Chương 24: Coi mắt sau lưng 'chồng'
Thẩm Du
08/10/2019
Tiếp theo, Hứa Y Nhiên gần như không cần làm gì nữa.
Nghiêm đại tổng tài ôm đồm tất cả xuống bếp, chỉ cần Hứa Y Nhiên nói anh biết phải làm gì là được.
Chẳng qua cô cũng không vào phòng khách hưởng phúc xem TV.
TV lúc nào cũng có thể xem, hiện tại việc quan trọng nhất đương nhiên là giám sát Nghiêm đại tổng tài ăn óc chó hổ phách để bổ não rồi!
Nghiêm đại tổng tài cũng không ghét quả óc chó, nhưng bây giờ không làm sao phối hợp được, “Vợ, vợ đút anh đi.”
Haizz! “Ngoan nà, bé ngoan phải tự ăn.” Hứa Y Nhiên vẫn dụ dỗ anh như em bé.
“Tay anh đều bận hết mà.”
Đeo tạp dề, cầm xẻng chiên trong tay, rõ ràng là hình tượng người làm bếp tiêu chuẩn trong gia đình, nhưng vẫn có khí thế mạnh mẽ đầy nam tính.
Haizz, cực phẩm đẹp trai tới thế, nếu đầu óc vẫn lú lẩn, thì đúng là quá lãng phí.
Xem như cô làm việc tốt đi!
Chọn quả óc chó vừa to vừa trọn vẹn, Hứa Y Nhiên vươn tay tiếp cận môi anh.
Cực kỳ phối hợp, Nghiêm Thiếu Hành thừa dịp hôn lên đầu ngón tay cô.
Hình như cảm thấy chưa đã ghiền, anh dứt khoát nghiêng người qua, muốn hôn trực tiếp hơn.
May mà Hứa Y Nhiên đã có chút kinh nghiệm, vội vàng giơ tay che miệng mình lại.
Anh khẽ cười, cũng không vội kéo tay cô ra, trái lại hơi nghiêng đầu, lén thơm lên gáy cô một cái, “Bé ngốc.”
Giống như trừng phạt cô không ngoan, nụ hôn này ve vãn không thôi, cảm giác tê dại khiến mặt Hứa Y Nhiên ửng hồng, vội lui về sau vài bước.
Cũng vì nụ hôn này, mà thời gian tiếp theo, bầu không khí trong nhà bếp đều quái dị.
May mắn là bữa tối đã nhanh chóng chuẩn bị xong, nhìn đồng hồ cũng vừa vặn, Hứa Y Nhiên bèn chuẩn bị đi xem mắt.
Ừ đúng rồi, cô còn phải chào hỏi chồng trước đã.
“Nghiêm…” Suýt nữa gọi anh là 'Nghiêm thiếu', Hứa Y Nhiên ho khan một tiếng, bỏ qua phần xưng hô.
“Tối nay tôi phải đi coi mắt với bạn, cơm tối anh tự ăn nha.”
Trước đó anh nghe cô gọi điện thoại, nên cô cũng dùng cái cớ này.
Nghiêm Thiếu Hành cũng không hỏi cô nhiều, chỉ đứng lên, “Anh đưa em đi.”
“Không cần không cần,” Sợ anh không đồng ý, Hứa Y Nhiên dứt khoát nói, “Tôi lái xe anh đi.”
Cùng lắm cô xuống xe ở đầu đường, rồi đi bộ tới.
Nếu không cô thật sự không có cách nào giải thích với người ta rằng, gia cảnh cô bậc trung, lại là nhân viên văn phòng bình thường, rốt cuộc lấy đâu ra chiếc xe sang trọng thế.
Chồng trước hình như không có ý kiến, Hứa Y Nhiên bèn lên lầu thay đồ.
Tất cả đều chuẩn bị ổn thỏa, khi xuống lầu tạm biệt với Nghiêm Thiếu Hành, Hứa Y Nhiên vốn muốn ra khỏi cửa đột nhiên quay trở về.
“Nếu anh muốn ra ngoài, thì nhất thiết đừng tự mình lái xe.”
Hình như xe của anh rất nhiều, cô lái một chiếc, anh cũng có phương tiện khác để đi.
Haizz, đúng là người có tiền, nếu tiền có thể mua được trí lực thì tốt rồi. Hứa Y Nhiên nhìn anh vô cùng tiếc rẻ.
