Chương 19: Dọn đến ở chung với anh
Thẩm Du
03/10/2019
Duỗi tay kéo cửa tủ lạnh, Hứa Y Nhiên buộc lòng lấy bịch sữa tươi ra, “Uống sữa đi.”
Nhà cô chỉ có thứ này là bổ não thôi.
Haizz, người đàn ông này trước đây xem cô như không khí, hiện tại cư xử thâm tình như vậy, thực sự hoàn toàn lú lẫn rồi...
Tuy Nghiêm đại tổng tài điển trai mê người, khả năng vượt trội, bất kể trên thương thường hay tình trường đều có thể hô mưa gọi gió, nhưng bây giờ cô có chút đồng cảm với anh.
Nghiêm Thiếu Hành nhìn bịch sữa tươi trên tay cô như nhìn quái vật.
Ắc… không biết sao? Hứa Y Nhiên rất kiên nhẫn giảng giải cho anh, “Bịch này tuyệt đối là sữa tươi đó, anh xem bốn chữ này nè —— sữa, bò, nguyên chất.”
Lại giở giọng dụ dỗ trẻ con.
Bịch này cũng rẻ thôi… có điều chắc Nghiêm đại tổng tài chưa thấy qua loại bao bì này.
Hứa Y Nhiên hoàn toàn không phản ứng kịp, Nghiêm Thiếu Hành vô cùng kinh ngạc với việc cô làm gì lại lấy sữa tươi cho anh.
Thừa dịp Nghiêm Thiếu Hành ngẩn người, Hứa Y Nhiên vùng vẫy khỏi vòng tay anh, xoay người lấy cái ly.
Nhưng người nào đó cực kỳ không thích sữa tươi lập tức ngăn cô lại, “Không uống!”
“Ngoan nè, uống nhiều sữa mới thông minh đó.” Hứa Y Nhiên lại lo lắng vô cùng dụ dỗ 'em bé'.
Nghiêm Thiếu Hành vừa bực vừa buồn cười nhìn cô, đột nhiên không đứng đắn nhướng mày, “Em đút anh anh uống liền.”
Haizz… Nghiêm đại tổng tài, bây giờ không phải thời điểm liếc mắt đưa tình nha, tôi đang vội bổ não cho anh đấy!
Hứa Y Nhiên càng lo lắng hơn, rất kiên nhẫn khuyên anh, “Ngoan đi nè, tự mình uống mới là bé ngoan.”
“…”
Cuối cùng, Nghiêm Thiếu Hành cũng không chịu 'tự mình' 'uống', Hứa Y Nhiên không lay chuyển được anh, tạm thời đành buông tha ý nghĩ bổ não cho anh.
Hay trở về làm bữa tiệc lớn bổ não cho anh cũng được.
Đóng gói một ít quần áo, máy tính và các thứ đã chuẩn bị, Hứa Y Nhiên lưỡng lự một lúc, vẫn đem đồ ăn trong tủ lạnh mang đi.
Cô thấy tình trạng của chồng trước còn rất nghiêm trọng, có lẽ cô phải ở nhà anh thêm mấy ngày, nếu không mang mấy món này đi, thì khi trở về chắc hư hỏng mất vì quá hạn sử dụng.
Haizz… cuộc sống 'ở chung' của vợ trước và chồng trước, nghe nó quái dị sao ấy!
Cũng mặc kệ trong lòng lẩm bẩm thế nào, Hứa Y Nhiên dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, bèn kiểm tra điện nước khí ga, sau đó cùng chồng trước rời khỏi.
Về phần hành lý —— đương nhiên người chồng trước luôn cho rằng bản thân rất yêu cô xách rồi.
Theo anh xuống lầu, Hứa Y Nhiên nhìn bóng lưng cao lớn của anh, trong lòng rất nghi ngờ.
Đợi đến lúc trí nhớ của Nghiêm đại tổng tài khôi phục lại bình thường, nhớ lại khoảng thời gian cưng chiều cô như bảo bối, có thể buồn bực đến chết không?
Nhưng dù sao cũng đừng để trái tim mất thăng bằng, rồi bắt cô làm đầy tớ sai bảo hai ngày nha…
Lại nói, chồng trước của cô, bụng dạ sẽ không… hẹp hòi chứ?
Khi cô liên tục suy đoán, người đàn ông cao to trước mắt đột nhiên chuyển mọi thứ sang tay trái, rồi duỗi tay phải ra sau.
