Chồng Ơi, Đừng Ăn Em!

Chương 30: Cô từng thương thầm một người

Thẩm Du

08/10/2019

Nhưng sau khi nói xong câu đó, mẹ Hứa lại im lặng trong chốc lát, giọng điệu lúc trầm lúc bổng, “Nhiên Nhiên à, có phải con còn nhớ… người kia không?”

Mẹ Hứa dè dặt hỏi, sợ con gái đau lòng, ngay cả tên của người đó cũng không dám nhắc.

Nhưng Hứa Y Nhiên lập tức hiểu ngay, người mà mẹ nói chính là Tả Tư Thần.

Tả Tư Thần, cô thương thầm Tả Tư Thần… gần hai năm chưa từng nhắc tới hắn, Hứa Y Nhiên không khỏi sửng sốt nửa ngày.

Đây là bí mật giữa hai mẹ con, chẳng những ba cô không biết, ngay cả cô bạn thân nhất của cô cũng không biết chuyện này.

Thời cấp ba, cô thương thầm một nam sinh cùng khóa, thành tích tốt, dáng dấp điển trai, chơi bóng rổ rất khá, là bạch mã hoàng tử rất được hoan nghênh trong trường.

Có điều đẳng cấp của hắn, đúng là bạch mã hoàng tử, vẻ ngoài đẹp như ngôi sao, thành tích lúc nào cũng đứng nhất lớp, hơn nữa lại là chủ lực trong đội bóng rổ của trường.

Lúc học cấp ba mỗi năm họ đều tổ chức trận đấu bóng rổ, mỗi lần người kia ra sân, sân bóng đều bị vây kín ngay cả con kiến cũng chui không lọt, gần như toàn thể nữ sinh trong trường đều đến cổ vũ cho hắn, làn sóng âm thanh ‘Tả Tư Thần cố lên’vang vọng khắp sân bóng.

Trường học khi đó, hình như cũng chỉ có một người học trên họ một khóa mới có thể ngang tài ngang sức với Tả Tư Thần.

Vị học trưởng đó tên gì nhỉ… khi ấy cô chắc chắn đã nghe qua, chỉ là không nhớ rõ thôi.

Về phần dáng dấp vị học trưởng đó như thế nào, lúc đó toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt trên người Tả Tư Thần, từ đầu đến cuối chưa từng hiếu kỳ, cũng chưa từng gặp.

Chỉ biết có một người như vậy, vì có một lần cả hai vị thần tượng nổi tiếng cùng lúc tham gia trận bóng rổ của trường, trên sân bóng, hai nhóm fan hâm mộ đều lớn tiếng cổ vũ giống như đánh võ đài, tiếng la hét ầm ĩ sục sôi vào giữa trưa đã trở thành truyền thuyết trong lòng học sinh bọn họ bấy giờ.

Vào năm mười hai, Tả Tư Thần phải ra nước ngoài, chuyến bay lại bay lúc nửa đêm.



Cô không có cách nào xin phép gia đình để đi, lại không bỏ được suy nghĩ muốn đưa tiễn trong đầu.

Thực ra hai người họ vốn chưa từng nói chuyện lần nào, cho dù cô chạy ra sân bay, cũng chỉ có thể đưa tiễn hắn từ xa.

Nhưng dù sao chuyện thương thầm này đã chiếm gần như toàn bộ thời gian học cấp ba của cô, việc đưa tiễn này cũng xem như lần cuối cùng gặp mặt, nên cô không muốn bỏ qua.

Khoảng thời gian đó cô ăn không ngon ngủ không yên, mỗi ngày đều vác vành mắt đen kịt đi học, dựa vào cà phê chống đỡ ban ngày.

Lên lớp mười hai, nhất là học kỳ sau, thực ra mọi người đều cặm cụi thức đêm học bài, đa số mọi người trong lớp đều vác đôi mắt gấu trúc, cũng không ai cảm thấy cô kỳ quái.

Nhưng cô không thể qua mặt hỏa nhãn kim tinh của mẹ, chấm dứt chuỗi ngày tự học lúc về đêm, mẹ cô lại đón cô về nhà, trò chuyện rất lâu với cô một lần.

Dưới sự kiên trì gặng hỏi của mẹ… thực ra là bị uy hiếp cắt thành món dưa muối cô mới nói thật.

Mà mẹ cô cũng chưa từng mắng cô câu nào, trái lại chỉ trách móc cô vài câu sao không sớm nói thật.

Ngày đó Tả Tư Thần rời đi, là nửa đêm mẹ cô theo cô ra sân bay, chờ cô tiễn người xong, hai mẹ con mới đón xe về nội thành.

Khi đó đã là học kỳ sau của năm 12, sắp thi tốt nghiệp trung học, mẹ con đương nhiên không mắng cô.

Mà sau khi thi tốt nghiệp trung học, thực ra mẹ cũng chưa từng mắng cô vì một màn xem như ‘yêu sớm’ này, mẹ chỉ làm một mâm dưa chuột muối, ý vị sâu xa nhìn cô vài lần, sau đó lặng lẽ ăn hết…

Thuận tiện nói luôn, cô thực sự cảm thấy mình có một người mẹ tốt.

Đương nhiên, nếu khi ăn dưa muối bà có thể đừng nhìn cô thì càng tốt hơn… (┬_┬)



Lại trò chuyện với mẹ vài câu, sau khi cúp máy, Hứa Y Nhiên làm thế nào cũng không tĩnh tâm nổi.

Tắm rửa xong, nằm trên giường, không ngủ được.

Thời đại học cô vẫn không yêu ai, sau khi đi làm càng không vội tìm bạn trai, bởi còn nghĩ đến Tả Tư Thần sao? Ngay cả bản thân cô cũng không biết.

Nhưng khi mẹ cô đề cập tới, cô lại cực kỳ cực kỳ muốn biết hiện tại hắn ra sao rồi.

Lên mạng tìm thử ư?

Lúc đi học bọn họ không trao đổi đề tài gia thế bối cảnh, chẳng qua tất cả mọi người đều công nhận Tả Tư Thần chắc chắn rất có tiền.

Đến khi hắn xuất ngoại, mới có một bạn học trước đây của hắn nói, hắn là người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Tả thị, là công tử nhà giàu danh xứng với thực.

Nếu là người thừa kế duy nhất, thì hiện tại cũng nên về nước, tiến vào công ty gia đình phụ giúp rồi…

Lúc tìm việc, cô đặc biệt tránh né tất cả xí nghiệp thuộc tập đoàn Tả thị, vì hai người họ vốn là người của hai thế giới, chẳng có chút khả năng nào, gặp mặt chỉ càng thêm đau lòng thôi.

Không ngờ cuối cùng, cô lại lấy Nghiêm Thiếu Hành có địa vị còn cao hơn Tả Tư Thần.

Haizz, đúng là tạo hóa trêu người.

Trở mình lăn qua lăn lại trên giường nửa ngày, Hứa Y Nhiên vẫn ngủ không được.

Thôi, tìm thử xem! Chỉ xem hiện tại anh ta ra sao thôi, xem xong cũng an tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chồng Ơi, Đừng Ăn Em!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook