Chương 20: Chuyện cũ năm xưa.
Huỳnh Khánh Vy
04/01/2021
Không gian bên ngoài ồn ào khác thường, hình như tất cả người trong thôn đang tập trung ở trước sân nhà tôi. Tôi cùng Tư Mạc đi ra ngoài xem chuyện gì. Anh lúc này đã ẩn thân, không để người khác nhìn thấy. Cũng đúng, Tư Mạc dù gì cũng là quỷ vật, xuất hiện trước nhiều người đúng là không tiện lắm.
Tôi bước ra sân, đúng như tôi nghĩ, tất cả đều đã ở đây. Có lẽ là vì chuyện của Tố Nga. Tôi cũng hiếu kì muốn biết cô ấy thật ra là vì nguyên nhân gì mà lại có oán niệm sâu đến thế.
Tam gia gia, người lớn tuổi nhất cũng là trưởng thôn đang ngồi ở bàn đặt giữa sân, đối diện với Từ Dương. Những người lớn tuổi khác cũng ngồi thành hàng sau lưng trưởng thôn. Còn lại những người trẻ tuổi thì đứng đó.
Từ Dương nhìn thấy tôi liền bảo tôi ngồi xuống cạnh hắn. Tư Mạc nhìn Từ Dương, trên mặt hiện rõ tia sát khí. Anh liền ngồi xuống, ngăn giữa tôi và Từ Dương. Từ Dương thấy vậy liền cười mang theo một tia chế nhạo.
"Ngươi tốt nhất tránh xa cô ấy ra".
Âm thanh u lãnh kia phát ra, tôi tựa hồ cảm nhận được một luồn khí lạnh tràn vào cơ thể. Từ Dương không trả lời, quay sang phía trưởng thôn, ngữ điệu vô cùng kiên định nói.
"Bây giờ các người mau nói hết sự tình, nếu có nửa điều giấu diếm thì ta sẽ bỏ mặt, không lo chuyện này nữa".
"Thầy Từ, xin cậu giúp chúng tôi. Chúng tôi sẽ nói hết ngọn nguồn cho cậu biết".
Tam gia gia khổ sở, giọng nói khàn khàn phát ra lời cầu xin Từ Dương giúp đỡ. Từ Dương vẫn như cũ, thái độ kiên định không nói câu nào. Tam gia gia bắt đầu kể về cái chết của Lạc Tố Nga.
"Thầy Từ, chuyện này phải bắt đầu kể từ ba năm trước".
Vị trưởng thôn già nua hướng ánh mắt về phía xa xăm nào đó, nhớ lại những chuyện xảy ra hai năm trước.
Lạc Tố Nga lúc đó là một coi gái xinh đẹp, thùy mị, nết na là mong ước của những chàng thanh niên trong thôn chúng tôi. Nhưng cô ấy lại cùng Nguyên Lãng là thanh mai trúc mã, tâm đầu ý hợp, hai bên gia đình cũng đã tính đến chuyện cưới xin.
Lúc đó trong thôn có tên Ân Khải Minh, người ở ngoại thành Quảng Tây đến đây để thu mua sản vật của người trong thôn cũng bị nhan sắc của cô ấy làm cho điên đảo. Hắn sang nhà cô, ngỏ lời muốn cầu hôn nhưng cha mẹ Tố Nga đã từ chối. Cha mẹ cô ấy biết rõ, trong lòng Tố Nga chỉ có Nguyên Lãng.
Ân Khải Minh vô cùng tức giận, hắn quyết dùng mọi cách để có được Tố Nga. Ba mẹ Tố Nga biết rõ điều đó nên đã mau chóng sắp xếp việc cưới hỏi.
Hai tháng sau hôn lễ được cử hành. Chỉ là...
Nói đến đây trưởng thôn đưa mắt nhìn về phía Nguyên Lãng. Anh ta đứng ở một góc, thần sắc không có chút biểu cảm nào khác ngoài hai dòng nước mắt đang lăn dài xuống. Sụt sùi trong nước mắt, Nguyên Lãng tiếp lời của trưởng thôn, kể diễn biến tiếp theo.
"Tất cả đều tại tôi! Nếu không phải tôi thì có lẽ đã không xảy ra những chuyện này ".
Trong đêm tân hôn, Nguyên Lãng vì một chút lòng tham đã đẩy Tố Nga vào vòng tay của Ân Khải Minh.
