Chương 19: Tôi chính là cô, còn cô chỉ là cái bóng do tôi tạo ra từ một phần cơ thể tôi".
Huỳnh Khánh Vy
04/01/2021
Tố Nga cùng Nguyên Bảo rời đi, Nguyên Lãng tựa như người mất trí, gào thét gọi Tố Nga. Nếu hắn đã yêu cô ấy đến vậy tại sao cô ấy lại chết?
2h sáng, ánh trăng khuyết mờ ảo giữa bầu trời đêm tĩnh lặng. Sân nhà thiếm Ba chật ních người vậy mà lại yên lặng đến lạ. Chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ cuối đầu lặng lẽ rơi nước mắt.
Tôi thở dài, ngước nhìn lên ánh trăng khuya lạnh lẽo, trái tim trống trải đến lạ. Tên chết tiệt kia cả ngày hôm nay đi đâu mất dạng rồi đến giờ vẫn chưa trở về.
Gió lạnh điều hiu thổi trong đêm đen tĩnh lặng. Tiếng côn trùng kêu râm ran khiến lòng người không khỏi thấy cô đơn. Chúng tôi im lặng, chẳng ai nói thêm câu nào nữa.
Trời tờ mờ sáng, chúng tôi nhà ai nấy về.
Tôi mệt rã rời, con mắt đã không thể mở nổi nữa, liền đi tắm rửa thay đồ rồi leo lên giường ngủ. Bây giờ đã là 6h sáng. Lấy điện thoại ra, cắm tai nghe vào rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
"Hân Hân, Hân Hân ".
Tôi mở mắt ra, nhìn về phía phát ra tiếng gọi tên tôi. Trong màn sương mờ ảo, cô gái áo đỏ kia lại xuất hiện. Cô ấy là Bội Sam. Tôi chạy về hướng cô ấy, hỏi cô ấy hôm đó trong nghĩa địa tại sao lại vô cớ biến mất?
Cô ấy cười, nụ cười của một thiên thần nhìn tôi, Bội Sam nói cô ấy sợ người lạ, cô ấy không thích gặp người lạ. Tôi hỏi tại sao cô ấy sợ người lạ mà lại có thể nói chuyện với tôi? Chẳng lẽ cô ấy không sợ tôi sao?
"Sao tôi phải sợ cô chứ! Tôi và cô chúng ta vốn dĩ là cùng một người mà. Tôi chính là cô, còn cô chỉ là cái bóng do tôi tạo ra từ một phần cơ thể tôi".
Tôi nghe như sét đánh ngang tai, sao cô ấy lại có thể là tôi cơ chứ? Chúng tôi không có bất kì điểm chung nào thì chuyện đó sao có thể? Tôi lắc đầu, bảo cô ấy đừng đùa với tôi như thế.
Bội Sam nắm lấy tay tôi, ánh mắt đầy uy hiếp nhìn tôi. Cô ấy bảo cô ấy sẽ cho tôi xem một thứ. Tôi từ chối, Bội Sam tức giận nói tôi không có tư cách để chống đối với cô ấy. Cô ấy nói nếu không có cô ấy sẽ không có Lạc gia Hân của ngày hôm nay.
Cổ tay tôi bị Bội Sam nắm đến đau điếng, cô ấy phất tay một cái, cảnh vật xung quanh liền thay đổi. Tôi không biết tại sao tôi lại phải vướng vào những rắc rối này cơ chứ.
Khung cảnh trước mắt tôi đẹp tựa như tiên cảnh bồng lai. Bầu trời xanh ngát, thác nước đổ từ trên đỉnh núi xuống tạo nên một dòng suối, dưới ánh nắng Mặt Trời trở nên lấp lánh. Bốn bên đều là thảo nguyên xanh cỏ, điểm vào đó những đóa hoa đẹp vô cùng. Dưới tán cây cổ thụ có hai người một nam một nữ đang đứng đó, nhìn họ chẳng khác gì cặp tình nhân.
Người con gái kia trong bộ đạo bào trắng, mái tóc dài xõa xuống ngang lưng, trên tay cầm một đóa bạch liên đang nhìn chàng trai đứng đối diện. Cô gái đó chính là Bội Sam. Nhưng còn người kia là ai chứ? Nhìn dáng người rất quen mắt nhưng lại không nhìn rõ mặt. Tôi im lặng tiếp tục quan sát.
