Chương 21: Thanh mai trúc mã ngàn năm trước.
Huỳnh Khánh Vy
04/01/2021
Trời bắt đầu chuyển sang hoàng hôn. Mọi người cũng trở về nhà. Bà ngoại bước vào, thở dài một hơi ngồi xuống bàn. Tôi rót cho bà ly nước, hỏi bà xem Từ Dương định giải quyết chuyện này thế nào. Bà trả lời tôi rằng Từ Dương nói tối nay sẽ lại chiêu hồn của Tố Nga để khuyên bảo cô ấy buông bỏ thù hận, sớm đi đầu thai. Nếu cô ấy cố chấp không buông thì chỉ còn cách khiến cô ấy hồn phi phách tán, mãi mãi không thể siêu sinh.
Tôi trầm mặc không nói, ánh mắt hướng về cuối chân trời. Hoàng hôn buông, những ánh nắng cuối cùng đang đùa cợt trên bầu trời. Từng đàn chim nối đuôi nhau bay về tổ. Tố Nga ơi, cô đúng là hồng nhan bạc mệnh. Tôi không hy vọng gì nhiều, chỉ mong sao cô ấy có thể buông bỏ chấp niệm, luân hồi làm người bắt đầu cuộc sống mới.
8h tối.
Tiếng khóc inh ỏi phát ra từ phía nhà thiếm Ba. Tôi, bà ngoại và tất cả mọi người trong thôn vội vã chạy sang xem thử chuyện gì. Đến nơi, chúng tôi thấy thiếm Ba và Tú Lam đang khóc đến chết đi sống lại. Trên trần nhà, Nguyên Lãng treo cổ tự sát.
Phải! Anh ta tự sát. Mọi người trong thôn nhìn thấy cảnh này chỉ biết buông một tiếng thở dài. Vài người phụ nữ bước đến đỡ thiếm Ba và Tú Lam đứng lên, an ủi. Vài thanh niên đang đưa thi thể của Nguyên Lãng xuống. Có lẽ ai cũng hiểu, tại sao Nguyên Lãng lại chọn cách này. Anh ta cảm thấy bản thân mình có lỗi với Tố Nga nên muốn dùng cái chết để tạ tội.
Từ Dương từ ngoài cửa bước vào, ánh mặt đặt lên thi thể đang nằm dưới đất.
"Ý trời".
Ý của Từ Dương chính là nói Nguyên Lãng tự mình gây ra mọi chuyện, nay hắn tự sát cũng là hồi kết của món nợ ân oán này. Trên đời này vạn vật bất biến. Kẻ vì tiền tài rẫy bỏ tình yêu. Người vì yêu lại sinh hận. Suy cho cùng dù là lí do gì thì khi chết đi chẳng phải là đều trở thành hư vô hay sao? Yêu thì sao? Hận thì sao? Chẳng phải khi qua cầu nại hà, tất cả cũng sẽ bị xóa sạch theo bát canh Mạnh Bà hay sao?
Tôi thở dài, trong lòng suy nghĩ mông lung. Nếu ngày hôm đó, Nguyên Lãng có thể từ bỏ chút lòng tham ti tiện của mình thì bây giờ há chẳng phải là đang hạnh phúc cùng Tố Nga và Nguyên Bảo hay sao? Tôi đoán, chắc chắn anh ta đã rất hối hận nên mới chọn con đường này để kết thúc tất cả. Chỉ là Tố Nga liệu có vì cái chết của anh mà buông bỏ oán niệm trong lòng hay không?
Từng cơn gió rít lên trong đêm trăng sáng. Cơn gió mang theo hơi lạnh đến dị thường. Tư Mạc đứng bên cạnh, cánh tay rắn chắc kéo tôi ôm vào lòng. Trong khuôn ngực băng lãnh của hắn, lòng tôi lại ấm áp lạ thường. Bất giác, tôi vòng tay ôm lấy cơ thể anh, lòng mang theo một tia suy nghĩ "nếu có một ngày tôi chết đi, liệu anh có tìm tôi không? "
"Hân! Em là vợ anh. Dù là người hay ma thì đời này kiếp này, em mãi mãi là vợ của Cố Tư Mạc anh".
Giọng nói âm lãnh nhưng lại mang theo sự kiên định của anh khiến trái tim tôi lay động. Tôi dựa vào đầu vào ngực anh, hai giọt nước mắt không tự chủ rơi xuống. Tôi thấy vui, thấy ấm áp, thấy hạnh phúc, và ...tôi thấy yêu anh.
Dưới ánh trăng mờ ảo, tôi trong ngực Tư Mạc nhìn thấy một bóng người đang trốn sau một thân cây gần đó. Ánh mắt đó cũng đang nhìn về phía chúng tôi. Thân ảnh đó, rất quen thuộc. Tư Mạc cũng đã nhìn thấy.
