Chương 139: Chương 70-2
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
19/06/2020
“Không…”
Anh ấy vừa định nói, tôi lại gào lên: “Không cái gì? Vậy vì sao anh một hai phải đi tìm Sầm Mai? Không phải Sầm Gia thôn đã chết mấy trăm người sao? Sao anh không đi tìm cha mẹ mình mà một hai phải tìm cô ấy? Còn không cho em biết! Hóa ra những lần anh không mở điện thoại lên đều là vội vàng đi tìm Sầm Mai.”
Tôi lấy cái túi đỏ đeo trên cổ ra, trong đó là có lá bùa anh ấy cho tôi. Tôi quay sang anh ấy, nói: “Phân hồn! Phần hồn cái gì! Hồn của anh đều đặt lên người Sầm Mai rồi! Dừng xe!” Tôi đem cái túi đưa về hướng tay lái, nhìn nó từ từ rơi xuống dưới sàn, không thấy đâu nữa.
Lúc này đã không còn kẹt xe, anh ấy cũng chậm rãi dừng xe ở ven đường. Tôi thở phì phì xuống xe, nhìn cảnh sắc bên ngoài, tôi nghĩ tôi thật sự tức điên rồi mới không chú ý tới. Đây là công viên Giang Tân, chính là nơi lần đầu tiên tôi và Sầm Tổ Hàng hẹn hò. Lúc hoàng hôn, nơi này quả thật có rất nhiều người. Có người già thổi kèn ca hát, có những đôi tình nhân tản bộ, cũng có người xuống nước bơi lội.
Tôi đứng yên vài phút, Khúc Thiên cũng xuống xe, nói: “Tìm chỗ nào ngồi đi.”
Tôi vẫn còn tức giận, nói: “Hiện tại em không có tâm tình để hẹn hò.”
Nhưng Khúc Thiên vẫn kéo tôi vào sâu trong công viên Giang Tân.
“Anh buông tay!” Tôi giằng tay ra, nhưng anh ấy lại ôm ngang eo tôi, đưa tôi vào bên trong. Anh ấy dùng lực rất lớn, đưa tôi tới khối đá lần trước. Bên cạnh có một ông lão đang thu dọn cần câu, liếc mắt nhìn chúng tôi một cái, cười nói: “Mấy ông già câu cá chúng ta phải về thôi, để lại nơi này cho các bạn trẻ hẹn hò.”
Ông lão kia vui vẻ như vậy, nếu tôi vẫn còn hằm hằm thì thật không hiểu chuyện. Trong lòng vẫn còn tức giận nhưng tôi vẫn mỉm cười với ông lão một cái.
Khúc Thiên nhỏ giọng nói: “Anh đi mua đồ ăn.”
Nói xong anh ấy liền đi, thật sự anh ấy coi đây là hẹn hò sao? Hẹn hò cái con em anh ấy, hiện tại tôi đầy bụng ấm ức, đầy bụng tức giận, tôi còn đã xin lỗi trước, anh ấy còn muốn thế nào? Cùng lắm thì ly hôn!
Nhưng đi đâu để ly hôn? Thần thổ địa không biết có làm chứng được không?
Mang theo đồ ăn quay lại không phải Khúc Thiên mà là Sầm Tổ Hàng.
Anh ấy cầm theo cũng không phải cô ca và snack như lần trước, mà là chân vịt nướng. Xem ra anh ấy đã dần dần hòa hợp với phong cách sống hiện đại. Tôi vẫn tức giận, nói móc một câu: “Năm ấy hẳn anh không có cái này để ăn nhỉ!”
Tôi cũng không khách khí mà ngồi trên đá, gặm chân vịt. Dù sao cũng phải chia tay, cũng không nên để bụng đói làm gì. Ăn nóng, có chút cay, anh ấy ngồi bên cạnh đưa tôi cốc trà lạnh. Trà lạnh thật sự có thể khiến người ta hạ hỏa, sau khi tôi gặm xong hai cái chân vịt, đầu đã không còn bốc khói, tâm tình cũng ổn định hơn một chút. “Ngụy hoa nhốt em ở đâu?”