Hả… “Tự tôi xuống được rồi.”
Nghiêm đại tổng tài không thèm nghe cô nói, dứt khoát trực tiếp kéo tay cô, mười ngón tay sít sao đan vào nhau, “Anh thích nắm tay em.”
“…” Chồng trước à, khi chúng ta chưa ly hôn, anh đâu biểu hiện như vậy!
Hứa Y Nhiên thuê phòng ở lầu sáu, nơi này lại không có thang máy, có điều một tay cầm nhiều đồ thế đi xuống, hơi thở Nghiêm Thiếu Hành vẫn đều đặn, dáng dấp vẫn ung dung.
Thậm chí Hứa Y Nhiên ngờ vực, nếu cô thoáng biểu hiện 'tôi mệt', thì chắc chắn anh không nói hai lời ngồi xổm xuống, cõng cô xuống lầu!
Thấy anh đặt hành lý ra ghế sau, rồi giúp cô mở cửa bên ghế phụ, Hứa Y Nhiên hơi sửng sốt, “Anh tự mình lái xe ra ngoài?”
Anh vừa bị tai nạn, tại sao không kêu người đưa anh đi?
“Để tôi lái cho.”
Cô nhét người đàn ông bên cạnh vào xe, sau đó vòng qua phía tay lái.
Trong thời gian tìm việc cô có thi bằng lái, tuy không mua xe, chẳng qua sau khi đi làm, cô cũng lái xe công ty ra ngoài vài lần, vì vậy kỹ thuật xem như đảm bảo.
Bất kể từ suy nghĩ gì, đối với hành động quan tâm của cô, Nghiêm Thiếu Hành đương nhiên vui vẻ tiếp nhận.
Anh liến nhìn đồng hồ, “Đi coi xe đã rồi về.”
Nếu không phải chỗ bọn họ cách công ty cô rất xa, lại rất ít taxi, nếu anh có việc không đến đón cô, thì cô đi làm rất phiền phức.
“Không cần đâu, phía trước không xa là trạm xe điện ngầm.” Hứa Y Nhiên từ chối rất nhanh.
Thực ra chỉ là nguyên nhân thứ yếu, chủ yếu cô cũng không ở biệt thự đó bao lâu, hai người họ sẽ nhanh chóng trở về mối quan hệ xa lạ của chồng trước vợ trước, cô không muốn anh tốn một số tiền lớn mua xe cho cô.
Nghiêm Thiếu Hành nhìn cô, điện thoại Hứa Y Nhiên chợt vang lên, là nhạc chuông không phân theo nhóm, xem ra là số lạ gọi tới.
Đường xá hơi đông, Hứa Y Nhiên không dám phân tâm.
“Anh nghe dùm tôi đi.” Cùng lắm về sau cô sẽ giải thích với người gọi đến một câu 'là bạn bè.'
Nghiêm Thiếu Hành vui vẻ nhận điện thoại, “Xin chào.”
Giọng nói trầm thấp như say rượu cực kỳ êm tai, người đàn ông này toàn thân trên dưới toàn là ưu điểm.
Đối phương im lặng nửa ngày, mới chất vấn, “… Anh là ai?”
Bên trong xe khá yên tĩnh, vì vậy Hứa Y Nhiên nghe rất rõ giọng nói chất vấn.
Sợ đến mức đánh trượt tay lái, Hứa Y Nhiên suýt nữa đụng phải làn đường dành cho người đi bộ[1], may mà người bên cạnh kịp thời duỗi cánh tay ra, giúp cô ổn định tay lái.
[1] Nguyên văn là 安全岛: là khu vực nhô lên giữa đường chia giao thông thành hai dòng, để người đi bộ qua đường tránh xe.
Nhưng Hứa Y Nhiên vẫn bị dọa đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lái xe rẽ vào con hẻm nhỏ phía trước. khi dừng lại cô lập tức nhận cuộc gọi của mình, lao xuống xe nghe máy.
“…Mẹ.” Huhuhu.
Ngay từ đầu cô đã cài nhạc chuông đặc biệt 'Giặc vào thôn' cho số điện thoại của mẹ —— thuận tiện nói luôn, mẹ cô rất vui lòng với việc sắp xếp này…
Nhưng sao đột nhiên đổi số gọi tới chứ? Nếu biết trước mẹ cô điện, thì có đánh chết cô cũng không để Nghiêm đại tổng tài giúp mình nhận!
