.
Luôn luôn có cảm giác… hình như Nghiêm Thiếu Hành biết chút gì đó.
Tuy suy đoán này không có căn cứ, bởi trên đời này ngoại trừ mẹ và bản thân cô, thì không ai biết cô từng mến Tả Tư Thần, Nghiêm Thiếu Hành cũng không thể nào biết, càng không thể thần thông quảng đại đến nổi đoán được vừa rồi cô tìm kiếm tin tức của Tả Tư Thần.
Nhưng cô càng lúc càng chột dạ, dứt khoát rũ mắt xuống, nhìn nền nhà dưới chân lẩn tránh ánh nhìn chuyên chú.
Nghiêm Thiếu Hành cũng không ép cô ngẩng đầu, một tay ôm con thỏ cô nhét cho anh, tay kia giơ lên quàng ra sau ót cô, kéo đến trước người, “Ngủ ngon, vợ à.”
Giọng nói dịu dàng, êm tai, dường như nói rằng tâm trạng anh sa sút.
Hứa Y Nhiên cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều. Phớt lờ cảm giác kỳ lạ trong lòng, cô chúc anh ngủ ngon, sau đó trở về phòng mình.
Ngủ sớm dậy sớm, ngày mai tiếp tục bổ não cho chồng trước!
Sáng hôm sau, trên bàn cơm xuất hiện một chén cháo óc chó trông có vẻ kì dị.
“Ngoan nà, món này ăn ngon lắm đó.” Đặt bữa sáng lên bàn, ngồi vào chỗ của mình, Hứa Y Nhiên rất kiên nhẫn dụ dỗ ‘đứa trẻ to xác’ trước mắt.
Khi cô tra sách nấu ăn, món này có tên là cháo óc chó bồi bổ trí não.
‘Bồi bổ trí não’, cái tên thật khiến người ta phấn khởi.
Cho nên cô nhất định phải dụ Nghiêm Thiếu Hành ăn.
Nhưng Nghiêm Thiếu Hành lại rất phối hợp, sau khi xác định chén cháo này không phải sữa tươi, anh bèn cầm thìa bắt đầu ăn.
Hứa Y Nhiên cũng bắt đầu bữa sáng của mình, chợt nghe người đàn ông ngồi đối diện nói, “Đêm nay anh có việc, cơm tối em ăn một mình nhé.”
“Được.” Hứa Y Nhiên gật đầu bày tỏ đã hiểu, thuận miệng hỏi anh, “Đi đâu vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.