Chương 38: Vợ ơi, anh nhớ em
Thẩm Du
08/10/2019
Nói ‘Gọi người’ mà không phải ‘gọi bạn’, giọng điệu này nghe ra giống như đang ra lệnh.
Cho dù có thân phận như Nghiêm Thiếu Hành, thì cũng phải đặc biệt điều tra vị trí người ta dựa theo tín hiệu di động chứ.
Rốt cuộc Tùy Dật có thân phận gì? Chẳng lẽ làm sát thủ?
Cô càng ngày càng nghi ngờ vết chai trên tay hắn, quả thực là vết chai của dùng súng rồi…
Có điều nói thế nào thì hôm nay Tùy Dật cũng giúp cô một chuyện lớn, cứu cô một mạng.
“Hôm nay làm phiền anh thật, trễ như vậy còn…”
Hứa Y Nhiên nói được phân nửa, Tùy Dật cười cắt ngang cô, “Tôi phải cảm ơn Hứa tiểu thư mới đúng, tôi đang lấy cớ rời khỏi đó mà.”
Trong mắt Tùy Dật thoáng qua ý cười trào phúng không dễ phát giác, “Hôm nay có người làm đại thọ, tôi ở lại cũng làm chướng mắt người ta.”
Đại thọ? Hứa Y Nhiên đột nhiên nghĩ đến ông Tả làm đại thọ tám mươi.
Chắc trùng hợp thôi, người trùng sinh nhật rất nhiều mà, nếu Tùy Dật có quan hệ với Tả gia, thì hắn và Nghiêm Thiếu Hành sẽ quen biết nhau.
Tiễn Tùy Dật xong, Hứa Y Nhiên thừa dịp còn chưa lên lầu, lấy điện thoại gởi tin nhắn cho Nghiêm Thiếu Hành.
Đêm nay cô không thể trở về, đương nhiên phải báo anh một tiếng.
Thật không ngờ tin nhắn vừa gửi đi, Nghiêm Thiếu Hành đã gọi lại.
“…Anh còn chưa ngủ ư?” Hứa Y Nhiên tránh né xưng hô với anh, hỏi.
“Vợ ơi.” Nghiêm Thiếu Hành ngà ngà say gọi cô.
Rất dịu dàng, rất quyến luyến.
“Vợ ơi, anh nhớ em.”
Hình như Nghiêm Thiếu Hành vẫn còn ở tiệc rượu, đầu dây bên kia có tiếng nói chuyện, tiếng chạm ly, còn có tiếng cười ồ mơ hồ.
Mà câu nói này của anh, xuyên qua cảnh náo nhiệt ầm ĩ, truyền tới một cách rõ ràng, từng câu từng chữ khắc lên tim cô.
Thời gian dường như dừng lại.
Hai người đều không nói thêm gì, trong điện thoại chỉ còn tiếng hô hấp nhè nhẹ.
“Thần thiếu!” Chợt, ở bên kia có người cất tiếng gọi.
Rõ ràng là cách xưng hô của Tả Tư Thần, làm Hứa Y Nhiên không hề đề phòng tay run rẩy, suýt nữa không cầm được điện thoại.
Ngay sau đó, một giọng nói xa xôi mơ hồ cười từ chối, “Không thể uống nữa…”
Khoảng thời gian thầm mến hồi trung học, bản thân rất cẩn thận che giấu tình cảm, trong trường dù có chạm mặt nhau đi nữa, thì ngay cả liếc cũng không dám liếc đối phương, vội vàng dời mắt sang chỗ khác.
Ký ức còn đọng lại nhiều nhất, trái lại là giọng nói của người đó.
Xa cách nhiều năm, giọng nói ẩn sâu trong ký ức, cứ thế vang bên tai.
Sau đó người kia đã nói thêm gì đó, Hứa Y Nhiên hoàn toàn không biết.
Lấy lại tinh thần, cô nhìn bản thân ngã trên mặt đất, điện thoại đen bị vứt sang một bên, vội vã nhặt lên.
Tâm lý không hề chuẩn bị, cô thực sự phản ứng quá gay gắt.
Thử khởi động máy, nhưng mặc kệ ấn nút nguồn thế nào, điện thoại cũng không phản ứng.
Cô xoay người muốn tìm điện thoại công cộng, gọi lại cho Nghiêm Thiếu Hành, nhưng chợtnhớ ra, cô vốn không nhớ số di động của anh.
“Nhiên nhiên?”