Nghiêm Thiếu Hành nhấc cánh tay lên, kéo người đến trước mặt mình, cười rất thỏa mãn, “Cảm ơn vợ đã quan tâm anh.”
Vợ trước, là vợ trước!
Hứa Y Nhiên bất đắc dĩ thoát khỏi lồng ngực anh, nhìn đi, cô đã nói rồi, có tiền cũng mua không được đầu óc minh mẫn, làm người ta thật tiếc hận mà.
Trước khi ra cửa, lại nhìn ông chồng trước bày ra khuôn mặt điển trai, Hứa Y Nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ.
Sau khi anh bị thương đầu óc có chút hỗn loạn, sao Nghiêm gia không cho người đến chăm sóc anh, hoặc dứt khoát kêu anh dọn đến biệt thự.
Thoáng không yên lòng, Hứa Y Nhiên lại quay trở lại, lấy điện thoại của anh, đặt lên bàn cơm, “Có việc gì chắc chắn phải gọi cho tôi hoặc Nghiêm Húc, số điện thoại của tôi là 1…”
Cô vừa mở miệng, Nghiêm Thiếu Hành bèn cười cắt ngang cô, “Số điện thoại của vợ mình, đương nhiên anh phải biết rồi.”
Anh lưu loát đọc dãy số phía sau, còn ấn phím tắt số “1” trên bàn phím, trong phút chốc, điện thoại cô vang lên.
“…” Anh không chỉ thuộc lòng số của cô, còn cài đặt phím tắt, lại là phím 1 nữa?
Trong di động cô có rất nhiều số liên lạc, nhưng có thể thuộc lòng, chỉ có điện thoại cố định và số của ba mẹ thôi!
Đập đầu, nếu không phải sáng nay đã xác nhận với Nghiêm Húc, thì Hứa Y Nhiên lại nghi ngờ người bị lú lẫn là bản thân cô.
Còn không đi nữa thì muộn mất, Hứa Y Nhiên ổn định tâm trạng đang khiếp sợ, “Vậy có chuyện gì thì gọi cho tôi, tôi đi đây, byebye.”
Bình tĩnh rời khỏi phòng bếp nhà Nghiêm Thiếu Hành, cũng không quá xa, sớm dừng trước đầu đường, Hứa Y Nhiên lấy túi xách xuống xe.
Haizz, đây là lần đầu tiên cô đi xem mắt, lại gánh cái thân phận phức tạp này, hơn nữa còn 'ở chung' với chồng trước!
Bởi vì trên đường không kẹt xe nên hiện giờ vẫn còn khá sớm, Hứa Y Nhiên chậm rãi đến địa điểm xem mắt, vừa nghĩ chốc nữa phải làm thế nào.
Lấy cớ không hài lòng đối tượng xem mắt? Đây cũng là cách thường dùng.
Nhưng ngộ nhỡ điều kiện mẹ nói là thật, mà mới là lần gặp đầu tiên, khi không hiểu rõ đối phương, thực sự không biết đối phương có tật xấu gì.
Để đề phòng chuyện chẳng may, cô nên chuẩn bị đường lui cho mình.
Nói thật? Vậy chuyện cô kết hôn rồi ly hôn có lẽ sẽ truyền đến tai mẹ già…
"Cô Hứa?"
Đang nghĩ ngợi, chợt hướng bên tay phải có người gọi cô.
Lần đầu tiên Hứa Y Nhiên nghe được một giọng nam nhã nhặn đến thế, vừa dịu dàng vừa êm tai, làm người nghe như đứng dưới gió xuân ấm áp.
Thoáng ngạc nhiên xoay đầu, Hứa Y Nhiên đối mặt với người đàn ông xa lạ, không khỏi sửng sốt.
Người đàn ông này đẹp trai thật!
Không giống với vẻ đẹp câu hồn của Nghiêm Thiếu Hành, người đàn ông trước mắt có khuôn mặt đẹp đẽ thoát tục, như mỹ nam cổ đại từ trong tranh thủy mặc bước ra. lVừa liếc mắt nhìn, thậm chí cô cảm thấy đường phố đông nghịt người không hợp với hắn cho lắm, hình tượng của hắn dường như nên mặc trang phục trắng đi dưới cơn mưa bụi Giang Nam.
