Chương 140
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
20/06/2020
Vẫn là sự im lặng, gã quỷ này cứ như bị câm vậy! Tôi hung hăng gặm chân
vịt, vừa gặm vừa liếc nhìn đôi môi mỏng kia, chẳng lẽ há miệng nói hai
từ sẽ chết sao! Càng nhìn càng tức giận, tôi dịch người tới, đưa tay kéo người anh ấy lại, há mồm chạm vào môi anh ấy.
Không phải hôn, chỉ là tức giận cắn một miếng. Rất nhiều cô gái có tật xấu này. Cắn một miếng xong, vừa lòng nhìn vết mỡ loang lổ quanh miệng anh ấy, tức giận nói: “Nói gì đi!”
Anh ấy hơi giật mình nhìn tôi, nhưng vẫn như cũ không nói gì. Gã quỷ này thật khiến người tức chết! Tôi không tin, không phải là người câm, chẳng lẽ thật sự một câu cũng không nói sao? Tôi bám vào vai anh ấy, xoay người một cái, trượt chân sang bên kia, như vậy tôi có thể ngồi đối diện với anh ấy, khiến anh ấy không có cách nào tránh tôi được. Thậm chí tôi cũng không để ý tay vẫn cầm chân vịt, cứ như vậy đưa tay lên bẹo má anh ấy, lại lần nữa cắn vào môi anh ấy. Có chút bực tức, tôi cắn mạnh khiến môi anh ấy có vết. Bắt anh ấy nhìn tôi: “Nói đi!”
Anh ấy nhìn tôi, dừng một chút mới nói: “Anh không biết tối hôm đó em đi tìm anh. Kim Tử bọn họ không có nói. Hơn nữa sau đó anh có gọi điện thoại cho em nhưng không được, tắt máy. Dùng bùa phân hồn cảm ứng, thấy em không có nguy hiểm. Sau đó lại thấy em cùng Lương Dật trở về…”
Thời gian đó hẳn tôi đã ra khỏi Ngũ hành trận chết tiệt kia, cho nên bùa phân hồn không cảm ứng được nguy hiểm là bình thường.
“Vậy tối hôm qua thì sao? Cả đêm em không về nhà anh cũng không lo lắng? Nếu em mà ở nhà em, ba em không thấy em, gọi điện thoại không nghe thì ba em có thể sẽ báo cảnh sát.”
“Bùa phân hồn cho anh biết em không nguy hiểm, anh cho rằng em đang tức giận.”
“Đúng vậy…”
Không đúng, tư thế hiện tại của tôi không ổn. Tôi vừa tức giận cắn anh ấy mới bày ra tư thế như này. Khi tôi nhận ra điều không đúng này là tôi đang quỳ trước mặt anh ấy, đôi tay đang giữ mặt anh ấy, mà hai tay anh ấy đang giữ lấy eo tôi, bởi vì khoảng cách rất gần, khi tôi thở khiến ngực tôi có thể chạm vào người anh ấy.
Tôi đỏ mặt, nhanh chóng buông anh ấy ra, hừ lạnh một cái. Tôi cũng không biết phải nói gì nữa, dường như anh ấy nói đều đúng, rồi lại chẳng đúng cái gì. Càng quan trọng là, tư thế vừa rồi khiến đầu óc tôi có chút hỗn loạn.
Ăn có thể khiến người ta nguôi giận.
Ăn xong chân vịt, uống hết trà lạnh, mặt trời cũng đã dần dần biến mất, trên mặt nước bắt đầu phản chiếu lại ánh sáng xa hoa từ thành thị, tôi cũng hết giận.
Quay lại khu nhà của chúng tôi, về tới nhà tôi mới phát hiện đồ trên giường đã được thay đổi. Trước kia là ga trường hình đôi nam nữ hôn nhau nay đã biến thành ga màu cà phê, ngay cả chăn cũng là mới. Khi tôi còn đang ngạc nhiên, Sầm Tổ Hàng đi phía sau tôi nói: “Hôm qua là ngày lành, một lần nữa an giường. Như vậy em cũng có thể ngủ ngon một chút. Sau này chiếc giường này cũng chỉ có khí tức của chúng ta.”
Trước kia anh ấy từng nói muốn lần nữa an giường, không ngờ lại thực hiện nhanh như vậy. Đại khái cũng quá mệt mỏi, tôi tắm rửa xong nằm trên giường là ngủ luôn. Hơn nữa chăn đệm mới, rất thoải mái. Trên đó đã không còn mùi vị trước kia, chỉ có hương vị thanh đạm từ người của Sầm Tổ Hàng. Không biết nên tả hương vị đó thế nào, chà, có chút giống mùi của máu. Tôi nghĩ liệu có phải tôi ở bên cạnh gã quỷ này lâu quá rồi cho nên tôi có chút biến thái. Với hương vị này tôi lại không thấy chút phản cảm nào, ngược lại còn cảm thấy hương vị này rất dễ chịu.