Phía sau cô, giọng mẹ Hứa chợt vang lên.
Bước tới vài bước, mẹ Hứa trông hơi nóng nảy, “Nửa ngày rồi sao con còn chưa về, còn tưởng con gặp phải bọn xấu.”
“… Không có, con trò chuyện với Tùy Dật vài câu.” Hứa Y Nhiên buộc lòng tiếp tục nói dối.
Xem ra đêm nay cô phải lấy trộm điện thoại của mẹ, đổi sang sim mình gọi lại cho Nghiêm Thiếu Hành rồi.
Hai mẹ con vừa đi vừa trò chuyện, khi đến gần cổng, mẹ Hứa đột nhiên hỏi một câu, “Không phải con không thích nước sao? Tự nhiên lại đến hồ bơi?”
Mẹ Hứa có làm thẻ năm ở hồ bơi gần nhà, khi vào cửa nhận thẻ không nhận người, cho nên một đám người cũng có thể dùng, nhưng Hứa Y Nhiên không muốn đi.
Nghĩ đến điểm này, Hứa Y Nhiên lập tức khẩn trương, chỉ e nói sai sẽ lộ tẩy, “Vào ngày quốc tế phụ nữ, công ty con có phát mấy tấm vé bơi lội, không đi thì phí lắm.”
Trình đóng kịch của Hứa Y Nhiên không bằng Tùy Dật, mẹ Hứa nghe vậy thoáng nghi ngờ, hỏa nhãn kim tinh quét qua, “Nói vậy, đi vài lần có thế biết bơi rồi.”
Thảm rồi, cô phải học bơi nữa! Mấy ngày tới chắc chắn mẹ sẽ tìm cơ hội kiểm tra cô, đến lúc đó còn không biết gì sẽ lộ tẩy mất!
Trong biệt thự của Nghiêm Thiếu Hành thực ra có bể bơi, nhưng trí nhớ chồng trước gần đây hỗn loạn, cho rằng hai người họ bây giờ là một đôi vợ chồng mặn nồng…
Cô học bơi ở cái bể đó, ngộ nhỡ chồng trước đột nhiên nổi hứng, rồi nhảy xuống… Hậu quả cực kỳ nghiêm trọng nha.
Nhưng đi hồ bơi công cộng, tưởng tượng cái cảnh cô đã lớn như vậy còn xài phao, ra sức vẫy đạp trong nước … Quá 囧rồi.
Quên đi, cùng lắm cô ngủ ít một chút, nửa đêm ra bể bơi nhà Nghiêm Thiếu Hành luyện tập, chồng trước chắc không phát hiện đâu.
Cũng khuya lắm rồi, hai mẹ con về đến nhà đều chuẩn bị đi ngủ.
Chỗ Hứa Y Nhiên chỉ có một giường, có điều là giường đôi, hai mẹ con ngủ cũng không thấy chật hẹp.
Đợi mẹ ngủ say, Hứa Y Nhiên trộm điện thoại của mẹ, rón rén bước vào nhà vệ sinh, đổi sim của mình, vụng trộm gửi tin nhắn cho Nghiêm Thiếu Hành.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, chính là giải thích chuyện di động rớt hỏng, còn nữa, hiện giờ không có phương tiện điện thoại.
Lúc này, chắc Nghiêm Thiếu Hành đã ngủ rồi.
Vì vậy khi tin nhắn vừa gửi đi, Hứa Y Nhiên tính tắt máy.
May mà động tác ở ngón tay không nhanh lắm, bởi một giây tiếp theo, di động trong tay rung lên, hơn nữa trên màn hình hiển thịthực sự là tên của Nghiêm Thiếu Hành.
Anh còn chưa ngủ ư? Nhưng trong tin nhắn cô đã nói bản thân không có phương tiện gọi mà.
Nhận điện thoại, Hứa Y Nhiên chuẩn bị nhỏ giọng đến mức có thể, nhưng đối phương lại mở miệng trước.
“Ngủ ngon, vợ à.”
Một câu rất ngắn gọn, ngay sau đó Nghiêm Thiếu Hành cúp máy ngay.
Đặc biệt gọi đến, chỉ để chúc cô ngủ ngon ư?
Trong lòng thoáng khác thường, nhưng Hứa Y Nhiên nhanh chóng bắt đầu lo lắng.
Động tác ở ngón tay cực nhanh, cô lại gửi tin nhắn, lần này nội dung càng đơn giản hơn ——
Mau mau ngủ đi! Phía sau còn một dãy dấu chấm than dài.
Thật là, đã ngốc vậy còn dám thức khuya!
Đầu bên kia, Nghiêm Thiếu Hành tựa vào tường, ngón tay dài vuốt ve dãy chấm than trên màn hình, khóe môi lộ ra nụ cười dịu dàng quyến luyến.
“Sư huynh?” Bên người đột nhiên vang lên giọng nam ngà ngà say gọi anh, ngữ điệu thoáng kinh ngạc.
Nghiêm Thiếu Hành chuyển tầm mắt sang, nhàn nhạt cười, “Thần thiếu.”
Xuất thân của hai người gần giống nhau, từ trung học đến đại học đều cùng trường, nhưng một người rất thân thiết gọi sư huynh, còn một người lại không mặn không mà xưng hô như mọi người, gọi Thần thiếu.
Tình huống này thoạt nhìn có hơi là lạ.
Chẳng qua Nghiêm Thiếu Hành hình như đối với ai cũng là bộ dạng không nóng không lạnh như thế, nên cũng chẳng ai nghĩ nhiều.
Hai người đang định nói chuyện, chợt di động trên tay Nghiêm Thiếu Hành lại rung lên.
Liếc nhìn màn hình, trong mắt Nghiêm Thiếu Hành đều nhuộm ý cười, “Tôi nhận điện thoại trước đã.”
Anh nói xong nhận cuộc gọi, khẽ xoay người, “Sao vậy hửm?”
Giọng nói trầm ấm dịu dàng như đang dỗ em bé.
Mà đầu dây bên kia, Hứa Y Nhiên lại chẳng dịu dàng chút nào, đúng là hơi hung dữ, “Anh còn ở ngoài đúng không?”
Cô vốn định tắt máy đi ngủ, đột nhiên lại cảm thấy không đúng, do đó gọi hỏi anh.
Vì phải đề phòng bị mẹ Hứa nghe được, giọng nói cô đè nén cực kỳ thấp, hơn nữa ngữ điệu hung ác, nghe giống như đang phô trương thanh thế, hù dọa trẻ con hơn.
Nghiêm Thiếu Hành khẽ cười, “Còn chưa về nè.”
Giọng điệu hung ác thế, vợ chờ anh về chuẩn bị cho anh quỳ bàn tính sao?
Vẫn còn cười! Aizz, cô thấy nhà họ Nghiêm không lo lắng gì hết, sao giống như chỉ có mình cô khẩn trương với vấn đề trí lực của Nghiêm đại tổng tài nhỉ?
“Đã trễ vậy tiệc rượu còn chưa kết thúc hả? Nếu quả thực không đi được, thì bảo Nghiêm Húc đi thay anh, không được nữa thì tôi đi thay anh cũng được mà!”
Rất đau đầu về trí lực của chồng trước, Hứa Y Nhiên nhất thời không nghĩ tới bây giờ Nghiêm Thiếu Hành đang ở đâu.
Muộn thếmấy bậc cha chú có mặt sớm đã đi rồi.
Nếu chỉ còn mấy nhân vật ngang vai, với mặt mũi của Nghiêm đại tổng tài, thì đâu có trường hợp không thể không tham dự chứ?
Vợ yêu đi thay anh ư? Con ngươi đen thoáng qua ý cười, giống như phớt lờ cái liếc mắt của cậu ấm nhà họ Tả ở cách đó không xa, lúc này anh nói với người trong điện thoại, “Giờ anh về liền.”
Vậy mới được chứ! Hứa Y Nhiên rất hài lòng gật đầu, “Ngoan nà, mai thưởng cho anh một hộp quả óc chó nhé.”
“…”
Mỉm cười cúp máy, Nghiêm Thiếu Hành thu hồi tầm mắt, “Thần thiếu, xem ra anh phải đi trước.”
Là một trong những người chủ trì bữa tiệc, hôm nay Tả Tư Thần uống khá nhiều, ấn ấn mi tâm, cười nói, “Vừa rồi em còn tưởng mình nhìn lầm, sư huynh gần đây không thích tiệc xã giao, sao hôm nay trễ tới vậy còn chưa đi.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đều đi đến lối ra vào tiệc rượu.
Thấy Nghiêm Thiếu Hành muốn đi, rất nhiều người ở đây đều chào từ biệt anh, cũng bước theo tiễn anh.
Một đám người bên cạnh, nét mặt Nghiêm Thiếu Hành vẫn tự nhiên cười cười, “Vợ không ở nhà, về nhà trống trải lắm rất khó chịu.”
Đối với vấn đề của Tả Tư Thần, thực ra chỉ cần khách sáo một câu ‘Hôm nay rất náo nhiệt, nên nán lại một lát’là được.
Nhưng Nghiêm đại tổng tài cứ khăng khăng không theo lẽ thường.
Một đám người chào từ biệt anh ngây ngốc tại chỗ, qua nửa ngày, mới đồng loạt bật cười, “Nghiêm thiếu hài hước thật.”
Trước tiên khoan nói tới việc Nghiêm Thiếu Hành vốn chưa kết hôn, bên cạnh cũng không có người phụ nữ nào, cho dù thực sự đã kết hôn rồi, thì cũng giống bọn họ, cưới một cô vợ chỉ để bày biện trong nhà, đâu thể nào vì vợ không ở nhà mà cảm thấy ngôi nhà trống trải chứ?
Đều cho rằng Nghiêm Thiếu Hành đang nói đùa, một đám người cười trêu chọc nhau, Nghiêm Thiếu Hành lại không nói gì thêm.
Tới bãi đỗ xe, tài xế đã xuống xe mở cửa.
Định bước vào ngồi, Nghiêm Thiếu Hành chợt dừng lại, hỏi, “Nghe nói Thần thiếu muốn đính hôn?”
Hôm nay có lẽ Tả Tư Thần uống hơi nhiều, khi gặp gió, bước chân có chút không vững.
Chẳng qua dù sao cũng xuất thân từ gia tộc lớn, từ nhỏ đấm đá đến khi trưởng thành, vì vậy bất kể lúc nào cũng giữ được chút tỉnh táo.
Tay đang ấn mi tâm đột nhiên sửng lại, sau đó để xuống như không có gì xảy ra, Tả Tư Thần cười nói, “Chưa đâu vào đâu hết, có điều muốn em quyết định chuyện hôn nhân trước, rồi mới bước vào công ty, thành gia trước lập nghiệp sau mà.”
Ngay cả Nghiêm Thiếu Hành cũng không biết đối tượng hắn đính hôn là ai, xem ra tin tức còn chưa công khai ở Nghiêm gia.
Việc này đúng là chưa đâu vào đâu.
Tiễn Nghiêm Thiếu Hành xong, lại xoay người trở về bữa tiệc, ánh mắt Tả Tư Thần thoáng u ám.
—————————
Sáng hôm sau, Hứa Y Nhiên ăn điểm tâm mẹ làm xong mới bước ra cửa.
Phòng cô mướn cách trạm xe buýt không xa, nhưng vừa đến cổng chính của tiểu khu, còn chưa rẽ vào, chợt cô nghe có tiếng còi ô tô ở phía sau.
Còn tưởng bản thân cản đường, Hứa Y Nhiên bèn nhích lại gần vỉa hè.
Nhưng tiếng còi lại vang lên lần nữa.
Cô khó hiểu xoay đầu, lại thấy một chiếc xe RV dài màu đen nhìn rất quen mắt.
Thực sự rất quen mắt, lần trước bị bọn Nghiêm Húc ‘bắt cóc’, chính là bị khiêng lên chiếc xe này.
Nghiêm đại tổng tài tìm cô? Xe này gây chú ý quá, Hứa Y Nhiên lo lắng bị hàng xóm nhìn thấy, nên nhanh chóng chui vào trong xe.
Nghiêm Thiếu Hành cũng ngồi ở phía sau, áo khoác âu phục và cà vạt đều đặt sang một bên, cúc áo sơ mi cũng cài thiếu hai cúc.
Dáng vẻ anh thảnh thơi, tựa vào lưng ghế, lại lộ ra khí thế đế vương cao quý vốn có.
“Sao anh ở đây?”
“Nhớ em.”
“…”
Khi anh không mở miệng khí tức rất mạnh mẽ, càng lộ vẻ sắc bén…
Hơn nữa Nghiêm đại tổng tài à, tôi chỉ là vợ trước của anh thôi! Cho dù lúc chưa ly hôn, một đêm không gặp, anh cũng đâu nhớ tới tôi!
Đang lo lắng chỉ số thông minh của chồng trước, Nghiêm Thiếu Hành lại duỗi tay ra, kéo người vào lòng mình.