Cô gái giống Bội Sam lấy từ tay áo ra một thứ gì đó tôi nhìn không rõ. Chỉ là sau khi cô ấy dùng một luồn ánh sáng hồng nhạt truyền vào vật kia, nó vậy mà lại biến thành hình dáng con người. Lúc này đây, tinh thần tôi rơi vào tình trạng khủng hoảng thật sự.
Vật kia mới biến thành hình người, toàn thân khoát một chiếc váy áo hồng nhạt thời Hán, mái tóc dài rũ kín khuôn mặt, tay buông thõng ánh mắt vô hồn. Kia ... cái người kia ... chính là... tôi.
"Tạo ra ngươi chính là sai lầm lớn nhất của ta".
Bội Sam đưa ánh mắt căm phẫn đặt lên người tôi. Ánh mắt đó lạnh lẽo đến nỗi khiến tôi không cầm lòng được mà khẽ run lên một cái. Tôi! Tôi đang nhìn thấy cái gì thế kia? Không đâu tất cả là ảo ảnh, nó giống như mộng ảnh mà Tố Nga tạo ra, nó không phải sự thật.
Nhưng Bội Sam lại nói đó không phải mộng ảnh. Tôi đang nhìn thấy chính là tiền kiếp của tôi.
Tôi nổi giận, trừng mắt nhìn Bội Sam bảo cô ấy thôi ngay cái trò này lại. Nếu không tên chết tiệt kia sẽ ... Câu nói chưa thốt ra hết đã bị ngăn lại. Bội Sam một tay bóp chặt cổ tôi, nâng cơ thể tôi lên khỏi mặt đất. Con ngươi cô ấy biến đổi màu đỏ máu, chẳng khác gì mấy con yêu quái tôi thấy trong phim.
"Ngươi còn nói thêm câu nào nữa, ta sẽ lập tức giết ngươi".
Tôi lặng người, cô ấy thả tôi xuống. Tôi hô hấp nhanh hơn bình thường, một luồn khí lạnh tràn vào cơ thể tôi. Mọi thứ trước mắt tôi mờ dần rồi trở về với một màu đen u tối.
Tôi giật mình, cơ thể theo phản xạ tự nhiên ngồi bật dậy nhưng chẳng thể ngồi dậy được.Một cánh tay lạnh lẽo đặt lên người tôi thật nặng nề. Tôi quay sang nhìn, bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn tôi chăm chú. Tên chết tiệt này xuất hiện ở đây từ lúc nào vậy chứ.
"Tỉnh rồi sao? Mơ thấy gì mà trông có vẻ hoảng sợ vậy?".
"Tôi mơ thấy ..."
Tôi ngớ người ra, sao tôi lại không nhớ được mình đã mơ thấy gì chứ? Giấc mơ khi nãy chân thực một cách rất sinh động, đến cả cảm giác nghẹt thở tôi cũng cảm nhận được. Nhưng sao bây giờ lại không nhớ được gì nữa.
Hắn xoay người nằm lên người tôi, ánh mắt hắn nhìn tôi hiếu kì, hắn hỏi tôi mơ thấy gì? Tôi nói tôi không nhớ. Hắn hỏi tôi có nhớ hắn không? Tôi ngượng đến đỏ mặt. Nếu nói không nhớ thì là nói dối. Nhưng tôi làm sao có thể nói với hắn là tôi nhớ hắn chết đi được.
Hắn hôn lên môi tôi, bảo hắn rất nhớ tôi. Trong vô thức, tôi ôm chặt lấy hắn, chủ động hôn lên đôi môi ngọc của hắn. Tôi thật sự rất nhớ hắn.
Một lúc sau tôi buông hắn ra, môi tôi rời khỏi môi hắn. Ánh mắt hắn nhìn tôi đầy quyến luyến.
"Anh có thể... cho tôi biết tên của anh không? "
Hắn mĩm cười, vuốt nhẹ tóc tôi. Ánh mắt đầy cưng chiều nhưng lại ẩn giấu một nỗi niềm khó nói.
"Ta họ Cố, tên là Tư Mạc ".
"Cố Tư Mạc! Vậy sau này tôi có thể... gọi anh là Tư Mạc có được không? "
Hắn gật đầu, hôn nhẹ lên trán tôi. Tôi đỏ mặt, úp mặt vào ngực hắn.
Tư Mạc, anh cũng là quỷ nhưng lại quá đỗi dịu dàng với tôi. Tôi có lẽ đã thích anh thật rồi. Cảm giác này thật rất khó nói. Cứ mỗi lần bên anh tôi lại cảm thấy nhớ anh vô vàn cứ như thể tôi và anh đã quen nhau từ rất lâu rồi.