Thái độ anh có chút thay đổi. Cánh tay đang ôm tôi cũng buông ra. Anh nói anh sẽ đuổi theo kẻ đó xem thử là ai. Nói rồi liền đi mất. Tôi cảm thấy hơi lạ. Chỉ là một người không rõ lai lịch, sao lại khiến anh phải đuổi theo chứ?
Mọi người trong thôn mỗi người phụ một chút, giúp thiếm Ba lo hậu sự. Tôi cũng phụ giúp một tay.
Một lúc sau, Tư Mạc trở về, sắc mặt anh có chút khó coi. Tôi chạy đến hỏi anh có đuổi kịp không, có biết người kia là ai không? Tư Mạc không trả lời, ánh mắt anh suy nghĩ điều gì đó. Trên tay cầm theo một đóa bạch liên.
Đóa bạch liên kia đẹp khác thường. Mỗi cánh hoa đều tỏa ra ánh sáng lấp lánh, nhụy hoa tỏa ra một hương thơm lan tỏa khiến người ta say đắm. Tôi đưa tay ra muốn chạm vào đóa bạch liên kia thì Tư Mạc liền giữ tay tôi lại. Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, khiến cho tôi trong chốc lát cảm thấy bất an.
Luồn khí lạnh theo ánh mắt và bàn tay anh truyền vào cơ thể khiến tôi run bần bật. Từ Dương kéo tôi ra khỏi bàn tay anh, đem tôi đứng sau lưng.
"Tìm được người cần tìm liền muốn vứt bỏ người trước mặt sao?"
Giọng nói và biểu cảm của Từ Dương có chút mỉa mai. Tư Mạc nhìn anh, ánh mắt hai người nhìn nhau tưởng chừng như có thể xảy ra trận chiến bất cứ lúc nào. Trong lòng tôi mang theo một chút tò mò, đóa bạch liên kia có lai lịch gì, người kia là ai sao lại có thể khiến Tư Mạc thay đổi mau đến vậy?
"Người đó ... là ai?"
"Là Bối La Hy, thanh mai trúc mã của hắn ngàn năm trước ".
Từ Dương không chút đắn đo mà ngay lập tức trả lời tôi. Trái tim tôi bỗng nhiên đập mạnh. Đây là lần thứ hai tôi nghe đến cái tên này" La Hy". Lần trước ở từ đường Giang gia, Tư Mạc cũng hỏi cơ thể La Hy ở đâu? Bây giờ ... lại là La Hy.
Tôi im lặng không nói gì, xoay người bước vào trong, trái tim khẽ động.
Lạc Gia Hân, mày đừng ảo tưởng nữa. Người ta là thanh mai trúc mã. Mày cùng lắm chỉ là ket qua đường. Hy vọng nhiều quá thì người đau lòng sẽ chỉ là mày thôi.
Một cơn gió lớn thổi tới mang theo cả hơi lạnh lẽo trong đó. Từ ngoài xa, một thân ảnh phụ nữ đang hướng về phía chúng tôi.
.....
Tôi trầm mặc không nói, ánh mắt hướng về cuối chân trời. Hoàng hôn buông, những ánh nắng cuối cùng đang đùa cợt trên bầu trời. Từng đàn chim nối đuôi nhau bay về tổ. Tố Nga ơi, cô đúng là hồng nhan bạc mệnh. Tôi không hy vọng gì nhiều, chỉ mong sao cô ấy có thể buông bỏ chấp niệm, luân hồi làm người bắt đầu cuộc sống mới.
8h tối.
Tiếng khóc inh ỏi phát ra từ phía nhà thiếm Ba. Tôi, bà ngoại và tất cả mọi người trong thôn vội vã chạy sang xem thử chuyện gì. Đến nơi, chúng tôi thấy thiếm Ba và Tú Lam đang khóc đến chết đi sống lại. Trên trần nhà, Nguyên Lãng treo cổ tự sát.
Phải! Anh ta tự sát. Mọi người trong thôn nhìn thấy cảnh này chỉ biết buông một tiếng thở dài. Vài người phụ nữ bước đến đỡ thiếm Ba và Tú Lam đứng lên, an ủi. Vài thanh niên đang đưa thi thể của Nguyên Lãng xuống. Có lẽ ai cũng hiểu, tại sao Nguyên Lãng lại chọn cách này. Anh ta cảm thấy bản thân mình có lỗi với Tố Nga nên muốn dùng cái chết để tạ tội.
Từ Dương từ ngoài cửa bước vào, ánh mặt đặt lên thi thể đang nằm dưới đất.
"Ý trời".
Ý của Từ Dương chính là nói Nguyên Lãng tự mình gây ra mọi chuyện, nay hắn tự sát cũng là hồi kết của món nợ ân oán này. Trên đời này vạn vật bất biến. Kẻ vì tiền tài rẫy bỏ tình yêu. Người vì yêu lại sinh hận. Suy cho cùng dù là lí do gì thì khi chết đi chẳng phải là đều trở thành hư vô hay sao? Yêu thì sao? Hận thì sao? Chẳng phải khi qua cầu nại hà, tất cả cũng sẽ bị xóa sạch theo bát canh Mạnh Bà hay sao?