“Một cái kho hàng, kho hàng có tên Phi Dật Lương Du. Một tòa nhà hai tầng là Mai nhi sát, vây xung quanh là năm tòa cao ốc vừa vặn tạo thành Ngũ hành trận. Em đã tìm hiểu, cửa hàng Phi Dật Lương Du kia là của mẹ Lương Dật. Năm tòa cao ốc xung quanh kia cũng bắt đầu được xây dựng đúng thời gian chị em Kim Tử bọn họ đem Ngụy Hoa nhốt ở Sầm Gia thôn. Không thể không liên quan tới Lương Canh.”
“Là Lương Dật tìm được em?”
“Phải, em có nghi ngờ hỏi thì cậu ta nói cậu ta cùng bạn bè chơi trò tìm quỷ. Tòa nhà kia thật sự có quỷ. Em đã cùng Đàm Thiến quay lại nhìn, ở tầng hầm có một tủ ốc, có hai lỗ thông gió, từ khe hở bọn em nhìn được có bảy đèn dầu trên sàn nhà, bên trên treo một đứa bé bị trói, trên người còn có bùa.”
“Sau đó Lương Dật có gì dị thường không?”
Tôi nhìn anh ấy một cái: “Có, không phải ngày hôm sau cậu ta tới trường học khiêu chiến với anh sao? Là cậu ta đưa em tới nhà bà đồng kia tìm anh. Khi đó em sốt ruột tìm không thấy nên gọi to tên của anh. Vì thế cậu ta mới nghe được.”
Sầm Tổ Hàng im lặng, tôi tiếp tục nói: “Em biết em không đủ cẩn thận, lúc ấy quả thật em không nghĩ được sâu. Nhưng mà, vì cái gì anh lại phải đi tìm Sầm Mai? Vì sao anh cũng không tin em? Hay là anh vụng trộm yêu đương không muốn cho em biết?”
- --
Anh ấy vừa định nói, tôi lại gào lên: “Không cái gì? Vậy vì sao anh một hai phải đi tìm Sầm Mai? Không phải Sầm Gia thôn đã chết mấy trăm người sao? Sao anh không đi tìm cha mẹ mình mà một hai phải tìm cô ấy? Còn không cho em biết! Hóa ra những lần anh không mở điện thoại lên đều là vội vàng đi tìm Sầm Mai.”
Tôi lấy cái túi đỏ đeo trên cổ ra, trong đó là có lá bùa anh ấy cho tôi. Tôi quay sang anh ấy, nói: “Phân hồn! Phần hồn cái gì! Hồn của anh đều đặt lên người Sầm Mai rồi! Dừng xe!” Tôi đem cái túi đưa về hướng tay lái, nhìn nó từ từ rơi xuống dưới sàn, không thấy đâu nữa.
Lúc này đã không còn kẹt xe, anh ấy cũng chậm rãi dừng xe ở ven đường. Tôi thở phì phì xuống xe, nhìn cảnh sắc bên ngoài, tôi nghĩ tôi thật sự tức điên rồi mới không chú ý tới. Đây là công viên Giang Tân, chính là nơi lần đầu tiên tôi và Sầm Tổ Hàng hẹn hò. Lúc hoàng hôn, nơi này quả thật có rất nhiều người. Có người già thổi kèn ca hát, có những đôi tình nhân tản bộ, cũng có người xuống nước bơi lội.
Tôi đứng yên vài phút, Khúc Thiên cũng xuống xe, nói: “Tìm chỗ nào ngồi đi.”
Tôi vẫn còn tức giận, nói: “Hiện tại em không có tâm tình để hẹn hò.”
Nhưng Khúc Thiên vẫn kéo tôi vào sâu trong công viên Giang Tân.