Trong vòng tay anh, giấc mơ kì lạ khi nãy tôi đã quên sạch...
2h sáng, ánh trăng khuyết mờ ảo giữa bầu trời đêm tĩnh lặng. Sân nhà thiếm Ba chật ních người vậy mà lại yên lặng đến lạ. Chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ cuối đầu lặng lẽ rơi nước mắt.
Tôi thở dài, ngước nhìn lên ánh trăng khuya lạnh lẽo, trái tim trống trải đến lạ. Tên chết tiệt kia cả ngày hôm nay đi đâu mất dạng rồi đến giờ vẫn chưa trở về.
Gió lạnh điều hiu thổi trong đêm đen tĩnh lặng. Tiếng côn trùng kêu râm ran khiến lòng người không khỏi thấy cô đơn. Chúng tôi im lặng, chẳng ai nói thêm câu nào nữa.
Trời tờ mờ sáng, chúng tôi nhà ai nấy về.
Tôi mệt rã rời, con mắt đã không thể mở nổi nữa, liền đi tắm rửa thay đồ rồi leo lên giường ngủ. Bây giờ đã là 6h sáng. Lấy điện thoại ra, cắm tai nghe vào rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
"Hân Hân, Hân Hân ".
Tôi mở mắt ra, nhìn về phía phát ra tiếng gọi tên tôi. Trong màn sương mờ ảo, cô gái áo đỏ kia lại xuất hiện. Cô ấy là Bội Sam. Tôi chạy về hướng cô ấy, hỏi cô ấy hôm đó trong nghĩa địa tại sao lại vô cớ biến mất?
Cô ấy cười, nụ cười của một thiên thần nhìn tôi, Bội Sam nói cô ấy sợ người lạ, cô ấy không thích gặp người lạ. Tôi hỏi tại sao cô ấy sợ người lạ mà lại có thể nói chuyện với tôi? Chẳng lẽ cô ấy không sợ tôi sao?
"Sao tôi phải sợ cô chứ! Tôi và cô chúng ta vốn dĩ là cùng một người mà. Tôi chính là cô, còn cô chỉ là cái bóng do tôi tạo ra từ một phần cơ thể tôi".
Tôi nghe như sét đánh ngang tai, sao cô ấy lại có thể là tôi cơ chứ? Chúng tôi không có bất kì điểm chung nào thì chuyện đó sao có thể? Tôi lắc đầu, bảo cô ấy đừng đùa với tôi như thế.
Bội Sam nắm lấy tay tôi, ánh mắt đầy uy hiếp nhìn tôi. Cô ấy bảo cô ấy sẽ cho tôi xem một thứ. Tôi từ chối, Bội Sam tức giận nói tôi không có tư cách để chống đối với cô ấy. Cô ấy nói nếu không có cô ấy sẽ không có Lạc gia Hân của ngày hôm nay.
Cổ tay tôi bị Bội Sam nắm đến đau điếng, cô ấy phất tay một cái, cảnh vật xung quanh liền thay đổi. Tôi không biết tại sao tôi lại phải vướng vào những rắc rối này cơ chứ.
Khung cảnh trước mắt tôi đẹp tựa như tiên cảnh bồng lai. Bầu trời xanh ngát, thác nước đổ từ trên đỉnh núi xuống tạo nên một dòng suối, dưới ánh nắng Mặt Trời trở nên lấp lánh. Bốn bên đều là thảo nguyên xanh cỏ, điểm vào đó những đóa hoa đẹp vô cùng. Dưới tán cây cổ thụ có hai người một nam một nữ đang đứng đó, nhìn họ chẳng khác gì cặp tình nhân.
Người con gái kia trong bộ đạo bào trắng, mái tóc dài xõa xuống ngang lưng, trên tay cầm một đóa bạch liên đang nhìn chàng trai đứng đối diện. Cô gái đó chính là Bội Sam. Nhưng còn người kia là ai chứ? Nhìn dáng người rất quen mắt nhưng lại không nhìn rõ mặt. Tôi im lặng tiếp tục quan sát.
Cô gái giống Bội Sam lấy từ tay áo ra một thứ gì đó tôi nhìn không rõ. Chỉ là sau khi cô ấy dùng một luồn ánh sáng hồng nhạt truyền vào vật kia, nó vậy mà lại biến thành hình dáng con người. Lúc này đây, tinh thần tôi rơi vào tình trạng khủng hoảng thật sự.