Nghe đến đây, tôi thật sự tức giận. Đập mạnh tay xuống bàn, đứng dậy nhìn hắn, đúng là khốn kiếp. Chỉ vì tiền mà lại có thể làm những chuyện như vậy hắn ta thật chết ngàn lần cũng không đền đủ tội.
Tư Mạc và Từ Dương tròn mắt ngạc nhiên. Bọn họ có lẽ không nghĩ đến chuyện tôi sẽ tức giận như thế.
Nguyên Lãng mặc kệ, hắn vẫn chậm chạp nói tiếp.
Trước khi hôn lễ diễn ra, hắn và Tố Nga đã cùng nhau ân ái. Đêm tân hôn, hắn cho cô uống thuốc mê, sau đó để bọn người Ân Khải Minh mang cô rời khỏi thôn. Đến sáng, hắn liền giả vờ khóc lóc nói rằng Tố Nga đã vì tham mê phú quý mà bỏ trốn trong đêm tân hôn.
Cha của Tố Nga sau khi nghe tin đó liền phát bệnh tim mà chết. Mẹ cô ấy cũng rời thôn đi biệt tích.
Ân Khải Minh sau khi cưỡng bức Tố Nga thì vô cùng tức giận bởi cô ấy đã không còn trinh trắng như hắn nghĩ.
Hắn bắt đầu chuốc giận lên người nàng. Ngày nào hắn cũng đánh đập, cưỡng hiếp nàng. Tố Nga sống không bằng chết. Khi biết mình bị chính người mình yêu nhất phản bội, trái tim nàng đã chết ngay lúc đó.
Ân Khải Minh còn đưa bạn bè của hắn, trong đó có cả Giang Tuấn Minh đến nhà, bắt nàng hầu hạ chúng uống rượu, rồi thay phiên nhau làm nhục nàng. Cơ thể nàng vì chịu quá nhiều sự dày vò, sức cùng lực kiệt đã ngất đi. Ân Khải Minh hoảng sợ, tìm đại phu đến thăm bệnh thì phát hiện Tố Nga đã có thai hơn một tháng. Khỏi phải nói hắn cũng biết là của ai, liền đuổi cô đi.
Tố Nga trở về nhà, biết được toàn bộ câu chuyện, hay tin cha mình mất, mẹ đi biệt tích, cô oán hận vô cùng. Người trong thôn nhìn thấy cô liền dùng lời lẽ xúc phạm. nhạo báng cả cô và cha mẹ cô. Tố Nga quá đỗi đau lòng, nàng quỳ trước mộ cha khóc đến rơi cả huyết lệ.
Đêm đó, nàng mặt chiếc áo tân nương đỏ, trang điểm thật xinh đẹp đi đến nghĩa địa. Nàng tự sát, trước khi chết nàng còn thề trước linh cữu cha mình rằng nàng sẽ giết chết tất cả những người ở Lạc gia thôn.
"Trong lòng đầy oán hận, chết do tự sát lại còn mặc lễ phục tân nương đỏ chẳng trách cô ta lại có thể chỉ trong thời gian ngắn mà đã trở lại lệ quỷ ".
"Như vậy thì sao chứ? Tất cả các người đều đáng chết".
Tôi tức giận, nhìn đám người trong thôn một lượt. Thật là chọc tức chết tôi rồi. Các người ép cô ấy đến như vậy, nếu là tôi tôi cũng sẽ làm như cô ấy.
Tam gia gia lắc đầu khổ sở. Ông ấy bảo khi mọi người biết sự thật thì đã quá muộn màng. Để chuộc lại lỗi lầm, họ đã chôn cất cô ấy, còn mời hòa thượng đến để siêu độ nhưng đều bất thành.
Tôi tức giận nhấn mạnh từng chữ hỏi nếu là bọn họ rơi vào hoàn cảnh đó thì họ có oán hận hay không? Tất cả đều im lặng, không trả lời. Tư Mạc đứng lên, nắm tay tôi bảo tôi bình tĩnh. Tôi bỏ vào trong nhà. Nếu tiếp tục nhìn đám người này tôi sợ rằng mình sẽ tức đến thổ huyết mất.