Đầu dây bên kia, mẹ Hứa im lặng một lúc, chợt dùng giọng nói đặc biệt dịu dàng hỏi, “Nhiên Nhiên à, người vừa nghe điện thoại là ai đấy?”
“Là… ông chủ của con! Hôm nay chúng con tăng ca!”
Có lẽ từ nhỏ chịu sự giáo dục có vấn đề, nên giọng nói của Nghiêm Thiếu Hành rất đặc biệt, tuy không có khí thế ác liệt bức người, nhưng lại có dáng vẻ uy nghiêm và cao quý.
Giống như giọng nói này, nói là ông chủ của cô cũng dễ tin nhất!
Quả nhiên, mẹ Hứa không nghi ngờ nữa, giọng điệu lại thay đổi, bèn nói mục đích của cuộc gọi ——
“Ban nãy mẹ mới nhớ, hôm nay vừa vặn là cuối tuần, con làm gì mà để thứ tư mới đi xem mắt hả? Đúng lúc hôm nay đối phương cũng rảnh, hai người các con gặp mặt chút đi.”
“… Mẹ, hôm nay con tăng ca.” Có thể kéo dài được ngày nào thì tốt ngày nấy.
“Cuối tuần còn muốn làm thêm giờ đến tối?” Mẹ Hứa nổi giận, “Kêu ông chủ con đến đây! Quá vô lý rồi, sao có thể để nữ viên chức còn độc thân tăng ca vào cuối tuần? Không có thời gian hẹn hò, công ty phụ trách tìm bạn trai à!”
“…” Hứa Y Nhiên 囧, lần nữa bị khí thế mạnh mẽ của mẹ đánh bại.
Huống hồ cô cũng không thể để Nghiêm Thiếu Hành đóng vai ông chủ của cô nói chuyện điện thoại được!
Đành chịu, cô buộc lòng phải đồng ý tối nay đi coi mắt.
Dù sao đưa đầu vào cũng một đao, rụt đầu lại cũng một đao, đi thì đi!
Nhớ kỹ thời gian và địa điểm, Hứa Y Nhiên cúp máy, xoay người, lại bị người phía sau làm cho hoảng sợ, “Nghiêm thiếu?”
Nhà cô chỉ có thứ này là bổ não thôi.
Haizz, người đàn ông này trước đây xem cô như không khí, hiện tại cư xử thâm tình như vậy, thực sự hoàn toàn lú lẫn rồi...
Tuy Nghiêm đại tổng tài điển trai mê người, khả năng vượt trội, bất kể trên thương thường hay tình trường đều có thể hô mưa gọi gió, nhưng bây giờ cô có chút đồng cảm với anh.
Nghiêm Thiếu Hành nhìn bịch sữa tươi trên tay cô như nhìn quái vật.
Ắc… không biết sao? Hứa Y Nhiên rất kiên nhẫn giảng giải cho anh, “Bịch này tuyệt đối là sữa tươi đó, anh xem bốn chữ này nè —— sữa, bò, nguyên chất.”
Lại giở giọng dụ dỗ trẻ con.
Bịch này cũng rẻ thôi… có điều chắc Nghiêm đại tổng tài chưa thấy qua loại bao bì này.
Hứa Y Nhiên hoàn toàn không phản ứng kịp, Nghiêm Thiếu Hành vô cùng kinh ngạc với việc cô làm gì lại lấy sữa tươi cho anh.
Thừa dịp Nghiêm Thiếu Hành ngẩn người, Hứa Y Nhiên vùng vẫy khỏi vòng tay anh, xoay người lấy cái ly.
Nhưng người nào đó cực kỳ không thích sữa tươi lập tức ngăn cô lại, “Không uống!”
“Ngoan nè, uống nhiều sữa mới thông minh đó.” Hứa Y Nhiên lại lo lắng vô cùng dụ dỗ 'em bé'.
Nghiêm Thiếu Hành vừa bực vừa buồn cười nhìn cô, đột nhiên không đứng đắn nhướng mày, “Em đút anh anh uống liền.”
Haizz… Nghiêm đại tổng tài, bây giờ không phải thời điểm liếc mắt đưa tình nha, tôi đang vội bổ não cho anh đấy!
