Chương 9: Trốn khỏi phòng ngủ của anh.
Thẩm Du
03/10/2019
Sao có thể chứ, cô không ăn hiếp anh mà!
Chớp chớp mắt, quả nhiên Nghiêm Thiếu Hành khôi phục dáng vẻ ngày thường, vẫn cười nói với cô, “Vậy phần thưởng của anh đâu?”
“Tôi kể chuyện cho anh nghe nhé?” Hứa Y Nhiên tiếp tục dụ dỗ bạn nhỏ, mà Nghiêm Thiếu Hành cười liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trước mắt, lại gật đầu, thực sự phủ phục nghe theo.
Vì vậy 10 phút sau, hai người đã chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ thực sự làm ổ trong phòng ngủ, Nghiêm Thiếu Hành nằm trên giường, Hứa Y Nhiên ngồi ở mép giường, chuẩn bị kể chuyện cho anh nghe.
Đương nhiên trong nhà Nghiêm Thiếu Hành làm gì có loại sách này, Hứa Y Nhiên lại không có thời gian tra cứu trên mạng, đành phải lấy truyện ngụ ngôn Rùa và thỏ ra.
Câu chuyện này ngay cả trẻ con chân chính đều nghe nhiều đến thuộc lòng, nhưng vị Nghiêm đại tổng tài được xưng tụng là thành thục quyết đoán trên thương trường lại nghe rất hứng thú, nghe xong một lúc, còn nịnh nọt thêm một câu “Sau đó thì sao.”
Khi anh hỏi lời này, câu chuyện đã kể xong rồi…
Sau đó là hết thôi!
Nhưng hết chuyện rồi, không có nghĩa là cô không có gì để kể.
Hứa Y Nhiên vẫn nghiêm túc nói tiếp, “Sau khi rùa chạy thắng thỏ con, thỏ con về nhà khóc huhu lên, khóc được một lúc, thỏ con quyết định, cố gắng trở thành kẻ mạnh, lập lời thề năm sau chắc chắn sẽ thắng rùa!”
"Sau đó thì sao?" Nghiêm đại tổng tài vẫn rất hăng hái hỏi tiếp.
“Sau đó thỏ con đã nghĩ, làm thế nào mới có thể chạy thắng rùa? Ngoại trừ không kiêu căng không lười biếng, thì điều quan trọng nhất là phải có sức khỏe tốt! Vì vậy thỏ con dứt khoát lập tức nhắm mắt đi ngủ!”
Hứa Y Nhiên rất nghiêm túc nói anh biết, “Ngoan nè, anh phải học theo thỏ con, ngủ sớm một chút sức khỏe mới tốt nha.”
Trước đó người đàn ông này còn thành thật nghe kể chuyện lúc này lại cười hahả, duỗi tay kéo người vào lòng.
Bộ ngực trần rắn chắc áp lên người cô, anh thân mật kề sát cô, “Vợ anh đáng yêu quá.”
Vợ trước! Là vợ trước! Với lại chồng à, trước đây anh luôn xem tôi là không khí mà, ngay cả nhà cũng không về!
Lặng lẽ ở trong lòng uốn nắn, Hứa Y Nhiên đẩy anh ra, “Tôi có việc, anh ngủ trước đi.”
Sau đó chạy trốn khỏi phòng ngủ, đến lúc đóng cửa cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Trước đó cô nói thật, thực sự muốn tìm vài món bổ não cho anh ta ăn.
Có điều sáng sớm cô đã bị Nghiêm Húc trói tới, chẳng mang theo thứ gì, đương nhiên cũng không mang theo máy tính.
Chớp chớp mắt, quả nhiên Nghiêm Thiếu Hành khôi phục dáng vẻ ngày thường, vẫn cười nói với cô, “Vậy phần thưởng của anh đâu?”
“Tôi kể chuyện cho anh nghe nhé?” Hứa Y Nhiên tiếp tục dụ dỗ bạn nhỏ, mà Nghiêm Thiếu Hành cười liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trước mắt, lại gật đầu, thực sự phủ phục nghe theo.
Vì vậy 10 phút sau, hai người đã chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ thực sự làm ổ trong phòng ngủ, Nghiêm Thiếu Hành nằm trên giường, Hứa Y Nhiên ngồi ở mép giường, chuẩn bị kể chuyện cho anh nghe.
Đương nhiên trong nhà Nghiêm Thiếu Hành làm gì có loại sách này, Hứa Y Nhiên lại không có thời gian tra cứu trên mạng, đành phải lấy truyện ngụ ngôn Rùa và thỏ ra.
Câu chuyện này ngay cả trẻ con chân chính đều nghe nhiều đến thuộc lòng, nhưng vị Nghiêm đại tổng tài được xưng tụng là thành thục quyết đoán trên thương trường lại nghe rất hứng thú, nghe xong một lúc, còn nịnh nọt thêm một câu “Sau đó thì sao.”
Khi anh hỏi lời này, câu chuyện đã kể xong rồi…
Sau đó là hết thôi!
Nhưng hết chuyện rồi, không có nghĩa là cô không có gì để kể.
Hứa Y Nhiên vẫn nghiêm túc nói tiếp, “Sau khi rùa chạy thắng thỏ con, thỏ con về nhà khóc huhu lên, khóc được một lúc, thỏ con quyết định, cố gắng trở thành kẻ mạnh, lập lời thề năm sau chắc chắn sẽ thắng rùa!”
"Sau đó thì sao?" Nghiêm đại tổng tài vẫn rất hăng hái hỏi tiếp.
“Sau đó thỏ con đã nghĩ, làm thế nào mới có thể chạy thắng rùa? Ngoại trừ không kiêu căng không lười biếng, thì điều quan trọng nhất là phải có sức khỏe tốt! Vì vậy thỏ con dứt khoát lập tức nhắm mắt đi ngủ!”
Hứa Y Nhiên rất nghiêm túc nói anh biết, “Ngoan nè, anh phải học theo thỏ con, ngủ sớm một chút sức khỏe mới tốt nha.”
Trước đó người đàn ông này còn thành thật nghe kể chuyện lúc này lại cười hahả, duỗi tay kéo người vào lòng.
Bộ ngực trần rắn chắc áp lên người cô, anh thân mật kề sát cô, “Vợ anh đáng yêu quá.”
Vợ trước! Là vợ trước! Với lại chồng à, trước đây anh luôn xem tôi là không khí mà, ngay cả nhà cũng không về!
Lặng lẽ ở trong lòng uốn nắn, Hứa Y Nhiên đẩy anh ra, “Tôi có việc, anh ngủ trước đi.”
Sau đó chạy trốn khỏi phòng ngủ, đến lúc đóng cửa cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Trước đó cô nói thật, thực sự muốn tìm vài món bổ não cho anh ta ăn.
Có điều sáng sớm cô đã bị Nghiêm Húc trói tới, chẳng mang theo thứ gì, đương nhiên cũng không mang theo máy tính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.