Chồng Ơi, Đừng Ăn Em!

Chương 29: Tối nay anh phải phạt em cho tốt

Thẩm Du

08/10/2019

Lần này, Nghiêm Thiếu Hành không cho Hứa Y Nhiên có cơ hội cự tuyệt, lui về sau nửa bước, trực tiếp nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.

“Vợ à, về nhà anh nên tính sổ với em thế nào đây?” Người đàn ông bên cạnh nhướng mày đầy tà ác, cười hỏi cô.

Gương mặt dường như không còn xụ lại như trước, giơ điện thoại lên chất vấn chuyện cô đã quên không còn một mảng, anh lại khôi phục dáng vẻ lú lẫn, hình tượng người đàn ông chiều vợ sau đó.

Hứa Y Nhiên đành phải nhìn khuôn mặt tươi cười đầy xấu xa trước mắt, nhắc nhở anh, “Bây giờ anh đang tức giận.”

“Ai nói anh đang tức giận?” Nghiêm Thiếu Hành nhướn mày, “Vợ à, anh làm sao nổi giận với em chứ?”

Lời vừa dứt, bỗng dưng anh lại nghiêng người, kề sát bên tai cô, “Có điều tối nay anh phải phạt em cho tốt.”

Giọng nói khàn khàn, ngữ điệu mập mờ, ‘phạt’ thế nào đây, không cần nói cũng biết.

Nghĩ đến thời gian hai người vừa kết hôn, quả thật cô cảm thấy có lỗi với anh, cũng không có nghĩa là cô sẽ ngoan ngoãn để anh ăn sạch sành sanh!

Hơn nữa, nếu hiện tại Nghiêm đại tổng tài có đầu óc bình thường, cũng không muốn thân mật với cô vợ trước này như vậy đâu.

Đẩy người đàn ông bên cạnh ra, Hứa Y Nhiên nghiêm trang hỏi anh, “Ăn cơm chưa?”

“Ăn giấm chua no rồi.” Nghiêm Thiếu Hành nói rất tự nhiên.

Nếu Nghiêm đại tổng tài khôi phục lại bình thường, có thể vì cô nghe được câu trả lời kiểu này mà giết cô diệt khẩu không?

“Ngoan quá, tiết kiệm lương thực như thế, đêm nay anh ngủ một mình tự thưởng cho bản thân nhé!”

Lại lừa gạt… Vâng, lần này là giọng điệu bắt nạt trẻ con.

Nghiêm Thiếu Hành nhịn cười nhìn cô, cánh tay nhấc lênthân mật ôm hông cô, “Nhưng anh không muốn ngủ một mình.”

“Thực sự không muốn?" Hứa Y Nhiên dường như có chút khó xử.

"Không muốn."

Do dự nửa ngày, Hứa Y Nhiên mới gật đầu, “Vậy anh về nhà phải ngoan ngoãn ăn cơm đó, một câu cũng không thể hỏi.”

Cô gái nhỏ lại muốn giở mánh khóe gì nhỉ?

Cười nhướng mày, Nghiêm Thiếu Hành cũng phối hợp gật đầu, “Thế bây giờ anh muốn một ít phúc lợi.”

“Phúc lợi gì?”

“Anh muốn hôn em.” Anh lại đường hoàng biểu thị công khai, vẫn nụ hôn bá đạo, sít sao dây dưa với cô.



Trong nháy mắt bùng nổ nhiệt tình vậy, bầu không khí xung quanh dường như cũng bị đốt nóng.

May mà hai người họ còn chưa ra khỏi con hẻm nhỏ mờ mịt, cũng không ai thấy một màn kiểu này.

Hai người về đến nhà, Nghiêm Thiếu Hành rất giữ lời ăn cơm, về chuyện coi mắt cũng chưa từng hỏi một câu.

Sau khi ăn xong Nghiêm Thiếu Hành lên lầu tắm, không bao lâu sau, chỉ quấn mỗi khăn tắm ngay hông, xuống lầu.

Đường cong bả vai vừa đẹp đẽ vừa gợi cảm, cơ ngực rắn chắc mà không cường điệu, hơn nữa cơ bụng sáu múi rõ ràng như thành lũy…

Hứa Y Nhiên đang xem TV, thần tượng đóng vai nam chính có vóc người rất đẹp, so với chồng trước ở cách đó không xa, thực sự không có chút nào sánh bằng.

Mặt cô nóng lên, Hứa Y Nhiên nhảy dựng trên ghế salon, cầm âu phục che chắn người anh, “Anh lại không mặc đồ!”

“Vợ à.” Anh cười như không cười gọi cô một tiếng, con ngươi tối sầm, giọng nói đầy nguy hiểm.

Tuy anh không nói tiếp, nhưng Hứa Y Nhiên cảm thấy, hình như cô hiểu ý anh.

Anh muốn nói, anh không ngại kéo cái khăn tắm đó xuống, để cô biết cái gì mới thực sự là không mặc quần áo…

"Thời gian không còn sớm, đi ngủ thôi!" Mặt đỏ tận mang tai đẩy anh lên lầu, Hứa Y Nhiên nghĩ hôm nay xuất trận không được thuận lợi lắm.

Đúng là đẩy Nghiêm đại tổng tài về phòng ngủ, “Em trở lại ngay.”

Khi Hứa Y Nhiên rời đi, chưa đến một phút lại xuất hiện lần nữa, dáng vẻ vẫn còn giả vờ như vừa rồi, chẳng qua trong tay cô có thêm con búp bê thỏ cao gần nửa người.