“Anh…”
“Ngủ thêm chút đi, khi nào tới anh gọi em.” Giọng anh mang theo ý cười cắt lời cô.
Cho dù có thân phận như Nghiêm Thiếu Hành, thì cũng phải đặc biệt điều tra vị trí người ta dựa theo tín hiệu di động chứ.
Rốt cuộc Tùy Dật có thân phận gì? Chẳng lẽ làm sát thủ?
Cô càng ngày càng nghi ngờ vết chai trên tay hắn, quả thực là vết chai của dùng súng rồi…
Có điều nói thế nào thì hôm nay Tùy Dật cũng giúp cô một chuyện lớn, cứu cô một mạng.
“Hôm nay làm phiền anh thật, trễ như vậy còn…”
Hứa Y Nhiên nói được phân nửa, Tùy Dật cười cắt ngang cô, “Tôi phải cảm ơn Hứa tiểu thư mới đúng, tôi đang lấy cớ rời khỏi đó mà.”
Trong mắt Tùy Dật thoáng qua ý cười trào phúng không dễ phát giác, “Hôm nay có người làm đại thọ, tôi ở lại cũng làm chướng mắt người ta.”
Đại thọ? Hứa Y Nhiên đột nhiên nghĩ đến ông Tả làm đại thọ tám mươi.
Chắc trùng hợp thôi, người trùng sinh nhật rất nhiều mà, nếu Tùy Dật có quan hệ với Tả gia, thì hắn và Nghiêm Thiếu Hành sẽ quen biết nhau.
Tiễn Tùy Dật xong, Hứa Y Nhiên thừa dịp còn chưa lên lầu, lấy điện thoại gởi tin nhắn cho Nghiêm Thiếu Hành.
Đêm nay cô không thể trở về, đương nhiên phải báo anh một tiếng.
Thật không ngờ tin nhắn vừa gửi đi, Nghiêm Thiếu Hành đã gọi lại.
“…Anh còn chưa ngủ ư?” Hứa Y Nhiên tránh né xưng hô với anh, hỏi.
“Vợ ơi.” Nghiêm Thiếu Hành ngà ngà say gọi cô.
Rất dịu dàng, rất quyến luyến.
“Vợ ơi, anh nhớ em.”
Hình như Nghiêm Thiếu Hành vẫn còn ở tiệc rượu, đầu dây bên kia có tiếng nói chuyện, tiếng chạm ly, còn có tiếng cười ồ mơ hồ.
Mà câu nói này của anh, xuyên qua cảnh náo nhiệt ầm ĩ, truyền tới một cách rõ ràng, từng câu từng chữ khắc lên tim cô.
Thời gian dường như dừng lại.
Hai người đều không nói thêm gì, trong điện thoại chỉ còn tiếng hô hấp nhè nhẹ.
“Thần thiếu!” Chợt, ở bên kia có người cất tiếng gọi.
Rõ ràng là cách xưng hô của Tả Tư Thần, làm Hứa Y Nhiên không hề đề phòng tay run rẩy, suýt nữa không cầm được điện thoại.
Ngay sau đó, một giọng nói xa xôi mơ hồ cười từ chối, “Không thể uống nữa…”
Khoảng thời gian thầm mến hồi trung học, bản thân rất cẩn thận che giấu tình cảm, trong trường dù có chạm mặt nhau đi nữa, thì ngay cả liếc cũng không dám liếc đối phương, vội vàng dời mắt sang chỗ khác.
Ký ức còn đọng lại nhiều nhất, trái lại là giọng nói của người đó.
Xa cách nhiều năm, giọng nói ẩn sâu trong ký ức, cứ thế vang bên tai.
Sau đó người kia đã nói thêm gì đó, Hứa Y Nhiên hoàn toàn không biết.
Lấy lại tinh thần, cô nhìn bản thân ngã trên mặt đất, điện thoại đen bị vứt sang một bên, vội vã nhặt lên.
Tâm lý không hề chuẩn bị, cô thực sự phản ứng quá gay gắt.
Thử khởi động máy, nhưng mặc kệ ấn nút nguồn thế nào, điện thoại cũng không phản ứng.
Cô xoay người muốn tìm điện thoại công cộng, gọi lại cho Nghiêm Thiếu Hành, nhưng chợtnhớ ra, cô vốn không nhớ số di động của anh.
“Nhiên nhiên?”
Phía sau cô, giọng mẹ Hứa chợt vang lên.