Nói là ngủ, thật ra tôi vẫn mơ mơ màng màng không thật sự ngủ được sâu, vẫn cảm giác được thân thể mát lạnh của Sầm Tổ Hàng ngồi xuống bên cạnh tôi, đôi tay mơn trớn tôi. Anh ấy nhỏ giọng nói: “Anh xin lỗi, chuyện như đêm qua vĩnh viễn sẽ không xảy ra lại lần nữa. Anh sẽ không để em phải một mình đối mặt với nguy hiểm cùng sợ hãi.”
Anh ấy đem thứ gì đó luồn qua cổ tôi, tôi mở mắt ra, thấy được chính là túi nhỏ chứa bùa phân hồn tôi đã ném lại cho anh ấy.
Anh ấy tiếp tục nói: “Ngủ đi, em là vợ Minh hôn của anh, dù sống hay chết thì hai chúng ta đều sẽ ở bên nhau.”
Tôi mơ hồ gật gật đầu, xoay người rồi chìm vào giấc ngủ. Đến hôm sau tỉnh lại, nhớ lại những gì anh ấy nói tối qua mới biết được rốt cuộc anh ấy đang nói gì. Nhìn cái túi màu đỏ nho nhỏ kia, lấy bùa phân hồn bên trong ra, tôi cũng không rõ tình cảm của anh ấy dành cho tôi là thế nào.
Khi tỉnh dậy, Sầm Tổ Hàng và cả Khúc Thiên đã không ở nhà. Tôi ở trên giường ngây ngốc nhìn lá bùa, một hồi lâu mới nhớ tới, tối hôm qua quá xúc động tôi vẫn chưa hỏi rõ ràng rốt cuộc anh ấy có tìm được Sầm Mai hay không.
Khi tôi còn đang phát ngốc nhìn lá bùa trên bàn thì chuông điện thoại vang lên, màn hình báo Khúc Thiên gọi tới. Tôi cầm điện thoại, chần chờ một chút rồi ấn nghe: “A lô!”
“Ngũ hành trận kia ở đâu?”
“Đường XX, tới cửa hàng A, phía sau có con hẻm nhỏ đi vào 100 mét. À, trước cửa hàng đó là giao lộ.”
“Ừ, anh đi qua đó xem.”
Tôi bừng tỉnh, hỏi: “Hiện giờ anh đang ở đâu? Em cũng đi.” Khi nói những lời này tôi đã nhảy xuống giường, chạy đi thay quần áo.
Không phải hôn, chỉ là tức giận cắn một miếng. Rất nhiều cô gái có tật xấu này. Cắn một miếng xong, vừa lòng nhìn vết mỡ loang lổ quanh miệng anh ấy, tức giận nói: “Nói gì đi!”
Anh ấy hơi giật mình nhìn tôi, nhưng vẫn như cũ không nói gì. Gã quỷ này thật khiến người tức chết! Tôi không tin, không phải là người câm, chẳng lẽ thật sự một câu cũng không nói sao? Tôi bám vào vai anh ấy, xoay người một cái, trượt chân sang bên kia, như vậy tôi có thể ngồi đối diện với anh ấy, khiến anh ấy không có cách nào tránh tôi được. Thậm chí tôi cũng không để ý tay vẫn cầm chân vịt, cứ như vậy đưa tay lên bẹo má anh ấy, lại lần nữa cắn vào môi anh ấy. Có chút bực tức, tôi cắn mạnh khiến môi anh ấy có vết. Bắt anh ấy nhìn tôi: “Nói đi!”
Anh ấy nhìn tôi, dừng một chút mới nói: “Anh không biết tối hôm đó em đi tìm anh. Kim Tử bọn họ không có nói. Hơn nữa sau đó anh có gọi điện thoại cho em nhưng không được, tắt máy. Dùng bùa phân hồn cảm ứng, thấy em không có nguy hiểm. Sau đó lại thấy em cùng Lương Dật trở về…”
Thời gian đó hẳn tôi đã ra khỏi Ngũ hành trận chết tiệt kia, cho nên bùa phân hồn không cảm ứng được nguy hiểm là bình thường.
“Vậy tối hôm qua thì sao? Cả đêm em không về nhà anh cũng không lo lắng? Nếu em mà ở nhà em, ba em không thấy em, gọi điện thoại không nghe thì ba em có thể sẽ báo cảnh sát.”
“Bùa phân hồn cho anh biết em không nguy hiểm, anh cho rằng em đang tức giận.”