Lạc Tố Nga cũng được, Mộc Nghi cũng được. Cô ấy thật sự đã chịu đựng quá nhiều. Cùng là phận con gái, tôi biết nỗi đau đó thật không có gì bù đắp được. Đáng thương nhất vẫn là Nguyên Bảo, nó là vô tội, chỉ vì những người lớn nhu cầu như bọn họ mà một đứa trẻ như nó đến cả cơ hội nhìn thấy Mặt Trời cũng không có. Nghĩ đến đó, tim tôi thắt lại.
Tôi bước ra sân, đúng như tôi nghĩ, tất cả đều đã ở đây. Có lẽ là vì chuyện của Tố Nga. Tôi cũng hiếu kì muốn biết cô ấy thật ra là vì nguyên nhân gì mà lại có oán niệm sâu đến thế.
Tam gia gia, người lớn tuổi nhất cũng là trưởng thôn đang ngồi ở bàn đặt giữa sân, đối diện với Từ Dương. Những người lớn tuổi khác cũng ngồi thành hàng sau lưng trưởng thôn. Còn lại những người trẻ tuổi thì đứng đó.
Từ Dương nhìn thấy tôi liền bảo tôi ngồi xuống cạnh hắn. Tư Mạc nhìn Từ Dương, trên mặt hiện rõ tia sát khí. Anh liền ngồi xuống, ngăn giữa tôi và Từ Dương. Từ Dương thấy vậy liền cười mang theo một tia chế nhạo.
"Ngươi tốt nhất tránh xa cô ấy ra".
Âm thanh u lãnh kia phát ra, tôi tựa hồ cảm nhận được một luồn khí lạnh tràn vào cơ thể. Từ Dương không trả lời, quay sang phía trưởng thôn, ngữ điệu vô cùng kiên định nói.
"Bây giờ các người mau nói hết sự tình, nếu có nửa điều giấu diếm thì ta sẽ bỏ mặt, không lo chuyện này nữa".
"Thầy Từ, xin cậu giúp chúng tôi. Chúng tôi sẽ nói hết ngọn nguồn cho cậu biết".
Tam gia gia khổ sở, giọng nói khàn khàn phát ra lời cầu xin Từ Dương giúp đỡ. Từ Dương vẫn như cũ, thái độ kiên định không nói câu nào. Tam gia gia bắt đầu kể về cái chết của Lạc Tố Nga.
"Thầy Từ, chuyện này phải bắt đầu kể từ ba năm trước".
Vị trưởng thôn già nua hướng ánh mắt về phía xa xăm nào đó, nhớ lại những chuyện xảy ra hai năm trước.
Lạc Tố Nga lúc đó là một coi gái xinh đẹp, thùy mị, nết na là mong ước của những chàng thanh niên trong thôn chúng tôi. Nhưng cô ấy lại cùng Nguyên Lãng là thanh mai trúc mã, tâm đầu ý hợp, hai bên gia đình cũng đã tính đến chuyện cưới xin.
Lúc đó trong thôn có tên Ân Khải Minh, người ở ngoại thành Quảng Tây đến đây để thu mua sản vật của người trong thôn cũng bị nhan sắc của cô ấy làm cho điên đảo. Hắn sang nhà cô, ngỏ lời muốn cầu hôn nhưng cha mẹ Tố Nga đã từ chối. Cha mẹ cô ấy biết rõ, trong lòng Tố Nga chỉ có Nguyên Lãng.
Ân Khải Minh vô cùng tức giận, hắn quyết dùng mọi cách để có được Tố Nga. Ba mẹ Tố Nga biết rõ điều đó nên đã mau chóng sắp xếp việc cưới hỏi.
Hai tháng sau hôn lễ được cử hành. Chỉ là...
Nói đến đây trưởng thôn đưa mắt nhìn về phía Nguyên Lãng. Anh ta đứng ở một góc, thần sắc không có chút biểu cảm nào khác ngoài hai dòng nước mắt đang lăn dài xuống. Sụt sùi trong nước mắt, Nguyên Lãng tiếp lời của trưởng thôn, kể diễn biến tiếp theo.
"Tất cả đều tại tôi! Nếu không phải tôi thì có lẽ đã không xảy ra những chuyện này ".
Trong đêm tân hôn, Nguyên Lãng vì một chút lòng tham đã đẩy Tố Nga vào vòng tay của Ân Khải Minh.
Nghe đến đây, tôi thật sự tức giận. Đập mạnh tay xuống bàn, đứng dậy nhìn hắn, đúng là khốn kiếp. Chỉ vì tiền mà lại có thể làm những chuyện như vậy hắn ta thật chết ngàn lần cũng không đền đủ tội.
