Chương 44: Tối nay anh phải phạt em thật tốt (1)
Thẩm Du
08/10/2019
Lần này, Nghiêm Thiếu Hành không cho Hứa Y Nhiên có cơ hội cự tuyệt, lui về sau nửa bước, trực tiếp nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
“Vợ à, về nhà anh nên tính sổ với em thế nào đây?” Người đàn ông bên cạnh nhướn mày đầy tà ác, cười hỏi cô.
Gương mặt dường như không giống như trước xụ lại, giơ điện thoại lên chất vấn chuyện cô đã quên không còn một mảng, anh lại khôi phục dáng vẻ lú lẫn sau đó, hình tượng người đàn ông chiều vợ.
Hứa Y Nhiên đành phải nhìn khuôn mặt tươi cười đầy xấu xa trước mắt, nhắc nhở anh, “Bây giờ anh đang tức giận.”
“Ai nói anh đang tức giận?” Nghiêm Thiếu Hành nhướn mày, “Vợ à, anh làm sao nổi giận với em chứ?”
Lời vừa dứt, bỗng dưng anh lại nghiêng người, kề sát bên tai cô, “Có điều tối nay anh phải phạt em thật tốt.”
Giọng nói khàn khàn, ngữ điệu mập mờ, “phạt” thế nào đây, không cần nói cũng biết.
Nghĩ đến thời gian hai người vừa kết hôn, quả thật cô cảm thấy có lỗi với anh, cũng không có nghĩa là cô sẽ ngoan ngoãn để anh ăn sạch sành sanh!
Hơn nữa, nếu hiện tại Nghiêm đại tổng tài có đầu óc bình thường, cũng không muốn thân mật với cô vợ trước này như vậy?
Đẩy người đàn ông bên cạnh ra, Hứa Y Nhiên nghiêm trang hỏi anh, “Ăn cơm chưa?”
“Ăn giấm chua no rồi.” Nghiêm Thiếu Hành nói rất tự nhiên.
Nếu Nghiêm đại tổng tài khôi phục bình thường, có thể vì cô nghe được câu trả lời kiểu này, mà giết cô diệt khẩu không?
“Ngoan quá à, tiết kiệm lương thực như vậy, đêm nay anh ngủ một mình để tự thưởng cho bản thân nhé!”
Lại lừa gạt… Vâng, lần này là giọng điệu bắt nạt trẻ con.
Nghiêm Thiếu Hành nhịn cười nhìn cô, cánh tay nhấc lên, thân mật ôm hông cô, “Nhưng anh không muốn ngủ một mình.”
“Thực sự không muốn?" Hứa Y Nhiên dường như có chút khó xử.
"Thực sự không muốn."
Do dự nữa ngày, Hứa Y Nhiên mới gật đầu, “Vậy anh về nhà phải ngoan ngoãn ăn cơm đó, một câu cũng không thể hỏi.”
Cô gái nhỏ lại muốn giở mánh khóe gì nhỉ?
Cười nhướn mày, Nghiêm Thiếu Hành cũng phối hợp gật đầu, “Vậy hiện tại anh muốn một ít phúc lợi.”
“Phúc lợi gì?”
“Anh muốn hôn em.” Lại đường hoàng biểu thị công khai, vẫn nụ hôn bá đạo, sít sao dây dưa với cô.
Trong nháy mắt nhiệt tình bùng nổ như thế, dường như bầu không khí xung quanh cũng bị đốt nóng.
Cũng may hai người họ còn chưa ra khỏi con hẻm nhỏ mờ mịt, cũng không ai thấy một màn như vậy.
Hai người về đến nhà, Nghiêm Thiếu Hành rất giữ lời ăn cơm, về chuyện coi mắt một câu cũng chưa từng hỏi.
Sau khi ăn xong Nghiêm Thiếu Hành lên lầu tắm, không bao lâu sau, chỉ quấn mỗi khăn tắm ngay hông, xuống lầu.
“Vợ à, về nhà anh nên tính sổ với em thế nào đây?” Người đàn ông bên cạnh nhướn mày đầy tà ác, cười hỏi cô.
Gương mặt dường như không giống như trước xụ lại, giơ điện thoại lên chất vấn chuyện cô đã quên không còn một mảng, anh lại khôi phục dáng vẻ lú lẫn sau đó, hình tượng người đàn ông chiều vợ.
Hứa Y Nhiên đành phải nhìn khuôn mặt tươi cười đầy xấu xa trước mắt, nhắc nhở anh, “Bây giờ anh đang tức giận.”
“Ai nói anh đang tức giận?” Nghiêm Thiếu Hành nhướn mày, “Vợ à, anh làm sao nổi giận với em chứ?”
Lời vừa dứt, bỗng dưng anh lại nghiêng người, kề sát bên tai cô, “Có điều tối nay anh phải phạt em thật tốt.”
Giọng nói khàn khàn, ngữ điệu mập mờ, “phạt” thế nào đây, không cần nói cũng biết.
Nghĩ đến thời gian hai người vừa kết hôn, quả thật cô cảm thấy có lỗi với anh, cũng không có nghĩa là cô sẽ ngoan ngoãn để anh ăn sạch sành sanh!
Hơn nữa, nếu hiện tại Nghiêm đại tổng tài có đầu óc bình thường, cũng không muốn thân mật với cô vợ trước này như vậy?
Đẩy người đàn ông bên cạnh ra, Hứa Y Nhiên nghiêm trang hỏi anh, “Ăn cơm chưa?”
“Ăn giấm chua no rồi.” Nghiêm Thiếu Hành nói rất tự nhiên.
Nếu Nghiêm đại tổng tài khôi phục bình thường, có thể vì cô nghe được câu trả lời kiểu này, mà giết cô diệt khẩu không?
“Ngoan quá à, tiết kiệm lương thực như vậy, đêm nay anh ngủ một mình để tự thưởng cho bản thân nhé!”
Lại lừa gạt… Vâng, lần này là giọng điệu bắt nạt trẻ con.
Nghiêm Thiếu Hành nhịn cười nhìn cô, cánh tay nhấc lên, thân mật ôm hông cô, “Nhưng anh không muốn ngủ một mình.”
“Thực sự không muốn?" Hứa Y Nhiên dường như có chút khó xử.
"Thực sự không muốn."
Do dự nữa ngày, Hứa Y Nhiên mới gật đầu, “Vậy anh về nhà phải ngoan ngoãn ăn cơm đó, một câu cũng không thể hỏi.”
Cô gái nhỏ lại muốn giở mánh khóe gì nhỉ?
Cười nhướn mày, Nghiêm Thiếu Hành cũng phối hợp gật đầu, “Vậy hiện tại anh muốn một ít phúc lợi.”
“Phúc lợi gì?”
“Anh muốn hôn em.” Lại đường hoàng biểu thị công khai, vẫn nụ hôn bá đạo, sít sao dây dưa với cô.
Trong nháy mắt nhiệt tình bùng nổ như thế, dường như bầu không khí xung quanh cũng bị đốt nóng.
Cũng may hai người họ còn chưa ra khỏi con hẻm nhỏ mờ mịt, cũng không ai thấy một màn như vậy.
Hai người về đến nhà, Nghiêm Thiếu Hành rất giữ lời ăn cơm, về chuyện coi mắt một câu cũng chưa từng hỏi.
Sau khi ăn xong Nghiêm Thiếu Hành lên lầu tắm, không bao lâu sau, chỉ quấn mỗi khăn tắm ngay hông, xuống lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.