“Bác gái có cho tôi xem ảnh của cô Hứa,” sau khi giải thích, người đàn ông chìa tay ra, giọng nói ấm áp báo tên họ, “Tùy Dật.”
“… Tùy tiên sinh.” Tùy Dật, tùy ý? Lấy lại tinh thần, Hứa Y Nhiên cũng khách sáo bắt tay với hắn.
Hóa ra hắn là đối tượng xem mắt mà mẹ đã nói.
Lúc bắt tay, Hứa Y Nhiên chợt sửng sốt trong chốc lát.
Chỉ nhìn ngoại hình, cô cảm thấy tay Tùy Dật phải thon dài tinh tế, hệt như nghệ sĩ dương cầm vậy.
Nhưng ngón tay hắn đúng là thon dài, nắm chặt tay, cô lại có thể cảm nhận được ngón trỏ, các đốt ngón tay và vị trí eo bàn tay (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ) của hắn có rất nhiều nốt chai.
Nếu tình huống này là thật, vị tiên sinh trước mắt cũng là con nhà giàu, thì hơn phân nửa đã học vài kỹ năng phòng thân, do đó vết chai mỏng trên lòng bàn tay cũng không có gì hiếm lạ.
Chồng trước của cô cũng có đấy.
Nhưng tay Tùy Dật… nếu cô nhớ không lầm, thì vị trí như vầy, rõ ràng là vết chai do cầm súng mà tiểu thuyết hay nói! Người quen dùng súng mới có.
Vừa nghĩ thế, đột nhiên cô bắt đầu cảm thấy 'Tùy Dật' đồng âm với 'tùy ý' rất đáng ngờ nha, hình như sát thủ vì che giấu thân phận, cũng tùy tiện đặt như vậy.
Nhưng lại nhìn Tùy Dật, khuôn mặt đẹp đẽ thoát tục, bất kể thế nào cũng không thể dính dáng đến súng.
… Chắc chắn cô nhớ nhầm rồi. Hoặc tác giả trong tiểu thuyết viết sai rồi.
Hai người cùng nhau đến nhà hàng, vì vẻ ngoài Tùy Dật xuất chúng, nên người đi đường đều nhìn họ vài lần.
Nghiêm đại tổng tài ôm đồm tất cả xuống bếp, chỉ cần Hứa Y Nhiên nói anh biết phải làm gì là được.
Chẳng qua cô cũng không vào phòng khách hưởng phúc xem TV.
TV lúc nào cũng có thể xem, hiện tại việc quan trọng nhất đương nhiên là giám sát Nghiêm đại tổng tài ăn óc chó hổ phách để bổ não rồi!
Nghiêm đại tổng tài cũng không ghét quả óc chó, nhưng bây giờ không làm sao phối hợp được, “Vợ, vợ đút anh đi.”
Haizz! “Ngoan nà, bé ngoan phải tự ăn.” Hứa Y Nhiên vẫn dụ dỗ anh như em bé.
“Tay anh đều bận hết mà.”
Đeo tạp dề, cầm xẻng chiên trong tay, rõ ràng là hình tượng người làm bếp tiêu chuẩn trong gia đình, nhưng vẫn có khí thế mạnh mẽ đầy nam tính.
Haizz, cực phẩm đẹp trai tới thế, nếu đầu óc vẫn lú lẩn, thì đúng là quá lãng phí.
Xem như cô làm việc tốt đi!
Chọn quả óc chó vừa to vừa trọn vẹn, Hứa Y Nhiên vươn tay tiếp cận môi anh.
Cực kỳ phối hợp, Nghiêm Thiếu Hành thừa dịp hôn lên đầu ngón tay cô.
Hình như cảm thấy chưa đã ghiền, anh dứt khoát nghiêng người qua, muốn hôn trực tiếp hơn.
May mà Hứa Y Nhiên đã có chút kinh nghiệm, vội vàng giơ tay che miệng mình lại.
Anh khẽ cười, cũng không vội kéo tay cô ra, trái lại hơi nghiêng đầu, lén thơm lên gáy cô một cái, “Bé ngốc.”
Giống như trừng phạt cô không ngoan, nụ hôn này ve vãn không thôi, cảm giác tê dại khiến mặt Hứa Y Nhiên ửng hồng, vội lui về sau vài bước.