Vật kia mới biến thành hình người, toàn thân khoát một chiếc váy áo hồng nhạt thời Hán, mái tóc dài rũ kín khuôn mặt, tay buông thõng ánh mắt vô hồn. Kia ... cái người kia ... chính là... tôi.
"Tạo ra ngươi chính là sai lầm lớn nhất của ta".
Bội Sam đưa ánh mắt căm phẫn đặt lên người tôi. Ánh mắt đó lạnh lẽo đến nỗi khiến tôi không cầm lòng được mà khẽ run lên một cái. Tôi! Tôi đang nhìn thấy cái gì thế kia? Không đâu tất cả là ảo ảnh, nó giống như mộng ảnh mà Tố Nga tạo ra, nó không phải sự thật.
Nhưng Bội Sam lại nói đó không phải mộng ảnh. Tôi đang nhìn thấy chính là tiền kiếp của tôi.
Tôi nổi giận, trừng mắt nhìn Bội Sam bảo cô ấy thôi ngay cái trò này lại. Nếu không tên chết tiệt kia sẽ ... Câu nói chưa thốt ra hết đã bị ngăn lại. Bội Sam một tay bóp chặt cổ tôi, nâng cơ thể tôi lên khỏi mặt đất. Con ngươi cô ấy biến đổi màu đỏ máu, chẳng khác gì mấy con yêu quái tôi thấy trong phim.
"Ngươi còn nói thêm câu nào nữa, ta sẽ lập tức giết ngươi".
Tôi lặng người, cô ấy thả tôi xuống. Tôi hô hấp nhanh hơn bình thường, một luồn khí lạnh tràn vào cơ thể tôi. Mọi thứ trước mắt tôi mờ dần rồi trở về với một màu đen u tối.
Tôi giật mình, cơ thể theo phản xạ tự nhiên ngồi bật dậy nhưng chẳng thể ngồi dậy được.Một cánh tay lạnh lẽo đặt lên người tôi thật nặng nề. Tôi quay sang nhìn, bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn tôi chăm chú. Tên chết tiệt này xuất hiện ở đây từ lúc nào vậy chứ.
"Tỉnh rồi sao? Mơ thấy gì mà trông có vẻ hoảng sợ vậy?".
"Tôi mơ thấy ..."
Tôi ngớ người ra, sao tôi lại không nhớ được mình đã mơ thấy gì chứ? Giấc mơ khi nãy chân thực một cách rất sinh động, đến cả cảm giác nghẹt thở tôi cũng cảm nhận được. Nhưng sao bây giờ lại không nhớ được gì nữa.
Hắn xoay người nằm lên người tôi, ánh mắt hắn nhìn tôi hiếu kì, hắn hỏi tôi mơ thấy gì? Tôi nói tôi không nhớ. Hắn hỏi tôi có nhớ hắn không? Tôi ngượng đến đỏ mặt. Nếu nói không nhớ thì là nói dối. Nhưng tôi làm sao có thể nói với hắn là tôi nhớ hắn chết đi được.
Hắn hôn lên môi tôi, bảo hắn rất nhớ tôi. Trong vô thức, tôi ôm chặt lấy hắn, chủ động hôn lên đôi môi ngọc của hắn. Tôi thật sự rất nhớ hắn.
Một lúc sau tôi buông hắn ra, môi tôi rời khỏi môi hắn. Ánh mắt hắn nhìn tôi đầy quyến luyến.
"Anh có thể... cho tôi biết tên của anh không? "
Hắn mĩm cười, vuốt nhẹ tóc tôi. Ánh mắt đầy cưng chiều nhưng lại ẩn giấu một nỗi niềm khó nói.
"Ta họ Cố, tên là Tư Mạc ".
"Cố Tư Mạc! Vậy sau này tôi có thể... gọi anh là Tư Mạc có được không? "
Hắn gật đầu, hôn nhẹ lên trán tôi. Tôi đỏ mặt, úp mặt vào ngực hắn.
Tư Mạc, anh cũng là quỷ nhưng lại quá đỗi dịu dàng với tôi. Tôi có lẽ đã thích anh thật rồi. Cảm giác này thật rất khó nói. Cứ mỗi lần bên anh tôi lại cảm thấy nhớ anh vô vàn cứ như thể tôi và anh đã quen nhau từ rất lâu rồi.
Trong vòng tay anh, giấc mơ kì lạ khi nãy tôi đã quên sạch...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.