Hứa Y Nhiên càng lo lắng hơn, rất kiên nhẫn khuyên anh, “Ngoan đi nè, tự mình uống mới là bé ngoan.”
“…”
Cuối cùng, Nghiêm Thiếu Hành cũng không chịu 'tự mình' 'uống', Hứa Y Nhiên không lay chuyển được anh, tạm thời đành buông tha ý nghĩ bổ não cho anh.
Hay trở về làm bữa tiệc lớn bổ não cho anh cũng được.
Đóng gói một ít quần áo, máy tính và các thứ đã chuẩn bị, Hứa Y Nhiên lưỡng lự một lúc, vẫn đem đồ ăn trong tủ lạnh mang đi.
Cô thấy tình trạng của chồng trước còn rất nghiêm trọng, có lẽ cô phải ở nhà anh thêm mấy ngày, nếu không mang mấy món này đi, thì khi trở về chắc hư hỏng mất vì quá hạn sử dụng.
Haizz… cuộc sống 'ở chung' của vợ trước và chồng trước, nghe nó quái dị sao ấy!
Cũng mặc kệ trong lòng lẩm bẩm thế nào, Hứa Y Nhiên dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, bèn kiểm tra điện nước khí ga, sau đó cùng chồng trước rời khỏi.
Về phần hành lý —— đương nhiên người chồng trước luôn cho rằng bản thân rất yêu cô xách rồi.
Theo anh xuống lầu, Hứa Y Nhiên nhìn bóng lưng cao lớn của anh, trong lòng rất nghi ngờ.
Đợi đến lúc trí nhớ của Nghiêm đại tổng tài khôi phục lại bình thường, nhớ lại khoảng thời gian cưng chiều cô như bảo bối, có thể buồn bực đến chết không?
Nhưng dù sao cũng đừng để trái tim mất thăng bằng, rồi bắt cô làm đầy tớ sai bảo hai ngày nha…
Lại nói, chồng trước của cô, bụng dạ sẽ không… hẹp hòi chứ?
Khi cô liên tục suy đoán, người đàn ông cao to trước mắt đột nhiên chuyển mọi thứ sang tay trái, rồi duỗi tay phải ra sau.
Hả… “Tự tôi xuống được rồi.”
Nghiêm đại tổng tài không thèm nghe cô nói, dứt khoát trực tiếp kéo tay cô, mười ngón tay sít sao đan vào nhau, “Anh thích nắm tay em.”
“…” Chồng trước à, khi chúng ta chưa ly hôn, anh đâu biểu hiện như vậy!
Hứa Y Nhiên thuê phòng ở lầu sáu, nơi này lại không có thang máy, có điều một tay cầm nhiều đồ thế đi xuống, hơi thở Nghiêm Thiếu Hành vẫn đều đặn, dáng dấp vẫn ung dung.
Thậm chí Hứa Y Nhiên ngờ vực, nếu cô thoáng biểu hiện 'tôi mệt', thì chắc chắn anh không nói hai lời ngồi xổm xuống, cõng cô xuống lầu!
Thấy anh đặt hành lý ra ghế sau, rồi giúp cô mở cửa bên ghế phụ, Hứa Y Nhiên hơi sửng sốt, “Anh tự mình lái xe ra ngoài?”
Anh vừa bị tai nạn, tại sao không kêu người đưa anh đi?
“Để tôi lái cho.”
Cô nhét người đàn ông bên cạnh vào xe, sau đó vòng qua phía tay lái.
Trong thời gian tìm việc cô có thi bằng lái, tuy không mua xe, chẳng qua sau khi đi làm, cô cũng lái xe công ty ra ngoài vài lần, vì vậy kỹ thuật xem như đảm bảo.
Bất kể từ suy nghĩ gì, đối với hành động quan tâm của cô, Nghiêm Thiếu Hành đương nhiên vui vẻ tiếp nhận.
Anh liến nhìn đồng hồ, “Đi coi xe đã rồi về.”
Nếu không phải chỗ bọn họ cách công ty cô rất xa, lại rất ít taxi, nếu anh có việc không đến đón cô, thì cô đi làm rất phiền phức.
“Không cần đâu, phía trước không xa là trạm xe điện ngầm.” Hứa Y Nhiên từ chối rất nhanh.