Bước tới vài bước, mẹ Hứa trông hơi nóng nảy, “Nửa ngày rồi sao con còn chưa về, còn tưởng con gặp phải bọn xấu.”
“… Không có, con trò chuyện với Tùy Dật vài câu.” Hứa Y Nhiên buộc lòng tiếp tục nói dối.
Xem ra đêm nay cô phải lấy trộm điện thoại của mẹ, đổi sang sim mình gọi lại cho Nghiêm Thiếu Hành rồi.
Hai mẹ con vừa đi vừa trò chuyện, khi đến gần cổng, mẹ Hứa đột nhiên hỏi một câu, “Không phải con không thích nước sao? Tự nhiên lại đến hồ bơi?”
Mẹ Hứa có làm thẻ năm ở hồ bơi gần nhà, khi vào cửa nhận thẻ không nhận người, cho nên một đám người cũng có thể dùng, nhưng Hứa Y Nhiên không muốn đi.
Nghĩ đến điểm này, Hứa Y Nhiên lập tức khẩn trương, chỉ e nói sai sẽ lộ tẩy, “Vào ngày quốc tế phụ nữ, công ty con có phát mấy tấm vé bơi lội, không đi thì phí lắm.”
Trình đóng kịch của Hứa Y Nhiên không bằng Tùy Dật, mẹ Hứa nghe vậy thoáng nghi ngờ, hỏa nhãn kim tinh quét qua, “Nói vậy, đi vài lần có thế biết bơi rồi.”
Thảm rồi, cô phải học bơi nữa! Mấy ngày tới chắc chắn mẹ sẽ tìm cơ hội kiểm tra cô, đến lúc đó còn không biết gì sẽ lộ tẩy mất!
Trong biệt thự của Nghiêm Thiếu Hành thực ra có bể bơi, nhưng trí nhớ chồng trước gần đây hỗn loạn, cho rằng hai người họ bây giờ là một đôi vợ chồng mặn nồng…
Cô học bơi ở cái bể đó, ngộ nhỡ chồng trước đột nhiên nổi hứng, rồi nhảy xuống… Hậu quả cực kỳ nghiêm trọng nha.
Nhưng đi hồ bơi công cộng, tưởng tượng cái cảnh cô đã lớn như vậy còn xài phao, ra sức vẫy đạp trong nước … Quá 囧rồi.
Quên đi, cùng lắm cô ngủ ít một chút, nửa đêm ra bể bơi nhà Nghiêm Thiếu Hành luyện tập, chồng trước chắc không phát hiện đâu.
Cũng khuya lắm rồi, hai mẹ con về đến nhà đều chuẩn bị đi ngủ.
Chỗ Hứa Y Nhiên chỉ có một giường, có điều là giường đôi, hai mẹ con ngủ cũng không thấy chật hẹp.
Đợi mẹ ngủ say, Hứa Y Nhiên trộm điện thoại của mẹ, rón rén bước vào nhà vệ sinh, đổi sim của mình, vụng trộm gửi tin nhắn cho Nghiêm Thiếu Hành.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, chính là giải thích chuyện di động rớt hỏng, còn nữa, hiện giờ không có phương tiện điện thoại.
Lúc này, chắc Nghiêm Thiếu Hành đã ngủ rồi.
Vì vậy khi tin nhắn vừa gửi đi, Hứa Y Nhiên tính tắt máy.
May mà động tác ở ngón tay không nhanh lắm, bởi một giây tiếp theo, di động trong tay rung lên, hơn nữa trên màn hình hiển thịthực sự là tên của Nghiêm Thiếu Hành.
Anh còn chưa ngủ ư? Nhưng trong tin nhắn cô đã nói bản thân không có phương tiện gọi mà.
Nhận điện thoại, Hứa Y Nhiên chuẩn bị nhỏ giọng đến mức có thể, nhưng đối phương lại mở miệng trước.
“Ngủ ngon, vợ à.”
Một câu rất ngắn gọn, ngay sau đó Nghiêm Thiếu Hành cúp máy ngay.
Đặc biệt gọi đến, chỉ để chúc cô ngủ ngon ư?
Trong lòng thoáng khác thường, nhưng Hứa Y Nhiên nhanh chóng bắt đầu lo lắng.
Động tác ở ngón tay cực nhanh, cô lại gửi tin nhắn, lần này nội dung càng đơn giản hơn ——
Mau mau ngủ đi! Phía sau còn một dãy dấu chấm than dài.