“Anh nói không đồng ý ngủ một mình, nên tôi để nó ngủ với anh.” Hứa Y Nhiên rất nghiêm trang nhường con búp bê lúc ngủ mình hay ôm cho anh.

Nghiêm Thiếu Hành vừa bực vừa buồn cười nhìn con thỏ trắng trước mặt, tay chân và đôi tai đều dài, cười híp mắt, còn mặc váy hoa màu tím hồng.

Cô gái nhỏ nghĩ rằng cứ như vậy sẽ đuổi được anh?

Bất quá Nghiêm Thiếu Hành vẫn vô cùng phối hợp tiếp nhận búp bê thỏ.

Qua cửa thuận lợi! Trong lòng Hứa Y Nhiên reo hò một tiếng, chẳng qua phòng này không thể ở lâu, cô vội vã chúc ngủ ngon với Nghiêm Thiếu Hành, rồi xoay người muốn co cẳng bỏ chạy.

Nhưng mới bước được một bước, bên hông đột nhiên có thêm cánh tay, một luồng sức mạnh kéo về phía sau. Trời đất quay cuồng, cô ngã lên giường, còn Nghiêm Thiếu Hành thì chống tay lên, treo người bên trên nhìn cô.

Bờ vai anh rất rộng, phần lớn che khuất ánh sáng rọi xuống đỉnh đầu, nhưng trong hoàn cảnh tối mờ như vậy, cô càng không có cách nào xem nhẹ ánh mắt nóng rực của anh.

Anh chống tay, có lẽ vì gắng sức, có lẽ vì kiềm chế, mà cả người đều căng thẳng, mang theo cảm giác chạm vào là bùng nổ ngay.



Lúc này hơi thở đều nhẹ nhàng khoan khoái đầy nam tính, rõ ràng anh không chạm vào cô, nhưng toàn thân cao thấp đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Cô nhịn không được thở dồn dập.

Nhưng lý trí cuối cùng vẫn còn, Hứa Y Nhiên muốn tách khỏi, song cơ thể nam tính trần truồng trước mắt lại làm cô không có tí sức nào, đành phải đẩy anh ra.

Tính chui từ khuỷu tay anh, nhưng cô còn chưa động, Nghiêm Thiếu Hành đột nhiên rời khỏi giường, thuận tay, ôm ngang Hứa Y Nhiên bước ra ngoài.

Động tác liên tiếp của anh cực nhanh, vẻ mặt căng thẳng, con ngươi tối sầm, nhưng không liếc Hứa Y Nhiên một cái.

Vẫn ôm cô trở về phòng, đặt cô lên giường, thậm chí kéo chăn đắp cho cô, rồi cúi đầu hôn cô.

Lần này không còn nụ hôn sâu nóng bỏng nữa, mà rất kiềm chế hôn lên trán.

“Ngủ ngon.” Giọng điệu anh căng thẳng, nhưng khi ngồi dậy, đột nhiên lại biến thành dáng cười rất tà ác, “Anh phải đi tắm nước lạnh rồi.”

“...”

Anh rời đi đã nửa ngày, trên mặt Hứa Y Nhiên vẫn còn phát sốt.

Mặc dù thấy hơi lạ là hiện tại Nghiêm Thiếu Hành rõ ràng cho rằng hai người họ là vợ chồng, làm sao có thể kiềm chế được dục vọng đi tắm nước lạnh chứ, mà không phải thực sự muốn cô.

Thực ra với tính cách của Nghiêm Thiếu Hành, anh sẽ không miễn cưỡng, ép buộc con gái người ta, có điều khi đó cô còn chưa kịp từ chối thì Nghiêm Thiếu Hành đã tự mình đổi chủ ý rồi.

Chẳng qua Hứa Y Nhiên không nghĩ nhiều, ổn định nhịp tim đang tăng vọt một chút, bèn đứng dậy đi tắm.

Tắm táp được một nửa, chợt nghe nhạc chuông Giặc vào thôn vang lên.

Là mẹ đại nhân điện cho cô! Cô đi xem mắt về, quên ‘báo cáo’ kết quả!

Hứa Y Nhiên thoáng giật mình, lập tức quấn khăn tắm bước ra nghe điện thoại.

Nhưng ngoài dự đoán của cô, mẹ cô gọi đến để an ủi cô.

Mẹ Hứa đã nghe bạn bè báo kết quả rồi, vì đây là lần đầu Hứa Y Nhiên đi coi mắt, ra trận với tâm trạng lo âu thế, không thuận lợi sẽ làm con gái chịu đả kích, nên gọi đến an ủi vài câu.

Chẳng qua mẹ Hứa luôn luôn nói nhanh, hôm nay không biết sao, sau khi an ủi, hình như có điều muốn nói, lại vòng tới vòng lui không nói vào trọng điểm.

Hứa Y Nhiên cũng không vội hỏi, tính mẹ cô cô hiểu rất rõ, giờ cô mà hỏi mẹ cũng không nói, bất quá không bao lâu nữa, bản thân mẹ sẽ nhịn không được mà nói ra à.

Quả nhiên, hai mẹ con trò chuyện được vài câu, sau khi cúp máy không bao lâu, thì Giặc vào thôn lần nữa vang khắp phòng ngủ.

Hứa Y Nhiên nhận cuộc gọi, còn chưa kịp mở miệng, thì giọng nói nóng nảy của mẹ Hứa lại vang lên, “Không được, nếu không hỏi thì mẹ rất khó chịu!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chồng Ơi, Đừng Ăn Em!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook