Chương 40: Tân hôn đêm đầu tiên (2)
Thẩm Du
08/10/2019
Khi đó hiểu biết của cô về Nghiêm Thiếu Hành rất ít, nhưng nghe đồng nghiệp nói, anh là người nóng nảy mạnh mẽ, có tư duy sắc bén, hiệu suất làm
việc rất cao, không thích người ta lãng phí thời gian của anh.
Cũng đúng thôi, anh gánh vác trên người vô số kế sinh nhai của công nhân, mỗi ngày không biết có bao nhiêu việc lớn việc nhỏ cần phải xử lý, thời gian chắc chắn rất eo hẹp.
Nhưng Nghiêm Thiếu Hành khi đó, chính là lúc lưu số điện thoại có phần từ tốn hơn.
Giống như rất cẩn thận, cũng giống như… hơi hồi hộp.
Thậm chí khi ấy Hứa Y Nhiên cũng có loại ảo giác này.
Nhưng sao có thể chứ, chuyện kết hôn là do anh đề xuất, cô không hề ép anh, thân phận hai người chênh lệch quá xa, cô lại không có bất kỳ chỗ nào để Nghiêm Thiếu Hành tiếng tăm lẫy lừng phải căng thẳng.
Mà lúc lưu số xong, Nghiêm Thiếu Hành trả di động cho cô, nói, “Sau này bất kể vào thời gian nào, chỉ cần em có chuyện, đều có thể gọi cho anh, anh sẽ là người đầu tiên chạy tới.”
Khi ấy anh nói rất từ tốn, từng câu từng chữ rất rõ ràng, nhưng giọng điệu nghe có hơi gượng gạo.
Không biết là anh sẽ không lừa phụ nữ, hay anh thực sự khẩn trương nữa.
Nhưng ánh mắt anh lúc đó cực kỳ chăm chú, con ngươi đen thâm thúy nhìn cô chằm chằm, sự chuyên chú này, không giống như Nghiêm đại tổng tài hô mưa gọi gió cao cao tại thượng trên thương trường, mà giống như người đàn ông đang yêu rất đỗi bình thường, thậm chí …
Rất giống thuở thiếu thời, chàng trai trẻ lần đầu tiên biết yêu, rất trịnh trọng rất nghiêm túc hứa hẹn với nữ sinh mình thích.
Vô cùng sạch sẽ, vô cùng đơn thuần.
Về sau cô nhớ lại màn này, cảm thấy bản thân vừa nhận giấy hôn thú, nên có chút đa sầu đa cảm, mới có thể suy nghĩ miên man.
Nhưng khi ấy, cô nhìn ánh mắt nghiêm túc của người đàn ông trước mặt, chợt cảm thấy, thực ra kết hôn cũng tốt lắm.
Ngày đó cô xin nghỉ để đi đăng ký kết hồn, rồi Nghiêm Thiếu Hành đưa cô về công ty, lúc xuống xe, đã kéo cô lại, khẽ hôn lên môi cô, “Tối nay đợi anh đến đón em nhé.”
Lúc đó anh nói như vậy.
Trước giờ cô chưa từng giao du với bạn trai, điều này ngoại trừ ba mẹ, thì đây là lần đầu tiên có người nói thế với cô.
Giờ tan tầm, có người sẽ đón cô. Cảm giác này rất kỳ diệu, rất ấm áp, và ngay lúc ấy, trái tim quả thật có chút rung động.
Nhưng cuộc sống luôn luôn không phải câu chuyện cổ tích, trong đầu có nhiều ảo tưởng lãng mạn đi nữa, vừa về đến công ty, công việc như núi đè lên vai, lại làm cô bận túi bụi.
Cũng đúng thôi, anh gánh vác trên người vô số kế sinh nhai của công nhân, mỗi ngày không biết có bao nhiêu việc lớn việc nhỏ cần phải xử lý, thời gian chắc chắn rất eo hẹp.
Nhưng Nghiêm Thiếu Hành khi đó, chính là lúc lưu số điện thoại có phần từ tốn hơn.
Giống như rất cẩn thận, cũng giống như… hơi hồi hộp.
Thậm chí khi ấy Hứa Y Nhiên cũng có loại ảo giác này.
Nhưng sao có thể chứ, chuyện kết hôn là do anh đề xuất, cô không hề ép anh, thân phận hai người chênh lệch quá xa, cô lại không có bất kỳ chỗ nào để Nghiêm Thiếu Hành tiếng tăm lẫy lừng phải căng thẳng.
Mà lúc lưu số xong, Nghiêm Thiếu Hành trả di động cho cô, nói, “Sau này bất kể vào thời gian nào, chỉ cần em có chuyện, đều có thể gọi cho anh, anh sẽ là người đầu tiên chạy tới.”
Khi ấy anh nói rất từ tốn, từng câu từng chữ rất rõ ràng, nhưng giọng điệu nghe có hơi gượng gạo.
Không biết là anh sẽ không lừa phụ nữ, hay anh thực sự khẩn trương nữa.
Nhưng ánh mắt anh lúc đó cực kỳ chăm chú, con ngươi đen thâm thúy nhìn cô chằm chằm, sự chuyên chú này, không giống như Nghiêm đại tổng tài hô mưa gọi gió cao cao tại thượng trên thương trường, mà giống như người đàn ông đang yêu rất đỗi bình thường, thậm chí …
Rất giống thuở thiếu thời, chàng trai trẻ lần đầu tiên biết yêu, rất trịnh trọng rất nghiêm túc hứa hẹn với nữ sinh mình thích.
Vô cùng sạch sẽ, vô cùng đơn thuần.
Về sau cô nhớ lại màn này, cảm thấy bản thân vừa nhận giấy hôn thú, nên có chút đa sầu đa cảm, mới có thể suy nghĩ miên man.
Nhưng khi ấy, cô nhìn ánh mắt nghiêm túc của người đàn ông trước mặt, chợt cảm thấy, thực ra kết hôn cũng tốt lắm.
Ngày đó cô xin nghỉ để đi đăng ký kết hồn, rồi Nghiêm Thiếu Hành đưa cô về công ty, lúc xuống xe, đã kéo cô lại, khẽ hôn lên môi cô, “Tối nay đợi anh đến đón em nhé.”
Lúc đó anh nói như vậy.
Trước giờ cô chưa từng giao du với bạn trai, điều này ngoại trừ ba mẹ, thì đây là lần đầu tiên có người nói thế với cô.
Giờ tan tầm, có người sẽ đón cô. Cảm giác này rất kỳ diệu, rất ấm áp, và ngay lúc ấy, trái tim quả thật có chút rung động.
Nhưng cuộc sống luôn luôn không phải câu chuyện cổ tích, trong đầu có nhiều ảo tưởng lãng mạn đi nữa, vừa về đến công ty, công việc như núi đè lên vai, lại làm cô bận túi bụi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.