Thật là, đã ngốc vậy còn dám thức khuya!
Đầu bên kia, Nghiêm Thiếu Hành tựa vào tường, ngón tay dài vuốt ve dãy chấm than trên màn hình, khóe môi lộ ra nụ cười dịu dàng quyến luyến.
“Sư huynh?” Bên người đột nhiên vang lên giọng nam ngà ngà say gọi anh, ngữ điệu thoáng kinh ngạc.
Nghiêm Thiếu Hành chuyển tầm mắt sang, nhàn nhạt cười, “Thần thiếu.”
Xuất thân của hai người gần giống nhau, từ trung học đến đại học đều cùng trường, nhưng một người rất thân thiết gọi sư huynh, còn một người lại không mặn không mà xưng hô như mọi người, gọi Thần thiếu.
Tình huống này thoạt nhìn có hơi là lạ.
Chẳng qua Nghiêm Thiếu Hành hình như đối với ai cũng là bộ dạng không nóng không lạnh như thế, nên cũng chẳng ai nghĩ nhiều.
Hai người đang định nói chuyện, chợt di động trên tay Nghiêm Thiếu Hành lại rung lên.
Liếc nhìn màn hình, trong mắt Nghiêm Thiếu Hành đều nhuộm ý cười, “Tôi nhận điện thoại trước đã.”
Anh nói xong nhận cuộc gọi, khẽ xoay người, “Sao vậy hửm?”
Giọng nói trầm ấm dịu dàng như đang dỗ em bé.
Mà đầu dây bên kia, Hứa Y Nhiên lại chẳng dịu dàng chút nào, đúng là hơi hung dữ, “Anh còn ở ngoài đúng không?”
Cô vốn định tắt máy đi ngủ, đột nhiên lại cảm thấy không đúng, do đó gọi hỏi anh.
Vì phải đề phòng bị mẹ Hứa nghe được, giọng nói cô đè nén cực kỳ thấp, hơn nữa ngữ điệu hung ác, nghe giống như đang phô trương thanh thế, hù dọa trẻ con hơn.
Nghiêm Thiếu Hành khẽ cười, “Còn chưa về nè.”
Giọng điệu hung ác thế, vợ chờ anh về chuẩn bị cho anh quỳ bàn tính sao?
Vẫn còn cười! Aizz, cô thấy nhà họ Nghiêm không lo lắng gì hết, sao giống như chỉ có mình cô khẩn trương với vấn đề trí lực của Nghiêm đại tổng tài nhỉ?
“Đã trễ vậy tiệc rượu còn chưa kết thúc hả? Nếu quả thực không đi được, thì bảo Nghiêm Húc đi thay anh, không được nữa thì tôi đi thay anh cũng được mà!”
Rất đau đầu về trí lực của chồng trước, Hứa Y Nhiên nhất thời không nghĩ tới bây giờ Nghiêm Thiếu Hành đang ở đâu.
Muộn thếmấy bậc cha chú có mặt sớm đã đi rồi.
Nếu chỉ còn mấy nhân vật ngang vai, với mặt mũi của Nghiêm đại tổng tài, thì đâu có trường hợp không thể không tham dự chứ?
Vợ yêu đi thay anh ư? Con ngươi đen thoáng qua ý cười, giống như phớt lờ cái liếc mắt của cậu ấm nhà họ Tả ở cách đó không xa, lúc này anh nói với người trong điện thoại, “Giờ anh về liền.”
Vậy mới được chứ! Hứa Y Nhiên rất hài lòng gật đầu, “Ngoan nà, mai thưởng cho anh một hộp quả óc chó nhé.”
“…”
Mỉm cười cúp máy, Nghiêm Thiếu Hành thu hồi tầm mắt, “Thần thiếu, xem ra anh phải đi trước.”
Là một trong những người chủ trì bữa tiệc, hôm nay Tả Tư Thần uống khá nhiều, ấn ấn mi tâm, cười nói, “Vừa rồi em còn tưởng mình nhìn lầm, sư huynh gần đây không thích tiệc xã giao, sao hôm nay trễ tới vậy còn chưa đi.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đều đi đến lối ra vào tiệc rượu.
Thấy Nghiêm Thiếu Hành muốn đi, rất nhiều người ở đây đều chào từ biệt anh, cũng bước theo tiễn anh.
Một đám người bên cạnh, nét mặt Nghiêm Thiếu Hành vẫn tự nhiên cười cười, “Vợ không ở nhà, về nhà trống trải lắm rất khó chịu.”