“Anh buông tay!” Tôi giằng tay ra, nhưng anh ấy lại ôm ngang eo tôi, đưa tôi vào bên trong. Anh ấy dùng lực rất lớn, đưa tôi tới khối đá lần trước. Bên cạnh có một ông lão đang thu dọn cần câu, liếc mắt nhìn chúng tôi một cái, cười nói: “Mấy ông già câu cá chúng ta phải về thôi, để lại nơi này cho các bạn trẻ hẹn hò.”
Ông lão kia vui vẻ như vậy, nếu tôi vẫn còn hằm hằm thì thật không hiểu chuyện. Trong lòng vẫn còn tức giận nhưng tôi vẫn mỉm cười với ông lão một cái.
Khúc Thiên nhỏ giọng nói: “Anh đi mua đồ ăn.”
Nói xong anh ấy liền đi, thật sự anh ấy coi đây là hẹn hò sao? Hẹn hò cái con em anh ấy, hiện tại tôi đầy bụng ấm ức, đầy bụng tức giận, tôi còn đã xin lỗi trước, anh ấy còn muốn thế nào? Cùng lắm thì ly hôn!
Nhưng đi đâu để ly hôn? Thần thổ địa không biết có làm chứng được không?
Mang theo đồ ăn quay lại không phải Khúc Thiên mà là Sầm Tổ Hàng.
Anh ấy cầm theo cũng không phải cô ca và snack như lần trước, mà là chân vịt nướng. Xem ra anh ấy đã dần dần hòa hợp với phong cách sống hiện đại. Tôi vẫn tức giận, nói móc một câu: “Năm ấy hẳn anh không có cái này để ăn nhỉ!”
Tôi cũng không khách khí mà ngồi trên đá, gặm chân vịt. Dù sao cũng phải chia tay, cũng không nên để bụng đói làm gì. Ăn nóng, có chút cay, anh ấy ngồi bên cạnh đưa tôi cốc trà lạnh. Trà lạnh thật sự có thể khiến người ta hạ hỏa, sau khi tôi gặm xong hai cái chân vịt, đầu đã không còn bốc khói, tâm tình cũng ổn định hơn một chút. “Ngụy hoa nhốt em ở đâu?”
“Một cái kho hàng, kho hàng có tên Phi Dật Lương Du. Một tòa nhà hai tầng là Mai nhi sát, vây xung quanh là năm tòa cao ốc vừa vặn tạo thành Ngũ hành trận. Em đã tìm hiểu, cửa hàng Phi Dật Lương Du kia là của mẹ Lương Dật. Năm tòa cao ốc xung quanh kia cũng bắt đầu được xây dựng đúng thời gian chị em Kim Tử bọn họ đem Ngụy Hoa nhốt ở Sầm Gia thôn. Không thể không liên quan tới Lương Canh.”
“Là Lương Dật tìm được em?”
“Phải, em có nghi ngờ hỏi thì cậu ta nói cậu ta cùng bạn bè chơi trò tìm quỷ. Tòa nhà kia thật sự có quỷ. Em đã cùng Đàm Thiến quay lại nhìn, ở tầng hầm có một tủ ốc, có hai lỗ thông gió, từ khe hở bọn em nhìn được có bảy đèn dầu trên sàn nhà, bên trên treo một đứa bé bị trói, trên người còn có bùa.”
“Sau đó Lương Dật có gì dị thường không?”
Tôi nhìn anh ấy một cái: “Có, không phải ngày hôm sau cậu ta tới trường học khiêu chiến với anh sao? Là cậu ta đưa em tới nhà bà đồng kia tìm anh. Khi đó em sốt ruột tìm không thấy nên gọi to tên của anh. Vì thế cậu ta mới nghe được.”
Sầm Tổ Hàng im lặng, tôi tiếp tục nói: “Em biết em không đủ cẩn thận, lúc ấy quả thật em không nghĩ được sâu. Nhưng mà, vì cái gì anh lại phải đi tìm Sầm Mai? Vì sao anh cũng không tin em? Hay là anh vụng trộm yêu đương không muốn cho em biết?”
- --
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.