Thực ra chỉ là nguyên nhân thứ yếu, chủ yếu cô cũng không ở biệt thự đó bao lâu, hai người họ sẽ nhanh chóng trở về mối quan hệ xa lạ của chồng trước vợ trước, cô không muốn anh tốn một số tiền lớn mua xe cho cô.
Nghiêm Thiếu Hành nhìn cô, điện thoại Hứa Y Nhiên chợt vang lên, là nhạc chuông không phân theo nhóm, xem ra là số lạ gọi tới.
Đường xá hơi đông, Hứa Y Nhiên không dám phân tâm.
“Anh nghe dùm tôi đi.” Cùng lắm về sau cô sẽ giải thích với người gọi đến một câu 'là bạn bè.'
Nghiêm Thiếu Hành vui vẻ nhận điện thoại, “Xin chào.”
Giọng nói trầm thấp như say rượu cực kỳ êm tai, người đàn ông này toàn thân trên dưới toàn là ưu điểm.
Đối phương im lặng nửa ngày, mới chất vấn, “… Anh là ai?”
Bên trong xe khá yên tĩnh, vì vậy Hứa Y Nhiên nghe rất rõ giọng nói chất vấn.
Sợ đến mức đánh trượt tay lái, Hứa Y Nhiên suýt nữa đụng phải làn đường dành cho người đi bộ[1], may mà người bên cạnh kịp thời duỗi cánh tay ra, giúp cô ổn định tay lái.
[1] Nguyên văn là 安全岛: là khu vực nhô lên giữa đường chia giao thông thành hai dòng, để người đi bộ qua đường tránh xe.
Nhưng Hứa Y Nhiên vẫn bị dọa đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lái xe rẽ vào con hẻm nhỏ phía trước. khi dừng lại cô lập tức nhận cuộc gọi của mình, lao xuống xe nghe máy.
“…Mẹ.” Huhuhu.
Ngay từ đầu cô đã cài nhạc chuông đặc biệt 'Giặc vào thôn' cho số điện thoại của mẹ —— thuận tiện nói luôn, mẹ cô rất vui lòng với việc sắp xếp này…
Nhưng sao đột nhiên đổi số gọi tới chứ? Nếu biết trước mẹ cô điện, thì có đánh chết cô cũng không để Nghiêm đại tổng tài giúp mình nhận!
Đầu dây bên kia, mẹ Hứa im lặng một lúc, chợt dùng giọng nói đặc biệt dịu dàng hỏi, “Nhiên Nhiên à, người vừa nghe điện thoại là ai đấy?”
“Là… ông chủ của con! Hôm nay chúng con tăng ca!”
Có lẽ từ nhỏ chịu sự giáo dục có vấn đề, nên giọng nói của Nghiêm Thiếu Hành rất đặc biệt, tuy không có khí thế ác liệt bức người, nhưng lại có dáng vẻ uy nghiêm và cao quý.
Giống như giọng nói này, nói là ông chủ của cô cũng dễ tin nhất!
Quả nhiên, mẹ Hứa không nghi ngờ nữa, giọng điệu lại thay đổi, bèn nói mục đích của cuộc gọi ——
“Ban nãy mẹ mới nhớ, hôm nay vừa vặn là cuối tuần, con làm gì mà để thứ tư mới đi xem mắt hả? Đúng lúc hôm nay đối phương cũng rảnh, hai người các con gặp mặt chút đi.”
“… Mẹ, hôm nay con tăng ca.” Có thể kéo dài được ngày nào thì tốt ngày nấy.
“Cuối tuần còn muốn làm thêm giờ đến tối?” Mẹ Hứa nổi giận, “Kêu ông chủ con đến đây! Quá vô lý rồi, sao có thể để nữ viên chức còn độc thân tăng ca vào cuối tuần? Không có thời gian hẹn hò, công ty phụ trách tìm bạn trai à!”
“…” Hứa Y Nhiên 囧, lần nữa bị khí thế mạnh mẽ của mẹ đánh bại.
Huống hồ cô cũng không thể để Nghiêm Thiếu Hành đóng vai ông chủ của cô nói chuyện điện thoại được!
Đành chịu, cô buộc lòng phải đồng ý tối nay đi coi mắt.
Dù sao đưa đầu vào cũng một đao, rụt đầu lại cũng một đao, đi thì đi!
Nhớ kỹ thời gian và địa điểm, Hứa Y Nhiên cúp máy, xoay người, lại bị người phía sau làm cho hoảng sợ, “Nghiêm thiếu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.