Cũng vì nụ hôn này, mà thời gian tiếp theo, bầu không khí trong nhà bếp đều quái dị.
May mắn là bữa tối đã nhanh chóng chuẩn bị xong, nhìn đồng hồ cũng vừa vặn, Hứa Y Nhiên bèn chuẩn bị đi xem mắt.
Ừ đúng rồi, cô còn phải chào hỏi chồng trước đã.
“Nghiêm…” Suýt nữa gọi anh là 'Nghiêm thiếu', Hứa Y Nhiên ho khan một tiếng, bỏ qua phần xưng hô.
“Tối nay tôi phải đi coi mắt với bạn, cơm tối anh tự ăn nha.”
Trước đó anh nghe cô gọi điện thoại, nên cô cũng dùng cái cớ này.
Nghiêm Thiếu Hành cũng không hỏi cô nhiều, chỉ đứng lên, “Anh đưa em đi.”
“Không cần không cần,” Sợ anh không đồng ý, Hứa Y Nhiên dứt khoát nói, “Tôi lái xe anh đi.”
Cùng lắm cô xuống xe ở đầu đường, rồi đi bộ tới.
Nếu không cô thật sự không có cách nào giải thích với người ta rằng, gia cảnh cô bậc trung, lại là nhân viên văn phòng bình thường, rốt cuộc lấy đâu ra chiếc xe sang trọng thế.
Chồng trước hình như không có ý kiến, Hứa Y Nhiên bèn lên lầu thay đồ.
Tất cả đều chuẩn bị ổn thỏa, khi xuống lầu tạm biệt với Nghiêm Thiếu Hành, Hứa Y Nhiên vốn muốn ra khỏi cửa đột nhiên quay trở về.
“Nếu anh muốn ra ngoài, thì nhất thiết đừng tự mình lái xe.”
Hình như xe của anh rất nhiều, cô lái một chiếc, anh cũng có phương tiện khác để đi.
Haizz, đúng là người có tiền, nếu tiền có thể mua được trí lực thì tốt rồi. Hứa Y Nhiên nhìn anh vô cùng tiếc rẻ.
Nghiêm Thiếu Hành nhấc cánh tay lên, kéo người đến trước mặt mình, cười rất thỏa mãn, “Cảm ơn vợ đã quan tâm anh.”
Vợ trước, là vợ trước!
Hứa Y Nhiên bất đắc dĩ thoát khỏi lồng ngực anh, nhìn đi, cô đã nói rồi, có tiền cũng mua không được đầu óc minh mẫn, làm người ta thật tiếc hận mà.
Trước khi ra cửa, lại nhìn ông chồng trước bày ra khuôn mặt điển trai, Hứa Y Nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ.
Sau khi anh bị thương đầu óc có chút hỗn loạn, sao Nghiêm gia không cho người đến chăm sóc anh, hoặc dứt khoát kêu anh dọn đến biệt thự.
Thoáng không yên lòng, Hứa Y Nhiên lại quay trở lại, lấy điện thoại của anh, đặt lên bàn cơm, “Có việc gì chắc chắn phải gọi cho tôi hoặc Nghiêm Húc, số điện thoại của tôi là 1…”
Cô vừa mở miệng, Nghiêm Thiếu Hành bèn cười cắt ngang cô, “Số điện thoại của vợ mình, đương nhiên anh phải biết rồi.”
Anh lưu loát đọc dãy số phía sau, còn ấn phím tắt số “1” trên bàn phím, trong phút chốc, điện thoại cô vang lên.
“…” Anh không chỉ thuộc lòng số của cô, còn cài đặt phím tắt, lại là phím 1 nữa?
Trong di động cô có rất nhiều số liên lạc, nhưng có thể thuộc lòng, chỉ có điện thoại cố định và số của ba mẹ thôi!
Đập đầu, nếu không phải sáng nay đã xác nhận với Nghiêm Húc, thì Hứa Y Nhiên lại nghi ngờ người bị lú lẫn là bản thân cô.
Còn không đi nữa thì muộn mất, Hứa Y Nhiên ổn định tâm trạng đang khiếp sợ, “Vậy có chuyện gì thì gọi cho tôi, tôi đi đây, byebye.”