Đối với vấn đề của Tả Tư Thần, thực ra chỉ cần khách sáo một câu ‘Hôm nay rất náo nhiệt, nên nán lại một lát’là được.
Nhưng Nghiêm đại tổng tài cứ khăng khăng không theo lẽ thường.
Một đám người chào từ biệt anh ngây ngốc tại chỗ, qua nửa ngày, mới đồng loạt bật cười, “Nghiêm thiếu hài hước thật.”
Trước tiên khoan nói tới việc Nghiêm Thiếu Hành vốn chưa kết hôn, bên cạnh cũng không có người phụ nữ nào, cho dù thực sự đã kết hôn rồi, thì cũng giống bọn họ, cưới một cô vợ chỉ để bày biện trong nhà, đâu thể nào vì vợ không ở nhà mà cảm thấy ngôi nhà trống trải chứ?
Đều cho rằng Nghiêm Thiếu Hành đang nói đùa, một đám người cười trêu chọc nhau, Nghiêm Thiếu Hành lại không nói gì thêm.
Tới bãi đỗ xe, tài xế đã xuống xe mở cửa.
Định bước vào ngồi, Nghiêm Thiếu Hành chợt dừng lại, hỏi, “Nghe nói Thần thiếu muốn đính hôn?”
Hôm nay có lẽ Tả Tư Thần uống hơi nhiều, khi gặp gió, bước chân có chút không vững.
Chẳng qua dù sao cũng xuất thân từ gia tộc lớn, từ nhỏ đấm đá đến khi trưởng thành, vì vậy bất kể lúc nào cũng giữ được chút tỉnh táo.
Tay đang ấn mi tâm đột nhiên sửng lại, sau đó để xuống như không có gì xảy ra, Tả Tư Thần cười nói, “Chưa đâu vào đâu hết, có điều muốn em quyết định chuyện hôn nhân trước, rồi mới bước vào công ty, thành gia trước lập nghiệp sau mà.”
Ngay cả Nghiêm Thiếu Hành cũng không biết đối tượng hắn đính hôn là ai, xem ra tin tức còn chưa công khai ở Nghiêm gia.
Việc này đúng là chưa đâu vào đâu.
Tiễn Nghiêm Thiếu Hành xong, lại xoay người trở về bữa tiệc, ánh mắt Tả Tư Thần thoáng u ám.
—————————
Sáng hôm sau, Hứa Y Nhiên ăn điểm tâm mẹ làm xong mới bước ra cửa.
Phòng cô mướn cách trạm xe buýt không xa, nhưng vừa đến cổng chính của tiểu khu, còn chưa rẽ vào, chợt cô nghe có tiếng còi ô tô ở phía sau.
Còn tưởng bản thân cản đường, Hứa Y Nhiên bèn nhích lại gần vỉa hè.
Nhưng tiếng còi lại vang lên lần nữa.
Cô khó hiểu xoay đầu, lại thấy một chiếc xe RV dài màu đen nhìn rất quen mắt.
Thực sự rất quen mắt, lần trước bị bọn Nghiêm Húc ‘bắt cóc’, chính là bị khiêng lên chiếc xe này.
Nghiêm đại tổng tài tìm cô? Xe này gây chú ý quá, Hứa Y Nhiên lo lắng bị hàng xóm nhìn thấy, nên nhanh chóng chui vào trong xe.
Nghiêm Thiếu Hành cũng ngồi ở phía sau, áo khoác âu phục và cà vạt đều đặt sang một bên, cúc áo sơ mi cũng cài thiếu hai cúc.
Dáng vẻ anh thảnh thơi, tựa vào lưng ghế, lại lộ ra khí thế đế vương cao quý vốn có.
“Sao anh ở đây?”
“Nhớ em.”
“…”
Khi anh không mở miệng khí tức rất mạnh mẽ, càng lộ vẻ sắc bén…
Hơn nữa Nghiêm đại tổng tài à, tôi chỉ là vợ trước của anh thôi! Cho dù lúc chưa ly hôn, một đêm không gặp, anh cũng đâu nhớ tới tôi!
Đang lo lắng chỉ số thông minh của chồng trước, Nghiêm Thiếu Hành lại duỗi tay ra, kéo người vào lòng mình.
“Anh…”
“Ngủ thêm chút đi, khi nào tới anh gọi em.” Giọng anh mang theo ý cười cắt lời cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.