Chương 39: Tân hôn đêm đầu tiên (1)
Thẩm Du
08/10/2019
“Á!” Cô bị dọa sợ thét lên một tiếng, trong đầu lập tức hiện ra đủ loại kết cục đáng sợ.
“Là anh.”
Giọng nói trầm thấp như men say quen thuộc lập tức trấn an nỗi sợ hãi trong lòng cô, Hứa Y Nhiên thở phào nhẹ nhõm, xoay đầu, lần đầu tiên cảm thấy gương mặt của chồng trước thân thiết đến thế.
“Anh làm tôi sợ muốn chết…” Trong lòng vẫn còn sợ hãi cô vỗ vỗ ngực, trên mặt không còn bao nhiêu máu.
Nghiêm Thiếu Hành không biết đang suy nghĩ gì, nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của cô, đột nhiên giam người trong lòng, dùng sức hôn cô.
Đợt tấn công rất mãnh liệt, nụ hôn cũng quá ngắn ngủi.
Buông cánh môi cô ra, Nghiêm Thiếu Hành kéo cái tay đang cầm điện thoại của cô, liếc cũng không thèm liếc màn hình, giơ trước mặt cô.
Vừa nãy còn tưởng phần tử phạm pháp gì đó, dưới nỗi sợ kinh hoàng, ngoại trừ thét chói tai theo phản xạ, thì phản ứng đầu tiên của Hứa Y Nhiên là báo cảnh sát.
Trên màn hình điện thoại là dãy số cô còn bấm dở, hai số 1, cô muốn gọi 110.
“Hứa Y Nhiên, lời anh nói em vĩnh viễn không bao giờ nhớ, lúc nguy hiểm, thì điều đầu tiên em nghĩ tới luôn luôn là báo cảnh sát, mà không phải gọi cho anh - thằng chồng này.”
Anh căn bản không cần nhìn điện thoại cô, cũng biết dãy số trên màn hình chắc chắn không phải của anh.
Bởi vì giọng nói anh nghe không ra tâm trạng gì, cũng bởi vì đây là lần đầu anh gọi cả tên lẫn họ của cô, Hứa Y Nhiên ngơ ngác nửa ngày, “… số của anh rất dài.” Hơn nữa cô vốn không thuộc.
“Anh đã giúp em cài phím tắt.”
Khẽ xoay di động, ấn giữ phím “1”, màn hình lập tức hiện ra chữ “Chồng”, điện thoại cũng nhanh chóng gọi đến.
Mà cách này còn nhanh hơn bấm 110.
Hơn nữa, Hứa Y Nhiên phát hiện mình vốn không có cách nào phản bác anh.
Cũng bởi lần trách móc này, cô đã nhớ lại một ít chuyện vốn không để trong lòng.
Hai người họ kết hôn, là vì chuyện ngoài ý muốn, lúc đó hai người rất xa lạ.
Trên đường đi đăng ký kết hôn có tâm trạng gì, cô cũng nhớ không rõ nữa, nhưng cô nhớ rất rõ từ lúc bước ra cục dân chính, Nghiêm Thiếu Hành đã cầm điện thoại của cô, ấn số của anh.
Lúc đó anh cũng cài phím tắt.
Nếu tìm bạn bè đồng nghiệp, cô đều gọi từ danh bạ, nếu gọi cho ba mẹ hoặc điện thoại cố định, vì dãy số quá quen thuộc, cô bèn trực tiếp bấm số.
Cho nên anh nhanh chóng cài phím tắt cũng như không, sau khi ly hôn, cô cũng quên xóa bỏ.
Mà ngay lúc đó, người đàn ông vừa trở thành chồng cô lại đứng trước mặt cô, cúi đầu, từng bước từng bước nhập 11 con số.
“Là anh.”
Giọng nói trầm thấp như men say quen thuộc lập tức trấn an nỗi sợ hãi trong lòng cô, Hứa Y Nhiên thở phào nhẹ nhõm, xoay đầu, lần đầu tiên cảm thấy gương mặt của chồng trước thân thiết đến thế.
“Anh làm tôi sợ muốn chết…” Trong lòng vẫn còn sợ hãi cô vỗ vỗ ngực, trên mặt không còn bao nhiêu máu.
Nghiêm Thiếu Hành không biết đang suy nghĩ gì, nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của cô, đột nhiên giam người trong lòng, dùng sức hôn cô.
Đợt tấn công rất mãnh liệt, nụ hôn cũng quá ngắn ngủi.
Buông cánh môi cô ra, Nghiêm Thiếu Hành kéo cái tay đang cầm điện thoại của cô, liếc cũng không thèm liếc màn hình, giơ trước mặt cô.
Vừa nãy còn tưởng phần tử phạm pháp gì đó, dưới nỗi sợ kinh hoàng, ngoại trừ thét chói tai theo phản xạ, thì phản ứng đầu tiên của Hứa Y Nhiên là báo cảnh sát.
Trên màn hình điện thoại là dãy số cô còn bấm dở, hai số 1, cô muốn gọi 110.
“Hứa Y Nhiên, lời anh nói em vĩnh viễn không bao giờ nhớ, lúc nguy hiểm, thì điều đầu tiên em nghĩ tới luôn luôn là báo cảnh sát, mà không phải gọi cho anh - thằng chồng này.”
Anh căn bản không cần nhìn điện thoại cô, cũng biết dãy số trên màn hình chắc chắn không phải của anh.
Bởi vì giọng nói anh nghe không ra tâm trạng gì, cũng bởi vì đây là lần đầu anh gọi cả tên lẫn họ của cô, Hứa Y Nhiên ngơ ngác nửa ngày, “… số của anh rất dài.” Hơn nữa cô vốn không thuộc.
“Anh đã giúp em cài phím tắt.”
Khẽ xoay di động, ấn giữ phím “1”, màn hình lập tức hiện ra chữ “Chồng”, điện thoại cũng nhanh chóng gọi đến.
Mà cách này còn nhanh hơn bấm 110.
Hơn nữa, Hứa Y Nhiên phát hiện mình vốn không có cách nào phản bác anh.
Cũng bởi lần trách móc này, cô đã nhớ lại một ít chuyện vốn không để trong lòng.
Hai người họ kết hôn, là vì chuyện ngoài ý muốn, lúc đó hai người rất xa lạ.
Trên đường đi đăng ký kết hôn có tâm trạng gì, cô cũng nhớ không rõ nữa, nhưng cô nhớ rất rõ từ lúc bước ra cục dân chính, Nghiêm Thiếu Hành đã cầm điện thoại của cô, ấn số của anh.
Lúc đó anh cũng cài phím tắt.
Nếu tìm bạn bè đồng nghiệp, cô đều gọi từ danh bạ, nếu gọi cho ba mẹ hoặc điện thoại cố định, vì dãy số quá quen thuộc, cô bèn trực tiếp bấm số.
Cho nên anh nhanh chóng cài phím tắt cũng như không, sau khi ly hôn, cô cũng quên xóa bỏ.
Mà ngay lúc đó, người đàn ông vừa trở thành chồng cô lại đứng trước mặt cô, cúi đầu, từng bước từng bước nhập 11 con số.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.