“Đúng vậy…”
Không đúng, tư thế hiện tại của tôi không ổn. Tôi vừa tức giận cắn anh ấy mới bày ra tư thế như này. Khi tôi nhận ra điều không đúng này là tôi đang quỳ trước mặt anh ấy, đôi tay đang giữ mặt anh ấy, mà hai tay anh ấy đang giữ lấy eo tôi, bởi vì khoảng cách rất gần, khi tôi thở khiến ngực tôi có thể chạm vào người anh ấy.
Tôi đỏ mặt, nhanh chóng buông anh ấy ra, hừ lạnh một cái. Tôi cũng không biết phải nói gì nữa, dường như anh ấy nói đều đúng, rồi lại chẳng đúng cái gì. Càng quan trọng là, tư thế vừa rồi khiến đầu óc tôi có chút hỗn loạn.
Ăn có thể khiến người ta nguôi giận.
Ăn xong chân vịt, uống hết trà lạnh, mặt trời cũng đã dần dần biến mất, trên mặt nước bắt đầu phản chiếu lại ánh sáng xa hoa từ thành thị, tôi cũng hết giận.
Quay lại khu nhà của chúng tôi, về tới nhà tôi mới phát hiện đồ trên giường đã được thay đổi. Trước kia là ga trường hình đôi nam nữ hôn nhau nay đã biến thành ga màu cà phê, ngay cả chăn cũng là mới. Khi tôi còn đang ngạc nhiên, Sầm Tổ Hàng đi phía sau tôi nói: “Hôm qua là ngày lành, một lần nữa an giường. Như vậy em cũng có thể ngủ ngon một chút. Sau này chiếc giường này cũng chỉ có khí tức của chúng ta.”
Trước kia anh ấy từng nói muốn lần nữa an giường, không ngờ lại thực hiện nhanh như vậy. Đại khái cũng quá mệt mỏi, tôi tắm rửa xong nằm trên giường là ngủ luôn. Hơn nữa chăn đệm mới, rất thoải mái. Trên đó đã không còn mùi vị trước kia, chỉ có hương vị thanh đạm từ người của Sầm Tổ Hàng. Không biết nên tả hương vị đó thế nào, chà, có chút giống mùi của máu. Tôi nghĩ liệu có phải tôi ở bên cạnh gã quỷ này lâu quá rồi cho nên tôi có chút biến thái. Với hương vị này tôi lại không thấy chút phản cảm nào, ngược lại còn cảm thấy hương vị này rất dễ chịu.
Nói là ngủ, thật ra tôi vẫn mơ mơ màng màng không thật sự ngủ được sâu, vẫn cảm giác được thân thể mát lạnh của Sầm Tổ Hàng ngồi xuống bên cạnh tôi, đôi tay mơn trớn tôi. Anh ấy nhỏ giọng nói: “Anh xin lỗi, chuyện như đêm qua vĩnh viễn sẽ không xảy ra lại lần nữa. Anh sẽ không để em phải một mình đối mặt với nguy hiểm cùng sợ hãi.”
Anh ấy đem thứ gì đó luồn qua cổ tôi, tôi mở mắt ra, thấy được chính là túi nhỏ chứa bùa phân hồn tôi đã ném lại cho anh ấy.
Anh ấy tiếp tục nói: “Ngủ đi, em là vợ Minh hôn của anh, dù sống hay chết thì hai chúng ta đều sẽ ở bên nhau.”
Tôi mơ hồ gật gật đầu, xoay người rồi chìm vào giấc ngủ. Đến hôm sau tỉnh lại, nhớ lại những gì anh ấy nói tối qua mới biết được rốt cuộc anh ấy đang nói gì. Nhìn cái túi màu đỏ nho nhỏ kia, lấy bùa phân hồn bên trong ra, tôi cũng không rõ tình cảm của anh ấy dành cho tôi là thế nào.
Khi tỉnh dậy, Sầm Tổ Hàng và cả Khúc Thiên đã không ở nhà. Tôi ở trên giường ngây ngốc nhìn lá bùa, một hồi lâu mới nhớ tới, tối hôm qua quá xúc động tôi vẫn chưa hỏi rõ ràng rốt cuộc anh ấy có tìm được Sầm Mai hay không.
Khi tôi còn đang phát ngốc nhìn lá bùa trên bàn thì chuông điện thoại vang lên, màn hình báo Khúc Thiên gọi tới. Tôi cầm điện thoại, chần chờ một chút rồi ấn nghe: “A lô!”
“Ngũ hành trận kia ở đâu?”
“Đường XX, tới cửa hàng A, phía sau có con hẻm nhỏ đi vào 100 mét. À, trước cửa hàng đó là giao lộ.”
“Ừ, anh đi qua đó xem.”
Tôi bừng tỉnh, hỏi: “Hiện giờ anh đang ở đâu? Em cũng đi.” Khi nói những lời này tôi đã nhảy xuống giường, chạy đi thay quần áo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.