Chương 41: Tân hôn đêm đầu tiên (3)
Thẩm Du
08/10/2019
Đợi đến lúc nhớ tới câu “Tối nay đợi anh đến đón em nhé”, thì cô đã ở trong căn phòng thuê nhỏ của mình.
Không chỉ quên mất Nghiêm Thiếu Hành nói muốn đón cô, thậm chí cô còn quên mất bản thân đã kết hôn rồi, về nhầm nhà.
Thảm hại hơn nữa, hôm qua cô nghỉ ngơi không tốt, xế chiều lại bận bịu đến mệt mỏi, vừa về đến nhà đã ngã lên giường, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Đến lúc cô tỉnh lại, đã chín giờ tối rồi.
Vừa chột dạ vừa khẩn trương cầm điện thoại lên, lại phát hiện vị kia căn bản không gọi cho cô.
Kiểm tra một chút, điện thoại không hỏng, tính năng gọi bình thường.
Nghiêm Thiếu Hành không điện cho cô ư? Hay anh đã quên chuyện muốn đón cô?
Định bụng gọi điện nói một tiếng, nhưng không quen thuộc Nghiêm Thiếu Hành cho lắm, không biết tính khí anh thế nào, mà cô lại không có can đảm nên gửi tin nhắn trước, muốn xem anh có nổi nóng không.
Nội dung cụ thể của tin nhắn cô nhớ không rõ, đại khái là cô bận đến lú lẫn rồi, quên gọi điện cho anh, còn nói tối nay mới về.
Cô không nói mình quên mất chuyện kết hôn, bây giờ đang ở phòng trọ.
Nghiêm Thiếu Hành trả lời tin nhắn rất chậm.
Chậm đến mức cô cho rằng anh sẽ không dùng chức năng tin nhắn, chuẩn bị lấy hết can đảm gọi cho anh thì, anh mới trả lời lại.
Được.
Anh chỉ gửi mỗi một chữ này.
Anh đang bận sao? Thở phào nhẹ nhõm, Hứa Y Nhiên mau chóng dọn dẹp đồ đạc, xuống lầu đi thẳng đến trạm xe điện ngầm, trở về biệt thự của Nghiêm Thiếu Hành.
Nghiêm Thiếu Hành vĩnh viễn không nói, Hứa Y Nhiên cũng vĩnh viễn không biết, đêm đó, Nghiêm Thiếu Hành đứng dưới nhà cô.
Anh biết 6 giờ cô tan tầm, cũng biết ông chủ cô chưa bao giờ cho phép nhân viên về sớm, nhưng anh vẫn đến rất sớm đậu xe dưới công ty cô.
Công việc trong tay chưa xử lý xong, nên lúc ngồi trong xe, anh bèn vừa làm vừa chờ cô.
Nhưng luôn luôn không tập trung được, Nghiêm Thiếu Hành ngày xưa điên cuồng với công việc dường như đã biến mất, hầu như cứ mỗi phút anh đều đưa mắt nhìn một lần, nhìn xem cô ra hay chưa.
Sau đó anh dứt khoát ném công việc sang một bên, chuyên tâm chờ cô.
Anh rất nghiêm khắc với cấp dưới, bản thân luôn luôn làm gương, công việc cần xử lý hết, tuyệt đối không kéo sang ngày thứ hai. Chẳng qua anh có thể thức suốt đêm.
Hiện tại, anh chỉ muốn chuyên tâm chờ cô.
Đợi khoảng một tiếng, anh liền trông thấy cô gái nhỏ vừa trở thành vợ anh bước ra cửa chính của công ty.
Vài đồng nghiệp vây quanh cô, một đám người vừa nói vừa cười đi đến trạm xe buýt cách đó không xa.
Không chỉ quên mất Nghiêm Thiếu Hành nói muốn đón cô, thậm chí cô còn quên mất bản thân đã kết hôn rồi, về nhầm nhà.
Thảm hại hơn nữa, hôm qua cô nghỉ ngơi không tốt, xế chiều lại bận bịu đến mệt mỏi, vừa về đến nhà đã ngã lên giường, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Đến lúc cô tỉnh lại, đã chín giờ tối rồi.
Vừa chột dạ vừa khẩn trương cầm điện thoại lên, lại phát hiện vị kia căn bản không gọi cho cô.
Kiểm tra một chút, điện thoại không hỏng, tính năng gọi bình thường.
Nghiêm Thiếu Hành không điện cho cô ư? Hay anh đã quên chuyện muốn đón cô?
Định bụng gọi điện nói một tiếng, nhưng không quen thuộc Nghiêm Thiếu Hành cho lắm, không biết tính khí anh thế nào, mà cô lại không có can đảm nên gửi tin nhắn trước, muốn xem anh có nổi nóng không.
Nội dung cụ thể của tin nhắn cô nhớ không rõ, đại khái là cô bận đến lú lẫn rồi, quên gọi điện cho anh, còn nói tối nay mới về.
Cô không nói mình quên mất chuyện kết hôn, bây giờ đang ở phòng trọ.
Nghiêm Thiếu Hành trả lời tin nhắn rất chậm.
Chậm đến mức cô cho rằng anh sẽ không dùng chức năng tin nhắn, chuẩn bị lấy hết can đảm gọi cho anh thì, anh mới trả lời lại.
Được.
Anh chỉ gửi mỗi một chữ này.
Anh đang bận sao? Thở phào nhẹ nhõm, Hứa Y Nhiên mau chóng dọn dẹp đồ đạc, xuống lầu đi thẳng đến trạm xe điện ngầm, trở về biệt thự của Nghiêm Thiếu Hành.
Nghiêm Thiếu Hành vĩnh viễn không nói, Hứa Y Nhiên cũng vĩnh viễn không biết, đêm đó, Nghiêm Thiếu Hành đứng dưới nhà cô.
Anh biết 6 giờ cô tan tầm, cũng biết ông chủ cô chưa bao giờ cho phép nhân viên về sớm, nhưng anh vẫn đến rất sớm đậu xe dưới công ty cô.
Công việc trong tay chưa xử lý xong, nên lúc ngồi trong xe, anh bèn vừa làm vừa chờ cô.
Nhưng luôn luôn không tập trung được, Nghiêm Thiếu Hành ngày xưa điên cuồng với công việc dường như đã biến mất, hầu như cứ mỗi phút anh đều đưa mắt nhìn một lần, nhìn xem cô ra hay chưa.
Sau đó anh dứt khoát ném công việc sang một bên, chuyên tâm chờ cô.
Anh rất nghiêm khắc với cấp dưới, bản thân luôn luôn làm gương, công việc cần xử lý hết, tuyệt đối không kéo sang ngày thứ hai. Chẳng qua anh có thể thức suốt đêm.
Hiện tại, anh chỉ muốn chuyên tâm chờ cô.
Đợi khoảng một tiếng, anh liền trông thấy cô gái nhỏ vừa trở thành vợ anh bước ra cửa chính của công ty.
Vài đồng nghiệp vây quanh cô, một đám người vừa nói vừa cười đi đến trạm xe buýt cách đó không xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.