Tôi thở dài, trong lòng suy nghĩ mông lung. Nếu ngày hôm đó, Nguyên Lãng có thể từ bỏ chút lòng tham ti tiện của mình thì bây giờ há chẳng phải là đang hạnh phúc cùng Tố Nga và Nguyên Bảo hay sao? Tôi đoán, chắc chắn anh ta đã rất hối hận nên mới chọn con đường này để kết thúc tất cả. Chỉ là Tố Nga liệu có vì cái chết của anh mà buông bỏ oán niệm trong lòng hay không?
Từng cơn gió rít lên trong đêm trăng sáng. Cơn gió mang theo hơi lạnh đến dị thường. Tư Mạc đứng bên cạnh, cánh tay rắn chắc kéo tôi ôm vào lòng. Trong khuôn ngực băng lãnh của hắn, lòng tôi lại ấm áp lạ thường. Bất giác, tôi vòng tay ôm lấy cơ thể anh, lòng mang theo một tia suy nghĩ "nếu có một ngày tôi chết đi, liệu anh có tìm tôi không? "
"Hân! Em là vợ anh. Dù là người hay ma thì đời này kiếp này, em mãi mãi là vợ của Cố Tư Mạc anh".
Giọng nói âm lãnh nhưng lại mang theo sự kiên định của anh khiến trái tim tôi lay động. Tôi dựa vào đầu vào ngực anh, hai giọt nước mắt không tự chủ rơi xuống. Tôi thấy vui, thấy ấm áp, thấy hạnh phúc, và ...tôi thấy yêu anh.
Dưới ánh trăng mờ ảo, tôi trong ngực Tư Mạc nhìn thấy một bóng người đang trốn sau một thân cây gần đó. Ánh mắt đó cũng đang nhìn về phía chúng tôi. Thân ảnh đó, rất quen thuộc. Tư Mạc cũng đã nhìn thấy.
Thái độ anh có chút thay đổi. Cánh tay đang ôm tôi cũng buông ra. Anh nói anh sẽ đuổi theo kẻ đó xem thử là ai. Nói rồi liền đi mất. Tôi cảm thấy hơi lạ. Chỉ là một người không rõ lai lịch, sao lại khiến anh phải đuổi theo chứ?
Mọi người trong thôn mỗi người phụ một chút, giúp thiếm Ba lo hậu sự. Tôi cũng phụ giúp một tay.
Một lúc sau, Tư Mạc trở về, sắc mặt anh có chút khó coi. Tôi chạy đến hỏi anh có đuổi kịp không, có biết người kia là ai không? Tư Mạc không trả lời, ánh mắt anh suy nghĩ điều gì đó. Trên tay cầm theo một đóa bạch liên.
Đóa bạch liên kia đẹp khác thường. Mỗi cánh hoa đều tỏa ra ánh sáng lấp lánh, nhụy hoa tỏa ra một hương thơm lan tỏa khiến người ta say đắm. Tôi đưa tay ra muốn chạm vào đóa bạch liên kia thì Tư Mạc liền giữ tay tôi lại. Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, khiến cho tôi trong chốc lát cảm thấy bất an.
Luồn khí lạnh theo ánh mắt và bàn tay anh truyền vào cơ thể khiến tôi run bần bật. Từ Dương kéo tôi ra khỏi bàn tay anh, đem tôi đứng sau lưng.
"Tìm được người cần tìm liền muốn vứt bỏ người trước mặt sao?"
Giọng nói và biểu cảm của Từ Dương có chút mỉa mai. Tư Mạc nhìn anh, ánh mắt hai người nhìn nhau tưởng chừng như có thể xảy ra trận chiến bất cứ lúc nào. Trong lòng tôi mang theo một chút tò mò, đóa bạch liên kia có lai lịch gì, người kia là ai sao lại có thể khiến Tư Mạc thay đổi mau đến vậy?
"Người đó ... là ai?"
"Là Bối La Hy, thanh mai trúc mã của hắn ngàn năm trước ".
Từ Dương không chút đắn đo mà ngay lập tức trả lời tôi. Trái tim tôi bỗng nhiên đập mạnh. Đây là lần thứ hai tôi nghe đến cái tên này" La Hy". Lần trước ở từ đường Giang gia, Tư Mạc cũng hỏi cơ thể La Hy ở đâu? Bây giờ ... lại là La Hy.
Tôi im lặng không nói gì, xoay người bước vào trong, trái tim khẽ động.
Lạc Gia Hân, mày đừng ảo tưởng nữa. Người ta là thanh mai trúc mã. Mày cùng lắm chỉ là ket qua đường. Hy vọng nhiều quá thì người đau lòng sẽ chỉ là mày thôi.
Một cơn gió lớn thổi tới mang theo cả hơi lạnh lẽo trong đó. Từ ngoài xa, một thân ảnh phụ nữ đang hướng về phía chúng tôi.
.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.