Chương 45: Tối nay anh phải phạt em thật tốt (2)
Thẩm Du
08/10/2019
Đường cong ngay vai vừa đẹp đẽ vừa gợi cảm, cơ ngực rắn chắc mà không cường điệu, hơn nữa cơ bụng sáu múi rõ ràng như thành lũy…
Hứa Y Nhiên đang xem TV, thần tượng đóng vai nam chính có vóc người rất đẹp, so với chồng trước ở cách đó không xa, thực sự không có chút nào sánh bằng.
Mặt cô nóng lên, Hứa Y Nhiên nhảy dựng trên ghế salon, cầm âu phục che chắn người anh, “Anh lại không mặc đồ!”
“Vợ à.” Anh cười như không cười gọi cô một tiếng, con ngươi tối sầm, giọng nói đầy nguy hiểm.
Tuy anh không nói tiếp, nhưng Hứa Y Nhiên cảm thấy, hình như cô hiểu ý anh rồi.
Anh muốn nói, anh không ngại kéo cái khăn tắm đó xuống, để cô biết cái gì mới thực sự là không mặc quần áo…
"Thời gian không còn sớm, đi ngủ thôi!" Mặt đỏ tận mang tai đẩy anh lên lầu, Hứa Y Nhiên nghĩ hôm nay xuất trận không được thuận lợi lắm.
Đúng là đẩy Nghiêm đại tổng tài về phòng ngủ, “Em lập tức trở về.”
Khi Hứa Y Nhiên rời đi, chưa đến một phút lại xuất hiện lần nữa, vẫn còn bộ dạng giả vờ như vừa rồi, chẳng qua trong tay cô có thêm con búp bê thỏ cao gần nửa người.
“Anh nói không đồng ý ngủ một mình, tôi để nó ngủ với anh.” Hứa Y Nhiên rất nghiêm trang nhường con búp bê lúc ngủ mình hay ôm.
Nghiêm Thiếu Hành vừa bực mình vừa buồn cười nhìn con thỏ trắng trước mặt, tay chân đôi tai đều dài, cười híp mắt, còn mặc váy hoa màu tím hồng.
Cô gái nhỏ nghĩ rằng cứ như vậy sẽ đuổi được anh?
Có điều Nghiêm Thiếu Hành vẫn vô cùng phối hợp tiếp nhận búp bê thỏ.
Thuận lợi qua cửa! Trong lòng Hứa Y Nhiên reo hò một tiếng, chẳng qua phòng này không thể ở lâu, cô vội vã chúc ngủ ngon với Nghiêm Thiếu Hành, rồi xoay người muốn co cẳng bỏ chạy.
Nhưng mới bước được một bước, bên hông đột nhiên có thêm cánh tay, một luồng sức mạnh kéo về phía sau, trời đất quay cuồng, cô ngã lên giường, còn Nghiêm Thiếu Hành thì chống tay lên, treo người bên trên nhìn cô.
Bờ vai anh rất rộng, phần lớn che khuất ánh sáng rọi xuống đỉnh đầu, nhưng trong hoàn cảnh tối mờ như vậy, cô càng không có cách nào xem nhẹ ánh mắt nóng rực của anh.
Anh chống tay, có lẽ vì gắng sức, có lẽ vì kiềm chế, mà cả người đều căng thẳng, mang theo cảm giác chạm vào là bùng nổ ngay.
Lúc này hơi thở đều nhẹ nhàng khoan khoái đầy nam tính, rõ ràng anh không chạm vào cô, nhưng toàn thân cao thấp đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Cô nhịn không được thở dồn dập.
Hứa Y Nhiên đang xem TV, thần tượng đóng vai nam chính có vóc người rất đẹp, so với chồng trước ở cách đó không xa, thực sự không có chút nào sánh bằng.
Mặt cô nóng lên, Hứa Y Nhiên nhảy dựng trên ghế salon, cầm âu phục che chắn người anh, “Anh lại không mặc đồ!”
“Vợ à.” Anh cười như không cười gọi cô một tiếng, con ngươi tối sầm, giọng nói đầy nguy hiểm.
Tuy anh không nói tiếp, nhưng Hứa Y Nhiên cảm thấy, hình như cô hiểu ý anh rồi.
Anh muốn nói, anh không ngại kéo cái khăn tắm đó xuống, để cô biết cái gì mới thực sự là không mặc quần áo…
"Thời gian không còn sớm, đi ngủ thôi!" Mặt đỏ tận mang tai đẩy anh lên lầu, Hứa Y Nhiên nghĩ hôm nay xuất trận không được thuận lợi lắm.
Đúng là đẩy Nghiêm đại tổng tài về phòng ngủ, “Em lập tức trở về.”
Khi Hứa Y Nhiên rời đi, chưa đến một phút lại xuất hiện lần nữa, vẫn còn bộ dạng giả vờ như vừa rồi, chẳng qua trong tay cô có thêm con búp bê thỏ cao gần nửa người.
“Anh nói không đồng ý ngủ một mình, tôi để nó ngủ với anh.” Hứa Y Nhiên rất nghiêm trang nhường con búp bê lúc ngủ mình hay ôm.
Nghiêm Thiếu Hành vừa bực mình vừa buồn cười nhìn con thỏ trắng trước mặt, tay chân đôi tai đều dài, cười híp mắt, còn mặc váy hoa màu tím hồng.
Cô gái nhỏ nghĩ rằng cứ như vậy sẽ đuổi được anh?
Có điều Nghiêm Thiếu Hành vẫn vô cùng phối hợp tiếp nhận búp bê thỏ.
Thuận lợi qua cửa! Trong lòng Hứa Y Nhiên reo hò một tiếng, chẳng qua phòng này không thể ở lâu, cô vội vã chúc ngủ ngon với Nghiêm Thiếu Hành, rồi xoay người muốn co cẳng bỏ chạy.
Nhưng mới bước được một bước, bên hông đột nhiên có thêm cánh tay, một luồng sức mạnh kéo về phía sau, trời đất quay cuồng, cô ngã lên giường, còn Nghiêm Thiếu Hành thì chống tay lên, treo người bên trên nhìn cô.
Bờ vai anh rất rộng, phần lớn che khuất ánh sáng rọi xuống đỉnh đầu, nhưng trong hoàn cảnh tối mờ như vậy, cô càng không có cách nào xem nhẹ ánh mắt nóng rực của anh.
Anh chống tay, có lẽ vì gắng sức, có lẽ vì kiềm chế, mà cả người đều căng thẳng, mang theo cảm giác chạm vào là bùng nổ ngay.
Lúc này hơi thở đều nhẹ nhàng khoan khoái đầy nam tính, rõ ràng anh không chạm vào cô, nhưng toàn thân cao thấp đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Cô nhịn không được thở dồn dập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.