Chương 15: Chuyện không để ai biết.
Thẩm Du
03/10/2019
À, ra là sơ yếu lý lịch.
Khi tìm việc, cô gửi không biết bao nhiêu bản sơ yếu lý lịch, hơn nữa trên bản lý lịch này cũng không có bí mật gì, nên Hứa Y Nhiên không quan tâm lắm.
Nhưng… “Tôi từng đến công ty mấy người xin việc?”
Tốt nghiệp xong tìm việc cô tìm đến mê man, mỗi ngày đều phỏng vấn xin việc giống như đi chợ, do đó mặc dù là chuyện của nửa năm trước, nhưng giờ cô không thể nào nhớ rõ.
“Ừ.”
Hơn nữa Hứa Y Nhiên còn phỏng vấn qua điện thoại và kiểm tra viết, ở vòng một biểu hiện rất nổi bật, nhưng ngay khi tiến vào vòng hai, lại bị tổng giám đốc đại nhân đích thân đánh rớt.
Hắn nhớ kỹ như thế, là vì khi ấy chức vị thông báo tuyển dụng là phòng thư ký.
Xem như cấp dưới của anh, cũng sẽ thường xuyên gặp mặt tổng giám đốc, tình huống khá đặc biệt.
Vì vậy lần tuyển dụng này, không phải do phòng nhân sự đảm nhiệm, mà do anh tự phụ trách.
Hắn thường không hỏi chuyện vặt vãnh của tổng giám đọc đại nhân, nhưng có một ngày, ngài lại muốn hắn trình danh sách nhân viên bước vào vòng hai, sau đó không nói lời nào gạt bỏ cô Hứa!
Nói thật, khi ấy hắn vẫn còn ngờ vực, có phải thời trung học tổng giám đốc đã làm chuyện gì không thể gặp người ta không, nên mới không cần lý do nào đã từ chối học muội thời trung học tiến vào công ty mình.
Không sai, học muội. Tổng giám đốc và Hứa tiểu thư học chung trường cấp ba.
Chuyện này vẫn là khúc mắc lớn nhất trong lòng hắn, có điều bây giờ không thể nói ra được, tránh cho Hứa tiểu thư càng không muốn dọn đến ở chung với tổng giám đốc.
Tổng giám đốc sẽ phải tiếp tục 'ngốc'…
Hứa Y Nhiên lại hỏi vài câu về chuyện lý lịch, sau đó trong lòng đã sáng tỏ.
Chắc chắn anh đã thấy ngày sinh của cô trên sơ yếu lý lịch! Về phần mật khẩu… có lẽ sau khi anh lú lẫn mới đổi.
Nghĩ thông suốt, rốt cuộc Hứa Y Nhiên không còn thắc mắc nữa.
Thực ra chuyện rất đơn giản. chăm sóc chồng trước vài ngày, đợi đến khi anh khôi phục, hai người họ sẽ không còn liên quan nữa.
Trò chuyện vài câu, từ chối việc Nghiêm Húc có lòng muốn đưa cô về, sau khi tạm biệt hắnắn, tâm trạng Hứa Y Nhiên cực kỳ tốt bước ra tiệm cà phê.
Đáng tiếc tâm tình này không duy trì được bao lâu.
Vừa bước ra tiệm cà phê được 3 phút, cô còn chưa đến trạm xe buýt, chợt chuông điện thoại vang lên.
Nhạc chuông Giặc vào thôn này được cài đặt đặc biệt làm Hứa Y Nhiên thoáng giật mình, gấp rút nhận cuộc gọi, dùng giọng nói đáng yêu nhất chào hỏi, “Mẹ, mẹ về quê trở lại rồi à?”
Khi tìm việc, cô gửi không biết bao nhiêu bản sơ yếu lý lịch, hơn nữa trên bản lý lịch này cũng không có bí mật gì, nên Hứa Y Nhiên không quan tâm lắm.
Nhưng… “Tôi từng đến công ty mấy người xin việc?”
Tốt nghiệp xong tìm việc cô tìm đến mê man, mỗi ngày đều phỏng vấn xin việc giống như đi chợ, do đó mặc dù là chuyện của nửa năm trước, nhưng giờ cô không thể nào nhớ rõ.
“Ừ.”
Hơn nữa Hứa Y Nhiên còn phỏng vấn qua điện thoại và kiểm tra viết, ở vòng một biểu hiện rất nổi bật, nhưng ngay khi tiến vào vòng hai, lại bị tổng giám đốc đại nhân đích thân đánh rớt.
Hắn nhớ kỹ như thế, là vì khi ấy chức vị thông báo tuyển dụng là phòng thư ký.
Xem như cấp dưới của anh, cũng sẽ thường xuyên gặp mặt tổng giám đốc, tình huống khá đặc biệt.
Vì vậy lần tuyển dụng này, không phải do phòng nhân sự đảm nhiệm, mà do anh tự phụ trách.
Hắn thường không hỏi chuyện vặt vãnh của tổng giám đọc đại nhân, nhưng có một ngày, ngài lại muốn hắn trình danh sách nhân viên bước vào vòng hai, sau đó không nói lời nào gạt bỏ cô Hứa!
Nói thật, khi ấy hắn vẫn còn ngờ vực, có phải thời trung học tổng giám đốc đã làm chuyện gì không thể gặp người ta không, nên mới không cần lý do nào đã từ chối học muội thời trung học tiến vào công ty mình.
Không sai, học muội. Tổng giám đốc và Hứa tiểu thư học chung trường cấp ba.
Chuyện này vẫn là khúc mắc lớn nhất trong lòng hắn, có điều bây giờ không thể nói ra được, tránh cho Hứa tiểu thư càng không muốn dọn đến ở chung với tổng giám đốc.
Tổng giám đốc sẽ phải tiếp tục 'ngốc'…
Hứa Y Nhiên lại hỏi vài câu về chuyện lý lịch, sau đó trong lòng đã sáng tỏ.
Chắc chắn anh đã thấy ngày sinh của cô trên sơ yếu lý lịch! Về phần mật khẩu… có lẽ sau khi anh lú lẫn mới đổi.
Nghĩ thông suốt, rốt cuộc Hứa Y Nhiên không còn thắc mắc nữa.
Thực ra chuyện rất đơn giản. chăm sóc chồng trước vài ngày, đợi đến khi anh khôi phục, hai người họ sẽ không còn liên quan nữa.
Trò chuyện vài câu, từ chối việc Nghiêm Húc có lòng muốn đưa cô về, sau khi tạm biệt hắnắn, tâm trạng Hứa Y Nhiên cực kỳ tốt bước ra tiệm cà phê.
Đáng tiếc tâm tình này không duy trì được bao lâu.
Vừa bước ra tiệm cà phê được 3 phút, cô còn chưa đến trạm xe buýt, chợt chuông điện thoại vang lên.
Nhạc chuông Giặc vào thôn này được cài đặt đặc biệt làm Hứa Y Nhiên thoáng giật mình, gấp rút nhận cuộc gọi, dùng giọng nói đáng yêu nhất chào hỏi, “Mẹ, mẹ về quê trở lại rồi à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.