Chương 13: Đợi vợ tắm rồi bước ra.
Thẩm Du
03/10/2019
Đóng cửa, bóp khóa, làm liền một mạch, “két” một tiếng, khiến Nghiêm Thiếu Hành cau mày.
Cô gái nhỏ đã quên anh có chìa khóa sao? Có điều chuyện không có phẩm giá kiểu này, chẳng đáng để anh làm.
Xoay người lên giường chờ vợ bước ra, đường cong đẹp đẽ bên môi nhếch lên đầy thích thú.
Lắc lư trong phòng tắm một lúc, Hứa Y Nhiên lại không tắm, bỗng nhiên mở cửa, đi tới với tinh thần đầy hăng hái, “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì?” Nghiêng người tựa vào đầu giường, nửa người trên trần trụi, rộng rãi phơi bày dáng người đẹp đẽ của mình, Nghiêm Thiếu Hành híp mắt, giọng nói lộ vẻ lười biếng, điệu bộ thong dong.
“Tôi vừa vào phòng sách lục lọi đồ của anh, còn nhìn thấy rất nhiều tài liệu cơ mật.”
Hứa Y Nhiên cũng không tính là nói bậy, cô vừa vào phòng sách thực sự có thấy mấy cặp tài liệu, chỉ là chưa xem bên trong có nội dung gì thôi.
Chẳng qua tài liệu có thể đặt lên bàn anh, nội dung đều không phải chuyện nhỏ.
Hứa Y Nhiên không hề nương tay tự đổ tội cho chính mình.
Cô không muốn ở riêng mấy tiếng với anh đâu, đã trải qua 'nguy hiểm trùng trùng', cô không dám tưởng tượng nếu thực sự dọn đến ở cùng anh, thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Vì cân nhắc tới khả năng chịu đựng của trái tim cô, còn không bằng bây giờ chọc anh giận, để anh đuổi cô ra khỏi cửa.
Không ngờ chồng trước lại không nổi giận, vẫn thảnh thơi hỏi cô, “Phần báo cáo bất động sản về sa mạc Gobi đó, em thấy thế nào?”
Không dám xem! Anh đã quên cô làm bên bất động sản à? Anh không sợ cô đào bới bí mật thương nghiệp gì đó sao?
Dù sao chuyện liên quan đến bí mật thương nghiệp hàng đầu về bất động sản của tập đoàn Hoàn Vũ, nếu tùy tiện lật lung tung, cũng có thể bán được giá hời, cả đời cô cũng không cần lo cơm áo.
Hứa Y Nhiên rất tức giận trừng anh, nhưng anh vốn không mở mắt.
Để có thể bị đuổi đi, cô đành tiếp tục nói bậy, “Còn có máy tính của anh, mất một lúc lâu tôi cũng tìm ra mật mã rồi…”
Nghiêm Thiếu Hành cắt ngang cô, “Mật mã là ngày sinh và chữ cái đầu tiên của tên em.”
". . ." Nói bậy!
Hứa Y Nhiên suýt nữa thốt ra, giữ bình tĩnh nửa ngày mới hỏi anh, “Ngày sinh của tôi là ngày nào?” Không tin anh sẽ biết!
“Ngày 1 tháng 6.”
“…” Hứa Y Nhiên còn chưa tin, cố ý phủ nhận, “Anh lú lẫn rồi, ngày đó là quốc tế thiếu nhi.”
Nghiêm Thiếu Hành khẽ cười, một tay kéo cô sang, “Sinh nhật của vợ anh chính là ngày quốc tế thiếu nhi.”
“…” Anh biết thật à!
Cô gái nhỏ đã quên anh có chìa khóa sao? Có điều chuyện không có phẩm giá kiểu này, chẳng đáng để anh làm.
Xoay người lên giường chờ vợ bước ra, đường cong đẹp đẽ bên môi nhếch lên đầy thích thú.
Lắc lư trong phòng tắm một lúc, Hứa Y Nhiên lại không tắm, bỗng nhiên mở cửa, đi tới với tinh thần đầy hăng hái, “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì?” Nghiêng người tựa vào đầu giường, nửa người trên trần trụi, rộng rãi phơi bày dáng người đẹp đẽ của mình, Nghiêm Thiếu Hành híp mắt, giọng nói lộ vẻ lười biếng, điệu bộ thong dong.
“Tôi vừa vào phòng sách lục lọi đồ của anh, còn nhìn thấy rất nhiều tài liệu cơ mật.”
Hứa Y Nhiên cũng không tính là nói bậy, cô vừa vào phòng sách thực sự có thấy mấy cặp tài liệu, chỉ là chưa xem bên trong có nội dung gì thôi.
Chẳng qua tài liệu có thể đặt lên bàn anh, nội dung đều không phải chuyện nhỏ.
Hứa Y Nhiên không hề nương tay tự đổ tội cho chính mình.
Cô không muốn ở riêng mấy tiếng với anh đâu, đã trải qua 'nguy hiểm trùng trùng', cô không dám tưởng tượng nếu thực sự dọn đến ở cùng anh, thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Vì cân nhắc tới khả năng chịu đựng của trái tim cô, còn không bằng bây giờ chọc anh giận, để anh đuổi cô ra khỏi cửa.
Không ngờ chồng trước lại không nổi giận, vẫn thảnh thơi hỏi cô, “Phần báo cáo bất động sản về sa mạc Gobi đó, em thấy thế nào?”
Không dám xem! Anh đã quên cô làm bên bất động sản à? Anh không sợ cô đào bới bí mật thương nghiệp gì đó sao?
Dù sao chuyện liên quan đến bí mật thương nghiệp hàng đầu về bất động sản của tập đoàn Hoàn Vũ, nếu tùy tiện lật lung tung, cũng có thể bán được giá hời, cả đời cô cũng không cần lo cơm áo.
Hứa Y Nhiên rất tức giận trừng anh, nhưng anh vốn không mở mắt.
Để có thể bị đuổi đi, cô đành tiếp tục nói bậy, “Còn có máy tính của anh, mất một lúc lâu tôi cũng tìm ra mật mã rồi…”
Nghiêm Thiếu Hành cắt ngang cô, “Mật mã là ngày sinh và chữ cái đầu tiên của tên em.”
". . ." Nói bậy!
Hứa Y Nhiên suýt nữa thốt ra, giữ bình tĩnh nửa ngày mới hỏi anh, “Ngày sinh của tôi là ngày nào?” Không tin anh sẽ biết!
“Ngày 1 tháng 6.”
“…” Hứa Y Nhiên còn chưa tin, cố ý phủ nhận, “Anh lú lẫn rồi, ngày đó là quốc tế thiếu nhi.”
Nghiêm Thiếu Hành khẽ cười, một tay kéo cô sang, “Sinh nhật của vợ anh chính là ngày quốc tế thiếu nhi.”
“…” Anh biết thật à!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.