Tư Mạc và Từ Dương tròn mắt ngạc nhiên. Bọn họ có lẽ không nghĩ đến chuyện tôi sẽ tức giận như thế.
Nguyên Lãng mặc kệ, hắn vẫn chậm chạp nói tiếp.
Trước khi hôn lễ diễn ra, hắn và Tố Nga đã cùng nhau ân ái. Đêm tân hôn, hắn cho cô uống thuốc mê, sau đó để bọn người Ân Khải Minh mang cô rời khỏi thôn. Đến sáng, hắn liền giả vờ khóc lóc nói rằng Tố Nga đã vì tham mê phú quý mà bỏ trốn trong đêm tân hôn.
Cha của Tố Nga sau khi nghe tin đó liền phát bệnh tim mà chết. Mẹ cô ấy cũng rời thôn đi biệt tích.
Ân Khải Minh sau khi cưỡng bức Tố Nga thì vô cùng tức giận bởi cô ấy đã không còn trinh trắng như hắn nghĩ.
Hắn bắt đầu chuốc giận lên người nàng. Ngày nào hắn cũng đánh đập, cưỡng hiếp nàng. Tố Nga sống không bằng chết. Khi biết mình bị chính người mình yêu nhất phản bội, trái tim nàng đã chết ngay lúc đó.
Ân Khải Minh còn đưa bạn bè của hắn, trong đó có cả Giang Tuấn Minh đến nhà, bắt nàng hầu hạ chúng uống rượu, rồi thay phiên nhau làm nhục nàng. Cơ thể nàng vì chịu quá nhiều sự dày vò, sức cùng lực kiệt đã ngất đi. Ân Khải Minh hoảng sợ, tìm đại phu đến thăm bệnh thì phát hiện Tố Nga đã có thai hơn một tháng. Khỏi phải nói hắn cũng biết là của ai, liền đuổi cô đi.
Tố Nga trở về nhà, biết được toàn bộ câu chuyện, hay tin cha mình mất, mẹ đi biệt tích, cô oán hận vô cùng. Người trong thôn nhìn thấy cô liền dùng lời lẽ xúc phạm. nhạo báng cả cô và cha mẹ cô. Tố Nga quá đỗi đau lòng, nàng quỳ trước mộ cha khóc đến rơi cả huyết lệ.
Đêm đó, nàng mặt chiếc áo tân nương đỏ, trang điểm thật xinh đẹp đi đến nghĩa địa. Nàng tự sát, trước khi chết nàng còn thề trước linh cữu cha mình rằng nàng sẽ giết chết tất cả những người ở Lạc gia thôn.
"Trong lòng đầy oán hận, chết do tự sát lại còn mặc lễ phục tân nương đỏ chẳng trách cô ta lại có thể chỉ trong thời gian ngắn mà đã trở lại lệ quỷ ".
"Như vậy thì sao chứ? Tất cả các người đều đáng chết".
Tôi tức giận, nhìn đám người trong thôn một lượt. Thật là chọc tức chết tôi rồi. Các người ép cô ấy đến như vậy, nếu là tôi tôi cũng sẽ làm như cô ấy.
Tam gia gia lắc đầu khổ sở. Ông ấy bảo khi mọi người biết sự thật thì đã quá muộn màng. Để chuộc lại lỗi lầm, họ đã chôn cất cô ấy, còn mời hòa thượng đến để siêu độ nhưng đều bất thành.
Tôi tức giận nhấn mạnh từng chữ hỏi nếu là bọn họ rơi vào hoàn cảnh đó thì họ có oán hận hay không? Tất cả đều im lặng, không trả lời. Tư Mạc đứng lên, nắm tay tôi bảo tôi bình tĩnh. Tôi bỏ vào trong nhà. Nếu tiếp tục nhìn đám người này tôi sợ rằng mình sẽ tức đến thổ huyết mất.
Lạc Tố Nga cũng được, Mộc Nghi cũng được. Cô ấy thật sự đã chịu đựng quá nhiều. Cùng là phận con gái, tôi biết nỗi đau đó thật không có gì bù đắp được. Đáng thương nhất vẫn là Nguyên Bảo, nó là vô tội, chỉ vì những người lớn nhu cầu như bọn họ mà một đứa trẻ như nó đến cả cơ hội nhìn thấy Mặt Trời cũng không có. Nghĩ đến đó, tim tôi thắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.