Bình tĩnh rời khỏi phòng bếp nhà Nghiêm Thiếu Hành, cũng không quá xa, sớm dừng trước đầu đường, Hứa Y Nhiên lấy túi xách xuống xe.
Haizz, đây là lần đầu tiên cô đi xem mắt, lại gánh cái thân phận phức tạp này, hơn nữa còn 'ở chung' với chồng trước!
Bởi vì trên đường không kẹt xe nên hiện giờ vẫn còn khá sớm, Hứa Y Nhiên chậm rãi đến địa điểm xem mắt, vừa nghĩ chốc nữa phải làm thế nào.
Lấy cớ không hài lòng đối tượng xem mắt? Đây cũng là cách thường dùng.
Nhưng ngộ nhỡ điều kiện mẹ nói là thật, mà mới là lần gặp đầu tiên, khi không hiểu rõ đối phương, thực sự không biết đối phương có tật xấu gì.
Để đề phòng chuyện chẳng may, cô nên chuẩn bị đường lui cho mình.
Nói thật? Vậy chuyện cô kết hôn rồi ly hôn có lẽ sẽ truyền đến tai mẹ già…
"Cô Hứa?"
Đang nghĩ ngợi, chợt hướng bên tay phải có người gọi cô.
Lần đầu tiên Hứa Y Nhiên nghe được một giọng nam nhã nhặn đến thế, vừa dịu dàng vừa êm tai, làm người nghe như đứng dưới gió xuân ấm áp.
Thoáng ngạc nhiên xoay đầu, Hứa Y Nhiên đối mặt với người đàn ông xa lạ, không khỏi sửng sốt.
Người đàn ông này đẹp trai thật!
Không giống với vẻ đẹp câu hồn của Nghiêm Thiếu Hành, người đàn ông trước mắt có khuôn mặt đẹp đẽ thoát tục, như mỹ nam cổ đại từ trong tranh thủy mặc bước ra. lVừa liếc mắt nhìn, thậm chí cô cảm thấy đường phố đông nghịt người không hợp với hắn cho lắm, hình tượng của hắn dường như nên mặc trang phục trắng đi dưới cơn mưa bụi Giang Nam.
“Bác gái có cho tôi xem ảnh của cô Hứa,” sau khi giải thích, người đàn ông chìa tay ra, giọng nói ấm áp báo tên họ, “Tùy Dật.”
“… Tùy tiên sinh.” Tùy Dật, tùy ý? Lấy lại tinh thần, Hứa Y Nhiên cũng khách sáo bắt tay với hắn.
Hóa ra hắn là đối tượng xem mắt mà mẹ đã nói.
Lúc bắt tay, Hứa Y Nhiên chợt sửng sốt trong chốc lát.
Chỉ nhìn ngoại hình, cô cảm thấy tay Tùy Dật phải thon dài tinh tế, hệt như nghệ sĩ dương cầm vậy.
Nhưng ngón tay hắn đúng là thon dài, nắm chặt tay, cô lại có thể cảm nhận được ngón trỏ, các đốt ngón tay và vị trí eo bàn tay (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ) của hắn có rất nhiều nốt chai.
Nếu tình huống này là thật, vị tiên sinh trước mắt cũng là con nhà giàu, thì hơn phân nửa đã học vài kỹ năng phòng thân, do đó vết chai mỏng trên lòng bàn tay cũng không có gì hiếm lạ.
Chồng trước của cô cũng có đấy.
Nhưng tay Tùy Dật… nếu cô nhớ không lầm, thì vị trí như vầy, rõ ràng là vết chai do cầm súng mà tiểu thuyết hay nói! Người quen dùng súng mới có.
Vừa nghĩ thế, đột nhiên cô bắt đầu cảm thấy 'Tùy Dật' đồng âm với 'tùy ý' rất đáng ngờ nha, hình như sát thủ vì che giấu thân phận, cũng tùy tiện đặt như vậy.
Nhưng lại nhìn Tùy Dật, khuôn mặt đẹp đẽ thoát tục, bất kể thế nào cũng không thể dính dáng đến súng.
… Chắc chắn cô nhớ nhầm rồi. Hoặc tác giả trong tiểu thuyết viết sai rồi.
Hai người cùng nhau đến nhà hàng, vì vẻ ngoài Tùy Dật xuất chúng, nên người đi đường đều nhìn họ vài lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.